[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 34: Chương 34: Đồng mưu




#convert: Bún

#edit: Vy

___***___

Thi thể Lâm Thương Lan đã lạnh ngắt.

Trong phòng tĩnh lặng cực độ, hai người sống cũng cứng đờ như xác chết.

Rốt cuộc, Kỷ Vân Hòa bước xuống khỏi giường, đứng đối mặt với Lâm Hạo Thanh, nàng thấp hơn Lâm Hạo Thanh nửa cái đầu, nhưng khí thế tuyệt đối không thua kém.

“Lâm Hạo Thanh.” Nàng thẳng thắn gọi tên hắn, không có vòng vo dài dòng “Đi tới bước đường này, nếu ta và huynh như cũ trở thành kẻ địch, ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng ta cũng không sợ.”

“Ồ.” Lâm Hạo Thanh cúi đầu cười lạnh một tiếng, sau đó âm trầm nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, “Ta thấy muội hẳn là chưa suy nghĩ thấu đáo, hôm nay nếu muội đưa giao nhân đi thì không chỉ trở thành kẻ địch của ta, còn là kẻ địch của toàn bộ Ngự Yêu cốc, xa hơn nữa, với Thuận Đức công chúa, với triều đình, cũng là địch!” Lâm Hạo Thanh bước lên trước, áp sát Kỷ Vân Hòa, “Chưa nói đến muội có thể cướp giao nhân từ tay Ngự Yêu cốc hay không, cứ coi như muội thật sự thành công, muội cho là mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Muội có thể cùng hắn tự do tự tại?”

Lâm Hạo Thanh ném cho Kỷ Vân Hòa hai chữ: “Ngây thơ.”

“Không cần biết có ngây thơ hay không.” Kỷ Vân Hòa nói, “Ta chỉ biết rằng, hắn thuộc về biển khơi, không thuộc về nơi này.”

“Hắn đã mất đuôi, muội còn cho rằng hắn thuộc về biển khơi?”

Lâm Hạo Thanh nhắc tới chuyện này, Kỷ Vân Hòa nắm chặt nắm đấm, nàng trầm mặc giây lát. Cuối cùng vẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng Lâm Hạo Thanh, cố chấp nói với hắn:

“Hắn thuộc về.”

Bất kể hắn có hay không bị cắt đuôi, hoặc giả đã đổi thành diện mạo khác, đuôi cá to xinh đẹp của hắn, nếu đã từng tồn tại, thì sẽ vĩnh viễn không biến mất.

Trong tâm khảm của Kỷ Vân Hòa, Trường Ý mãi mãi thuộc về biển cả trong veo lại mênh mông vô tận, bất kể là quá khứ, hiện tại hay là tương lai không ai nhìn thấu. Hơn nữa nàng có niềm tin sâu sắc, Trường Ý sẽ có ngày quay trở về biển.

Lâm Hạo Thanh nhìn ánh mắt kiên định của Kỷ Vân Hòa, thoáng trầm mặc, “Muội nghĩ cho kỹ, ta chỉ cho muội duy nhất cơ hội lần này. Tự do muội khát cầu nhiều năm, chỉ vì giao nhân kia mà buông bỏ sao?”

Kỷ Vân Hòa sau khi nghe xong lời của Lâm Hạo Thanh, nghiêng đầu suy tư chốc lát: “Lâm Hạo Thanh, huynh muốn giết Lâm Thương Lan, ta vô tình tới giúp huynh một tay, cho nên, cơ hội này không phải huynh cho ta, là trời cao cho ta. Mà tự do, cũng không phải huynh cho ta. Nó vốn dĩ chính là của ta.”

Kỷ Vân Hòa vừa dứt lời, những suy tính trong lòng nàng cũng đã có đáp án, hôm nay coi như nói rõ với Lâm Hạo Thanh.

Không có Lâm Thương Lan, sau thời gian ngắn ngủi giải hòa, nàng và Lâm Hạo Thanh phải làm sao tiếp tục tranh đấu, đều nói cho hết đi.

Kỷ Vân Hòa rời khỏi phòng, Lâm Hạo Thanh nghiêng người tránh nàng, đồng thời mở miệng: “Cũng không cần thuốc giải nữa?”

“Dù ta có muốn, huynh hiện giờ cũng không cho ta được.” Kỷ Vân Hòa chỉ vào thi thể Lâm Thương Lan trên xe lăn, “Huynh trước hết lo an táng hắn đi. Trong số bô lão của Ngự Yêu cốc, nhất định có tai mắt của triều đình, với tính cách của đại quốc sư, chắc chắn sẽ không để một kẻ giết cha đoạt vị ngồi lên ghế Cốc Chủ. Bọn họ muốn, là một Cốc Chủ tuyệt đối nghe lời.

Kỷ Vân Hòa quay bước rời khỏi phòng. Tựa như muốn hô ứng cho lời ban nãy của nàng, ngay lúc Kỷ Vân Hòa sắp đẩy cửa, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Cốc Chủ! Cốc Chủ!”

Ngoài cửa, có một ngự yêu sư hốt hoảng la lên, hắn dừng bên cạnh cửa, sốt ruột gõ hai tiếng.

Mặt trời mới mọc, in bóng ngự yêu sư kia trên khung giấy, chỉ cách Kỷ Vân Hòa một cánh cửa.

Bàn tay đẩy của của Kỷ Vân Hòa dừng lại.

Thật ra, sau khi nàng ngả bài với Lâm Hạo Thanh, Kỷ Vân Hòa tốt nhất nên triệt để kéo hắn xuống, tự mình ngồi lên vị trí Cốc Chủ. Không còn cách nào tốt hơn việc bố cáo thiên hạ rằng Lâm Hạo Thanh giết Lâm Thương Lan, hắn sẽ bị người trong cốc thanh trừ, bị triều đình lưu đày, tới lúc đó, Kỷ Vân Hòa chính là lựa chọn hàng đầu cho danh xưng Cốc Chủ. Trong tay nắm quyền lực, lại không có người quấy nhiễu, nàng liền có thể dễ dàng đưa Trường Ý ra khỏi nhà lao.

Nhưng là...

Ngoài cửa có ngự yêu sư, nàng hôm nay cùng Lâm Hạo Thanh ở trong phòng, trên người cả hai đều dính máu tươi.

Lâm Thương Lan là ai giết, chuyện này căn bản không thể nói rõ ràng.

Kỷ Vân Hòa quay đầu, nhìn về phía Lâm Hạo Thanh.

Lâm Hạo Thanh lập tức bước tới, cùng Kỷ Vân Hòa yên lặng đối mắt, hai người còn chưa nói gì, người bên ngoài lại tiếp tục gõ cửa: “Cốc Chủ!” Ngự yêu sư thanh sắc cuống cuồng, tựa hồ một giây sau liền đẩy cửa xông vào.

“Cốc Chủ khó chịu trong người, hiện đang nghỉ ngơi.” Lâm Hạo Thanh rốt cuộc mở miệng, “Có chuyện gì?”

Nghe tiếng Lâm Hạo Thanh, ngự yêu sư bên ngoài dường như cuối cùng cũng tìm được người tâm phúc: “Hồi bẩm Thiếu Cốc chủ! Trước núi truyền tới tin tức, Thuận Đức công chúa thân chinh đến Ngự Yêu cốc, hiện tại ngự giá đã đến trước sơn môn rồi!”

Kỷ Vân Hòa thoáng sửng sốt, trong lòng chợt lạnh.

“Ngươi nói gì?” Khuôn mặt Lâm Hạo Thanh cũng đầy vẻ không dám tin.

“Thiếu Cốc Chủ, ngự giá của Thuận Đức công chúa đã đến trước sơn môn rồi! Xin Thiếu Cốc Chủ mau báo cho Cốc Chủ biết, chúng ngự yêu sư sẽ đi trước tiếp giá ạ!”

Thuận Đức công chúa...

“Nhị thánh” cao cao tại thượng, cơ hồ chỉ tồn tại trong lời đồn, lại... đích thân tới Ngự Yêu cốc...

Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía thi thể đã lạnh ngắt của Lâm Thương Lan.

Kỷ Vân Hòa hơi siết chặt nắm đấm.

Lâm Thương Lan chết quá không đúng lúc rồi. Nếu để cho Thuận Đức công chúa biết hai người bọn họ giết Lâm Thương Lan, bọn họ nhất định bị giáng tội bất trung bất hiếu, chính là tội phạm thượng, triều đình ghét nhất kẻ phản nghịch, Thuận Đức công chúa cũng là như vậy.

“Thiếu Cốc Chủ!”

Ngự yêu sư bên ngoài liên tục thúc giục.

Kỷ Vân Hòa lấy cùi chỏ huých nhẹ Lâm Hạo Thanh đang thất thần. Lâm Hạo Thanh khôi phục thần trí, ổn định lại tinh thần: “Biết rồi, ngươi trước mắt đem môn đồ ngự yêu sư đến trước sơn môn, đợi ta đánh thức Cốc Chủ, sẽ lập tức đi nghênh đón.”

“Vâng.”

Ngự yêu sư bên ngoài vội vàng lui ra.

Gấp gáp hệt như lúc đến, không phát giác chỗ Cốc Chủ đêm qua quần thảo có bất kỳ điểm nào không đúng.

Đợi người khuất dạng, Lâm Hạo Thanh và Kỷ Vân Hòa đều không nói lời nào, nhưng cũng cùng nhau trở lại phòng.

Hai người nhìn Lâm Thương Lan đã tắt thở trên xe lăn, hắn như cũ mắt trợn ngược, tựa như có rất nhiều dục vọng cùng không cam lòng, tuy nhiên vết thương trên cổ hắn lại khiến người khác thấy mà giật mình.

Lâm Hạo Thanh chầm chậm giơ tay lên, vuốt hai mắt Lâm Thương Lan xuống.

“Lão đầu khi còn sống, sống không đáng sống, chết rồi, cũng làm cho người ta thêm loạn.” Thanh âm vừa mỏng vừa lạnh.

Kỷ Vân Hòa liếc Lâm Hạo Thanh: “Hắn còn sống đương nhiên nên hận hắn, nhưng chết rồi thì không còn là chuyện của hắn nữa.” Kỷ Vân Hòa nhìn quanh bốn phía, “Bây giờ nếu mang hắn ra ngoài chôn thì quá lộ liễu, cũng không có thời gian để làm những việc này.”

“Muội định làm thế nào?”

Kỷ Vân Hòa nhấc tay chỉ về hướng giường Lâm Thương Lan: “Huynh để hắn nằm lên giường đi, đắp kín chăn, che giấu vết thương trên cổ.”

“Sau đó thì sao?” Lâm Hạo Thanh cười nhạt, “Chờ hắn sống lại à?”

“Hắn sống lại, huynh và ta cũng phải chết.” Kỷ Vân Hòa lườm Lâm Hạo Thanh, “Thu hồi thái độ mỉa mai đó ngay, giữa ta và huynh, cái gì tranh thì phải tranh, cướp thì phải cướp, nhưng trước mặt Thuận Đức công chúa, huynh và ta chính là châu chấu trên dây thừng. Huynh giết Lâm Thương Lan, tay ta cũng không sạch sẽ, bây giờ, huynh và ta phải liên thủ diễn tốt một vở kịch, nhanh chóng tiễn vị ôn thần không mời mà đến kia đi.”

Kỷ Vân Hòa đúng mực nói những lời này, âm sắc trầm bổng hữu lực, Lâm Hạo Thanh chuyên chú nhìn nàng, cười nhạo trên mặt rốt cuộc thu liễm.

#ngu_yeu_chuong_33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.