[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 59: Chương 59: Đất Cổ Hàn phương Bắc




Ý của các vị bắt đầu rục rịch chiếm lại spotlight rồi đấy =)))

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Thời điểm cảm nhận lại được thế giới bên ngoài, trong lòng Kỷ Vân Hòa chỉ có một ý nghĩ.

Cái mạng này của nàng thật đúng là cực kỳ dai dẳng, dày vò như vậy cũng không chết.

Đã như thế, thì phải tận dụng thật tốt.

Kỷ Vân Hòa nghĩ, Trường Ý còn chưa trở về biển, chưa tìm lại được cuộc sống nguyên bản của hắn, vậy nên nàng vẫn còn lý do tiếp tục kiên trì. Cái mạng quèn của nàng vẫn chưa đến lúc lụi tàn. Ở nơi này trong phủ quốc sư, nhất định còn những chuyện nàng có thể trợ giúp Trường Ý, tỉ dụ như --

Giết Thuận Đức công chúa.

Đại quốc sư sức mạnh cường đại, tuy nhiên hắn cũng không có hứng thú gì với Trường Ý, thứ thu hút hắn là hình trạng nửa người nửa yêu của nàng kìa. Chân chính muốn hại Trường Ý, chỉ có Thuận Đức công chúa. Nếu như giết được nàng ta, Trường Ý xem như tiếp tục ngây ngốc trên cạn, cũng không quá mức nguy hiểm.

Kỷ Vân Hòa mở mắt.

Nhà lao quen thuộc, hoàn cảnh u ám không đổi, khí tức màu đen đã mất dạng. Kỷ Vân Hòa đưa tay ra, bàn tay gầy guộc tái nhợt, cơ hồ có thể nhìn rõ mạch máu dưới da. Hắc khí nhất mực ở bên nàng không rời suốt một tháng qua đã hoàn toàn tan biến không còn dấu tích, nàng khẽ chạm vào cánh tay, những vết cắt lúc trước cũng không thấy nữa, thân thể nàng thật giống như đã trở lại trạng thái cân bằng trước khi yêu lực bùng phát.

"Ta quả nhiên không đoán sai, kỳ hoa độc trên tiên đảo ngoài biển kia thật sự có hiệu quả." Tiếng đại quốc sư từ bên ngoài truyền tới.

Kỷ Vân Hòa vừa quay đầu liền bắt gặp đại quốc sư đẩy của nhà lao đi vào, y ngồi xuống bên cạnh nàng, rất tự nhiên cầm tay Kỷ Vân Hòa, ngón tay bấm lên mạch tượng của nàng.

Y chẩn mạch hệt như một đại phu, hết sức chuyên chú, chỉ là lời từ miệng lại không mang tấm lòng của thầy thuốc, "Ẩn mạch vẫn còn, linh lực mạnh mẽ, yêu lực tuy yếu nhưng vẫn vững vàng. Có lẽ đang ẩn trong huyết mạch của ngươi. Nhữ Lăng đã làm một chuyện tốt rồi."

Nhữ Lăng, là tên húy của Thuận Đức công chúa, ngoại trừ đại quốc sư, thế gian này sợ rằng không có người thứ hai dám gọi nàng như vậy.

"Chuyện tốt?" Kỷ Vân Hòa bật cười nhìn đại quốc sư.

Đại quốc sư lãnh đạm nói: "Ẩn mạch là biểu trưng cho linh lực của ngươi, giống như người bình thường có mạch đập, mà nay kinh mạch ngươi đang bị yêu lực chiếm đóng. Ta sai người đến tiên đảo ngoài biển tìm về kỳ hoa độc, thúc đẩy yêu lực dung hợp với linh lực, làm cho ngươi bây giờ thực sự trở thành..."

"Quái vật." Kỷ Vân Hòa ngắt lời y, tự đặt cho mình một cái tên.

"Nếu ngươi thích gọi bản thân như vậy, cũng không sao. Đồng thời sở hữu cả năng lực của yêu quái và ngự yêu sư là chuyện xưa nay chưa từng có, ngươi nên cảm thấy may mắn."

Kỷ Vân Hòa cười lạnh: "Cơ Thành Vũ nói, độc này, ngươi vốn còn phải luyện chế thêm."

"Ừ. Chưa luyện chế xong, cần thêm chút thời gian quan sát những điều bất thường."

"Quan sát?" Kỷ Vân Hòa hỏi, "Để cho Thuận Đức công chúa thi hành thêm những hình phạt tàn khốc trên người ta?"

Đại quốc sư buông cổ tay nàng ra, hơi ấm còn lưu lại trên da thịt nàng: "Đây là nghiên cứu ngươi, thủ đoạn cần dùng." Đại quốc sư xoay người định rời đi.

Kỷ Vân Hòa nhìn bóng lưng trắng rộng lớn của y, cất giọng hỏi: "Quốc sư đại nhân, ta thực hiếu kỳ, ngươi và Thuận Đức công chúa thân ở vị trí cao. Là nhìn quen sự tàn nhẫn, hay là ác độc thành thói? Các ngươi đối với từng hành động của bản thân, đã có chút nào hoài nghi chưa, hoặc là... bi ai?"

Bước chân đại quốc sư hơi dừng lại một chút. Y nghiêng đầu, cây nến trên tường chao đảo, bóng người ngược sáng có chút mơ hồ:

"Ta cũng đã từng hỏi người khác những lời như vậy."

Kỷ Vân Hòa vốn chỉ tò mò hỏi vu vơ, không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy.

Đây là ý gì? Đại quốc sư này, chẳng lẽ cũng từng rơi vào cảnh tuyệt vọng cùng cực như nàng hôm nay?

Không nói thêm với Kỷ Vân Hòa bất cứ điều gì, cũng không trực diện trả lời vấn đề của nàng, đại quốc sư xoay người rời đi, chỉ để lại Kỷ Vân Hòa một mình cô độc. Kỷ Vân Hoa không tiếp tục suy tư những chuyện khác nữa, người ở trên cao nghĩ như thế nào nào, vốn dĩ không phải là chuyện nàng nên quan tâm. Nàng xếp chân ngồi ở góc phòng, tỉ mỉ thăm dò bên trong cơ thể, tìm kiếm 2 cỗ sức mạnh.

Nàng nhất định phải bảo toàn sức mạnh, vậy mới có thể nhân lúc không phòng bị, giết Thuận Đức công chúa.

Năm ngày sau.

Thuận Đức công chúa cùng Chu Lăng lại tới, mấy ngày không gặp, biểu tình của Thuận Đức công chúa so với trước kia trầm xuống rất nhiều, tựa hồ đang đè nén tức giận.

Chu Lăng đứng bên cạnh nhìn thấy Kỷ Vân Hòa trong nhà lao trên mặt hiếm thấy đã khôi phục một tia huyết sắc, hắn hừ lạnh một tiếng: "Trời xui đất khiến, ngược lại còn giúp ngươi rồi."

Lời này của Chu Lăng khiến cho Thuận Đức công chúa càng không vui: "Chu Lăng. Đồ Thận Hình ti chế tạo dựa theo roi Xích Vĩ đã xong chưa?"

"Chắc là làm xong rồi, ta đi tìm giúp công chúa." Chu Lăng vừa nói vừa đi tới chỗ để hình cụ* lật tìm.

(*dụng cụ tra tấn)

Thuận Đức công chúa tiến lên hai bước, đứng ở bên kia chắn song bày cấm chế, nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa vẫn yên vị ngồi trong phòng giam, chợt mở miệng:

"Giao nhân hợp sức với Không Minh hòa thượng và một đám phản đồ ngự yêu sư, mang theo một nhóm yêu quái ti tiện chạy tứ tán, xuất phát từ Cổ Hàn phía Bắc, một đường thẳng hướng Nam áp sát Ngự Yêu đài phương Bắc."

Kỷ Vân Hòa nghe vậy, tựa như hơi mở to mắt. Nàng không nhìn Thuận Đức công chúa, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, trầm mặc không nói.

"Hộ Pháp của Ngự Yêu cốc, ngươi thả giao nhân đi, thật đúng là tìm cho bổn cung và triều đình một phiền toái lớn."

Kỷ Vân Hòa lúc này mới dời tầm mắt về phía Thuận Đức công chúa bên ngoài nhà lao, sau đó hài lòng thấy được bộ dạng thẹn quá hóa giận của Thuận Đức công chúa, cắn răng nghiến lợi làm ra vẻ mặt âm hiểm ngoan độc.

Gương mặt mang vẻ cao cao tại thượng cố hữu của nàng ta, rốt cuộc bởi vì trong lòng tức giận mà phơi bày hình dáng xấu xí.

Vân Hòa biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng lúc này tâm tình nàng rất tốt, liền thoải mái cười lớn: "Thuận Đức công chúa, cực khổ cho ngươi rồi, coi như ngươi mang đến cho ta một tin tốt."

Trường Ý chưa trở về biển, nhưng hắn có lẽ dù ở trên đất liền, cũng đã tìm thấy chốn dung thân.

Lời của Kỷ Vân Hòa càng đốt thêm lửa giận của Thuận Đức công chúa: "Ngươi cho rằng đó là tin tốt? Bây giờ bổn cung sẽ không bỏ qua cho giao nhân, triều đình cũng không bỏ qua, một đám ô hợp phản loạn, không quá hai tháng, nhất định sẽ chặt đứt hơi thở của chúng, còn ngươi, sẽ là kẻ đầu tiên phải nộp mạng."

"Công chúa, ngươi sai rồi, ngươi không có cách nào lấy mạng ta, bởi vì sư phụ ngươi không cho phép. Còn nữa, bọn họ không phải đám người ô hợp, bọn họ là bị các ngươi ép đến đường cùng không còn lối thoát. Ngươi tưởng rằng dưới sự khống chế nghiêm ngặt của triều đình suốt bao năm dài đằng đẵng, trong thiên hạ rộng lớn này, sẽ chỉ có bọn họ ôm lòng phản nghịch sao?"

Thuận Đức công chúa nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, hơi híp mắt lại.

Kỷ Vân Hòa như cũ cười nói: "Hai tháng? Ta thấy, hai năm cũng chưa chắc dẹp được phản loạn, ai thắng ai thua, đều không thể nói trước được."

"Khá khen cho nha đầu ngươi mồm miệng lanh lợi." Thuận Đức công chúa nhận lấy chiếc roi Chu Lăng vừa tìm được, "Bổn cung đúng là không có cách nào lấy mạng ngươi, nhưng cũng có thể khiến ngươi sống không bằng chết!"

Ánh mắt Kỷ Vân Hòa không chút động nhìn thẳng nàng ta: "Ngươi cứ thử xem."

Thuận Đức công chúa nắm chặt cây roi dài, bước một bước muốn mở toang cửa nhà lao nhốt Kỷ Vân Hòa.

Kỷ Vân Hòa chăm chú nhìn động tác của nàng ta, chỉ đợi nàng mở cửa sẽ lập tức ra tay giết chết nàng. Đến lúc đó, Thuận Đức công chúa chết rồi, thế tranh đấu ngấm ngầm nhiều năm qua giữa "thiên hạ lưỡng chủ" tất sẽ nổi lên mặt nước, trong triều đại loạn, chắc chắn sẽ không hạ cố bận tâm đến phản loạn phương bắc.

Kỷ Vân Hòa dù có là "vật mới lạ" của đại quốc sư, có lẽ cũng không giữ được mạng, nhưng không sao, nàng có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian và cơ hội cho Trường Ý ở phía Bắc xa xôi, vậy là đủ rồi.

Kỷ Vân Hòa khẽ cuộn chặt nắm đấm.

"Công chúa! Công chúa!" Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền tới tiếng kinh hô của Cơ Thành Vũ.

Thuận Đức công chúa dừng chân nhìn ra bên ngoài, Cơ Thành Vũ vội vàng chạy vào, hướng Thuận Đức công chúa thi lễ: "Công chúa, Hoàng thượng truyền người mau chóng vào cung. Đám người phản loạn từ Cổ Hàn phía bắc thế như chẻ tre, trực tiếp đại phá cấm chế Ngự Yêu đài, đánh đuổi ngự yêu sư trung thành với triều đình, chiếm đất Ngự Yêu đài làm của riêng!"

Thuận Đức công chúa kinh hãi, Kỷ Vân Hòa nhướng mày.

Nàng nhếch môi cười nói: "Công chúa, tình hình phương bắc, nghe giống như "đám người ô hợp" kia mượn đất Ngự Yêu đài, xây dựng căn cứ, muốn chống lại triều đình nha."

Thuận Đức công chúa ánh mắt thâm độc gắt gao ghim trên người Kỷ Vân Hòa, nàng ném mạnh cây roi xuống đất: "Chu Lăng, đánh, bổn cung muốn đánh tới khi nàng ta không nói được nữa mới thôi!" Dứt lời, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

#ngu_yeu_chuong_53

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.