Confirm là chú bé Quốc sư vẫn trẻ đẹp nhá =))) k phải lão già lọm khọm như bác Lan đâu:v
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
Tranh đấu ngày đó, ở trong trí nhớ sau này của Kỷ Vân Hòa trở nên hết sức mơ hồ.
Nàng chỉ nhớ vài tình tiết rời rạc lúc bắt đầu và kết thúc, nàng chỉ biết lúc nàng giết đến chỗ đại quốc sư thì chạm phải một luồng linh lực to lớn hóa thành áp lực, cơ hồ muốn xé rách mỗi một tấc da thịt, bẻ gãy mỗi một khúc xương của nàng.
Nhưng nàng đã quyết phải giết, mùi máu tanh và sát ý mãnh liệt căng tràn lồng ngực, khiến cho nàng không thể khống chế được. Nàng không dùng vũ khí, giống như một yêu quái chân chính, dùng móng tay sắc bén như dao, vận khí huyết trong cơ thể mà xông lên.
Một trận tranh đấu, kết quả sau cùng, là nàng đại bại.
Hàng phục dưới ống tay áo đại quốc sư, bại dưới kiếm của y.
Ngón tay nàng chỉ túm được ống tay áo vân sa* của đại quốc sư, mà kiếm của y lại nhắm thẳng vào cổ họng nàng. Nhưng đại quốc sư không giết nàng, chỉ đánh nàng hôn mê bất tỉnh.
(*vân là mây, sa là bông. Thực sự chẳng hiểu vân sa là cái gì =)) để nguyên cho lành)
Thảm bại.
Thực ra ngay từ một khắc bắt đầu động thủ kia, Kỷ Vân Hòa đã dự tính được kết quả này.
Đại quốc sư là người như thế nào chứ, từ trăm năm trước, thời đại cường thịnh của các thánh giả ngự yêu sư, y đã đứng trên đỉnh của chúng ngự yêu sư rồi.
Càng không bàn đến ngày hôm nay...
Đại quốc sư kì thực bao nhiêu tuổi, không ai hay biết, chỉ biết trăm năm qua dung mạo y không chút nào thay đổi. Người đời đều nói, thân thể và tu vi của y đều đã đạt đến hóa cảnh*, ngay cả thời gian, không gian cũng không cách nào bào mòn y.
(*hóa cảnh: cảnh giới của sự biến đổi)
Thế gian này, sợ rằng không kẻ nào có thể là đối thủ của y.
Nhưng trận chiến ngày đó vẫn có rất nhiều chuyện nằm ngoài dự liệu của Kỷ Vân Hòa.
Mà những chuyện này, mặc dù nàng không nhớ được, nhưng Cơ Thành Vũ đã nói cho nàng —— khi nàng bị đại quốc sư bắt lại, nhốt ở nhà lao tại phủ quốc sư.
Hắn nói đêm hôm đó nàng giao đấu cùng đại quốc sư, trời long đất lở, phong vân biến sắc, núi đá vỡ tan thành bụi rơi lả tả xuống vực thẳm. Yêu khí hòa vào cuồng phong cuồn cuộn từ vực sâu không thấy đáy thổi khắp thiên hạ. Ngự Yêu cốc phía nam, Hoàng thành kinh sư phía bắc, cùng tam phương lãnh địa ngự yêu sư, đâu đâu cũng cảm nhận được tử khí.
Thế gian khắp nẻo đường, trong thiên hạ lại xuất hiện một dị yêu cường hãn như Thanh Vũ loan điểu!? Có kẻ phỏng đoán là động tĩnh lúc giao nhân chạy trốn, kẻ khác lại nói, là Thanh Vũ loan điểu đến cứu giao nhân, hai người hợp lực tạo nên uy chấn.
Lời đồn đại trong giang hồ, cái sau so với cái trước càng xa rời thực tế.
Mà triều đình, từ đầu đến cuối vẫn không ra mặt.
Bởi vì đại quốc sư đã lệnh cho Cơ Thành Vũ, không được phép nói với bất cứ ai chuyện đêm hôm đó.
Đại quốc sư muốn Kỷ Vân Hòa trở thành một bí mật.
Một bí mật bị cầm tù trong phủ của y.
Kỷ Vân Hòa không biết vì sao đại quốc sư phải nhốt nàng lại, Cơ Thành Vũ cũng vậy.
Nhưng bất luận là do nguyên nhân gì, Kỷ Vân Hòa đều cảm thấy bây giờ so với kết quả xấu nhất nàng nghĩ tới, vẫn tốt hơn rất nhiều. Chí ít, đại quốc sư tuy nhốt nàng nhưng chưa từng dụng hình với nàng, cũng không trói nàng lại, thậm chí còn không thèm để mắt đến nàng.
So với Trường Ý bị đưa tới Ngự Yêu cốc quả thực tốt hơn rất nhiều.
Dù sao cũng không hiểu được, nàng liền dứt khoát không nghĩ nữa.
Rất nhiều chuyện hiện tại nàng cũng lười suy nghĩ. Bao gồm tại sao hôm đó sau lưng mình lại mọc ra chín cái đuôi, bao gồm tại sao đại quốc sư phải đem nàng giam lại mà không giết nàng. Nàng mỗi ngày chỉ hiểu rõ một chuyện...
Thời gian nên ăn “thuốc giải” tháng này, càng lúc càng gần. Nhưng đừng nói thuốc giải, ngay cả Lâm Hạo Thanh nàng cũng không gặp được.
Nàng chẳng qua đang chờ chết mà thôi.
Trong thời gian chờ chết, nàng chỉ quan tâm một vấn đề duy nhất, mỗi ngày Cơ Thành Vũ mang thức ăn tới cho nàng, nàng đều sẽ đem chuyện này hỏi qua hắn.
Hôm nay lúc Cơ Thành Vũ tới nhà lao đưa thức ăn, Kỷ Vân Hòa vừa nhận vừa hỏi: “Bắt được giao nhân chưa?”
Nàng mỗi ngày đều hỏi như thế, Cơ Thành Vũ có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn thành thực trả lời: “Chưa bắt được.”
Sau đó Kỷ Vân Hòa bắt đầu thản nhiên nhận hộp cơm của mình.
Nàng ước tính ngày giờ, đã nhiều ngày trôi qua, Trường Ý dù có lết hẳn cũng đã lết về đại dương.
Dưới biển, chính là thiên hạ của hắn, không quản là đại quốc sư hay tiểu quốc sư, lẽ nào lại có thể từ đại dương mênh mông mò hắn lên.
“Hôm nay lại không có thịt nha.” Kỷ Vân Hòa mở hộp cơm ra, nàng vừa nhìn qua liền nói, “Phủ quốc sư các ngươi, thức ăn cho tù nhân còn không bằng Ngự Yêu cốc bọn ta.”
“Sư phụ thích ăn chay.” Cơ Thành Vũ nhìn Kỷ Vân Hòa, có chút khó xử, “Tại sao ngươi lại thích ăn mặn?”
“Phần lớn người có ẩn mạch thích ăn chay, ta trước kia cũng không kén chọn, thế nhưng sau này, ta cũng không biết tại sao, mỗi ngày đều phải ăn chút thịt.”
Cơ Thành Vũ nghe vậy thoáng trầm mặc.
Hình dạng hôm đó của Kỷ Vân Hòa có thể sẽ in sâu trong đầu hắn suốt đời. Hắn vô cùng không hiểu, khi đó Kỷ Vân Hòa rõ ràng đã hoàn toàn biến thành yêu quái, thậm chí có khả năng đánh với đại quốc sư một trận, nhưng vì sao chỉ qua một đêm, hiện giờ lại không khác gì một người bình thường.
Vẫn có ẩn mạch, vẫn có linh lực, vẫn là một ngự yêu sư bình thường...
Kỷ Vân Hòa gạt gạt hộp thức ăn, chỉ thấy một màu xanh mướt, quả thực không có khẩu vị nên buông đũa, “Ấy, thương thế của tiểu tướng quân Chu Lăng đã hồi phục chưa? Hôm đó thật sự có chút gấp gáp, hạ thủ không biết nặng nhẹ, sợ là làm đau hắn.”
Nói đến đây, Cơ Thành Vũ hơi cau mày, lắc đầu: “Hắn quả thực bị thương rất nặng.”
“Sẽ chết à?”
“Cũng không đến nỗi, may mắn hôm đó có thiết giáp hộ thân, ta cũng kịp thời bảo vệ tâm mạch của hắn, thương thế tuy nặng, nhưng tĩnh dưỡng nửa năm sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Cơ Thành Vũ không biết làm sao đành cười nói: “Chu Lăng tính ra cũng là biểu đệ của Thuận Đức công chúa, từ nhỏ đến lớn đều đi theo công chúa, võ công chưa từng thua kém những người đồng trang lứa, được công chúa vô cùng thương yêu, lần này hộ tống giao nhân lại làm hỏng việc, bị công chúa trách mắng một trận, ngày ngày đều sinh bực dọc, e là bất lợi đối với thương thế của hắn.”
Kỷ Vân Hòa vừa nghe được bốn chữ “Thuận Đức công chúa” thì khẽ nhíu mày.
“Không có được giao nhân, Thuận Đức công chúa hẳn là rất tức giận.”
Cơ Thành Vũ nhìn Kỷ Vân Hòa, nghiêm túc gật đầu: “Vô cùng tức giận.”
“Giận cá chém thớt với Ngự Yêu cốc rồi sao?”
“Không, sư phụ nói với công chúa, là ngươi đem giao nhân chạy, công chúa lệnh cho tân Cốc Chủ Lâm Hạo Thanh của các ngươi lật tung thiên hạ bắt ngươi về. Cũng không giận cá chém thớt.”
Kỷ Vân Hòa nghe vậy cười một tiếng: “Cơ thiếu công tử, ngươi nói xem, đại quốc sư của các ngươi, dối trên lừa dưới giam giữ ta, rốt cuộc là đang toan tính điều gì?”
“Bởi vì hiếu kỳ.”
Hồi đáp bốn chữ, nhưng không phải từ Cơ Thành Vũ, mà là đại quốc sư một thân bạch vân sa từ cửa nhà lao đi tới.
Cơ Thành Vũ nghe vậy, lập tức quỳ một chân, cúi đầu hành lễ: “Sư phụ.”
Đại quốc sư “ừ” một tiếng, ngay sau đó quay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa, ánh mắt thật nhanh dò xét một vòng trên người nàng, dừng lại trên hộp thức ăn chưa động một miếng của nàng, y hỏi: “Muốn ăn thịt.”
Kỷ Vân Hòa hơi sửng sốt, không nghĩ tới đường đường là đại quốc sư, lần đầu gặp mặt lại nghiêm túc hỏi nàng câu này.
“Đúng. Thức ăn ở phủ quốc sư các người quá nhạt.” Kỷ Vân Hòa ngược lại không hề sợ hãi, nói thẳng không chút kiêng kỵ. “Không có thịt, cũng không có dầu, thật sự không nuốt trôi.”
“Ngày mai chuẩn bị cho nàng chút thịt.” Đại quốc sư quay đầu phân phó cho Cơ Thành Vũ, nhưng cái giọng điệu này, lại giống như nói với Cơ Thành Vũ, cho con chó này ít thịt đi.
“Vâng.” Cơ Thành Vũ kính cẩn đáp.
Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn đại quốc sư, ở khoảng cách gần, trái lại không cảm thấy sợ, tựa như đại nhân vật này, bất quá cũng chỉ là một người bình thường.
“Đại quốc sư, ngài bắt ta tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Đại quốc sư quan sát nàng một hồi, khóe miệng chợt nhếch lên một điệu cười châm chọc: “Muốn xem thử trong nhân gian lại có kẻ đang chơi trò mới lạ cổ quái gì.”
Y cúi người, càng gần Kỷ Vân Hòa thêm nữa.
Ý cười nhàn nhạt trên mặt y thu lại, trong chớp mắt, chỉ để lại cho Kỷ Vân Hòa thái độ hời hợt lạnh lẽo.
Đại quốc sư này... Trong mắt y không vướng bận chút cảm xúc nào, y nhìn Kỷ Vân Hòa như đang nhìn một miếng thịt sống, lãnh khốc và chết lặng.
Suốt tháng năm dài rộng, thân ở vị trí cao..
Lạnh như băng.
#ngu_yeu_chuong_48