Con trai Cửu chỉ có thể dùng một từ “thâm tình” để hình dung!
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng cùng ngữ điệu trầm thấp truyền tới tai từng người.
Bóng tối trong nhà lao lần nữa chìm vào tuyệt tĩnh.
Thuận Đức công chúa cuối cùng cũng dời mắt khỏi Kỷ Vân Hòa, nhìn về phía giao nhân trong phòng giam.
Kỷ Vân Hòa nghe được thanh âm này nhưng không quay lại nhìn Trường Ý, nàng chỉ cúi thấp đầu, một Kỷ Vân Hòa khi chịu roi Xích Vĩ cũng không lộ ra chút yếu thế lúc này bả vai lại khẽ run.
Người khác không nhìn thấy, nhưng Lâm Hạo Thanh đứng sau lưng Kỷ Vân Hòa lại thấy rất rõ.
Khoảnh khắc nhìn thấy bờ vai run rẩy của Kỷ Vân Hòa, Lâm Hạo Thanh sau nhiều năm dài đằng đẵng mới bừng tỉnh phát hiện, thì ra bờ vai Kỷ Vân Hòa mỏng manh yếu ớt như vậy, giống như những nữ tử bình thường, hết sức nhỏ bé yếu gầy. Tựa như một đôi cánh bướm...
Chỉ là con bướm này luôn ngẩng cao đầu nói cho hắn biết nàng muốn bay qua biển cả, vì vậy hắn liền cho rằng nàng là đại bàng dang cánh, nhưng lại quên mất, nàng vốn là nữ tử mềm yếu, quên cả sự bất lực của nàng.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy qua những cảm xúc này ở Kỷ Vân Hòa, vậy mà chỉ bởi vì một giao nhân, yếu đuối trong nội tâm nàng cứ thế mà bại lộ.
Chỉ vì thương tiếc thứ tôn nghiêm không đáng nhắc tới của giao nhân kia sao?
Nhớ lại những hành vi gần đây Kỷ Vân Hòa đối với giao nhân, Lâm Hạo Thanh không khỏi bóp chặt roi Xích Vĩ trong tay, quay đầu đi xem Trường Ý.
Kỷ Vân Hòa đối với giao nhân này...
“Để nàng đi, ngươi muốn nghe ta nói gì.” Trường Ý nhìn Thuận Đức công chúa. Lần thứ hai mở miệng, “Ta nói.”
“Ừm, thanh sắc dễ nghe.” Thuận Đức công chúa nheo mắt nhìn Trường Ý, giống như là cực kỳ hưởng thụ, “Đều nói tiếng hát của giao nhân là thiên hạ tuyệt tác.” Nàng nói: “Ngươi hát cho bổn cung nghe đi.”
Lời vừa nói ra, Kỷ Vân Hòa đang quỳ dưới đất mười ngón tay phẫn uất cuộn chặt.
Đồ chơi.
Ngôn từ của Thuận Đức công chúa nói với Kỷ Vân Hòa như vậy.
Trường Ý là đồ chơi của nàng, còn những người khác, đều là nô bộc của nàng.
Có thể đánh, có thể giết, có thể cắt lưỡi, có thể móc mắt.
Vạn dặm núi sông là của nàng, thiên hạ chúng sinh cũng là của nàng.
Trong ngục, sau giây phút lặng yên ngắn ngủi chợt vang lên tiếng hát của giao nhân. Tiếng hát du dương làm say đắm lòng người.
Kỷ Vân Hòa nghe thấy khúc ca này, nàng chợt ngây người.
Khúc ca này... Nàng đã nghe qua.
Chỉ nghe qua một lần, cả đời khó quên. Lại nói, làm sao có thể quên cho được, khúc ca và điệu múa như thế, vốn không nên thuộc về thế gian này.
Giai điệu mềm mại, thoáng chốc liền đưa Kỷ Vân Hòa ngược về quá khứ. Ở nơi thập phương tàn trận, Kỷ Vân Hòa giả trang Vô Thường Thánh Giả độ hóa phụ yêu của Thanh Vũ loan điểu, thời khắc phụ yêu phiêu đãng nhảy múa, hóa thành cát bụi bay lên đến Cửu Trùng Thiên, Trường Ý dùng bài hát này tiễn đưa nàng một đoạn đường.
Còn cả khi Kỷ Vân Hòa kéo Trường Ý cùng nhảy xuống đầm nước.
Nàng hỏi hắn hát cái gì, Trường Ý nói với nàng, đây là thánh ca của giao nhân, khúc hát... ca ngợi tự do.
Lúc đó trong lòng Kỷ Vân Hòa tràn đầy khao khát tự do, cũng vọng tưởng tự do đã gần ngay trước mắt, cho nên khúc ca đi vào tâm khảm nàng, chỉ mang theo cảm xúc vui sướng dạt dào.
Vậy nhưng hiện giờ, điệu khúc vang vọng bên tai, Kỷ Vân Hòa lắng nghe, lại thấm thía một nỗi niềm bi tráng hào hùng không tên.
Hắn mất đi cái đuôi, bị giam cầm chốn lao tù, nhưng hắn vẫn như cũ tán thưởng tự do.
Thuận Đức công chúa buộc hắn hát cho nàng nghe, nhưng Kỷ Vân Hòa biết, Trường Ý không hát vì Thuận Đức công, hắn đang hát cho Kỷ Vân Hòa nghe.
Nàng nhắm mắt, không đành lòng nhìn tình cảnh bất lực khốn cùng của bản thân, mặc kệ những lạnh lẽo cùng bi thương như cỏ dại chầm chậm sinh trưởng trong trái tim sớm đã cằn cỗi.
Nàng chỉ muốn yên tĩnh cảm thụ khúc ca này.
Tiếng hát dừng, yên tĩnh cô tịch bao trùm căn phòng.
Tựa hồ ngay cả hô hấp cũng ngưng bặt. Địa lao đục ngầu những máu tanh cùng sát phạt, thoáng chốc được gột rửa sạch sẽ.
Thời không tựa như dừng lại trong cái chớp mắt thoáng qua này, ngay cả Thuận Đức công chúa cũng không nguyện ý phá vỡ.
Tận đến khi Trường Ý bước về phía trước một bước, đi tới gần song sắt phòng giam: “Thả nàng ra.” Hắn nói.
Tất cả mọi người đột nhiên bừng tỉnh, hít sâu một hơi căng thẳng chờ đợi, Thuận Đức công chúa nhìn giao nhân trong ngục, đôi mắt được trang điểm diễm lệ bừng bừng khí thế: “Bổn cung cũng chưa nhốt nàng.”
Thuận Đức công chúa đưa mắt sang bên cạnh, Trương công công lập tức tiến lên thu hồi lại roi Xích Vĩ trong tay Lâm Hạo Thanh.
“Nguyện vọng của bổn cung, Ngự Yêu cốc hoàn thành không tệ. Bổn cung rất hài lòng.” Thuận Đức công chúa đứng lên, nàng vừa động, nô bộc sau lưng lập tức đều giống như sống lại vậy, người trước người sau nhất loạt đứng thẳng lên, “Nhưng mà bổn cung cũng không muốn chờ quá lâu.” Thuận Đức công chúa quay đầu, nhìn lướt qua Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh.
“Cho các ngươi mười ngày cuối cùng. Bổn cung không muốn còn phải đến tận nơi này mới có thể nghe được lời hắn.”
Lưu lại câu nói sau cùng, Thuận Đức công chúa thẳng đường rời đi, không hề ngoảnh lại.
Đoàn người nối đuôi theo gót chân nàng ra ngoài, Lâm Hạo Thanh nhìn Kỷ Vân Hòa, lại nhìn giao nhân trong ngục, rốt cuộc cũng không nói gì, lẳng lặng xoay người rời đi.
Lát sau, nhà lao chỉ còn lại hai người Kỷ Vân Hòa và Trường Ý, an tĩnh giống như trước đây, nhưng cũng hoàn toàn khác biệt.
Tình cảnh không giống nhau.
Kỷ Vân Hòa cuối cùng cũng quỵ xuống đất, không gượng dậy nổi.
Qua hồi lâu, cho đến khi Trường Ý gọi tên nàng: “Vân Hòa.”
Kỷ Vân Hòa vẫn không ngẩng đầu lên.
Nhưng nàng chầm chậm giơ tay lên, quay lưng về phía Trường Ý, hai tay run rẩy ôm lấy mặt.
Có tiếng hô hấp dồn dập của Kỷ Vân Hòa, nàng đang cật lực khống chế cảm xúc của mình, liều mạng nén xuống những tức giận, những không cam lòng, và cả những căm ghét cùng oán trách đối với con người kia.
Trường Ý im lặng quan sát bóng lưng của nàng, lát sau, Kỷ Vân Hòa rốt cuộc hạ tay xuống, giống như đã hạ quyết tâm, nàng không tiếp tục chật vật ngồi dưới đất nữa, nàng lau qua mặt hai cái rồi lập tức đứng lên, quay đầu nhìn về phía Trường Ý.
Hốc mắt nàng ửng đỏ, nhưng đã hoàn toàn khống chế được biểu tình.
Nàng bước đến gần phòng giam, cách một song sắt, kiên định nhìn Trường Ý, không chút vòng vo mà thẳng thắn hỏi: “Trường Ý, ngươi tuy đã bị cắt đuôi, nhưng yêu lực cũng không biến mất, đúng không?”
Trường Ý yên lặng.
“Mười ngày sau, ta sẽ mang đến cho ngươi một ít đan dược, ngươi cố gắng hồi phục thân thể, hoàng phù trong ngục sẽ không áp chế được ngươi.”
“Nàng muốn làm gì?” Trường Ý cũng trấn tĩnh nhìn nàng, dõng dạc hỏi một câu.
Kỷ Vân Hòa thoải mái trả lời: “Ta muốn để ngươi đi.”
Nhà lao này không thể so sánh với địa lao trước đây.
Trường Ý ngày mới từ chỗ đại quốc sư chuyển tới Ngự Yêu cốc, còn có thể rung chuyển địa lao một hai lần, huống chi nơi này còn không kiên cố bằng. Hơn nữa, thập phương trận của Ngự Yêu cốc đã bị phá, Lâm Thương Lan cũng đã chết, yêu lực của Trường Ý còn hiển hiện, hắn muốn đào thoát, tất nhiên không thành vấn đề.
Hoặc giả, đối với Trường Ý mà nói, hắn bây giờ liền có thể rời đi.
Hắn chẳng qua là...
“Ta đi, nàng sẽ thế nào?”
Trường Ý hỏi nàng, mà vấn đề này lại hệt như những gì Kỷ Vân Hòa đang suy nghĩ.
Hắn chẳng qua, là bận tâm nàng.
Lúc thoát khỏi thập phương trận, rơi vào cái ao sau Lệ Phong Đường, hắn có lẽ đã có thể đi. Nhưng hắn không rời đi, bởi vì hắn phải ở đây, “liều chết bảo vệ nàng.”
Bị giam trong nhà lao này, Lâm Hạo Thanh buộc hắn cắt đuôi, hắn cam tâm tình nguyện, cũng bởi vì hắn muốn “liều chết bảo vệ nàng.”
Cho đến ngày hôm nay, Thuận Đức công chúa bức hắn nói chuyện, hắn có thể không nói, nhưng hắn lại chấp nhận buông xuống kiêu ngạo, mở miệng.
Chỉ bởi hắn ở đây để “liều chết bảo vệ nàng“.
Hắn không đi, không phải vì hắn không thể đi, mà là bởi vì hắn cũng muốn đưa nàng cùng đi.
Kỷ Vân Hòa nhắm mắt, nhịn xuống chua xót đang dâng lên trong đáy mắt.
Xóa hết những ưu tư trong lòng, nàng nhìn thẳng đôi mắt trong suốt của Trường Ý, nói với hắn:
“Trường Ý, từ rất lâu về trước, ta đã sống cuộc sống như vậy rồi, cho nên ta luôn mong đợi sau này sẽ có một cuộc sống khác. Ta phản kháng, bất khuất, tranh đoạt, ta không muốn phụ mỗi một đóa hoa ta ngửi, không muốn phụ mỗi một miếng cơm ta ăn! Ta muốn sống, càng muốn sống thật thống khoái! Nhưng nếu kết cục vẫn không được như ta mong muốn, thì đó chính là số mệnh của ta. Ngươi hiểu không Trường Ý, là số mệnh của ta.”
Nàng dừng một chút, tiếp: “Nhưng đây không phải số mệnh của ngươi.”
Quen biết Trường Ý, để cho nàng gặp được linh hồn thuần túy nhất trên thế gian, nàng không muốn kìm hãm hay liên lụy linh hồn duy mỹ như vậy. Nàng không muốn chứng kiến linh hồn ấy mắc cạn rồi chỉm nghỉm xuống địa ngục sâu thẳm.
“Ngươi phải đi.”
Đối mặt với Kỷ Vân Hòa có chút cuồng loạn nói những lời này, Trường Ý trả lời, như cũ vô cùng dịu dàng:
“Ta sẽ không đi.”
Giống như ánh mắt của hắn, ôn nhu mà cố chấp.
Khiến cho trái tim được ngụy trang bằng tầng tầng lớp lớp băng cứng của nàng lần nữa run lên từng hồi rồi chầm chậm tan chảy.
#ngu_yeu_chuong_37