Muộn rồi , quá muộn rồi!
Tiểu Vương sớm đã làm ngơ , nhắm mắt bịt tai trước lời của tôi , cậu ta không những không giảm tốc độ , mà còn gắng sức mình kéo ga hết
cỡ xông thẳng về trước .
Một âm thanh bị thương , thảm thiết đâm thẳng vào màng nhỉ ,
lòng tôi như cơn sóng thần đang cuồng nộ , cố nói nhưng không thể nào
thốt ra lời , trừng trừng nhìn Tiểu Vương đâm thẳng vào cây lớn bên
đường , người bắn ra xa . Sau đó . . . giống như con chim nhỏ bị gãy mất đôi cánh , từ trên không trung rơi xuống , đập mạnh lên nền đất cứng ,
hai mắt lồi lên như muốn vọt ra ngoài , vẫn còn sót lại đâu đó nỗi sợ
hãi tột cùng . Trống ngực đập thình thịch , trên khuôn mặt trắng bệch
của Tiểu Vương, máu tươi từ hốc mắt, từ lỗ mũi cứ thế trào ra không
ngừng...
Tôi dừng xe lại, vội bước về phía trước, cánh tay Tiểu Vương vẫn động đậy, đặt lên trước ngực, nơi đó có đeo một sợi dây màu đỏ, tôi
biết, đó là bùa hộ thân. Tiểu Vương đeo tấm bùa hộ thân, Tiểu Vương cho
rằng tất cả đã là quá khứ, nhưng cậu ấy không thể nào trốn được. Cánh
tay chầm chậm buông thõng xuống, chút ý thức cuối cũng không có cách nào giữ lại được nữa....
Cậu ấy đã nhìn thấy cái gì, tại sao lại hốt hoảng như thế nỗi sợ hãi thâm sâu nơi đáy mắt cậu ấy là do đâu, bây giờ không ai có thể trả
lời được câu hỏi đó. Tôi nhìn Tiểu Vương, đầu óc trống rỗng.
Tôi hét lớn: "Nhanh, nhanh gọi xe cấp cứu!".
Tiếng còi xe cấp cứu từ xa vọng đến, chúng tôi đờ đẫn cả người,
tôi ôm Tiểu Vương, cậu ta không còn thở nữa. Thực ra, khoảnh khắc bị ngã đó, chắc chắn đã không còn cách nào có thể cứu cậu ta được nữa.
Một sinh mệnh đã ra đi ngay trước mắt tôi như thế, đó là Tiểu
Vương người vừa nói những lời hoa mỹ như phun châu nhả ngọc sao? Là Tiểu Vương người mang ý chí và khí thế phóng khoáng như gió sao? Là Tiểu
Vương đã tỏ tình với Tử Nguyệt đêm qua sao? Chiếc Santana phía sau lao
đến, tiếng phanh xe rít lên chói tai, tôi nghe thấy giọng của Trường Hà
run rẫy, sợ hãi: "Tại sao lại thế này? Tại sao lại như vậy...".
Tôi ngoái đầu nhìn cậu ta, sắc mặt Trường Hà như đống tro tàn,
đôi mắt tán loạn, khi Trương Viễn Dương mở cửa xe nhảy xuống, Trường Hà
còn sững người ngồi bên cạnh, chúng tôi như đều nhìn thấy kết cục cuối
cùng của chính mình, vì thế, không ai còn nghĩ ngợi được thêm điều gì
nữa!
Nỗi bị thương cùng sự sợ hãi như đồng thời quắp chặt lấy chúng tôi.
Mấy ngày sau khi Tiểu Vương qua đời, chúng tôi đều ngập trong
nỗi buồn thương vô hạn, tôi trách bản thân mình, tại sao lại để Tiểu
Vương đi xe máy vào cái ngày hôm đó, tại sao không sớm nghĩ đến bóng
hình trong giấc mộng trước đó có khả năng là Tiểu Vương? Tại sao, tại
sao lại chọn đúng ngày Mười lăm tháng Bảy để đi đến thôn Thanh Tuyền?
Tại sao, tại sao...
Tình hình của Trường Hà càng tồi tệ hơn, cậu ấy như chịu chấn
động tâm lý vô cùng lớn, bình thường nhanh nhạy cơ trí, vậy mà giờ đây
gọi đến mấy lần cũng không tập trung tinh thần nổi, năng lực làm việc rõ ràng không thể bằng trước đây. Tiền trợ cấp của thành phố đã đến xã từ
hai ngày trước, nhưng chúng tôi không ai cảm thấy vui mừng, kế hoạch mở
rộng thôn Thanh Tuyền vẫn đang được tiến hành, dự án này vốn là do
Trường Hà toàn quyền phụ trách, nhưng bây giờ bất đắc dĩ tôi phải tạm
thời đứng ra chỉ đạo.
Trường Hà bước vào phòng làm việc của tôi, tâm trạng vô cùng suy sụp, trong mắt chằng chịt những sợi tơ máu đỏ au, hốc mắt sâu hoắm. Có
thể đoán được, mấy ngày vừa rồi cậu ấy đã phải chịu đựng sự giày vò tâm
lý mạnh đến mức nào.
Tôi bảo: "Trường Hà, ngồi xuống đi, cậu làm sao thế?".
Trường Hà bỗng bật khóc, là đàn ông con trai vậy mà nước mắt
nước mũi cứ chảy ròng ròng chẳng khác nào đứa trẻ nhỏ, cậu ta nức nở
nói: "Anh Nam Bính, anh biết không, hôm đó, cái ngày mà Tiểu Vương chết, tôi đã nhìn thấy thứ đó, chính bóng hình không đầu đó, cả cánh tay
trắng bệch, nhợt nhạt... anh Nam Bính, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi,
nếu cứ như thế này...".
Tôi cũng rất đau lòng trước những chuyện mà chúng tôi gặp phải,
rồi đây chuyện gì sẽ xảy ra, tôi cũng không biết, nhưng tôi đã lựa chọn
cách không nghĩ đến vấn đề này nữa. Nếu nói là tôi cố tình né tránh,
chạy trốn việc này, cũng chẳng có gì là thái quá, tôi sẽ sắp xếp lịch
làm việc của mình cho dày đặc, để bản thân bận rộn, bận đến quên ăn, bận đến mức chỉ cần đặt người xuống giường là ngủ rồi. Nhưng mỗi lần nhìn
thấy chỗ mà Tiểu Vương đã từng ngồi, chúng tôi đều không kiềm chế được
nỗi đau thương trong lòng. Một chàng trai vui vẻ hoạt bát, lại ra đi
thầm lặng như thế.
Buổi trưa, mọi người đều đi cả, chỉ có tôi vẫn còn ở lại phòng
làm việc giải quyết nốt đống giấy tờ, nếu trở về nhà nghỉ của ủy ban tôi phải đi qua phòng của Tiểu Vương.
Trước mặt người ngoài chưa bao giờ tôi thể hiện nỗi buồn thương
của bản thân, không ai có thể biết được tình cảm sâu đậm giữa tôi và
Tiểu Vương như thế nào. Tôi và Tiểu Vương đều là những đứa trẻ lớn lên
từ nông thôn, làm việc cùng nhau lâu như vậy, sớm đã có tình cảm còn hơn cả anh em ruột thịt trong nhà. Nghĩ đến giọng nói tiếng cười của Tiểu
Vương cơ hồ vẫn còn vang vọng quanh đây, vậy mà hồn phách đã bay đi
phương nào, nhìn vật nhớ người, càng tăng thêm cảm giác nhói đau trong
lòng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi đáp: "Vào đi".
Làn hương thơm dìu dịu thoang thoảng ùa vào, không cần ngẩng đầu nhìn, tôi cũng có thể biết đó là Tử Nguyệt. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh
đâu có nhắn cha em đưa cơm đến đâu?".
Tử Nguyệt khẽ cắn môi: "À, em nghĩ anh quên gọi điện thoại, nếu không phải như vậy thì bữa này em mời anh".
Tôi cười cười: "Không cần phải như thế đúng lúc anh vẫn chưa ăn, lại để em mời thế này, có vẻ trái với nguyên tắc của anh".
Tử Nguyệt cũng cười: "Anh mau ăn đi cho nóng, mấy món này nếu nguội ăn không ngon đâu!".
"Có em quan tâm anh thế này, anh không phải lo lắng chuyện mình bị gầy rồi!", tôi cười nói đùa.
Tử Nguyệt không nói, sắc mặt dần chuyển hồng, tôi lại nói đùa:
"Em càng ngày càng giống một cô bé đấy, động một chút là mặt đỏ hết cả
lên nhưng trông rất dịu dàng, thùy mị!".
Tử Nguyệt liếc xéo, khẽ nguýt; "Lắm lời".
Tôi ngừng cười, không nói thêm. Từ sau khi Tiểu Vương chết, tôi
không muốn nói chuyện, có lẽ là không có gì để nói, cũng có thể là tôi
đã thay đổi khiến bản thân mình bận tối mắt tối mũi từ sáng đến tối, dù
như thế tôi vẫn không thể nào chấp nhận được sự thực một người đang sống vui vẻ bỗng ngừng thở ngay trước mặt mình. Cho dù trước sau tôi không
hề muốn nhắc đến Tiểu Vương nữa, thà rằng trong lòng tôi luôn tin rằng
cậu ấy chỉ đi du lịch đâu đó thôi, nói không chừng một ngày nào đó lại
xuất hiện trước mắt tôi. Tưởng tượng như thể chỉ là chính tôi đang tự
lừa dối mình mà thôi.
Hôm đó, Tiểu Vương tỏ tình với Tử Nguyệt, tâm trạng tôi vô cùng
rối bời, đầu óc trống rỗng, thậm chí tôi đã tự chửi mình tại sao lại
không chủ động, tại sao không hành động sớm hơn một chút. Đối với Tiểu
Vương, thực ta tôi cũng đã từng có chút đố kỵ. Bây giờ, sau khi Tiểu
Vương chết rồi, đầu óc tôi lúc nào cũng trống rỗng như thế. Tôi muốn,
chỉ cần Tiểu Vương trở về, nhất định tôi sẽ cười vui vẻ mà chúc phúc cho họ, chỉ cần cậu ấy quay trở về. Nhưng, cậu ấy mãi mãi cũng không thể
trở về được nữa.
Cúi đầu ăn cơm, Tử Nguyệt hỏi nhỏ: "Có ngon không?".
Tôi gật nhẹ, mấy ngày nay dù ăn gì cũng không thấy ngon, nhưng tôi cũng không thể để một cô gái xinh đẹp như thế buồn lòng được.
Quả nhiên Tử Nguyệt rất vui, giọng nhỏ nhẹ nói: "Đây đều là do em nấu đấy!!!".
Mạch suy nghĩ của tôi bỗng dừng lại mấy giây, cũng không phải là tên ngốc, câu nói rõ ràng như thế, ẩn ý trong đó há tôi lại không hiểu, nhưng bây giờ sau vụ việc của Tiểu Vương, tôi cũng chẳng biết mình sẽ
gặp phải chuyện gì nữa, tôi biết, cho dù tôi có gặp chuyện gì thì bị tổn thương lớn nhất chính là những người quan tâm đến tôi. Trong lòng tôi
có Tử Nguyệt, bây giờ, tôi biết trong lòng Tử Nguyệt cũng có tôi, như
vậy là đủ rồi, tôi không muốn tiếp tục phát triển, cũng không muốn Tử
Nguyệt vì gặp tôi mà bị tổn thương thêm nữa.
Miệng ngậm đầy cơm, tôi lúng túng nói: "Cám ơn em!", sau đó lại tiếp tục cúi đầu và cơm liên hồi.
Tử Nguyệt nói nhỏ nhẹ: "Chuyện của anh, em biết rồi!".
"Chuyện gì?"
"Em đã nghe anh Trường Hà kể!"
Cơm như tắc nghẹn ở cổ họng, tôi ngẩng đầu sững sờ nhìn Tử
Nguyệt. Tử Nguyệt hơi cúi đầu nói: "Hôm đó, anh ấy uống rượu say, rồi
nói với em chuyện thôn Viễn Vọng, cái chết của Tiểu Vương...".
Tôi mỉm cười: "Cậu ấy nói trong lúc say mà em cũng nghe sao? Ha
ha, không có chuyện gì đâu, Tiểu Vương vì phóng xe quá nhanh, lại thêm
phanh xe không ăn, em đừng có nghĩ nhiều làm gì. Chúng ta đều là những
người trưởng thành cả rồi, em còn tin vào chuyện đó sao!?".
Tử Nguyệt ngẩng đầu, nhìn tôi vẻ oán trách: "Anh Trường Hà là
người thế nào em biết, dạo này em thấy các anh rất lạ, em, em cũng có
thể nhận ra...", vừa nói, những giọt nước mắt vừa lăn dài trên má.
Tôi đứng lên, cười an ủi Tử Nguyệt: "Lại có chuyện gì nữa vậy, nhìn em xem, thế nào lại khóc rồi?".
Tử Nguyệt sà vào lòng tôi, đầu cúi thấp, lo lắng nói: "Nhưng, em lo cho anh...".
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Tử Nguyệt, Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, chỉ
thấy dưới hàng lông mi đen nhánh ươn ướt, đôi mắt lo lắng suy nghĩ không yên, là vẻ đẹp điềm đạm đáng yêu của một người con gái đẹp. Tiếc là tôi không thể thay cô ấy lau đi những giọt nước mắt đang rơi đó, máu trong
lồng ngực như sôi lên, không kìm được lòng mình, tôi cúi đầu, hôn lên
đôi môi khẽ hé mở của cô.
Bản thân đang ngập ngụa trong đống tài liệu, thậm chí không có
cả thời gian đến ăn cơm tại quán Trương Vọng, nên các bữa đều đến nhà ăn của ủy ban. Tôi bắt đầu lẩn tránh Tử Nguyệt, tôi không muốn, thực sự
không muốn làm tổn thương cô. Chẳng qua bình thường công việc được sắp
xếp ngăn nắp gọn gàng, bây giờ muốn đắm chìm trong tài liệu, lại chẳng
có nhiều giấy tờ đến thế để có thể làm rối loạn tư duy của tôi.
Có thể là tôi đã yêu Tử Nguyệt, nếu không phải vì yêu, tôi cũng
sẽ không lo đến chuyện sau này, không muốn nếu tôi gặp phải chuyện gì sẽ khiến Tử Nguyệt bị tổn thương, cho nên, tôi nguyện chịu nỗi khổ tương
tư giày vò mà quyết không gặp lại cô.
Tôi thường đi thực tế xuống các thôn, nơi tôi đến nhiều nhất là
thôn Hoa Nam của Trường Hà, cùng uống rượu với cậu ta nhưng chẳng ai nói lời nào.
Nhu Vân nhìn chúng tôi, ánh mắt mang vẻ lo lắng, nhưng cô ấy
không hỏi. Là một người con gái thông minh lại tinh tế, chí ít, nhờ sự
thông minh của cô, chúng tôi cũng bớt phần buồn phiền. Tất cả mọi điều
nói ra bây giờ, chỉ cần một lời mang ngữ khí lo âu cũng khiến tâm khảm
chúng tôi mang một nỗi hoảng loạn mơ hồ. Tôi nhìn thấy Trường Hà, trong
cơn phiền muộn, chỉ bởi lời khuyên uống ít rượu một chút của Nhu Vân mà
sẵn sàng ném toẹt chai rượu mới uống được một nửa xuống đất trước mặt
cô, mùi rượu bốc nồng nặc. Nhu Vân sững người, trong mắt lấp lánh nước
mắt nhưng cuối cùng cũng kìm lại được không để rơi xuống, cô lặng lẽ
quay sang thu dọn đống mảnh chai, sau đó dìu Trường Hà say bí tỉ về
phòng, nhìn bóng lưng Nhu Vân mềm yếu nhưng kiên cường, trong tim tôi
đau đến chảy máu, rốt cuộc chúng tôi đang gặp phải chuyện gì, mà khiến
những người yêu thương mình phải lo lắng không yên?
Có thể hiểu được sự giày vò trong lòng Trường Hà và tình cảm sâu nặng của cậu ta với Nhu Vân, dù ngày thường phải chịu áp lực tâm lý rất lớn nhưng vẫn cố gượng cười vui vẻ với Nhu Vân. Cậu ấy cũng giống như
tôi đối với Tử Nguyệt, không muốn người mình yêu phải lo lắng. Khi Nhu
Vân không ở bên cạnh, Trường Hà luôn miệng lải nhải "Cái bóng hình không đầu, ngón tay nhợt nhạt, trắng bệch... Anh Nam Bính, nếu không tận mắt
chứng kiến, tôi sẽ tin chắc cái chết của Tiểu Vương là do tai nạn xe.
Anh Nam Bính... Nó cuối cùng đã động thủ, anh nói xem, chúng ta không
trêu chọc nó, tại sao nó phải giết chúng ta? Anh Nam Bính....
Trường Hà chủ động hỏi điều này, cũng chính là nỗi nghi hoặc
đang tồn tại trong tôi, cho nên dù Trường Hà có lải nhải giống như bà
già lắm điều, phiền phức đi chăng nữa, tôi cũng không mảy may thể hiện
thái độ không hài lòng, tôi cố gắng suy nghĩ, với những chuyện quái dị
thế này, vốn không thể dùng lý lẽ thông thường để suy đoán, tôi cũng
không biết làm thế nào để hiểu được tại sao nó lại làm như thế?
Trường Hà lại say, tửu lượng của cậu ấy vốn đã thấp, tâm lý lại phải chịu đựng quá nhiều sự giày vò nên uống rượu rất dễ say.
Nhu Vân dìu cậu ấy về phòng ngủ, tôi định rời đi thì bị Nhu Vân gọi lại.
Tôi muốn đi, bởi khi một mình đối diện với Nhu Vân tôi không
biết nên nói gì, nói Trường Hà tại sao lại suy sụp tinh thần như thế?
Nói Trường Hà tại sao lại chỉ muốn say mà không định tỉnh? Nói Trường Hà tại sao lại điên cuồng với cô như thế?
Nhưng bây giờ, tôi cũng hiểu được sức chịu đựng của Nhu Vân cũng đến giới hạn cuối cùng, nếu một người vợ yêu chồng sâu sắc, sau quãng
thời gian sớm tối bên nhau lâu như thế lại không thể chia sẽ nỗi đau khổ trong lòng chồng, bản thân chắc chắn cũng vô cùng day dứt, cũng chịu
đựng sự giày vò nặng nề như thế. Nhưng, tôi phải nói sao với cô ấy?
Nhu Vân ngồi xuống trước mặt tôi, ánh mắt sáng trong như nước hồ thu phẳng lặng nhưng lại điểm nỗi u buồn lạnh giá, dù sao, cảm ơn cô
ấy, cô ấy vẫn không hỏi tôi.
Nhu Vân nhìn tôi vẻ bình tĩnh điềm đạm, nói nhỏ nhẹ: "Chủ tịch,
bây giờ tâm trạng của anh Trường Hà không tốt, nên công việc ở ủy ban,
mong anh quan tâm giúp đỡ".
Tôi khẽ thở dài một tiếng, tình trạng của tôi tuy có vẻ tốt hơn, nhưng liệu so với Trường Hà thì khá khẩm hơn được là bao nhiêu? Tôi
bảo: "Cô Nhu Vân này, đừng xem tôi như người xa lạ như thế chớ nói là
trong công việc có sai sót gì, dù là có bất cứ chuyện gì đi nữa, chúng
tôi sẽ cùng nhau giải quyết mà".
Cô ấy thở dài, nói tiếp: "Bọn đàn ông các anh, có chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác, còn cho rằng như thế mới là tình yêu chân chính. Tại sao không thể nói ra được? Chí ít cũng là có thêm một ý kiến!".
Tôi chợt sững người, cười miễn cưỡng: "Không có chuyện gì đâu, cô Vân, thực sự là không có chuyện gì!".
Nhu Vân bước đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài,
mái tóc buông dài như thác đổ, mềm mại, thơm tho, cô trầm mặc nói: "Anh
Trường Hà tuy không nói cho em biết, còn cố gắng che giấu trước mặt em,
thực ra, em sớm đã biết rồi!".
"Cô Vân à."
Nhu Vân quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt sáng, trong veo, tôi tin
cô ấy thực sự đã biết. Đến Tử Nguyệt có thể từ chuyện Trường Hà nói ra
trong lúc say mà biết được, vậy người sớm tối ở bên Trường Hà, lại là
người quan tâm cậu ta nhất làm sao mà không biết được chứ? Tôi uể oải
nói: "Không có chuyện gì, thật mà, mọi thứ sẽ nhanh chóng qua thôi".
Mọi thứ đang đúng như những gì tôi mong muốn, tôi không còn mơ
thấy ác mộng, cũng cảm thấy tình trạng của Trường Hà đã tốt hơn rồi,
chắc chắn rằng tôi và cậu ấy giống nhau, không còn bị cơn ác mộng giày
vò nữa.
Để phát triển kinh tế của xã Tú Phong, tôi lại bắt đầu bận rộn với công việc.