Ngón Tay Quỷ

Chương 12: Chương 12: ÁC MỘNG TRỞ LẠI




Hai ngày sau, có một thư ký mới đến làm việc tại xã, tiếp nhận công việc của Tiểu Vương. Là một cô gái mới ra trường, tên là Diệp Thái Bình, vui vẻ và cởi mở. Nhờ có sự xuất hiện của cô nàng mà trụ sở ửy ban như được tiếp thêm sinh khí. Cái chết của Tiểu Vương cũng dần phai nhạt, sau khi chúng tôi không còn bị những cơn ác mộng giày vò, Trường Hà cũng trở lại làm việc bình thường.

Công tác mở rộng thôn Thanh Tuyền đã tiến hành được một nửa, tâm trạng của Trường Hà cũng tốt hơn rất nhiều, tất cả lại trở về như trước đây.

Tuy đau buồn trước cái chết của Tiểu Vương, nhưng việc này dù sao cũng đã trở thành quá khứ rồi.

Một lần đi uống rượu, Trường Hà vô cùng thương cảm nói: "Anh Nam Bính, tôi hiểu rồi, tối hôm đó, bóng hình đó, tại sao lại giơ ra một ngón tay".

Tâm trạng trước đây như quay trở lại, nghĩ đến Tiểu Vương, trong lòng lại buồn thương. Nghe thấy lời của Trường Hà, rất hiếu kỳ, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Tại sao?".

Trường Hà nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ từng chữ, trịnh trọng nói: "Một ngón tay, chính là, một người!!".

Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, nó duỗi một ngón tay, hóa ra, ý của nó là phải đòi mạng của một người?! Là như thế sao? Là như thế sao?

Vậy thì là nhờ cái chết của Tiểu Vương, tôi và Trường Hà mới được an toàn ư?

Đúng thế, tôi quên mất, hai ngày nay, tôi cũng không còn mơ thấy ác mộng. Hóa ra là Tiểu Vương bảo vệ chúng tôi sao?

Tiểu Vương còn trẻ như thế đã phải lìa xa cõi đời, chúng tôi lại sống. Chẳng lẽ lại vui mừng vì người ra đi không phải là mình sao? Không thể, chí ít tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế, nếu cái lúc gặp phải những sự tình kỳ dị quái gở kia, chúng tôi cũng có thể giống như cậu ấy, tích cực hơn một chút thì có khi chúng tôi sẽ không mất đi cậu ấy. Bây giờ cái chết của cậu ấy đã bảo đảm an toàn cho chúng tôi, lại khiến tôi không tài nào giải thích nổi, trong chuyện này, cậu ấy luôn đi tìm cách để phá giải, thậm chí còn tìm cả bùa hộ thân, tại sao người ra đi lại là cậu ấy?

Hiện tại chúng tôi vẫn tiếp tục tụ tập nhậu nhẹt ở quán Trương Vọng, vẫn uống rượu, chỉ thiếu mỗi Tiểu Vương, cảm giác không khí thật u uất, não nề, nhưng lại có thêm Tiểu Diệp, Tiểu Diệp là một cô gái đáng yêu, sự hồn nhiên nhanh nhẹn của cô khiến mọi người ít nhiều đều thấy vui vẻ.

Cuộc sống nên cứ như thế này mà trở lại bình thường như trước đây thôi.

Cuộc sống sẽ như thế này mà trở lại bình thường ư? Nhưng tại sao, trong thâm tâm tôi vẫn chứa chất một nỗi lo lắng thầm lặng, một sự buồn phiền không tên.

Trường Hà không còn dám đi đường vào ban đêm nữa, tan sở lập tức về nhà ngay, nếu bàn bạc chuyện gì đó về muộn một chút, cậu ấy sẽ không về mà ở lại ngủ chung với tôi hoặc Lê Quốc Lập.

Hiện tại, có vẻ như tôi có thể bình tâm trở lại mà yên tâm thưởng hoa ngắm nguyệt cùng Tử Nguyệt rồi, nhưng, vì sự lo lắng không tên vẫn canh cánh trong lòng, vả lại kế hoạch phát triển của xã vẫn đang trong giai đoạn đầu, nên tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Tử Nguyệt.

Những mối tình không thành hồi đại học, cơ hồ đã khiến tôi không còn quá cuồng nhiệt với vấn đề tình cảm nữa, đương nhiên không phải là "Từng qua biển lớn không gì đáng gọi là nước. Chưa đến Vu sơn chẳng biết mây" , chỉ vì một thứ gì đó mơ hồkhó định danh, tôi không cách nào khiến bản thân mình có thể toàn tâm toàn ý tập trung được.

Phải chăng bởi trong lòng tôi vẫn đang chờ đợi một thứ gì đó? Vậy thì, tôi đang đợi điều gì đây?

Chỉ đành đem cái cảm giác ấy quy cho lý do vì công việc quá bận rộn, lại thêm cái chết của Tiểu Vương, cho nên hiện tại tôi chẳng có tâm trạng đâu mà nghĩ ngợi thêm nữa.

Sau khi ăn tối xong trời vẫn còn sớm, tiết trời tháng Tám, ngày tương đối dài, khi trở về nhà nghỉ của ủy ban, đi qua phòng Tiểu Vương, tôi dừng lại một chút, nhẹ nhàng mở cửa.

Kể từ sau khi Tiểu Vương qua đời, phòng cậu ấy luôn trống không, khi thu dọn di vật của cậu ấy tôi đã tự tay gỡ tất cả những lá bùa dán khắp phòng. Nhưng lúc này, khi mở cửa ra, cảm giác như có một luồng khí táp vào mặt, chẳng biết luồng khí đó mang mùi vị gì nữa, cảm giác rất ấm áp, quen thuộc, rất đặc biệt. Nhưng, trong phòng trống không, chẳng có gì hết.

Bàn ghế vẫn được sắp xếp như trước kia, chiếc kệ để ti vi đã bị chuyển đi, chỉ còn lưu lại một khoảng hụt hẫng xuất hiện ở góc đó. Trước mắt tôi là một không gian mơ hồ, tựa như đang còn nhìn thấy các tấm bùa được dán khắp phòng, trên bàn vẫn trải đầy giấy tờ, chiếc cặp màu xanh lam mà Tiểu Vương thích nhất đặt ở phía sau cùng, ti vi ở góc phía Tây, vẫn đang chiếu phim Bong bóng tình yêu, vẫn là cảnh nữ diễn viên chính đang khóc sầm trời tối đất, còn nam diễn viên chính đang mặt mày đờ đẫn đứng bên cạnh, muốn đưa tay ra vỗ vai an ủi nữ diễn viên chính, nhưng đưa ra được một nửa lại dừng lại.

Giọng nói của Tiểu Vương vẫn như đang phảng phất bên tai, tôi không kìm lòng được mà lẩm nhẩm nói: "Nam diễn viên chính có kỹ thuật diễn xuất thật tuyệt, thể hiện tâm trạng, cử chỉ động tác, vẻ mặt, tư thế đúng là hết sảy", đó là những lời của Tiểu Vương khi ấy, tôi nói lại một lần, rồi nhắc thêm lần nữa. Người lắng nghe Tiểu Vương nói lúc đó là tôi, còn bây giờ, Tiểu Vương đang ở chốn xa xôi nào mà nghe tôi nói những lời này? Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng thấy đau thương. Trước mắt tôi hình bóng Tiểu Vương như đang bồng bềnh trôi nổi, dung mạo trắng toát nụ cười mờ ảo, đôi mắt có chút xảo quyệt

Tôi từ từ ngồi xuống ghế, nhìn chiếc giường hoang lạnh, nhìn chiếc bàn trước mặt. Khi còn sống, Tiểu Vương thích nhất là mang báo cáo hay phương án chưa làm xong về phòng, bật đèn bàn lên, dưới ánh đèn mà ghi ghi chép chép. Cậu ấy bảo sự nhanh nhạy và tình cảm khi ngồi trước máy tính chẳng thể bằng được khi ngồi ở phòng, tài viết lách của cậu ấy rất tốt, thông thạo vi tính, dù là công văn của chính quyền xã gửi đi, hay những biên bản nhận xét, bản thảo, kế hoạch, phương án bình thường cũng được cậu ấy hoàn thành rất xuất sắc, đa phần là đều hoàn thành trên chiếc bàn làm việc này. Bây giờ, chiếc đèn bàn cũng đã bị chuyển đi, trên bàn trống không, khiến người ta cảm thấy đau lòng vô cùng.

Thở một hơi dài, lại kinh hãi phát hiện, cảm giác kỳ lạ đó lại lờ mờ quay về, đúng, chính xác là có một luồng khí mang mùi vị rất quen thuộc đang bủa vây quanh người. Đó là một cảm giác chẳng thể diễn tả bằng lời, nếu không phải từng đích thân trải nghiệm sẽ không có cách nào cảm nhận được,

Cửa sổ đang mở, làn gió thoảng lúc hoàng hôn nhè nhẹ lướt vào phòng, lay động tấm rèm, mấy ngày nay thời tiết rất đẹp, không khí thoáng đãng, tinh khiết vô ngần mang một cảm giác quen thuộc, gần gũi vô cùng. Tôi từ từ bước đến trước cửa sổ, chẳng có gì cả. Nhưng tôi đang cảm nhận rõ ràng, ở đây không chỉ có một mình tôi.

Day nhẹ huyệt thái dương, đó chỉ là ảo giác?

"Cộc cộc", tiếng gõ cửa vang lên, tim tôi bỗng thót một cái, là Tiểu Vương sao? Nhưng ngay tức khắc tôi lại tự cười mình. Đúng là đa nghi, tiếng gõ đó lúc có lúc không, có thể thấy người gõ cửa cũng đang phân vân, không có nhẽ quỷ lại đi gõ cửa sao?

Tôi bước đến mở cửa, hóa ra là Lê Quốc Lập.

Nhìn thấy tôi, cậu ấy thở phào, nói: "Nam Bính, là anh à, sao anh không bật đèn?".

Tôi cười cười, vì biết chắc cậu ấy sẽ hỏi như thế, cậu ấy thấy căn phòng của Tiểu Vương đang tĩnh lặng đột nhiên có tiếng động, trong lòng nhất định rất sợ hãi. Tôi nói: " vẫn còn sớm, tôi muốn vào xem một chút nên không bật đèn". Lê Quốc Lập quả là gan to, trong lúc như thế, nghe thấy tiếng động mà vẫn không quay đầu bỏ chạy, ngược lại còn xông đến gõ cửa, lẽ nào cậu ấy cũng muốn nhìn thấy Tiểu Vương? Tôi nhìn cậu ta.

Lê Quốc Lập cười ngại ngùng, bước vào nhìn khắp lượt, rồi nói với tôi: "Anh Nam Bính, đừng nghĩ nhiều quá, đi ngủ sớm chút đi".

Tôi lôi cậu ấy ngồi xuống, nói: "Quốc Lập, cậu tin là có ma không?".

Lê Quốc Lập cơ hồ như sững người, cậu ấy nhất định là không dám tin từ chính miệng tôi lại thốt ra những lời như thế. Đây đúng là tôi sao? Là tôi - người vì công việc mà quên cả bản thân, vào ngày nghỉ cũng ru rú ở Ủy ban, hiếm khi về nhà đây sao? Là tôi - nguồn nhiệt tình với công việc, người nhìn xa trông rộng, chín chắn vững vàng đây sao? Là tôi - người luôn hừng hực ý chí, hiên ngang dũng cảm đây sao? Lê Quốc Lập hơi há miệng nhìn tôi, mãi hồi lâu mới định thần lại được, cảm giác được sự thất lễ của mình, ngại ngùng mỉm cười, sau đó nghiêm sắc mặt nói: "Anh Nam Bính, tôi biết cái chết của Tiểu Vương là một tổn thương rất lớn với anh, nhưng ma là chuyện mà khoa học không có cách nào giải thích được. Tôi cũng chẳng biết là có hay không. Anh đừng nghĩ nhiều như vậy!".

Tôi cười, đúng vậy, là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, nhất định là thế rồi.

Lê Quốc Lập lại nói: "Anh Nam Bính, Tiểu Vương là đồng nghiệp tốt, là anh em tốt, chúng tôi ai nấy đều rất nhớ cậu ấy".

Tôi bước đến bên cạnh cửa sổ, trong phòng từng có tiếng cười, có bóng dáng của Tiểu Vương, có những lá bùa sắc vàng lay động do Tiểu Vương dán, sau khi Tiểu Vương ra đi, chẳng còn gì cả, chỉ còn sự trống vắng, khiến trái tim mỗi người như trống rỗng hoang lạnh. Tiểu Vương đúng là ra đi rồi sao!

Lê Quốc Lập bước đến bên cạnh, đặt tay lên vai tôi, nói: "Đi thôi, trên đời này không thể có quỷ đâu".

Lê Quốc Lập không gặp chuyện mà chúng tôi đã chứng kiến cho nên mới nói như vậy. Tiểu Vương đi rồi, việc này vẫn như đang thiêu đốt trong lòng tôi và Trường Hà. Tôi gật đầu với Lê Quốc Lập nói: "Đến phòng tôi nói chuyện nhé".

Tôi rót một tách trà cho Lê Quốc Lập, cậu ấy đưa tay ra nhận, cười vui vẻ nói; "Thơm quá, đây là trà Thanh Minh, ha ha, hay còn gọi là trà xuân".

Tôi cười nói: "Sao cậu biết?".

Lê Quốc Lập có phần tự đắc, cười nói rôm rả: "Một là ngửi mùi, hai là nhìn màu, ba chính là hương vị. Hương thơm nức mũi, sắc màu xanh bóng, thì đúng là trà Thanh Minh rồi".

Tôi cười: "Cậu có nghiên cứu về trà đấy hả! Hay là thường xuyên uống trà vậy?".

Lê Quốc Lập vui vẻ nói: "Anh nói sai mất rồi, tôi rất hiếm khi uống trà, cha tôi có nghiên cứu về trà, nghe ông nói nhiều nên nhớ đấy thôi",

Tôi tiếp lời: "Thảo nào, đây là trà ở trại trà của chú Lý đấy, ủy ban xã đều dùng loại này!".

Lê Quốc Lập cười đùa, nói: "Ha, Trường Hà đúng là tay phá gia chi tử, chú Lý vất vả lắm mới trồng ra được thứ trà ngon, vậy mà cậu ta lại đem cho chúng ta dùng miễn phí thế này".

Tôi cười phụ họa thêm: "Đúng vậy, xã mình luôn được uống trà miễn phí do Trường Hà mang đến".

Hai người nói cười vui vẻ, tâm trạng u uất, buồn rầu vừa rồi như bị quét sạch, tôi đưa Lê Quốc Lập về phòng, rồi lại về ngồi xuống bàn. Đồ dùng hằng ngày của Tiểu Vương đều đã được thu dọn mang đi, nhưng vẫn còn lưu lại một số sách, tôi liền cầm hai cuốn lên xem. Lật xem sách của cậu ấy, thời gian chầm chậm trôi qua.

Luồng khí quen thuộc kia lại bủa vây, gió bên ngoài thổi vào, cảm giác se lạnh, tôi đứng lên đóng cửa sổ, ngày mồng Chín tháng Tám, trăng lưỡi liềm tỏa ánh sáng thanh lạnh. Tiện tay kéo rèm xuống, bóng cây rập rờn in lên cửa sổ, lúc sáng lúc tối, khi to khi nhỏ.

Chợt nỗi sợ hãi không tên ập đến, tim tôi bắt đầu đập nhanh.

Chẳng biết tại sao lại có cảm giác đó, tôi thở dài đứng dậy, cảm giác càng rõ, Tiểu Vương đang mỉm cười với tôi, là nụ cười rạng rỡ, hay nụ cười mang vẻ uể oải, mệt mỏi.

Tôi vỗ lên vai Tiểu Vương, cảm giác rất chân thực, tôi nói: "Tên tiểu tử này, mấy ngày nay đi đâu vậy hả? Sao không nhìn thấy đâu?".

"Về nhà một chuyến", nụ cười của cậu ấy chân thành mà ấm áp.

"Về nhà mà cũng không báo với tôi một tiếng, hại tôi đi tìm cậu mãi, mấy ngày trước còn nằm mơ, mơ thấy cậu bị tai nạn xe đấy!", may mắn, hóa ra chuyện Tiểu Vương gặp tai nạn xe máy chỉ là giấc mơ của tôi, nở một nụ cười mang vẻ không hài lòng, nhưng trong thâm tâm tôi lại vô cùng vui mừng.

"Ha ha, anh lại rủa tôi rồi, làm sao gặp tai nạn được chứ!", Tiểu Vương như quở trách, chằm chằm nhìn tôi, đúng là đôi mắt đen ngày thường của cậu ấy đây mà, mang một chút bướng bỉnh tinh nghịch, lại một chút trách móc hờn dỗi.

Đúng là Tiểu Vương, tôi vô cùng phấn chấn nắm lấy tay cậu ấy. Tiểu Vương trước mặt bất chợt biến mất, tôi kinh hãi hét lên: "Tiểu Vương, Tiểu Vương, cậu lại đi đâu rồi?".

Đột nhiên sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Vương ở đó, khuôn mặt của cậu ấy vừa rồi chẳng phải còn rất rạng rỡ tươi sáng sao, bây giờ hai con mắt như lồi ra bên ngoài, khuôn mặt bê bết máu, máu trào ra từ hốc mắt, lỗ tai, máu cứ ứa ra, thấm đẫm cả mặt... đâu là Tiểu Vương, đâu mới là Tiểu Vương, tôi hoảng hốt sực nhớ, Tiểu Vương đã bị tai nạn xe, đó không phải là giấc mơ của tôi. Bóng người kia ngày càng lại gần, bóng người mang cặp mắt lồi, máu cháy ròng ròng đó, chính là Tiểu Vương sao? Cậu ta định làm gì? Cậu ta sẽ làm gì tôi?

Vẻ mặt đó hung tợn, hãi hùng, chẳng tài nào nhìn thấy chút biểu cảm nào.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói trống rỗng như từ vực thẳm vọng lại: "Nam Bính, hãy đi cùng tôi, hãy đi cùng tôi, cùng tôi....

Cậu ta bước đến phía tôi, từ từ lướt đến, như đang phiêu bồng bay trong gió. Đầu gối cậu ta thẳng tắp, trong truyền thuyết, chẳng phải quỷ đi như vậy sao? Không biết gió từ đâu thổi tung mái tóc của cậu ta, từng sợi từng sợi bay về phía sau, hình ảnh rõ ràng như chọc thẳng vào đáy mắt tôi.

Cánh tay cậu ấy chầm chậm vươn về phía trước, bàn tay trắng bệch, bàn tay nhợt nhạt, bàn tay đó, chẳng phải là bàn tay của Tiểu Vương sao, bàn tay của Tiểu Vương, ngoài ngón giữa và ngón trỏ cầm bút có một vài nốt chai ra thì rất trắng trẻo mịn màng, bàn tay đó, trắng bệch như thế... Tôi bắt đầu lùi lại, một bước, thêm một bước, đôi chân như đang bị gông cùm xiềng xích, như đang kéo theo một tảng đá lớn nặng vô cùng, không tài nào nhấc lên được, mồ hôi túa ra khắp cơ thể.

Khuôn mặt cậu ấy dần dần biến dạng, mơ hồ, cuối cũng không nhìn thấy nữa, nhưng bàn tay vẫn không biến đổi, ngược lại còn chầm chậm vươn thẳng đến trước mặt tôi, sau đó, dừng lại, trong cái nhìn bắt đầu tán loạn của tôi, hiện ra cảnh tượng, một ngón tay đang nâng cao, ngón tay trắng toát nhợt nhạt, một ngón trỏ!

Rồi như dữ dội tựa núi đổ, sóng thần, từ trong cổ họng tôi bật ra một tiếng hét thất thanh: "Á á á!!!".

Kinh hãi bừng tĩnh, cửa sổ vẫn đóng kín, bóng cây bên ngoài vẫn rập rờn in đủ hình thù lên cửa sổ, ngoài ra, chẳng có gì cả, không có bất cứ thứ gì, kể cả gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.