[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 50: Chương 50: Thêm một lần phát độc




Vân Hòa cô nương không lúc nào hết khổ:(

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

“Ồ.” Kỷ Vân Hòa khẽ cười một tiếng. Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt vừa như nhìn thấu nhân thế, vừa như không vương chút cảm tình nào của đại quốc sư, không hề úy kỵ hỏi: “Thế gian này, còn có chuyện gì mới lạ?”

Đại quốc sư đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Vân Hòa, cho nàng câu trả lời: “Ngươi.”

Một ngự yêu sư biến thành yêu quái, quả thực mới lạ.

Kỷ Vân Hòa yên lặng.

Đại quốc sư cũng không tiếp tục nhiều lời, từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ, ném vào trong phòng giam.

Kỷ Vân Hòa cầm chủy thủ lên thăm dò đại quốc sư: “Quốc sư đây là muốn... ban cho ta cái chết?”

“Lấy máu.”

Kỷ Vân Hòa nhận được hai chữ này, chép miệng một cái, không chút do dự dùng chủy thủ rạch một đường trên mu bàn tay, mặt chủy thủ dính máu Kỷ Vân Hòa lập tức giống như vòi đỉa hút hết máu vào trong. Lát sau, chủy thủ chuyển thành màu đỏ, Kỷ Vân Hòa trở tay trả nó cho đại quốc sư.

Nàng biết đại quốc sư lấy nàng máu để làm cái gì, y là kẻ tạo ra độc sương giá.

Ẩn mạch khiến cho ngự yêu sư có thể chất hết sức đặc biệt, không chỉ cho họ linh lực, còn cho họ khả năng miễn nhiễm với mọi loại độc, nhưng đại quốc sư đã chế ra độc sương giá - loại độc dược duy nhất hữu hiệu với ngự yêu sư.

Độc sương giá không có hiệu quả đối với người bình thường, nhưng đối với ngự yêu sư mà nói lại là độc trí mạng. Đại quốc sư dựa vào loại độc này, thay đổi căn cơ của loài người, ngự yêu sư và yêu quái, trong hoàng thất, bất kể địa vị, đều sùng bái y đến cùng cực.

Đại quốc sư là một ngự yêu sư vô cùng lợi hại, nhưng đồng thời, cũng là một đại phu đệ nhất.

Ngày còn ở Ngự Yêu cốc, Kỷ Vân Hòa luôn cho rằng thứ mỗi tháng Lâm Thương Lan ép nàng uống chính là độc sương giá, bây giờ nghĩ lại, thuốc kia không đơn giản chỉ là độc dược, nó nhất định đã biến đổi gì đó trong cơ thể nàng. Lâm Thương Lan này, không biết đã âm thầm làm những gì trên người nàng!

Đại quốc sư muốn biết Lâm Thương Lan đã làm gì với nàng, Kỷ Vân Hòa thực ra cũng rất tò mò.

Chẳng qua là, nàng cùng đại quốc sư không giống nhau... Nàng sợ rằng không đợi được đại quốc sư tìm ra đáp án.

Đại quốc sư cầm lấy chủy thủ, Kỷ Vân Hòa thế nhưng không vội buông ra, nàng nhìn đại quốc sư nói: “Thuốc cầm máu và băng vải.”

Đại quốc sư nhíu mày, Cơ Thành Vũ đứng bên cạnh lập tức rút ra một chiếc khăn tay trắng: “Cô nương dùng tạm vậy.”

Kỷ Vân Hòa cũng không kén chọn, đợi Cơ Thành Vũ đưa khăn tay vào trong phòng giam, Kỷ Vân Hòa liền nhận lấy, nàng dùng răng giữ một đầu khăn tay, phối hợp với tay còn lại, thuần thục băng bó vết thương của mình. Nàng ngẩng đầu nói với đại quốc sư: “Cuộc sống trong tù không được tốt, giữ chút thể diện là được rồi.”

Đại quốc sư liếc nàng một cái, không đoái hoài tới nàng nữa, cầm chủy thủ nhuốm máu tươi đi ra ngoài.

Cơ Thành Vũ lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Kỷ Vân Hòa: “Ngoại trừ công chúa, ngươi là người thứ hai dám cả gan nói chuyện với sư phụ như vậy.”

Kỷ Vân Hòa nhìn vết thương của mình, cười cười: “Đại quốc sư không giận mà uy, người bình thường sợ hắn, là lẽ đương nhiên.”

Cơ Thành Vũ hỏi nàng: “Ngươi không phải người bình thường sao?”

“Người bình thường sợ hắn là sợ chết.” Nàng nói, “Nhưng ta không sợ.”

Nghe Kỷ Vân Hòa thản nhiên nói ra những lời nặng nề như vậy, Cơ Thành Vũ nhất thời trầm mặc: “Vân Hòa, ngươi không phải một tên ác nhân*, sư phụ cũng không phải, mà nay trong trăm họ thiên hạ, rất nhiều người nếu sinh hạ đứa trẻ có ẩn mạch liền lập tức bóp chết, ngự yêu sư mỗi năm lại một ít, chỉ cần ngươi phối hợp tốt với sư phụ, sư phụ sẽ không giết ngươi...”

“Có giết hay không không liên quan đến ta, là mạng ta sắp tận rồi.” Nàng đáp, sau đó chăm chú nhìn Cơ Thành Vũ, “Nhưng thuốc cầm máu vẫn cần.”

Cơ Thành Vũ bị thái độ của Kỷ Vân Hòa làm cho có chút bất lực, chỉ đành thở dài nói: “Ừ, ngươi đợi đã. Ta đi lấy giúp ngươi.”

Cơ Thành Vũ đứng dậy rời đi. Trong ngục lại chìm vào tĩnh lặng.

Kỷ Vân Hòa ngồi một mình trong nhà lao, nhìn song sắt ngục tù cơ hồ đã theo nàng nửa đời người, nàng vươn tay sờ một cái, lại lập tức bị cấm chế trên đó đánh bật ra: “Ai...” Nàng ở trong phòng giam không một bóng người khẽ than thở.

“Trường Ý, chàng những ngày đó, cũng nhàm chán như vậy sao?”

Trong ngục, không có ai đáp lại lời nàng.

Kỷ Vân Hòa liền nằm xuống, ngủ thiếp đi.

Nàng ngủ rất say, trong giấc ngủ sâu, nàng nhìn thấy đại dương mênh mông, bên dưới mặt biển gợn sóng, có một cái đuôi to lớn của giao nhân rẽ sóng bơi về phía trước, hắn bơi rất nhanh, so với chim trên trời còn nhanh hơn. Nàng ở trong mộng một mực đuổi theo hắn, nhìn hắn bơi về cuối chân trời, bơi tới chỗ sâu nhất của biển cả...

Cuối cùng, không quay đầu lại.

Kỷ Vân Hòa trong cuộc sống sau ngày định mệnh, đã rất nhiều lần nằm mộng, cho nên nàng rất thích ngủ, nàng mỗi ngày phải ngủ hơn phân nửa thời gian, mà mỗi lần từ mộng cảnh tỉnh lại, nàng đều mỉm cười.

Thường ngày nàng đối mặt với căn phòng vắng vẻ, vẫn luôn duy trì nụ cười, bởi vì tự do và vui sướng trong mộng quả thực quá mê người.

Nhưng một đêm này, Kỷ Vân Hòa sau khi tỉnh lại, nụ cười treo trên môi lại không duy trì được.

Ngực của nàng lại nghênh đón cảm giác đau đớn quen thuộc.

Là độc phát tác.

Lần này, ở trong phủ đại quốc sư, không có Khanh Thư sắp tới đưa thuốc cho nàng, cũng không có Lâm Hạo Thanh, nàng không còn một phần may mắn kia nữa rồi.

Nàng chịu đựng trong ngực đau nhức, co rúc nằm trên đất, cố gắng không để mình kêu thành tiếng, cho tới khi môi đã bị cắn nát, mà đau đớn trong ngực trận sau lại mạnh hơn trận trước, nàng rốt cuộc không chịu đựng nổi, không chút do dự vùng lên, lao thẳng vào cấm chế trên song sắt phòng giam.

Nàng không phải muốn phá cấm chế chạy trốn, nàng chỉ đơn giản hy vọng, nàng giãy giụa có thể chạm đến cấm chế, để nó đánh nàng ngất đi, hoặc là nàng cứ như vậy đập đầu tự tử cũng tốt.

Nàng không thể tiếp tục chịu đựng những đau đớn vô cớ mà nhân thế này buộc vào số phận của nàng.

Nhưng những chuyện Kỷ Vân Hòa mong muốn đều không xảy ra, cấm chế không đánh ngất nàng, nàng cũng không thể đập đầu mà chết, ngược lại đập đến bật máu, trên mặt đầm đìa máu tươi, nhìn kinh khủng đến phá lệ dọa người. Mà nàng vẫn không muốn buông tha, không ngừng nghiến răng, chịu đựng đau đớn, dội thẳng vào cấm chế.

Mà hết lần này tới lần khác, đau đớn hiện tại không giống như thường ngày còn có một khoảng thời gian nghỉ.

Độc trong người nàng thật giống như điên rồi, cắn xé nàng, giày vò nàng, không để cho nàng có chút kẽ hở nghỉ ngơi, cuối cùng khiến cho Kỷ Vân Hòa không nhịn được khổ sở hét lên một tiếng.

Cơ Thành Vũ bị tiếng hét của nàng kinh động, vội vàng chạy tới, đập vào mắt hắn là Kỷ Vân Hòa máu tươi đầy mặt đang lăn lộn trên đất.

Cơ Thành Vũ nhất thời có hơi hoảng loạn: “Vân Hòa cô nương? Nàng sao vậy?”

Kỷ Vân Hòa ôm ngực, như con thú bị nhốt bò lổm ngổm dưới đất, dùng chút sức lực duy nhất mình còn có thể khống chế, ép đầu mình xuống nền đất. Nhưng bởi vì phần sức nàng kiểm soát được quá ít ỏi, thành ra động tác này của nàng thực giống như dã thú đang dập đầu thảm thiết kêu rên.

Tựa như số mệnh rốt cuộc vào lúc này bắt được đầu của nàng, đem Kỷ Vân Hòa xưa nay không chịu khuất phục ấn trên mặt đất, từng cái từng cái, dập đầu trước trời cao.

Mỗi một lần đều là một huyết ấn, mỗi một tiếng đều tràn đầy giãy giụa thảm khốc.

Cơ Thành Vũ thấy mà kinh hãi.

Rốt cuộc, Kỷ Vân Hòa dừng lại ở một tư thế cứng ngắc, nàng bất động, giống như hôm đó trên bờ vực, Kỷ Vân Hòa tay vịn đao chống đỡ cơ thể, sừng sững như một pho tượng đá.

Cơ Thành Vũ nhích tới gần một bước: “Vân...”

Hắn vừa mở miệng, bất thình lình, Kỷ Vân Hòa đang bò trên mặt đất chợt quay đầu, con ngươi đỏ au như miếng thịt sống nhìn chằm chằm Cơ Thành Vũ bên ngoài!...

#ngu_yeu_chuong_49

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.