Thật sự thì lần đầu thấy rượu tây nên tôi cũng không biết mở thế nào, cứ lớ ngớ. Nhân viên cũng nhiệt tình lắm, nên đã mở hộ cho tôi và cười 1 cái rất duyên rồi đi làm việc của bạn ấy. Tôi thắc mắc nên gọi lại.
- À, bạn gì ơi cho tôi hỏi chai rượu này bao nhiêu tiền?
- Dạ 70 triệu ạ.
Tôi lắp bắp.
- Bảy... bảy mươi triệu?
- Vâng, chị còn cần gì nữa không?
- À, không. Tôi cảm ơn.
Tôi nhìn chai rượu án chừng 25 ly, rót cho mình 1 ly bé bé ngẫm sự đời, giới nhà giàu sướng thật, uống 1 ly rượu này bằng chùa tôi ăn cả 2 tuần. Tôi đưa ly rượu lên miệng, lè lưỡi nhấm nháp tí. Ôi mẹ ơi, cái thứ đắng ngắt có mùi sộc lên mũi thế này mà lại đắt khủng khiếp, vậy mà sao mọi người uống như nước lã ấy nhờ. Tôi bịt mũi uống cạn một ly và ngay lập tức cho ngay 1 miếng trái cây vào miệng nhai, kết quả thật không tệ chút nào.
Tầm 30 phút sau, tôi thấy mọi thứ cứ lờ mờ đi, mắt nặng trĩu xuống buồn ngủ chết được. Có một đôi nam nữ đến bên cạnh tôi bắt chuyện.
- Này cô gái, em đi một mình à?
- Mấy.. mấy người...là ai?
- À, chị muốn kết bạn với em ấy mà. Em đi một mình sao?
- Tôi không đi... một mình... nhưng họ coi tôi là kẻ thấp hèn... nên để tôi một mình.. ở đây..
- Vậy qua kia ngồi chơi với chị nhé.
- Được thôi... dù sao tôi cũng... một mình...
Cô gái liền nháy mắt người nam đỡ lấy tôi lên. Cánh tay người nam liền bị bàn tay khác chặn lại với lực khá mạnh.
- Cô ấy đi với tôi.
Hai người bọn họ nhìn nhau rồi tự động rời đi chỗ khác. Ưng Trạch nhìn cái bãi chiến trường của tôi cũng lắc đầu không biết nói gì hơn là gọi nhân viên thanh toán, rồi anh ấy ẵm tôi ra xe. Chắc mấy ly rượu ấy chưa đủ đô nên tôi cũng còn ngất ngưỡng lắm, tôi quay sang lấy hai tay đặt lên má của Ưng Trạch.
- Anh tưởng anh là ai? Là ai mà dám khinh thường người khác?
- Không quậy nữa, cô say rồi.
- Say đâu mà say... tôi vẫn tỉnh táo lắm nè... Tôi... vẫn còn biết tên mình là.. Tiểu Di đó. Còn anh... anh là đồ đáng ghét.. thật uổng công tôi quá...
Tôi đột nhiên thấy mệt nên ngã người về phía cửa sổ của xe nằm nghĩ ngơi, Ưng Trạch định lái xe đi tôi lại ngồi bật dậy.
- Cái đồ đáng ghét này... uổng công tôi chăm sóc anh... uổng công tôi mỗi ngày đều đọc sách cho anh nghe... mỗi ngày đều cầu cho anh tỉnh lại....
Rồi tôi lại ngã người về phía cửa sổ.
- Uổng công tôi... thích anh.
Sau câu nói đó tôi mệt lã và thiếp đi, Ưng Trạch lấy áo vest của anh ấy cuộn tròn rồi kê đầu cho tôi, còn choàng tay qua thắt dây an toàn cho tôi nữa. Về đến nhà, anh ấy không ẵm tôi vào đâu. Anh tự mình về phòng và cho vệ sĩ ẵm tôi về phòng.
[...]
Sáng hôm sau, cố lắm tôi mới mở mắt ra nổi, đầu thì đau nhức, tỉnh một lúc mới biết đây là phòng mình. Cô người hầu thấy tôi tỉnh nên lại hỏi han.
- Tiểu thư tỉnh rồi à, hôm qua cô uống say lắm đó.
- À, ai đưa tôi về phòng vậy?
- Đại thiếu gia cho vệ sĩ đưa tiểu thư về phòng.
Tôi có chút thất vọng và có chút... đau. Có lẽ một thứ tình cảm bé xíu ấy tôi đã đặt sai người. Tôi tự trấn an mình là không sao, dù sao người ta cũng là đại thiếu gia, là tổng giám đốc, tương lai có thể là chủ tịch tập đoàn nữa. Còn tôi chỉ là ngọn cỏ ven đường sao với tới được mây.
- Tiểu thư... tiểu thư...
Vì mãi suy nghĩ nên tôi không nghe được tiếng người hầu gọi.
- À, tôi đây?
- Cô sao vậy, em gọi cô không nghe?
- à, không sao.. có chuyện gì không?
- Cô muốn ăn gì không? Lão phu nhân sáng nay đi nước ngoài rồi, bảo em là cô tỉnh mang đồ ăn cho cô.
- Được rồi, tôi cảm ơn, tôi mệt... tôi muốn ngủ thêm một lát...
- Không được, lão phu nhân có căn dặn không cho cô bỏ bữa.
- Vậy... vậy phiền cô mang cho tôi ly sữa.
- Vâng.
Cô người hầu ra khỏi phòng, tôi cũng lười nhác chui vào chăn. Rượu đúng là chất độc mà, tự thề với bản thân lần sau sẽ không uống nữa.
Reng... reng...
Chết tiệt thật, không lẽ tên đó vẫn còn ở nhà sao. Tôi vẫn cố thủ trong chăn, coi như mình chưa nghe gì và chưa tỉnh lại.
Reng... reng...
Tiếng chuông cửa vẫn kêu dồn dập hơn 5 phút mới tắt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là chắc hắn đã đổi ý, nên chui đầu ra khỏi chăn, ai ngờ hắn đứng ngay cửa phòng tôi.
- Tôi gọi cô không nghe, hay chuông đã hỏng?
- Anh... anh tìm tôi có chuyện gì không?
- Chuyện gì là chuyện gì? Cô là người hầu mà để chủ nhân sang đến tận phòng sai việc. Hay cô muốn trốn việc?
Đúng là tên nhỏ mọn mà, ông trời cũng thật kỳ cục, cho hắn khuôn mặt đẹp trai, cho hắn body chuẩn làm chi để hắn kênh kiệu thấy ghét. Tôi cố nhếch mép cười với hắn.
- Anh muốn tôi làm gì?
- Qua ủi đồ cho tôi.
- Cái đó ai cũng làm được mà.
- Nhưng tôi không thích, hay cô muốn cái chuông phòng cô reo đến khi hỏng?
- Thôi được rồi, ủi thì ủi. Có gì to tát đâu.
- Vậy được.
Tôi lẽo đẽo đi theo sau hắn, không cần phải đánh răng rửa mặt luôn. Lâu lâu cho hắn ngửi cái mùi lười nhác sau 1 đêm không vệ sinh răng miệng nó như nào.
Vào phòng hắn tôi đã thấy bộ vest nằm sẵn trên giường, còn hắn thì ngồi gần cửa sổ đọc sách. Tôi kéo bàn và bàn ủi ra ủi, bỗng một lúc tôi hét lên.
- Aaaaa...
Tiếng hét của tôi cũng làm hắn giật mình chạy lại.
- Cô sao vậy? Phỏng ở đâu?
- Đâu có.
- Chứ sao cô hét kinh thế?
Rồi tôi chỉ vào vết cháy xém đen trên áo sơmi trắng của hắn.
- Tôi lỡ tay...
- Cô...
Tự nhiên hắn nhíu đôi mày chặt lại, tay lại để lên ngực trái, chân khuỵ xuống. Tôi vội chạy lại đỡ lấy hắn.
- Anh đau hả? Chờ tôi một lát.
Tôi vội vàng chạy lại bàn lấy thuốc và bỏ vào miệng hắn. Cỡ 10 phút sau sắc mặt hắn mới hơi hồng hào lại.
- Tôi dìu anh lên giường nhé.
Hắn khẽ gật đầu. Tôi mới cố đưa hắn về giường, không biết ăn cái giống gì mà nặng gớm. Tôi nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống giường.
- Xin lỗi, tôi đùa hơi quá rồi.
- Ra ngoài.
Tôi để hắn đó và đi ra ngoài, có chút ân hận len lỏi lên trong tôi. Sau lần đó, tôi vẫn phải đi kè kè với hắn mọi lúc mọi nơi, vì công việc của tôi là hầu hạ hắn mà, hắn vẫn thế, thái độ đối với tôi cũng không được khả quan là mấy.
[...]
Sau hơn 10 ngày đi nước ngoài, bà Lam cũng về. Biết bà Lam về nên tôi xuống sân đón bà ấy. Khi bà Lam bước xuống xe, có một người khác bước xuống theo, đó là một chàng trai áng chừng 27 tuổi, cao ráo đẹp trai và có phần vui vẻ năng động. Bà Lam thấy tôi nên cười rất tươi.
- Tiểu Di à, bà về rồi đây.
- Cháu chào bà, bà có khỏe không?
- Bà khỏe? Ưng Trạch đâu?
- Anh ấy mới uống thuốc và đang ngủ ạ.
- Thời gian bà vắng nhà, có gì không ổn không?
- Dạ không, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát bà ạ.
- À quên giới thiệu với cháu, đây là Will. Là em họ của Ưng Trạch và Ưng Điềm, hai đứa làm quen đi nào.
- Chào anh.
Will cũng nho nhã chào lại tôi.
- Chào em, thời gian tôi ở đây mong được em giúp đỡ.
- Không có gì ạ.
Người ở bên tây có khác, nói chuyện thì ngọt ngào và lịch sự hẳn. Không giống anh em nhà này chút nào.