[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 39: Chương 39: Tâm biến




May quá em Thuận Đức cũng không phải kiểu đeo bám, ẻm giễu võ giương oai xong lại tếch mông về kinh rồi

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Thuận Đức công chúa hồi cung.

Con đường hoa không quá nửa ngày đã khô héo mục nát, hương trăm hoa ngọt dịu biến thành mùi mục rữa hôi thối. Thời tiết mùa xuân, một trận mưa rào đổ xuống, Ngự Yêu cốc bị muỗi hoành hành, khổ không thể tả.

Thi thể của Lâm Thương Lan cũng không giấu được nữa, không bao lâu sau Lâm Hạo Thanh liền tuyên bố Lâm Thương Lan đã quy tiên.

Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Ngự Yêu cốc đều kinh hãi, mọi người đều bất ngờ không kịp đề phòng, đối với rất nhiều môn đồ ngự yêu mà nói, Lâm Thương Lan không phải là một lão cáo già hung ác, trái lại là một Cốc Chủ vì Ngự Yêu cốc mà bỏ ra tâm huyết cả đời.

Bọn họ coi Lâm Thương Lan là biểu tượng của Ngự Yêu cốc. Cho nên dù lão già rồi, thân thể suy nhược, cũng đã bắt đầu tìm người kế thừa, nhưng người trong cốc vẫn như cũ tôn kính hắn, hơn nữa còn tin rằng hắn sẽ mãi mãi trường tồn.

Thậm chí ngay cả Kỷ Vân Hòa cũng cho rằng, lão hồ ly này sẽ không dễ dàng chết đi.

Nhưng hắn cứ như vậy mà chết.

Lâm Hạo Thanh nói hắn bạo bệnh qua đời, nhưng cự tuyệt tất cả đề nghị xem xét thi thể Lâm Thương Lan, trong một đêm khuya thanh vắng, dùng một ngọn đuốc thiêu hủy thi thể lão.

Kỷ Vân Hòa không cho rằng đây là một cách làm thông minh, nhưng nàng cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Vết thương trên cổ Lâm Thương Lan lộ liễu như vậy, hiển nhiên cho biết nguyên nhân cái chết của hắn, chỉ có thể dùng một mồi lửa đem chân tướng đốt thành tro bụi, còn lại, chỉ có thể mặc cho người sống thuận miệng nói bậy.

Cho nên rất nhiều người cũng không tin Lâm Hạo Thanh.

Các trưởng lão của Ngự Yêu cốc bắt đầu tìm Khanh Thư, yêu hầu của Cốc Chủ cả đời chỉ trung thành với chủ nhân, vào lúc này bọn họ thà tin một yêu quái trước nay luôn miệng khinh rẻ, còn hơn tin huyết mạch của Cốc Chủ.

Nhưng làm sao có thể tìm được Khanh Thư.

Cốc Chủ đột nhiên phát bệnh qua đời, yêu hầu của hắn tan biến không còn dấu tích, dẫu Lâm Hạo Thanh có cường biện như thế nào đi chăng nữa, cũng không đè ép được lời đồn đại cuồn cuộn dấy lên trong cốc.

Mà những thứ này, đều là phiền toái của Lâm Hạo Thanh, Kỷ Vân Hòa cũng không quan tâm quá nhiều. Nàng đối với trữ vị Cốc Chủ vốn không có hứng thú, mong muốn của Lâm Hạo Thanh và mong muốn của nàng, nếu không có ngoại lực chèn ép, thì chính là nam viên bắc triệt*.

(*không liên quan đến nhau)

Nàng đợi trong tiểu viện của mình, mỗi ngày đều chỉ vì một chuyện mà rầu rĩ.

Không phải buồn lòng chuyện thuốc giải tháng sau, cũng không buồn lòng kỳ hạn chót thuần phục giao nhân của Thuận Đức công chúa.

Nàng chỉ buồn, không có biện pháp thuyết phục Trường Ý, để hắn rời đi.

Sau ngày Kỷ Vân Hòa bị Thuận Đức đánh, nàng cũng không trở lại nhà lao nữa, nàng không muốn làm sâu thêm mối quan hệ của hai người, nàng muốn để Trường Ý dần dần lãng quên nàng, tâm nguyện này của Kỷ Vân Hòa vô cùng mãnh liệt, đến nỗi nàng từng mơ thấy Trường Ý thành công vượt ngục.

Hắn đẩy cửa phòng nàng, nói với nàng, “Kỷ Vân Hòa, ta đã nghĩ thông suốt rồi, nàng có cuộc sống của nàng, ta có cuộc sống của ta, ta phải về đại dương, ta sẽ không tiếp tục ngây ngốc ở nơi này nữa.”

Sau đó Kỷ Vân Hòa liền mừng rỡ như điên vỗ tay cổ vũ hắn, một đường vui vẻ tiễn hắn đến sơn môn, vẫy tay từ biệt hắn.

Nàng nhìn bóng lưng Trường Ý không có phân nửa lưu luyến càng lúc càng xa, trong lòng vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Nhưng buổi sáng hôm sau khi ánh mặt trời theo vào trong phòng, Kỷ Vân Hòa từ trên giường tỉnh lại, Trường Ý vẫn không đến tìm nàng.

“Ta sẽ không đi.”

Hắn kiên quyết nói như vậy. Không để bất cứ ai có cơ hội thay đổi suy nghĩ của hắn.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể đuổi hắn đi đây...

Kỷ Vân Hòa toàn tâm toàn ý suy tính vấn đề này, cho tới khi các trưởng lão của Ngự Yêu cốc đến tìm nàng.

Hai đại trưởng lão của Ngự Yêu cốc.

Bọn họ là người cao tuổi nhất trong Ngự Yêu cốc, nhưng không đồng nghĩa với năng lực mạnh nhất, thậm chí có lẽ còn không lợi hại bằng Cù Hiểu Tinh. Nhưng bọn họ lại có tuổi đời lớn nhất trong cốc, sau khi Lâm Thương Lan đột ngột qua đời, theo lý mà nói, hẳn phải do các trưởng lão chủ trì nghi thức nhậm chức của tân Cốc Chủ.

Nhưng bọn họ không hề có ý định làm chuyện này.

Đại trưởng lão vừa thấy Kỷ Vân Hòa đã nói thẳng vào trọng điểm: “Chúng ta hoài nghi, chính Thiếu Cốc Chủ ra tay với Cốc Chủ.”

Kỷ Vân Hòa thầm nghĩ, đúng đó, các ngươi hoài nghi không sai chút nào.

Nhưng nàng không nói gì, chỉ tỉnh bơ uống trà.

“Hôm đó Thuận Đức công chúa tới Ngự Yêu cốc chúng ta, có một ngự yêu sư đi trước mời Cốc Chủ, theo lời hắn nói, người đáp lời trong phòng Cốc Chủ chính là Thiếu Cốc Chủ.”

Đúng vậy, trong phòng còn có nàng.

Kỷ Vân Hòa tiếp tục uống trà.

“Rồi sau đó, Thuận Đức công chúa vừa đi, Thiếu Cốc Chủ liền tuyên bố Cốc Chủ bệnh nặng qua đời.” Nhị trưởng lão tiếp lời, “Hắn thậm chí không cho phép bất kỳ người nào xem qua thi thể, trực tiếp đem thi thể thiêu hủy. Hành vi vô cùng kỳ quái.”

“Vậy, hai vị trưởng lão đến tìm ta, là muốn ta đại diện mọi người đứng ra chất vấn Thiếu Cốc Chủ?”

Hai vị trưởng lão nhìn nhau: “Chúng ta muốn để ngươi làm Cốc Chủ.”

Kỷ Vân Hòa đặt chén trà xuống, ngón tay miết nhẹ quanh miệng chén: “Cần gì phải vậy?” Kỷ Vân Hòa rốt cuộc quay đầu nhìn về phía hai vị trưởng lão, “Ngự Yêu cốc nhỏ bé như thế, mọi người đều là thú bị nhốt, ai làm thú vương, có gì khác nhau sao?”

Nàng cùng Lâm Hạo Thanh, một kẻ giết Lâm Thương Lan, một kẻ giết Khanh Thư, đều cùng một giuộc.

Kỷ Vân Hòa cười nói: “Các ngươi hoài nghi Lâm Hạo Thanh đại nghịch bất đạo, vạn nhất, ta cũng giống như hắn thì sao?”

Tựa hồ vạn vạn không nghĩ tới Kỷ Vân Hòa sẽ trả lời như vậy, hai vị trưởng lão sửng sốt một hồi.

“Mặc dù bọn ta hôm nay bị vây khốn đến vùng tây nam hẻo lánh này, bọn ta cũng tuyệt đối không tôn kẻ giết cha làm chủ. Hộ Pháp, Cốc Chủ tại thế từng nói qua, ai có năng lực hoàn thành ba nguyện vọng của Thuận Đức công chúa sẽ trở thành Cốc Chủ, mà nay, trong cốc người người đều biết giao nhân đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi nếu hết lòng dỗ dành, để cho giao nhân cam tâm tình nguyện đi hầu hạ Thuận Đức công chúa, cũng không phải là không thể...”

“Được rồi.” Sau khi nghe hết lời của trưởng lão, Kỷ Vân Hòa bỗng nhiên đứng dậy, “Các trưởng lão tự an bài chuyện của mình là được rồi, còn chuyện của ta, không phiền các vị hao tâm tổn sức.”

Kỷ Vân Hòa thần sắc đột nhiên lạnh đi, hai trưởng lão thấy vậy đều cau mày tỏ ý không vui: “Kỷ Vân Hòa, bọn ta nể tình ngươi những năm này vì Ngự Yêu cốc cống hiến không ít, nên mới khuyên ngươi vài câu, cơ hội lần này, người khác cầu còn chẳng được. Ngươi hôm nay là có ý gì?”

Kỷ Vân Hòa thoáng trầm mặc, ánh mắt mang theo mấy phần lạnh nhạt nhìn trưởng lão: “Không có ý gì, không muốn chơi cùng các người thôi.”

Kỷ Vân Hòa thực sự mệt mỏi.

Tranh mệt, đấu cũng mệt, sau khi Thuận Đức công chúa hồi cung, nàng ngoại trừ muốn để Trường Ý rời đi, không còn nguyện vọng nào khác.

Có lẽ mạng của nàng thật sự đã định sẵn phải như vậy, không thể thoát khỏi Ngự Yêu cốc, cũng không trốn được gông xiềng của vận mệnh.

Nàng không tranh, không đoạt, cũng không đấu nữa, nàng chỉ muốn đưa Trường Ý đi, tàn mạng này chỉ còn một tháng, nên làm thế nào, thì cứ làm như vậy đi.

Thấy điệu bộ bất cần của Kỷ Vân Hòa, hai vị trưởng lão tức giận lại không làm gì được nàng, chỉ có thể phẫn nộ để lại một câu: “Uổng công Cốc Chủ những năm qua bồi dưỡng ngươi.” Nói rồi bỏ đi mất dạng.

Môi Kỷ Vân Hòa cong lên một điệu cười châm chọc: “Vậy thì phải đa tạ ơn bồi dưỡng của Cốc Chủ rồi.”

Dõi theo thân ảnh hai vị trưởng lão khuất bóng, Kỷ Vân Hòa lại ngồi xuống, tiếp tục một mình uống trà, suy tính biện pháp đưa Trường Ý đi.

Đột nhiên, gió bên tai Kỷ Vân Hòa khẽ động, nàng ngẩng đầu liền thấy Lạc Cẩm Tang đã ngồi ở đối diện từ lúc nào, dáng người chậm rãi hóa ra từ hư không, nàng thở hổn hển ngồi xuống, không chút khách khí ngửa đầu tu hết bình trà: “Ai, vội vã chạy về, mệt chết ta rồi.”

Kỷ Vân Hòa lườm nàng: “Còn biết quay về hả? Không Minh hòa thượng không sao rồi?”

“Hừ! Đừng nhắc tới gã trọc ngu ngốc đó nữa, ta vội vội vàng vàng chạy tới cứu hắn, hắn còn chê ta vướng víu tay chân, mặc xác hắn, để hắn tự lo cho cái thân hòa thượng của hắn đi.” Lạc Cẩm Tang cười lớn với Kỷ Vân Hòa, “Ta trở về giúp tỷ trộm thuốc, bất quá nghe nói Lâm Thương Lan đã chết, khoảng thời gian ta vắng mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Mới vừa rồi hai lão khọm kia tới tìm tỷ làm gì thế?”

Suy nghĩ một chút mấy ngày Lạc Cẩm Tang không có ở đây, Kỷ Vân Hòa mỉm cười: “Bàn chuyện để ta làm Cốc Chủ.”

“Á? Chuyện tốt nha! Tỷ đồng ý chưa?”

“Không đồng ý.”

“Tại sao?”

“Không muốn nhúng tay vào.”

“Nhưng mà không phải tỷ muốn cứu giao nhân đó sao? Nếu tỷ trở thành Cốc Chủ, không phải sẽ có thể quang minh chính đại thả giao nhân ra sao?”

Lạc Cẩm Tang suy nghĩ đơn giản, nhưng lời này của nàng lại cho Kỷ Vân Hòa một gợi ý hay; muốn thả giao nhân đi, kể cả có trở thành Cốc Chủ cũng không thể quang minh chính đại mà làm, nhưng bây giờ lại có một cách có thể đường đường chính chính đưa giao nhân ra khỏi Ngự Yêu cốc.

Kỷ Vân Hòa dí nhẹ vào trán Lạc Cẩm Tang: “Muội coi như cũng không vô dụng.”

Thấy nàng đứng dậy định ra ngoài, Lạc Cẩm Tang vội vàng gọi với theo: “Trà còn chưa uống xong, tỷ muốn đi đâu vậy?”

“Tìm Lâm Hạo Thanh.”

#ngu_yeu_chuong_38

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.