Biến căng các chế ơi!
#convert: Bún
#edit: Vy
___***___
Kỷ Vân Hòa lảo đảo đứng dậy.
Thân thể chao đảo, ấm trà trên bàn đá bị hất đổ, nước nóng chảy lênh láng trên mặt đất.
Âm thanh đổ vỡ phá tan tịch mịch chốn ngục tối.
Trường Ý cau mày có chút khẩn trương nhìn Kỷ Vân Hòa: “Nàng thấy khó chịu trong người sao?” Hắn đứng dậy, muốn đỡ Kỷ Vân Hòa.
Nhưng Kỷ Vân Hòa vội vàng hất tay Trường Ý ra, nàng không muốn để Trường Ý biết, vào giờ phút này, mạch tượng của nàng rối loạn đến mức nào.
Kỷ Vân Hòa lắc lắc đầu, không kịp giải thích gì thêm: “Ta về trước, không cần lo lắng.” Để lại những lời này, nàng khó nhọc đứng dậy, vịn vào cửa phòng giam, lảo đảo đi ra.
Rời khỏi địa lao, Kỷ Vân Hòa có chút choáng váng, nàng vừa ngửa đầu, bắt gặp nắng chiều đang xuống núi, ánh nắng như ngọn lửa, đốt cháy đường chân trời.
Kỷ Vân Hòa đứng không vững, may là trên đường đi hầu hết ngự yêu sư đều đã trở về nhà, nàng không gặp phải ai, cũng chọn đường vắng người mà đi, Kỷ Vân Hòa hốt hoảng rảo bước, tuy nhiên, cũng không lọt vào tầm mắt nghi kỵ của người khác.
Đợi đến khi trở lại biệt viện, Kỷ Vân Hòa lật tung bàn gỗ và giường ngủ, cũng không thấy tung tích thuốc giải đáng lý đã được Khanh Thư đưa tới.
Nàng chỉ đành ở trong phòng cắn răng nhẫn nại.
Nhưng đau đớn từ trong tim theo thời gian mà kéo dài, càng bộc phát mạnh mẽ làm nàng khó mà chịu đựng nổi. Giống như có hàng triệu con kiến cắn nát da thịt nàng, theo mạch máu bò vào trong lục phủ ngũ tạng của nàng, chúng cắn xé ruột gan nàng, chui vào xương tủy nàng, còn muốn từ trong cơ thể nàng bò ra bên ngoài.
Kỷ Vân Hòa đau đến mức quỳ rạp dưới đất, thật lâu cũng không ngồi dậy nổi.
Không biết đã chịu hành hạ bao lâu, rốt cuộc, cơn đau cuồn cuộn này chậm rãi dịu đi. Kỷ Vân Hòa biết, đây là đặc tính của độc phát, cơn đau đang tạm thời thoái lui, vừa rồi chẳng qua chỉ là đau đớn do độc phát tác lần đầu, những lần tiếp theo, so với lần này sẽ ngày càng khó chống đỡ.
Kỷ Vân Hòa trước kia từng kháng lệnh Lâm Thương Lan - là khi Lâm Thương Lan muốn Kỷ Vân Hòa đẩy Lâm Hạo Thanh xuống hang rắn.
Nàng ở nơi này sống không bằng chết thống khổ nhẫn nhịn mấy ngày.
Cảm thụ trong mấy ngày đó, nàng suốt đời khó quên. Cho tới bây giờ, dù biết Lâm Thương Lan dùng thuốc giải thao túng nàng, biến nàng thành bù nhìn; dù chán ghét thuốc giải kia tới cực điểm, nhưng mỗi tháng, đến thời gian Khanh Thư đưa thuốc tới, nàng cũng không dám có nửa điểm chậm trễ.
Đau đớn không đủ để giết nàng, nhưng đủ để tiêu tan toàn bộ ý chí và thần thức của nàng.
Khiến cho nàng trở nên chật vật, bộ dạng yếu ớt khó coi.
Kỷ Vân Hòa tranh thủ cơn đau lắng xuống gắng gượng đứng lên, nàng không tiếp tục tìm thuốc giải nữa, nàng biết, không phải nàng tìm không được, mà là trong tháng này, Khanh Khư không hề mang thuốc giải tới.
“Cẩm Tang...” Kỷ Vân Hòa cắn răng, khàn giọng gọi, “Cẩm Tang...”
Nàng muốn đi vào trong sân viện, mượn hoa truyền tin cho Lạc Cẩm Tang.
Mượn hoa truyền tin, là liên lạc đặc thù giữa các nàng. Lúc trước dạy Lạc Cẩm Tang tâm pháp khống chế thuật ẩn thân, nàng và Tuyết Tam Nguyệt đã cùng nghiên cứu ra phương thức này.
Tuy nhiên phương thức này cũng chỉ có tác dụng liên lạc với Lạc Cẩm Tang, giữa nàng và Tuyết Tam Nguyệt lại không thể dùng tâm pháp này để trao đổi. Có lẽ sau khi Lạc Cẩm Tang bị nuốt vào bụng tuyết yêu, nàng lại được ban tặng phương thức liên lạc độc nhất trong thiên hạ.
Kỷ Vân Hòa đẩy cửa phòng, vốn định điều chỉnh tư thế đứng cho vững, nhưng nàng vừa cúi đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy một tờ giấy mỏng tang bị thổi bay dưới đất, giống như có ai đó vội vàng ném xuống trong lúc hoảng loạn. Bên trên có bút tích của Lạc Cẩm Tang, viết một câu ——
“Có người nói Không Minh hòa thượng bị bắt, ta xuất cốc đi xem thử, rất nhanh sẽ trở lại.”
Kỷ Vân Hòa thấy vậy, hận đến mức trực tiếp đốt tờ giấy cháy rụi: “Tên ngốc kia! Đồ phá hoại!”
Trong lòng Kỷ Vân Hòa biết không lâu sau cơn đau sẽ lần nữa ập tới. Khanh Thư không đến, nàng cũng không có cách nào chờ đợi thêm nữa. Kỷ Vân Hòa xoay người, cầm kiếm trong phòng, đi Lệ Phong Đường.
Nàng một đường che giấu trường kiếm, né tránh người khác, lẻn vào từ hậu viện Lệ Phong Đường.
Kỳ lạ, Lệ Phong Đường hôm nay không có bao nhiêu người canh giữ.
Tận đến phòng của Lâm Thương Lan, bên ngoài cũng rất yên tĩnh, Kỷ Vân Hòa như lạc vào chỗ không người. Mặc dù trong lòng nàng nghi ngờ, nhưng tình cảnh lúc này không cho phép nàng suy nghĩ quá nhiều.
Nàng đi tới bên ngoài phòng Lâm Thương Lan, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, bên trong cũng không thấy thuộc hạ canh chừng, Kỷ Vân Hòa cứ thế xông thẳng vào trong.
Vào trong phòng, lại càng kỳ quái.
Nếu là ngày thường, hễ có người cả gan xông vào phòng Lâm Thương Lan, thân là yêu hầu của Lâm Thương Lan, Khanh Thư đã sớm ra tay chém đầu người đó rồi. Nhưng hiện tại, trong phòng vô cùng thanh tĩnh, chỉ có tiếng tim đập mãnh liệt trong lồng ngực Kỷ Vân Hòa.
Bầu không khí u ám có chút đáng sợ.
Kỷ Vân Hòa dùng kiếm chống đỡ cơ thể, bước vào phòng, lách qua bức bình phong lớn trước mặt, Kỷ Vân Hòa nhìn thấy cây đèn cầy đang thắp sáng, ánh lửa màu vàng chiếu bóng ba người lên tấm màn trúc.
Tuy là bây giờ cơ thể nàng cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn còn duy trì được thần trí, nàng có thể nhìn rõ, bóng ba người kia đại biểu cho điều gì...
Lâm Thương Lan ngồi trên xe lăn, đứng trước mặt Lâm Thương Lan là Khanh Thư, còn có... ở sau lưng Lâm Thương Lan, dùng kiếm kề vào cổ Lâm Thương Lan... Lâm Hạo Thanh.
Thiếu Cốc chủ này, hắn cuối cùng cũng động thủ, hắn thật sự muốn giết cha!
Kỷ Vân Hòa đứng sau màn trúc, tựa như sa vào thế giới khác vậy, thời khắc này, nàng nín thở không nói, mà ba người trong phòng cũng không lên tiếng.
Cho đến khi đau đớn trong tim nàng lần nữa truyền tới. Nàng không nhịn được ôm ngực, hơi khuỵu người xuống.
Trong không gian lặng im cực độ này, chút động tĩnh của Kỷ Vân Hòa ngay lập tức bị ba người kia nhận ra.
Bên trong, rốt cuộc là Lâm Hạo Thanh mở miệng trước: “Vân Hòa, giết Khanh Thư.”
Kỷ Vân Hòa đứng từ bên ngoài đã có thể nhìn ra tình thế giằng co bên trong. Lâm Thương Lan già rồi, lúc trước Lâm Hạo Thanh dám động sát tâm với Lâm Thương Lan, nhất định là trong trận đấu với Thanh Vũ loan điểu đã nhìn thấu điều này, cho nên hắn mới dám ra tay. Mà lúc này, Lâm Hạo Thanh bắt giữ Lâm Thương Lan, cho nên Khanh Khư không dám tùy tiện động thủ, nhưng nếu Lâm Hạo Thanh giết Lâm Thương Lan rồi, Khanh Thư tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ba người giằng co, kìm hãm lẫn nhau, lúc này Kỷ Vân Hòa xuất hiện, chính là một mũi kiếm phá vỡ cục diện.
Nàng giết Khanh Thư, Lâm Hạo Thanh thắng. Ngược lại nàng ra tay với Lâm Hạo Thanh, Lâm Thương Lan sẽ có thể được cứu.
Lâm Hạo Thanh dám ngang nhiên mở miệng trước, là bởi vì hắn biết nội tâm của Kỷ Vân Hòa, có bao nhiêu căm ghét lão hồ ly thao túng nàng nhiều năm qua. Còn Khanh Thư...
“Kỷ Vân Hòa, mùi vị độc phát không dễ chịu chứ, nếu Cốc Chủ xảy ra chuyện, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến lấy được thuốc giải.”
Kỷ Vân Hòa nắm chặt trường kiếm trong tay, đau đớn từ lồng ngực càng bộc phát kịch liệt, thế nhưng chính giữa cơn đau chí mạng này, lại xen lẫn hận ý nhiều năm qua với Lâm Thương Lan, thậm chí còn dữ dội hơn cả đau đớn.
Nghe theo con tim, hoặc chấp nhận...
Lại một đề bài khó chọn lựa đặt trước mặt Kỷ Vân Hòa.
“Muội còn do dự cái gì?” Lâm Hạo Hanh nói.
“Ngươi có gì phải do dự?” Khanh thư cũng nói như thế.
Cơ thể đau buốt cùng áp lực cách một tấm màn, đồng thời chèn ép khối óc Kỷ Vân Hòa, bên lôi bên kéo, cơ hồ muốn xé rách nàng. Tim nàng đập, so với ngọn nến trong đêm, càng thêm kinh thiên động địa.
#ngu_yeu_chuong_30