[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 48: Chương 48: Đại quốc sư




Trùm cuối đến!

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Hắc khí lan tràn, cuồng phong gào thét, tựa như đem âm khí của địa ngục đánh lên Cửu Trùng Thiên.

Kỷ Vân Hòa toàn thân máu chảy đầm đìa, những vết cắt ngang dọc đều được hắc khí rót vào, giống như một đôi tay đến từ thế giới khác, ngăn lại dòng máu chảy, đắp thêm da thịt bị đào đi.

Cửu vĩ hồ quỷ dị, một cái đuôi vươn tới trước mặt Kỷ Vân Hòa, chặn lại mưa tên bắn về phía nàng, những mũi tên tức khắc hóa thành thứ bột màu đen, bị cuồng phong thổi thành vô hình.

Đuôi hồ ly cho Kỷ Vân Hòa sức mạnh, để nàng lần nữa đứng lên.

Tóc đen phiêu tán, bị không trung kéo ra hình dạng cổ quái.

Đám tướng sĩ vô cùng kinh hãi, may là triều đình huấn luyện nghiêm chỉnh, bằng không đối mặt với sức mạnh cùng yêu khí như vậy, có lẽ đã không khống chế được tay chân run rẩy. Cả bọn vô lực nâng cung tên trên tay lên, cuống quít lui về phía sau, từng bước từng bước, trốn đến sau lưng Cơ Thành Vũ.

Chu Lăng lúc này đã bất tỉnh, Cơ Thành Vũ không dám buông tay đang bảo vệ tâm mạch của hắn, chỉ đành ngây ngô ngồi tại chỗ, run sợ cùng kinh ngạc nhìn Kỷ Vân Vòa.

Hắn vạn phần không hiểu.

Hắn ở phủ quốc sư tu hành nhiều năm, đếm không hết số yêu quái và ngự yêu sư đã gặp qua, kể cả những yêu quái cường đại có khả năng che giấu yêu lực, nửa điểm cũng không lộ ra. Nhưng ngự yêu sư trời sinh mang linh lực của song mạch, hoàn toàn đối kháng với yêu lực của yêu quái.

Từ xưa đến nay, bất luận là sử sách hay trong thoại bản*, đều chưa từng ghi lại trường hợp một người vừa có ẩn mạch của ngự yêu sư, lại vừa có thể điều động yêu lực của yêu quái.

(*thoại bản: kiểu tiểu thuyết giả tưởng thời cổ đại)

Kỷ Vân Hòa này... Rốt cuộc là vì sao...

Không chờ Cơ Thành Vũ suy nghĩ nhiều hơn, Kỷ Vân Hòa tiến lên một bước, bất thình lình rộ lên một cơn đại địa chấn, hắc khí cuộn trào càng làm mây đen thêm vần vũ, theo nhịp bước chầm chậm của Kỷ Vân Hòa, chín cái đuôi ngưng tụ từ hắc khí quét qua những mũi tên la liệt trên mặt đất.

Nhất thời, mưa tên bị cuốn lên lơ lửng giữa dòng hắc khí, mấy trăm mũi tên nhất loạt đổi chiều, hướng về phía Cơ Thành Vũ cùng đám binh lính, giống như một bức tường sắt giữa tâm bão, vững vàng theo sau lưng Kỷ Vân Hòa.

Hàn quang thoắt ẩn thoắt hiện giấu dưới từng mũi tên khiến đám binh lính cảm thấy thực sự bị uy hiếp.

Uy hiếp từ tử thần.

Mái tóc dài của Kỷ Vân Hòa tung bay, thỉnh thoảng lộ ra con ngươi đỏ au như máu khiến ai nấy đều rét lạnh. Không lâu sau, Kỷ Vân Hòa mới cách một trượng, toán người đã vứt bỏ mũ giáp, khí giới, hoảng loạn bỏ chạy.

Cơ Thành Vũ vốn dĩ không có cách nào gọi chúng tướng sĩ quay lại, thời khắc này Kỷ Vân Hòa đã làm thức tỉnh nỗi sợ hãi cái chết chân thật nhất trong nội tâm bọn họ.

Nàng rất cường đại, mạnh hơn rất nhiều so với những gì nàng đang thể hiện.

Nhưng Cơ Thành Vũ vẫn bất động nhìn nàng. Hắn không thể đi, Chu Lăng đang bị thương nặng, hắn phải bảo vệ tâm mạch của Chu Lăng.

Cho nên hắn chỉ trơ mắt nhìn Kỷ Vân Hòa từng bước đi tới trước mặt hắn.

Đến khi cách hắn ba bước, Kỷ Vân Hòa dừng lại, mưa tên sau lưng gắt gao nhắm thẳng vào Cơ Thành Vũ đang ngồi trên mặt đất.

Cơ Thành Vũ ngẩng đầu nhìn Kỷ Vân Hòa, con ngưoi đỏ tươi lẩn khuất sau màn hắc khí đáng sợ hơn mười lần lúc nhìn từ xa.

Trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, bàn tay đang bảo vệ tâm mạch Chu Lăng cũng không khống chế được mà run rẩy.

“Ngươi không chạy?” Kỷ Vân Hòa mở miệng.

“Ta không thể chạy.”

Kỷ Vân Hòa nhìn hắn cùng Chu Lăng, nhìn hắn lúc này vẫn dũng cảm bảo vệ Chu Lăng, nàng trầm mặc hồi lâu, sau đó khoát tay...

Cơ Thành Vũ cho là mình sẽ phải bỏ mạng tại nơi này, vì thế, khi hắc khí lưu chuyển, Cơ Thành Vũ nhắm mắt lại thật chặt.

Nhưng chớp mắt tiếp theo, chỉ thấy trên trán truyền tới xúc cảm lạnh như băng, cái lạnh giá này, chỉ thuộc về cơ thể yêu quái...

Khăn trắng trên trán bị kéo xuống. Kỷ Vân Hòa không đả thương hắn. Cơ Thành Vũ mở mắt ra, Kỷ Vân Hòa một thân hắc khí đang nắm sợi dây trắng muốt của hắn trong tay. Gió điên cuồng muốn thổi bay sợi dây, trái lại, giọng Kỷ Vân Hòa đích thực bình tĩnh, thậm chí có thể gọi là ôn hòa.

“Thiên hạ này, núi sông vạn dặm, tráng lệ duy mỹ, vì sao phải để tang cho nó?”

Kỷ Vân Hòa buông lỏng tay, sợi dây trắng bị gió cuốn đi. Mấy trăm mũi tên sau lưng nàng đồng thời rơi xuống đất.

Cơ Thành Vũ ngước mắt nhìn Kỷ Vân Hòa, dường như nhìn đến ngây người.

Nàng không có sát khí, không có lệ khí, nàng đứng giữa dòng hắc khí, thậm chí còn mang theo mấy phần... Thương hại.

Kỷ Vân Hòa... Rốt cuộc là người như thế nào? Rốt cuộc là quá khứ cùng bí mật gì đang cất giấu trên người nàng?

Đột nhiên, ngay tại một khắc tiếp theo, một đạo ánh sáng trắng lẫm liệt bổ ngang bầu trời mây đen mờ mịt, bạch quang như giáng xuống từ Cửu Trùng Thiên, phá vỡ bóng tối, gột rửa mây đen, mở đường cho ánh trăng chiếu rọi, vạn dặm tinh không lại xuất hiện trong tầm mắt những người bên dưới.

Dây trắng bị gió cuốn đi được một bàn tay có hơi tái nhợt níu lại trên không trung.

Người đó đáp xuống vách núi, một thân bạch y phản chiếu ánh trăng, tựa như trích tiên trong truyền thuyết đạp trăng mà đến.

Sợi dây trắng nhẹ bay trong tay y, y quay đầu nhìn về phía chín cái đuôi màu đen vẫn một mực quấn quanh Kỷ Vân Hòa.

“Yêu không ra yêu, người không ra người.” Y quan sát Kỷ Vân Hòa, đôi mắt hơi nheo lại trời sinh mang chín phần ngạo khí, làm người ta thấy mà run sợ, “Ngươi rốt cuộc là thứ gì?”

Con ngươi đỏ tươi của Kỷ Vân Hòa lẳng lặng nhìn người đó, còn chưa kịp trả lời, Cơ Thành Vũ bên cạnh liền gọi: “Sư phụ...”

Phủ quốc sư tuy đông đệ tử, nhưng môn đồ vào phủ đều chỉ bái sư với một người, trong sư môn chỉ có sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội. Để Cơ Thành Vũ gọi là “sư phụ”, khắp thiên hạ này, e rằng chỉ có một người gánh nổi...

“Đại quốc sư.”

Kỷ Vân Hòa nhả ra ba chữ.

Nàng từng nghe qua miệng vô số người danh tự này, khắp giang hồ đều lan truyền những câu chuyện - hay nói đúng hơn là truyền thuyết về y, y được ghi vào trong sách, chính sử, thoại bản, nơi nơi trong thiên hạ, không ai không biết đến sự tồn tại của y.

Y trải qua mấy đời đế vương đương triều, một tay tạo lập nên quy tắc tồn tại giữa người, yêu và ngự yêu sư.

Y là sự tồn tại chí cao vô thượng trong thế gian này, vượt xa những thứ kia hư vọng đế vương.

Y chưa từng gặp qua Kỷ Vân Hòa, thậm chí không hề nghe nói về sự tồn tại của một ngự yêu sư nhỏ bé, nhưng đối với Kỷ Vân Hòa mà nói, người này,

Chỉ ở trong sách, trong truyền thuyết, trong câu chuyện truyền miệng, nhưng lại từ giây phút bắt đầu đã thao túng cuộc đời Kỷ Vân Hòa ——

Cho đến tận bây giờ.

Đây có lẽ là kết nối không thể tránh khỏi giữa đại nhân vật và tiểu nhân vật.

Đại nhân vật trong từng hơi thở, trong từng lời nói, đều định đoạt sinh mạng của biết bao nhiêu người.

Kỷ Vân Hòa, chẳng qua chỉ là một con tốt nhỏ bé trong số “bao nhiêu người” đó.

Nàng nhìn đại quốc sư, chưa bao giờ nàng nghĩ tới khi còn sống lại có ngày gặp được người vô hình* này - kẻ đẩy mình đi đến bước đường hôm nay.

(* ý Vân Hòa là người này chỉ nghe danh không thấy mặt, cho nên không khác gì người vô hình)

Kỷ Vân Hòa nhất thời cảm thấy nực cười.

Nàng đột nhiên bắt đầu suy đoán ý đồ của vận mệnh.

Số mệnh bắt nàng mang ẩn mạch, khiến nàng phải lưu lạc, khiến nàng tuổi thơ cô độc, nhưng cũng cho nàng cốt tủy phản nghịch, không cam tâm bị trói buộc, không muốn đầu hàng số phận, khát cầu tự do, khao khát được vùng vẫy giữa trời đất mênh mông.

Và cuối cùng, để cho nàng gặp Trường Y, gặp được linh hồn thuần túy nhất, để cho nàng có người nhất định phải bảo vệ.

Để cho nàng từng bước từng bước, đi tới thời khắc hiện tại.

Vào giờ phút này, số mệnh lại vô cớ cho nàng nguồn sức mạnh to lớn, còn để nàng gặp được kẻ “đầu sỏ” kia.

Kỷ Vân Hòa chuyển động bước chân, cùng lúc đó, cái đuôi quét qua thảm tên trên mặt đất, mũi tên liền tựa như rời khỏi dây cung, bắn thẳng về phía đại quốc sư!

Không nói một lời, không nói một chữ! Kỷ Vân Hòa trực tiếp động thủ với đại quốc sư!

#ngu_yeu_chuong_47

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.