Buồn:( Hà Nội đang lạnh, đọc chương này thêm lạnh trong tim
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
CHƯƠNG 52: NGƯỜI DUY NHẤT
(Má không đặt tên nên tôi mạn phép đặt một cái cho nó oách:v)
Thuận Đức công chúa theo như lời nàng nói, quả thật bắt đầu say sưa "luyện chế dược nhân".
Thủ đoạn luyện chế trong cung cũng có rất nhiều, suốt một tháng, Kỷ Vân Hòa toàn bộ đều đã nếm qua. Chi tiết cụ thể, nàng trải qua một lần liền không muốn hồi tưởng lại.
Một tháng này, Kỷ Vân Hòa thậm chí xuất hiện suy nghĩ, ông trời để nàng sống sót, rốt cuộc là vì cái gì.
Chẳng lẽ... Là vì khai phá tư duy, tưởng tượng, khả năng chế tạo của loài người sao?
Tay Kỷ Vân Hòa bị treo trên vách tường, cánh tay bị rạch hơn ngàn vết thương, thương thế của nàng rốt cuộc không thể hồi phục nhanh chóng nữa, máu đen từng giọt rơi xuống, hắc khí xung quanh nàng cũng không còn khí thế sung mãn như một tháng trước, đừng nói tới chuyện ngưng tụ thành chín cái đuôi hồ yêu, đến bay cũng không bay nổi, gần như hoàn toàn tiêu biến.
Nhưng Kỷ Vân Hòa cư nhiên lại không chết.
Tại sao lại không chết chứ?
Tại sao?
Nàng khuôn mặt vô cảm, giương mắt nhìn cổ trùng bám trên miệng vết thương lở loét của mình hút lấy máu tươi, sau đó chui vào trong da thịt.
Chuyện như vậy, đã coi là rất nương tay rồi. So với một tháng qua, "phương pháp luyện người" này đích thực là nhẹ nhàng nhất.
Không bao lâu, cổ trùng bị máu đen của nàng độc chết, nổ tan xác mà chết.
Thuận Đức công chúa đứng bên ngoài nhà lao lắc đầu ngán ngẩm: "Đế vương cổ cũng không trấn áp được ngươi, xem ra thế gian này không có bất kỳ cổ trùng nào có thể trị được ngươi rồi. Tốt thôi, sau này đừng để cho đám phế vật phía tây cầm cổ tới nữa, cũng không ích gì. Cho nàng ta thử thêm kỳ độc tìm được ở hải ngoại. Có bất cứ phản ứng khác lạ nào, lập tức nhớ kỹ cho ta."
Thuận Đức công chúa hôm nay thật giống như đang cao hứng, sau khi giao phó cho Cơ Thành Vũ những lời này liền xoay người rời đi.
Cơ Thành Vũ không lên tiếng đáp lại, đợi đến khi Thuận Đức công chúa đi khuất, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Vân Hòa trong ngục, đồng tử hơi co lại: "Kỷ cô nương..."
Giống như thường ngày, thẳng đến lúc này Kỷ Vân Hòa mới nhấc mí mắt, nhìn Cơ Thành Vũ một cái: "Giao..." Nàng chỉ nói một chữ.
Không cần nàng hỏi hết câu, Cơ Thành Vũ đã biết nàng muốn hỏi gì, bởi vì mỗi một ngày, bất kể chịu hành hạ nặng nề hơn nữa, bất kể chịu bao nhiêu đau đớn sau cơn khổ nạn, nàng đều kiên trì hỏi vấn đề này.
"Giao nhân còn chưa bắt được..." Nghe Cơ Thành Vũ trả lời như vậy, Kỷ Vân Hòa lại rũ mi mắt, ngoại trừ chuyện đó, nàng dường như không còn quan tâm bất kỳ điều gì thuộc về cuộc sống này. Nhưng hôm nay, Cơ Thành Vũ vẫn còn chuyện khác muốn nói với nàng, "Tuy nhiên..."
Giọng điệu hắn vừa biến chuyển, ánh mắt Kỷ Vân Hòa lập tức dừng lại trên người hắn lần nữa.
Cơ Thành Vũ trầm mặc chốc lát, nói: "Phương Bắc có ngự yêu sư truyền tới tin khẩn, có người nhìn thấy Không Minh hòa thượng... cùng một nam nhân tóc bạc mắt xanh xuất hiện ở vùng đất Cổ Hàn phương bắc, nam nhân kia... tướng mạo thân hình, đều giống như giao nhân triều đình đang truy bắt."
"Không Minh hòa thượng... Tóc bạc mắt xanh..." Kỷ Vân Hòa yếu ớt thì thầm độc thoại, " Đất bắc... Tại sao?"
Đất Cổ Hàn phương bắc, nằm sâu trong lục địa, cách biển khơi cả vạn dặm.
Trường Ý tại sao lại xuất hiện ở nơi đó?
Nàng đẩy hắn xuống vực, để hắn rơi vào sông ngầm dưới sườn núi, bởi vì Kỷ Vân Hòa cho rằng, mỗi một con sông cuối cùng đều quy về biển lớn, dù hắn bất di bất dịch, vẫn có dòng sông đưa hắn đi một đoạn đường, nhưng tại sao lại có người nhìn thấy Trường Ý ở Cổ Hàn phía bắc? Còn ở cùng Không Minh hòa thượng?
Hơn một tháng này, Trường Ý... Lại xảy ra chuyện gì?
Hắn tại sao không trở về biển?
Hắn... Đang suy tính điều gì? Hắn muốn làm cái gì?
Vô số nghi vấn quanh quẩn trong lòng Kỷ Vân Hòa, nàng thở hổn hển hai tiếng, yếu ớt hỏi Cơ Thành Vũ, "Tin tức... có mấy phần thật?"
"Trực tiếp bẩm báo với công chúa, tin được tám chín phần."
Khó trách...
Khó trách hôm nay Thuận Đức công chúa tới hành hạ nàng, tỏ ra thờ ơ như vậy, hóa ra là bởi vì cuối cùng cũng có tin của Trường Ý.
"Nàng ta... Thuận Đức công chúa, còn muốn, làm gì?" Kỷ Vân Hòa cuộn chặt nắm đấm, biết được Trường Ý chưa quay lại biển khơi hắn thuộc về, mà tiếp tục chìm nổi nơi phàm trần thế tục, cây đao bén nhọn trong lòng Kỷ Vân Hòa lại treo lên.
Hắn có lẽ sẽ tiếp tục lâm vào hiểm cảnh, hắn có lẽ sẽ lần nữa bị bắt nhốt, hắn thậm chí có thể bỏ mạng...
Nàng vận hết khí lực còn sót lại trong cơ thể, dùng sức giãy giụa, hắc khí trên tường ngưng tụ thành trợ lực cho cánh tay nàng, nàng thấp giọng hét một tiếng, lôi xích sắt trên vách tường ra một đoạn.
"Gọi nàng ta trở lại đây!" Kỷ Vân Hòa kháng cự, lôi kéo xích sắt, gần như chạm đến song sắt nhà lao.
Nàng nói: "Nói với vị công chúa kia, những thủ đoạn nàng nghĩ ra, cứ dùng trên người ta..."
Một câu này khiến Cơ Thành Vũ cau mày, hắn nhìn nàng cả người chật vật, cơ hồ thảm hại đến không dám nhìn thẳng: "Kỷ cô nương, ngươi hà tất phải vì giao nhân kia mà làm đến mức này?"
"Hắn là người duy nhất..." Những giãy giụa vừa rồi của Kỷ Vân Hòa, hình như đã vắt kiệt sức của nàng, y phục rách nát lộ ra vết thương trên cổ nàng, miệng vết thương đã khép lại, nhưng những mảnh da thịt trầy xước và vết sẹo xấu xí vẫn vắt ngang trên da nàng, giống như một con trùng trăm chân từ cần cổ kéo dài xuống dưới, không biết đã bò qua bao nhiêu ngóc ngách trên cơ thể nàng.
"Hắn là người duy nhất..."
Kỷ Vân Hòa thì thào, vô lực ngã xuống chắn song nhà lao.
Không có câu tiếp theo, tiếng giày sắt giẫm trên đất vang vang, thiếu tướng quân Chu Lăng cậy mạnh bức người* đi vào địa lao.
(* hiểu là "cả vú lấp miệng em" ấy các chế)
Chỉ thấy Kỷ Vân Hòa kéo căng xích sắt đã gục trước song sắt, Chu Lăng nhướng mày, liếc Cơ Thành Vũ bên ngoài: "Hừ, công chúa cũng biết ngươi tâm từ thủ nhuyễn*, cho nên đặc biệt phái ta tới giám sát ngươi, những ngự yêu sư kia vất vả tìm ra kỳ độc, ngươi rốt cuộc đã cho nàng ta dùng chưa?"
(*tâm từ thủ nhuyễn: tâm thiện nên mềm lòng, ra tay nhân từ)
Cơ Thành Vũ trầm mặc, nhìn về phía Kỷ Vân Hòa, không lên tiếng đáp lại.
Chu Lăng nóng lòng đẩy Cơ Thành Vũ ra, tự mình đi tới nơi đặt dược vật khí cụ*, hắn dò xét một phen, cầm ra một mũi tên sắt, mở ra một hộp chất lỏng nặng chịch.
(*dược vật khí cụ: đồ chứa dược liệu)
Cái hộp vừa mở ra, tức thì, toàn bộ nhà lao tản ra từng trận kỳ hương quỷ dị. Chu Lăng đem mũi tên sắt nhúng vào lớp chất lỏng sền sệt.
Chu Lăng nhếch môi cười, trở tay lấy Thiên Quân cung trên lưng xuống, đặt mũi tên sắt lên dây cung, đầu mũi tên nhuốm chất lỏng nhắm thẳng vào Kỷ Vân Hòa, ánh mắt hắn cũng dương dương tự đắc nhìn nàng: "Trên bờ vực ngày đó, ngươi chẳng phải rất oai phong sao? Bản tướng hôm nay ngược lại muốn xem thử, ngươi như thế nào tiếp tục oai phong!"
"Đủ rồi!"
Đang lúc tên sắp rời cung, Cơ Thành Vũ bất ngờ đứng chắn giữa mũi tên và Kỷ Vân Hòa.
Cơ Thành Vũ nhìn chằm chằm Chu Lăng: "Độc này là sư phụ sai người tìm về, mà nay sư phụ ra ngoài, ngày mai sẽ trở về, loại độc này cần phải có sự đồng ý của sư phụ, mới có thể dùng cho Kỷ... dùng cho dược nhân này."
"Đừng lấy đại quốc sư ra hù dọa ta." Chu Lăng hừ lạnh, "Công chúa hạ lệnh, ta là người của công chúa, chỉ phụng mệnh tỷ ấy àm việc, ngươi mau tránh ra."
Cơ Thành Vũ không chút động: "Chu Lăng, nàng là dược nhân của sư phụ, không phải dược nhân của công chúa. Nàng nếu có gì bất trắc, sư phụ trách tội..."
"Hơn một tháng nay, những chuyện công chúa làm với nàng ta, còn không bằng chút thuốc này sao? Đại quốc sư lúc nào hỏi tội công chúa? Còn nữa, nhìn xa hơn, ngươi cũng tận mắt chứng kiến chuyện trước kia, đại quốc sư coi trọng công chúa của chúng ta như thế nào." Chu Lăng khinh miệt, nhìn chòng chọc Cơ Thành Vũ, "Bất quá chỉ là một dược nhân, chết thì chết, ngươi che chở nàng ta như vậy, có phải đã quá phận rồi không?"
Cơ Thành Vũ yên lặng.
"Chẳng lẽ, ngươi muốn giống như ca ca ngươi, trở thành kẻ phản bội?"
Chu Lăng nhắc tới chuyện này, tựa như chạm tới chỗ đau của Cơ Thành Vũ, Cơ Thành Vũ ngây người, chưa kịp phản ứng, Chu Lăng tiến lên hai bước, một cước đá văng Cơ Thành Vũ, cánh tay chỉ trong chớp mắt, bắn tên.
Kỷ Vân Hòa căn bản không có sức lực ngăn cản, mà hắc khí mỏng manh kia tức khắc bị mũi tên xé rách, chỉ đành mặc cho mũi tên dính kỳ độc cắm vào bắp đùi Kỷ Vân Hòa.
Đau đớn mũi tên mang đến không đủ khiến nàng phải cau mày, nhưng độc tính trên mũi tên lại khiến cho một dược nhân chịu hành hạ lâu ngày đến chết lặng như Kỷ Vân Hòa chợt cảm thấy một tia xúc cảm kỳ quái.
"Nhìn đi, ta tự có chừng mực, không bắn vào tim nàng." Chu Lăng đứng bên ngoài nhà lao, chạm nhẹ cánh tay Cơ Thành Vũ, "Ngươi đừng đực mặt ra nữa, mỗi ngày chỉ nhàn nhã trông coi một kẻ phế vật vô tích sự, ngươi vẫn còn trưng ra cái bản mặt khó coi như vậy à..."
"Chu Lăng! Đủ rồi!"
"Ta làm sao?"
Tiếng tranh chấp của Chu Lăng và Cơ Thành Vũ ở bên ngoài trở thành một mảnh mông lung, Kỷ Vân Hòa dần dần không nghe được thanh âm Chu Lăng, không nhìn thấy đồ trước mắt, lát sau, nàng cũng không cảm nhận được mặt đất dưới chân nữa. Nàng chỉ cảm thấy ngũ quan như bị tước đoạt, chỉ còn lại tiếng tim loạn nhịp trong lồng ngực.
Đông, đông, đông.
Như tiếng trống dồn dập, càng lúc càng mau lẹ, nối thành một chuỗi dài, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Thế giới của Kỷ Vân Hòa, chìm vào bóng tối.
#ngu_yeu_chuong_52