#convert: Bún
#edit: Vy
___***___
Kỷ Vân Hòa tuyệt vọng quỵ xuống đất, chịu đựng đau đớn trong cơ thể.
Thời khắc này, nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, trước khi vào Ngự Yêu cốc, nàng là một đứa trẻ có ẩn mạch, luôn luôn phải cùng cha mẹ chạy trốn truy đuổi của triều đình. Nhưng cuối cùng cũng không trốn được, cha mẹ nàng bị binh lính giết chết tại chỗ, nàng cũng bị bắt tới Ngự Yêu cốc.
Cho đến bây giờ, nhiều năm như vậy, nỗi đau mất song thân khi còn bé sớm đã bị năm tháng chịu hành hạ xóa sạch, về sau, nàng luôn sống dưới sự thao túng của Lâm Thương Lan.
Tuy vậy nàng vẫn muốn tìm cách, chờ một ngày, nàng không còn bị Lâm Thương Lan điều khiển, nàng có thể rời khỏi Ngự Yêu cốc, đi ngao du thiên hạ, tự do tự tại, an nhàn vui vẻ, vô câu vô thúc*.
(*vô câu vô thúc: không bị kiểm soát, vui vẻ tự do)
Nhưng thật đáng tiếc, nàng bây giờ rốt cuộc đạt được nguyện vọng thứ nhất, không còn bị Lâm Thương Lan thao túng, nhưng nàng vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi Ngự Yêu cốc nữa rồi...
Thật muốn... Ngửi một chút hương hoa của thế giới bên ngoài.
Kỷ Vân Hòa chịu đựng cơn đau, đồng thời cũng vô cùng hy vọng mình có thể cứ thế đau đến hôn mê, sau đó bình thản nghênh đón cái chết.
Nhưng hình như ông trời không muốn để cho nàng chết thanh thản, ngay lúc Kỷ Vân Hòa tưởng như mình không thể chống đỡ được nữa, bất ngờ có người đỡ nàng lên.
Người đó bóp miệng nàng, nhét một viên thuốc vào trong.
Viên thuốc này có mùi vị rất quen thuộc, cho tới khi viên thuốc hoàn toàn rơi vào trong miệng, cái đầu đau đến mất đi ý thức của Kỷ Vân Hòa tức thì khôi phục được thần trí.
Thuốc giải!
Khát vọng sống lại trỗi dậy, Kỷ Vân Hòa gom góp chút tàn lực cuối cùng nuốt xuống viên thuốc kia.
Kỳ Vân Hòa cảm nhận rõ ràng viên thuốc chui qua cổ họng, trượt vào dạ dày, một lát sau, đau đớn trong bụng từ từ giảm bớt, rốt cuộc cũng tiêu tan. Mà viên thuốc Kỷ Vân Hòa uống lần này lại không giống những thứ nàng uống trước đây.
Sau khi viên thuốc vào trong bụng, không chỉ có đau đớn biến mất, nàng còn cảm thấy một luồng khí nóng bên trong viên thuốc, từ dạ dày liên tục trào ra ngoài, đi khắp kinh mạch tứ chi, cuối cùng tụ lại ở đan điền, từng tầng hợp lại, giống như muốn ngưng tụ ra một viên đan khác.
Đợi đến khi đau đớn hoàn toàn tan biến, hơi nóng kia cũng theo đó mà mất dạng.
Kỷ Vân Hòa rốt cuộc cũng tìm được thần trí trở về. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên ngoài khung cửa sổ giấy, mới lúc trước còn là ban đêm, mà nay đã có ánh sáng chiếu tới.
Hóa ra đã qua một đêm.
Cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, nàng giống như vừa từ dưới nước chui lên vậy, thậm chí đuôi tóc nước còn nhỏ giọt.
Kỷ Vân Hòa chịu đựng choáng váng một lát, sau đó mới mở mắt quan sát rõ ràng cảnh trí xung quanh.
Nàng không còn nằm trên đất nữa, nàng được đặt lên một chiếc giường - giường của Lâm Thương Lan. Lâm Hạo Thanh đang ngồi bên cạnh Kỷ Vân Hòa, trầm ngâm nhìn nàng. Trên người bọn họ đều là máu đã khô đặc, trong phòng còn có thi thể xanh xao của Lâm Thương Lan.
Hòa vào tiếng chim hót bên ngoài, vừa an tĩnh, vừa quỷ dị.
“Cuộc sống này, thật đúng là một vở kịch.” Kỷ Vân Hòa khàn giọng mở miệng, phá vỡ lớp sương mù mơ hồ quỷ dị của buổi sớm, “Huynh nói có đúng không, Thiếu Cốc chủ. A...” Nàng dừng một chút, “Nên gọi là Cốc Chủ rồi.”
Lâm Hạo Thanh yên lặng, không đáp lời Kỷ Vân Hòa, thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Khi độc tính trong cơ thể muội tái phát, thực sự rất đáng sợ, muội làm thế nào chịu đựng nhiều năm như vậy?”
Hóa ra thời điểm phát độc hôm qua, Lâm Hạo Thanh vẫn ở bên cạnh nàng...
Kỷ Vân Hòa liếc Lâm Hạo Thanh: “Cho nên ta rất nghe lời.” Nàng nhìn qua thi thể Lâm Thương Lan rồi quay lại hỏi Lâm Hạo Thanh, “Huynh tìm thấy thuốc giải ở chỗ nào? Còn bao nhiêu viên?”
“Chỉ tìm được một viên.”
Kỷ Vân Hòa hơi híp mắt lại, âm thầm đánh giá Lâm Hạo Thanh.
Hai người quen biết đã nhiều năm, Lâm Hạo Thanh há lại không hiểu cái ánh mắt này của Kỷ Vân Hòa là đang suy nghĩ gì sau lưng, hắn thẳng thắn nói: “Đêm hôm qua, lúc muội tới đây, đứng bên ngoài màn trúc trông thấy Khanh Thư bắn một hạt tròn màu đen vào tay ta làm ta đánh rơi kiếm, muội còn nhớ chứ?”
Kỷ Vân Hòa gật đầu: “Ta vẫn chưa đau đến nỗi mất trí nhớ.”
“Đó chính là viên thuốc ta vừa cho muội uống.” Lâm Hạo Thanh nói, “Hôm qua lúc ta đến tìm Lâm Thương Lan, vừa hay gặp Khanh Thư đang chuẩn bị ra ngoài, như trước đây muội từng nói, là đi đưa thuốc giải hàng tháng cho muội. Chỉ là bị ta làm trễ nải...”
Nói như vậy, cũng có lý.
Kỷ Vân Hòa tạm thời lựa chọn tin tưởng Lâm Hạo Thanh. Nàng thở dài: “Không tìm được số thuốc còn lại sao?”
“Sau khi cho muội uống thuốc ta đã tìm một vòng trong phòng, vẫn chưa thấy ám cách* hay mật thất nào, tạm thời chưa tìm được thuốc.”
(*ám cách: đại loại là một chỗ giấu kín đáo hoặc được ngụy trang cẩn thận, kiểu tủ âm tường, ngăn kéo ẩn,...)
Có nghĩa là, tháng sau, nàng vẫn phải chịu đựng đau đớn thống khổ, cho đến lúc chết...
Kỷ Vân Hòa trầm mặc.
“Kỷ Vân Hòa.” Lâm Hạo Thanh bỗng nhiên gọi tên nàng.
Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn hắn. Nàng từng nghe khi còn nhỏ Lâm Hạo Thanh ôn nhu gọi nàng “Vân Hòa”, cũng từng nghe lúc trưởng thành, hắn lạnh nhạt gọi nàng “Hộ pháp”, hoặc là mang theo mấy phần cười nhạo gọi nàng “Vân Hòa”, nhưng nghe hắn vừa nghiêm túc vừa xa lạ gọi cả họ tên nàng như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
“Đa tạ muội tối hôm qua liều chết ứng cứu.”
Kỷ Vân Hòa nghe vậy có chút kinh ngạc nhíu mày. Rất nhanh, nàng liền thu lại cảm xúc: “Không có gì phải cảm ơn, nếu không phải huynh đạp vào đầu gối ta, để ta nằm xuống đất, ta cũng không thể thuận thế giết Khanh Thư.”
Lâm Hạo Thanh thoáng yên lặng, đoạn nói: “Nếu ta không có trời xui đất khiến nhặt được viên thuốc giải này, muội sẽ thế nào?”
“Còn có thể như thế nào?” Kỷ Vân Hòa nhếch môi cười giễu cợt, “Chờ chết.”
Lâm Hạo Thanh nhìn Kỷ Vân Hòa một hồi, đứng dậy: “Lúc trước ở hang rắn trong biển hoa, ta đã nói, muội cùng ta liên thủ giết Lâm Thương Lan, ta trả lại tự do cho muội, hôm nay ta tuân thủ cam kết, đợi ta ngồi lên ngôi vị Cốc Chủ, Ngự Yêu cốc sẽ không còn là nhà tù của muội nữa. Khi đó nếu ta không thể điều chế thuốc giải, cho dù phải đào sâu ba thước, ta cũng nhất định tìm ra nơi Lâm Thương Lan cất giấu chúng.”
Kỷ Vân Hòa nhìn Lâm Hạo Thanh, thật kỳ quái, sau khi Lâm Thương Lan chết, Kỷ Vân Hòa lại có cảm giác, Lâm Hạo Thanh của trước kia, bỗng nhiên quay về đôi chút...
“Nếu có thể tìm được thuốc giải, ta tất nhiên vui mừng, nhưng nếu không tìm được, ta cũng chấp nhận. Nhiều năm qua, sống trong Ngự Yêu cốc này, ta sớm đã hiểu rõ, ta có thể cùng huynh đấu, cùng Lâm Thương Lan đấu, ta chỉ duy nhất không đấu lại ý trời. Nếu ý trời buộc ta phải chết, ta liền thuận theo, chỉ là...”
Kỷ Vân Hòa kiên định nhìn thẳng Lâm Hạo Thanh: “Ta còn có một yêu cầu khác.”
“Muội cứ nói.”
“Ta phải rời khỏi Ngự Yêu cốc, hơn nữa, ta còn phải đưa giao nhân đang bị nhốt trong địa lao đi.”
Lời vừa nói ra, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng cùng cực.
Trong ánh mắt hai người, Kỷ Vân Hòa viết tình thế bắt buộc, Lâm Hạo Thanh viết không cách nào nhượng bộ, căng thẳng hồi lâu, Lâm Hạo Thanh rốt cuộc lên tiếng: “Muội nên biết giao nhân đối với Ngự Yêu cốc mà nói quan trọng như thế nào.” Hắn nghiêm mặt, “Ngự Yêu cốc thất lạc một ngự yêu sư, triều đình không cần để tâm, nhưng giao nhân, ai cũng không thể mang đi.”
“Nếu ta nhất định phải làm như vậy?”
“Vậy muội sẽ trở thành kẻ địch của ta.”
#ngu_yeu_chuong_32