Tung hoa không cần biết sau này thế nào, lão què và mụ hồ ly toi mạng là vui rồi
P.s: Gõ những dòng này mà tôi sởn gai ốc các cô ạ, kinh sợ!
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
CHƯƠNG 31: GIẾT CHA.
“Hừ, trẻ ranh.”
Tiếng cười nhạt già nua của Lâm Thương Lan phá vỡ bế tắc trong phòng, “Lão phu ở tuổi của các ngươi, gì cũng không sợ hãi. Nếu không phải tuổi tác không buông tha ta...” Hắn vừa nói vừa ho khan hai tiếng, đang lúc thanh âm chấn động, ánh lửa bùng lên, Kỷ Vân Hòa trầm mặt, thầm nghĩ không ổn.
Ngay lúc này, bàn tay không cầm kiếm của Khanh Thư chợt động, một hòn đá đánh lên trường kiếm của Lâm Hạo Thanh.
Trường kiếm giao động, rung lắc không ngừng, bàn tay Lâm Hạo Thanh bị lực mạnh đả thương, trường kiếm rơi khỏi tay, xe lăn bên dưới Lâm Thương Lan tức thì di chuyển, thoáng chốc đã thoát khỏi khống chế của Lâm Hạo Thanh.
Bóng Khanh Thư trên màn trúc như một tia chớp vọt tới.
Kỷ Vân Hòa không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, nàng nghiến răng áp chế đau đớn trong cơ thể, lao về phía trước, hàn kiếm tuột khỏi vỏ xuyên thủng màn trúc, chỉ nghe “keeng” một tiếng kiếm trong tay Kỷ Vân Hòa và Khanh Thư chạm nhau.
Kiếm khí va chạm, vòng pháp lực tỏa ra bốn phía, chém vào bốn cột trụ ở bốn góc, khiến cho mái nhà còn đang tu sửa nhất thời chấn động mạnh mẽ, khắp phòng vang lên chuỗi âm thanh “răng rắc”, xà nhà nghiêng ngả dữ dội, bên ngoài mảnh ngói rơi xuống lả tả như mưa.
Kỷ Vân Hòa chắn trước mặt Lâm Hạo Thanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm binh khí đang đối chọi của nàng và yêu hầu Khanh Thư.
“Lựa chọn của ngươi thật đáng thất vọng.”
Hiện tại, Kỷ Vân Hòa đang che chắn cho Lâm Hạo Thanh, nàng phía trước bị yêu lực của Khanh Thư áp chế, trong cơ thể là độc dược quấy phá đau đến tê tâm liệt phế, thế nhưng từ tận đáy lòng, nàng lại cảm thấy cực kỳ thống khoái.
“Phải không...” Kỷ Vân Hòa nhếch môi, “Ta lại thấy khá tốt đấy chứ.”
Khanh Thư nghe vậy ánh mắt lạnh băng, ả còn chưa kịp có thêm bất cứ hành động nào, bất thình lình, bên cạnh truyền tới một tiếng kêu đau đớn, là tiếng của Lâm Thương Lan.
Tức khắc, Khanh Thư từ trước đến nay không mang bất cứ cảm tình nào lại trợn to mắt, ả nhìn sang bên cạnh với vẻ mặt vô cùng không dám tin.
Kỷ Vân Hòa mạnh mẽ vung kiếm lên, đánh văng ả ta.
Khanh Thư bị đánh lui lại ba bước, nắm chặt đốc kiếm, nhìn về phía Lâm Thương Lan, ả không còn tâm trí tấn công Kỷ Vân Hòa nữa.
Kỷ Vân Hòa dõi theo ánh mắt ả.
Lâm Hạo Thanh mới vừa rồi được Kỷ Vân Hòa cứu từ dưới kiếm Khanh Thư, lúc này lại đứng sát Lâm Thương Lan, kiếm trong tay hắn chôn trong ngực Lâm Thương Lan.
Kẻ ngồi trên xe lăn - Lâm Thương Lan, quả thực tuổi già sức yếu, căn bản không có sức phản kháng.
Lâm Hạo Thanh đã đánh cược đúng.
Đánh một trận với Thanh Vũ loan điểu, Lâm Thương Lan chỉ còn lại bộ xác khô héo, thứ lão có chỉ là uy danh của ngày xưa, nếu không có Khanh Thư bảo vệ, hắn cái gì cũng không làm được, thậm chí ngay cả ngăn cản một kiếm của Lâm Hạo Thanh cũng không đủ khí lực.
Con mắt hung ác của Lâm Thương Lan gắt gao nhìn chòng chọc Lâm Hạo Thanh: “ Được... Tốt lắm...” Hắn vừa mở miệng liền ộc ra một búng máu tươi, thanh âm yếu ớt cơ hồ để cho người khác không thể nghe rõ “Ngươi nhẫn tâm giết lão phu, ngươi...”
Dường như không muốn nghe tiếp tàn lời của Lâm Thương Lan, Lâm Hạo Thanh thẳng tay rút mũi kiếm cắm trên ngực Lâm Thương Lan ra, bước chân hờ hững vòng ra sau xe lăn của lão, nắm lấy tóc Lâm Thương Lan kéo về phía sau, trường kiếm dứt khoát đưa ngang một đường, cắt đứt cuống họng Lâm Thương Lan.
Máu tươi bắn ra tung tóe, cùng với tiếng ngói vỡ tan tành bên ngoài, căn nhà giống như nghiêng ngả thêm chút nữa.
Kỷ Vân Hòa không nghĩ tới... Không nghĩ tới Lâm Hạo Thanh quả quyết như vậy, thủ pháp thập phần lưu loát.
Hắn thật sự giết chết Lâm Thương Lan.
Hắn thật sự, giết lão hồ ly này, giết cha hắn.
Bởi vì quá mức khiếp sợ, Kỷ Vân Hòa gần như đã quên mất đau đớn trong cơ thể. Mà Lâm Hạo Thanh ở thời điểm máu tươi ấm nóng phun trào mới ý thức được những gì hắn vừa làm.
Hắn cầm kiếm trong tay, há miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lát sau, rốt cuộc phát ra một âm thanh: “Ha...”
Hắn bật cười: “Ha ha! Ngươi cuối cùng cũng chết.”
Giống như chạm phải công tắc kích hoạt cơ quan, Khanh Thư vốn đang run sợ đến ngây ngốc chợt bừng tỉnh.
“Cốc Chủ!” Khanh Thư nghiến răng, căm hận nhìn Lâm Hạo Thanh đến vành mắt cũng muốn nổ tung, “Ta giết ngươi!” Khanh Thư giơ kiếm lên, Kỷ Vân Hòa đang muốn ngăn cản, cơ thể đột nhiên dâng lên cơn đau dữ tợn, khiến cho nàng không cách nào giống như khi nãy nhanh chóng bắt kịp Khanh Thư.
Mắt thấy một kiếm của Khanh Thư muốn đâm vào ngực mình, Lâm Hạo Thanh nắm chặt kiếm, ánh mắt âm hiểm, vung thanh kiếm đẫm máu lên đỡ chiêu của Khanh Thư.
Khanh Thư cùng Lâm Thương Lan có khế ước chủ nô, giống như Cách Thù và Tuyết Tam Nguyệt vậy. Khanh Thư đã thề trở thành yêu hầu của Lâm Thương Lan, nguyện dốc sức vì hắn.
Vào lúc thề trung thành với chủ nhân, yêu hầu sẽ độ cho chủ nhân một phần yêu lực để tỏ ý thần phục. Hơn nữa, sau khi Lâm Thương Lan chết, cỗ yêu lực kia sẽ không theo hắn tiêu tán, mà sẽ trở lại trong cơ thể Khanh Thư.
Theo lý mà nói, lúc này Lâm Thương Lan đã bỏ mạng, yêu lực Khanh Thư độ cho hắn nhiều năm trước hẳn phải trở lại rồi. Khanh Thư xem ra lại càng khó đối phó hơn Lâm Thương Lan.
Vậy mà Lâm Hạo Thanh lại đỡ đòn của ả dễ như trở bàn tay. Cẩn thận suy ngẫm, mới vừa rồi Kỷ Vân Hòa giao chiến với ả, tuy là dùng hết toàn lực, nhưng vào lúc nàng phát tác kịch độc, đáng lý ra không thể hoàn toàn chống đỡ được Khanh Thư.
Khanh Thư không thể suy yếu như vậy, Lâm Thương Lan cũng thế...
Linh lực và yêu lực của bọn họ giống như sau khi đánh một trận với Thanh Vũ loan điểu đột ngột suy giảm rất nhiều.
Kỷ Vân Hòa hiện tại vẫn chưa nghĩ ra nguyên do. Nàng chỉ thấy không có chủ nhân Khanh Thư bỗng nhiên phát điên, điên cuồng công kích Lâm Hạo Thanh, Lâm Hạo Thanh ban đầu còn có thể chống đỡ, một thời gian sau, hắn như cũ không phải đối thủ của Khanh Thư. Khanh Thư suy cho cùng cũng là một đại yêu quái đã sống nhiều năm, lại ở bên cạnh Lâm Thương Lan, thay hắn đấu bao nhiêu trận, giết bao nhiêu người.
Bàn về kinh nghiệm đối chiến, Lâm Hạo Thanh có đem toàn bộ sức lực từ khi còn bú mẹ ra cũng hiển nhiên không phải đối thủ của ả.
Vào giờ phút này, Kỷ Vân Hòa mặc dù đang phát độc, nhưng cũng gắng gượng áp chế, nàng cố nén đau đớn, cùng Khanh Thư liều chết đánh một trận! Không quản Lâm Hạo Thanh hôm nay làm cái gì, sau ngày hôm nay lại biến thành hạng người gì, nàng trước mắt vẫn phải lựa chọn, vậy thì chọn một con đường đi. Màu đen.
Trong lòng vừa quyết định, Kỷ Vân Hòa liền đập mạnh lên tử huyệt của mình, tức thì, huyết mạch toàn thân nàng đều chảy ngược, tứ chi chết lặng không còn cảm giác.
Đây gọi là “lấy độc trị độc” khiến cho nàng trong thời gian ngắn ngủi hóa giải được đau đớn khó lòng chịu đựng trong cơ thể.
Kỷ Vân Hòa vô cùng rõ ràng, cách làm này của nàng, nếu trong vòng ba chiêu không giết được Khanh Thư, vậy không cần người khác giết nàng, nàng tự mình nghịch hành kinh mạch, chết bất đắc kì tử.
Không chậm trễ nữa, năm ngón tay Kỷ Vân Hòa nắm chặt trường kiếm, ở lúc Lâm Hạo Thanh né tránh chiêu thức của Khanh Thư tung người nhảy lên, từ sau lưng Khanh Thư đánh tới, một chiêu nhắm thẳng lưng ả.
Khanh Thư nhận ra sát khí sau lưng, lộn một vòng trên không tránh được sát chiêu của Kỷ Vân Hòa, chiêu thức của Kỷ Vân Hòa cũng lập tức biến đổi, mũi chân vừa chạm đất liền như phi mã đạp yến* nhảy lên không trung, lần nữa nhắm vào hạ bộ Khanh Thư.
(*phi mã đạp yến: tên một bức tượng phong thủy của Trung Quốc)
Khanh Thư ánh mắt hung hiểm, quay lưng tiếp nhận một đòn của Kỷ Vân Hòa, mặt khác lại tung sát chiêu hướng vào eo nàng.
Kiếm khí của Kỷ Vân Hòa đánh bay Khanh Thư ra ngoài, khiến cho sau lưng Khanh Thư máu phun như suối, nhưng lại không ảnh hưởng đến ả xoay người tung đòn chết phản công Kỷ Vân Hòa. Toàn thân ả vận động yêu lực xoay một vòng trên khung trung, cơ thể ả kéo căng như mũi tên, bắn thẳng về phía Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa biết rằng mình không thể tránh được, vậy nhưng, Lâm Hạo Thanh mới vừa được Kỷ Vân Hòa cứu đột nhiên đạp vào đầu gối Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa trực tiếp quỳ sụp xuống, nàng theo quán tính ngã về phía sau, cả người nằm trên mặt đất, trường kiếm nàng cầm trên tay dựng thẳng trước trán nàng.
Đúng lúc Khanh Thư chém lúc, lưỡi kiếm của Kỷ Vân Hòa thuận thế rạch một đường dọc cơ thể ả.
Máu tươi bắn đầy lên mặt Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân hòa thậm chí không rảnh quản Khanh Thư sống hay chết, ngay sau khi Khanh Thư bay qua người nàng, Kỷ Vân Hòa lập tức giơ tay lên lần nữa đập thật mạnh vào tử huyệt của mình.
Kinh mạch ngừng nghịch chuyển, đau đớn quay lại chiếm đóng cơ thể nàng.
Đến lúc này, Kỷ Vân Hòa mới cắn răng nhịn đau, xoay người nhìn lại.
Yêu hầu Khanh Thư uy phong một đời cả người be bét máu thoi thóp trong góc phòng.
Khuôn mặt và y phục của ả đều bị lưỡi kiếm rạch nát, trông cực kỳ đáng sợ. Ả còn muốn ngóc đầu dậy, nhưng máu tươi lại trào ra như nước lũ, khiến cho ả không còn khí lực mà gắng gượng. Mặt ả bắt đầu hóa tàn tro. Lúc này ả không nhìn Kỷ Vân Hòa nữa, cũng không nhìn Lâm Hạo Thanh, ánh mắt xuyên qua hai người bọn họ dừng lại trên người Lâm Thương Lan phía sau.
“Ngươi không nên làm vậy.” Khanh Thư nói, “Nếu ngươi biết cha ngươi đã làm những gì, ngươi sẽ hiểu cha ngươi đi đến ngày hôm nay, một nửa là vì nghiệp lớn, một nửa là vì ngươi. Ngươi không nên hủy đi nghiệp lớn của cha ngươi.”
Nghiệp lớn?
Kỷ Vân Hòa ôm ngực, nhìn Khanh Thư. Nàng vô lực tiếp lời, nhưng Lâm Hạo Thanh còn có thể. Hắn lạnh lùng nhìn Khanh Thư.
“Nhưng nghiệp lớn của hắn, lại hủy đi nửa đời của ta.”
“Ngu ngốc...”
Khanh Thư không rời mắt khỏi Lâm Thương Lan, cũng không nói thêm một lời, thẳng đến khi khí tức hoàn toàn tắt lịm, ả nằm trên đất, cơ thể hóa thành tro bụi.
Yêu quái sau khi chết, chính là như vậy, yêu lực càng thuần túy càng hóa vô hình. Khanh Thư như vậy, khiến cho Kỷ Vân Hòa có chút kinh hãi.
Bất kể hình dạng hay yêu lực của ả sau khi chết, đều cùng Cách Thù không phân cao thấp.
Cách Thù trước khi chết, lấy sức một người phá thập phương trận, mà hồ yêu Khanh Thư... Yêu lực, chẳng qua không hề thể hiện trong trận chiến hôm nay...
Ả nói nghiệp lớn của Lâm Thương Lan... Rốt cuộc là cái gì?
Không có được câu trả lời, đau đớn trong ngực làm cho Kỷ Vân Hòa không nhịn được rên rỉ thành tiếng, nàng ngã quỵ xuống đất, ôm chặt ngực, chỉ nói Lâm Thương Lan đã chết, Khanh Thư cũng đã chết, cõi đời này không còn ai biết tung tích thuốc giải nữa rồi.
Nàng lúc trước còn nói phải cùng Trường Ý đi thăm biển sâu, nhưng không nghĩ tới... Hôm nay, lại là ngày cuối cùng của nàng, sau này... không còn có sau này nữa...
#ngu_yeu_chuong_31