Các thím đọc xong có còn thích công chúa nữa không? =.=
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
Lâm Hạo Thanh đóng cửa phòng Lâm Thương Lan lại, nghe Thuận Đức công chúa hỏi về giao nhân, Lâm Hạo Thanh nói thẳng: “Lúc trước Thanh Vũ loan điểu nhiễu loạn Ngự Yêu cốc, khiến cho địa lao nhốt giao nhân bị hủy hoại, hiện tại hắn đã bị chuyển tới nhà lao nhốt yêu quái khác trong cốc, chỉ có điều, nhà lao mới này chưa chắc đã được an toàn như địa lao trước đây...”
Thuận Đức công chúa bật cười ngắt lời Lâm Hạo Thanh, “Bổn cung chỉ hỏi, giao nhân đang ở đâu?”
Lâm Hạo Thanh thoáng trầm mặc, ngay sau đó cúi đầu dẫn đường: “Công chúa, mời đi theo thảo dân.”
Đoàn người từ Lệ Phong Đường lại lũ lượt kéo đến nhà lao nhốt Trường Ý.
Lúc Kỷ Vân Hòa đi tới bên ngoài nhà lao, bước chân không nhịn được dừng lại một chút, cho đến khi người phía sau đụng vào vai nàng, nàng mới hít thật sâu, tiếp tục bước lên.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy, tới gặp Trường Ý, lại có tâm trạng thấp thỏm nặng nề như ngày hôm nay.
Nhưng nàng phải đi, bởi vì, nàng là người duy nhất sẽ vì Trường Ý mà suy nghĩ biện pháp ứng phó.
Kỷ Vân Hòa đi theo đoàn người tiến vào nhà lao.
Trong ngục, người hầu đã chuẩn bị ghế ngồi cho Thuận Đức công chúa. Nàng ngồi ở phía trước nhà lao, nhìn Trường Ý bên trong đã bị cắt đuôi, lộ ra ý cười hài lòng.
Mà Trường Ý nhìn Thuận Đức công chúa, trong ánh mắt chứa đầy sự hời hợt cùng địch ý. Hắn đứng trong nhà lao, không nói một lời, hệt như ngày mới bị đưa đến Ngự Yêu cốc. Hắn là yêu quái trong tù, còn bọn họ là kẻ cầm tù, giữa hai bên cách một song sắt, cũng chính là thâm thù đại hận như nước với lửa không thể dung hòa.
Hắn chán ghét Thuận Đức công chúa.
Kỷ Vân Hòa cảm nhận rõ rệt, Trường Ý đối với loài người khinh bỉ cùng căm ghét, chính bởi vì nữ nhân giày xéo thiên hạ mười phần diễm lệ trước mặt này.
Hắn và nàng ta bản chất bất đồng, Thuận Đức công chúa tin rằng giang sơn thiên hạ đều thuộc về nàng. Trường Ý thì cho rằng, hắn thuộc về trời đất bao la, không có bất kỳ người nào có tư cách cũng như năng lực sở hữu núi sông mênh mông.
Lại nói ngay khi Kỷ Vân Hòa bước vào nhà lao, Trường Ý liền dời mắt khỏi Thuận Đức công chúa.
Hắn trông thấy Kỷ Vân Hòa thì khẽ cau mày, trong mắt lo âu hiển hiện rõ ràng.
Đúng rồi, hôm qua nàng phát độc vội vàng dời đi, vốn chưa kịp giải thích đầu đuôi sự việc với Trường Ý. Đuôi cá to này... nhất định ở trong nhà lao đã lo lắng rất lâu.
Nghĩ đến điều này, Kỷ Vân Hòa bỗng cảm thấy trái tim ấm áp, nhưng khi nàng nhìn thấy song sắt trước mặt hắn, trong lòng lại vô cùng chua xót.
Thuận Đức công chúa nói: “Bổn cung rất hài lòng.”
Kỷ Vân Hòa nghe vậy, chợt nhớ đến đêm hôm đó, trong nhà lao này khắp nơi nhuộm đỏ máu tươi, còn có sắc mặt tái nhợt trước nay chưa từng thấy qua của Trường Ý.
Những đau khổ đến không muốn sống, những thập tử nhất sinh, trong miệng Thuận Đức công chúa, vậy nhưng lại biến thành một câu nhẹ bẫng - nàng rất hài lòng.
Thứ nàng thích, thật đúng là, vô cùng quý giá.
Nắm tay Kỷ Vân Hòa vô thức cuộn chặt.
Tuy nhiên Lâm Hạo Thanh lại không nghĩ như Kỷ Vân Hòa, hắn không chút gánh nặng hành lễ khấu tạ: “Tạ công chúa.”
“Nào, mau bảo giao nhân nói vài câu chào mừng bổn cung.” Thuận Đức công chúa hạ lệnh.
Lần này, nhà lao lâm vào một bầu không khí tĩnh mịch quỷ dị. Lâm Hạo Thanh liếc Kỷ Vân Hòa, chỉ thấy Kỷ Vân Hòa đứng một bên không nhúc nhích, Lâm Hạo Thanh đành bước vào trong phòng giam, nhìn chằm chằm Trường Ý ra lệnh: “Giao nhân, mở miệng.”
Trường Ý nhìn cũng không muốn nhìn Lâm Hạo Thanh một cái.
Trong ngục tĩnh lặng. Thuận Đức công chúa cũng không gấp, nàng ngoắc ngoắc ngón tay, bên cạnh lập tức có người dâng lên cho nàng một chiếc bình ngọc, nàng ngửa đầu kề môi vào bình ngọc uống một hớp rượu.
Bầu không khí vui vẻ mới vừa rồi khi Thuận Đức công chúa còn ưng ý, thoáng chốc trở nên ngưng trọng.
Tiểu thái giám phụng rượu cho Thuận Đức công chúa, con ngươi cũng không dám loạn, ngay cả Trương công công chuyên nịnh hót cũng ngoan ngoãn đứng một bên, trân trân nhìn mặt đất phía trước, tựa như người đã nhập Phật tịch.
Qua hồi lâu, Thuận Đức công chúa rốt cuộc uống xong rượu trong bình ngọc, nàng không đem bình ngọc đưa lại cho tiểu thái giám phụng rượu, mà là tiện tay ném một cái, bình ngọc đập vào tảng đá trong phòng giam, lập tức vỡ tan tành.
Tiểu thái giám phụng rượu lập tức quỳ xuống, trán dập xuống đất, cả người run lẩy bẩy.
“Trong Ngự Yêu cốc, là vị ngự yêu sư nào khiến giao nhân nói chuyện?” Thuận Đức công chúa cuối cùng cũng lên tiếng. Nàng nhìn như cười thật ôn hòa, nhẹ giọng hỏi Lâm Hạo Thanh, “Bổn cung nhớ cái tên được báo lên, hình như không phải Thiếu Cốc Chủ.”
Bốn phía nhất thời tĩnh lặng.
Kỷ Vân Hòa từ trong đám người bước ra.
Sống lưng nàng thẳng tắp, đứng trước mặt Thuận Đức công chúa.
Ánh mắt Trường Ý nhanh chóng dừng lại sau lưng Kỷ Vân Hòa.
“Là ta.”
Thuận Đức công chúa nhìn Kỷ Vân Hòa, chậm rãi nhắc lại từng câu từng chữ, “Bổn cung muốn giao nhân mở miệng nói tiếng người.”
Kỷ Vân Hòa không quay lại nhìn Trường Ý, chỉ đối Thuận Đức công chúa đáp: “Công chúa, ta không ép buộc hắn.”
Lời vừa nói ra, mọi người vẫn duy trì yên lặng, nhưng đều không khỏi lén nhìn Kỷ Vân Hòa. Có người kinh ngạc, có người sợ hãi, có người nghi hoặc không dám tin.
Trường Ý lại có mấy phần trầm tư.
Thuận Đức công chúa hơi híp mắt lại, nàng nghiêng đầu quan sát trái phải Kỷ Vân Hòa hai lần: “Được.” Thuận Đức công chúa đưa mắt về phía Trương công công bên cạnh, “Ngự Yêu cốc bọn họ, không phải có roi Xích Vĩ sao? Mang tới đây.”
“Đã chuẩn bị sẵn rồi ạ.”
Trương công công vừa dứt lời, hai tỳ nữ lập tức dâng lên một cây roi đỏ thẫm.
Thuận Đức công chúa nhận lấy roi Xích Vĩ, nhìn thoáng qua một lượt, ngay sau đó giống như với bình ngọc kia vậy, tiện tay ném roi Xích Vĩ xuống đất.
“Thiếu Cốc Chủ.” Thuận Đức công chúa chỉ vào roi Xích Vĩ.
Lâm Hạo Thanh không thể làm gì khác hơn là tiến lên nhặt roi Xích Vĩ.
“Trước đây, bổn cung viết cho Ngự Yêu cốc các ngươi một phong thư, là viết như thế nào, Thiếu Cốc Chủ còn nhớ chứ?.”
“Nhớ.”
“Vậy ngươi đọc lại lần lượt từng điều cho vị... Hộ Pháp này nghe.” Thuận Đức công chúa nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, “Nguyện vọng của bổn cung là cái gì? Nói một cái, đánh một lần, bổn cung sợ Hộ pháp lại quên.”
Lâm Hạo Thanh cầm roi, đi tới sau lưng Kỷ Vân Hòa.
Hắn nhìn Kỷ Vân Hòa vẫn đang đứng nghiêm nghị, khẽ cắn răng đạp vào khuỷu chân nàng.
Kỷ Vân Hòa bị buộc quỳ xuống.
Đêm hôm qua hắn làm như vậy cứu nàng một mạng, hôm nay, vẫn động tác ấy, nhưng lại là tình huống hoàn toàn khác.
Lâm Hạo Thanh cầm roi Xích Vĩ, trong lòng hắn đối với Kỷ Vân Hòa vạn phần không hiểu.
Vào thời điểm này, nàng rốt cuộc vì sao phải ngang ngạnh như thế.
Để cho giao nhân nói một câu, chẳng phải sẽ bớt đi mấy đạo roi Xích Vĩ nàng phải hứng chịu sao? Vết thương trên lưng nàng, hẳn là vẫn chưa liền sẹo.
“Thuận Đức công chúa có ba kỳ nguyện.” Lâm Hạo Thanh nén xuống toàn bộ cảm xúc, dán mặt vào lưng Kỷ Vân Hòa, nói: “Một là, giao nhân mở miệng nói tiếng người.”
“Pạt “ một tiếng, đi đôi với lời của Lâm Hạo Thanh, roi Xích Vĩ cũng rơi trên lưng Kỷ Vân Hòa.
Một roi đánh xuống, ngay cả da thịt cũng bị xé đứt, y phục rách toác ra, vết thương ghê rợn trên lưng Kỷ Vân Hòa không báo trước mà thình lình xuất hiện trước mắt Trường Ý.
Đồng tử Trường Ý co lại.
“Hai là, giao nhân hóa đuôi thành chân!”
“Pạt!” Lại một roi hung hăng đánh xuống.
Lâm Hạo Thanh nắm roi thật chặt, Kỷ Vân Hòa thì nắm chặt quả đấm, nàng giống như trước kia, nghiến răng nuốt xuống tất cả máu tươi cùng đau đớn.
Lâm Hạo Thanh nhìn Kỷ Vân Hòa như vậy, trong lòng hắn chẳng biết tại sao lại nổi lên một cơn giận dữ.
Nàng luôn kiên cường ở thời điểm không nên kiên cường, ngày thường thỏa hiệp có, tính toán cũng có, nhưng luôn tại thời khắc như thế này, rõ ràng có phương thức đơn giản dễ chịu hơn, nàng vì sao cứ phải cậy mạnh, đem tất cả máu thịt cắn răng nuốt vào trong bụng.
Kỷ Vân Hòa càng cố chấp, càng khiến cho Lâm Hạo Thanh...
Ghen tị.
Hắn ghen tị Kỷ Vân Hòa cố chấp, ghen tị nàng cậy mạnh, ghen tị nàng luôn ở những thời khắc này chen vào nội tâm hắn... những chuyện hắn đã làm, dơ bẩn đến không thể chịu nổi.
Kiên trì của nàng, khiến cho Lâm Hạo Thanh tự ghê tởm bản thân.
“Thứ ba, giao nhân vĩnh viễn không phản nghịch!”
Roi thứ ba đánh xuống.
Khớp xương Lâm Hạo Thanh cầm roi Xích Vĩ chặt đến trắng bệch.
Mà sắc mặt Trường Ý còn khó coi hơn Lâm Hạo Thanh. Cặp mắt xưa nay trong trẻo ôn nhu là thế, lúc này tựa như nổi lên một trận bão táp, đục ngầu u ám.
Hắn gắt gao nhìn Thuận Đức công chúa ngồi ở chính giữa nhà lao.
Nghe Thuận Đức công chúa nói với Kỷ Vân Hòa: “Bây giờ, ngươi có thể hay không bức bách hắn?”
“Không thể.”
Hay cho câu trả lời này, đơn giản, lưu loát, lại không kém phần kiên định.
Thuận Đức công chúa cười nhàn nhạt, “Được, hắn không nói những thứ bổn cung muốn nghe, ngươi cũng không nói. Bổn cung thấy cái lưỡi này giữ lại cũng không có tác dụng gì.” Thuận Đức công chúa thần sắc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Cắt đi cho ta.”
“Ngươi muốn nghe cái gì?”
Trường Ý rốt cuộc... Mở miệng.
#ngu_yeu_chuong_36