Nữ phụ yêu nghiệt lên sàn...
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
#trans: Namca
“Huynh mau đi bố trí cho Lâm Thương Lan, thường ngày hắn nằm ra sao, xe lăn đặt ở vị trí nào, ta muốn huynh khôi phục lại nguyên trạng. Còn ta trước mắt sẽ lau sạch máu trên sàn.”
Kỷ Vân Hòa vừa nói vừa cởi y phục của mình ra, dấp qua nước trà trên bàn: “Chờ làm xong những việc này, huynh và ta lập tức quay về phòng, đổi sang y phục sạch sẽ, rửa sạch mặt mũi, sau đó chúng ta sẽ đi gặp Thuận Đức công chúa.”
“Chúng ta đi gặp?”
“Đúng, chúng ta đi gặp.” Kỷ Vân Hòa bò xuống sàn, hì hụi lau những vết máu khô. “Chúng ta đi nói với Thuận Đức công chúa, Cốc Chủ đêm hôm qua bỗng nhiên bệnh nặng, nằm liệt giường không dậy nổi, khí tức cực kỳ yếu ớt.”
Lúc Kỷ Vân Hòa nói lời này, vừa vặn lau tới góc tường, tro bụi Khanh Thư hóa thành vẫn lẳng lặng chất ở đó, Kỷ Vân Hòa đặt y phục đang lau máu sang bên cạnh, thi pháp thổi tro bụi kia lên, thả vào chậu hoa trong phòng Lâm Thương Lan.
“Nhanh lên chút.” Nàng quay đầu nhìn Lâm Hạo Thanh, “Chúng ta không có thời gian trì hoãn đâu.”
Sau khi Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh thu xếp xong phòng của Lâm Thương Lan, hai người tránh ánh mắt của kẻ khác, nhanh chóng trở về biệt viện của mình thay y phục, đến khi gặp lại, đã là ở trước sơn môn Ngự Yêu cốc.
Vừa lúc ngoài cốc hoa xuân nở rộ, nơi nơi phủ một màu xanh tươi tốt.
Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh đã lau sạch máu trên mặt, thay y phục ô uế, hai người đứng song song trước sơn môn, không nói một lời, hệt như Thiếu Cốc Chủ và Hộ Pháp ngày thường ít giao thiệp.
Hai người nhìn nhau, cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn con đường nhỏ trước sơn môn, lẳng lặng chờ đợi cơn gió muộn của mùa xuân, thổi tới Thuận Đức công chúa trong truyền thuyết kia.
Không bao lâu sau, đường núi xa xa truyền đến loạt tiếng bước chân, đội ngũ hùng hậu, xếp thành hàng đều tăm tắp, không cần nhìn tận mắt, chỉ cần nghe tiếng đã có thể hình dung rõ ràng.
Ngự Yêu cốc tọa lạc ở phía tây nam, cách xa thị trấn, cho nên vô cùng hẻo lánh, ít khi thấy những cuộc diễu hành lớn như thế này. Môn đồ ngự yêu sư đa số đều là từ nhỏ đã bị giam trong cốc, ngoại trừ ngự yêu sư có năng lực hơn người như Tuyết Tam Nguyệt, hiếm ai đã từng được ra ngoài.
Từ xa đã nghe thấy những động tĩnh này, môn đồ ngự yêu sư liền xôn xao bàn tán, vừa suy đoán bất an, vừa có chút hoảng sợ, thêm cả hiếu kì về người đứng trên đỉnh hoàng thất.
Bên kia triền núi, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, quả nhiên trông thấy một lá cờ đỏ thẫm dẫn đầu đoàn người, trên cờ bất ngờ lại thêu năm móng cự long.
Hoàng kì thêu rồng vàng sáng chói, đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của hoàng đế. Mà Thuận Đức công chúa xưa nay yêu thích màu đỏ, phàm là sắc đỏ càng rực rỡ, nàng càng ưng ý. Cho nên trên cờ hiệu của nàng có thêu năm móng rồng đỏ thẫm, lấp lánh ánh kim.
Các triều đại trước, công chúa hay hoàng hậu, chỉ cần là nữ nhân, đều dùng phượng văn, duy chỉ có Thuận Đức công chúa, phượng văn không cần, chỉ dùng long văn.
Có thể nói ngay cả che giấu dã tâm nàng cũng lười làm. Hết lần này tới lần khác đệ đệ nàng ta, thân là hoàng đế lại không bận tâm chút nào, mặc cho tỷ tỷ tham dự vào việc triều chính, thậm chí đưa thế lực rót vào quân đội và phủ quốc sư.
Trong lúc cờ thêu năm móng rồng phấp phới tới gần, Kỷ Vân Hòa lại cúi đầu nhàm chán nghĩ những chuyện này, cho đến khi cờ hạ, xe ngựa phía sau đều nhất loạt dừng lại.
Kỷ Vân Hòa lúc này mới ngẩng đầu nhìn đoàn người dài dằng dặc trước mắt.
Kiệu đỏ rực rỡ, kiệu phu nhiều đến nỗi Kỷ Vân đếm không xuể.
Tầng tầng mạn sa* trên kiệu hoa, mỗi một lớp dường như đều được dát vàng, phản chiếu sắc trời, lộng lẫy chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
(*mạn là vải, sa là bông)
Chính tại nơi hào quang hội tụ, thấp thoáng bóng một hồng y nữ tử lười biếng nằm trong kiệu, nàng kiêu kỳ nâng tay lên, hình như đang nằm trong mạn sa thưởng rượu.
Lát sau, một tên thái giám bước ra, nhìn Lâm Hạo Thanh một cái rồi lại liếc tới Kỷ Vân Hòa, hắn chợt cười lạnh.
Kỷ Vân Hòa cũng quan sát hắn một lượt, chỉ cảm thấy thái giám này ngũ quan có chút quen thuộc.
“Cốc Chủ Ngự Yêu cốc đâu? Công chúa đích thân tới, sao không thấy Cốc Chủ nghênh đón? Ngự yêu sư các ngươi, thật vô cùng vô lễ.”
Thái giám vừa nhìn chòng chọc Kỷ Vân Hòa vừa nói những lời này.
Khi âm thanh bén nhọn lọt vào lỗ tai, Kỷ Vân Hòa tức thì nhớ tới một tháng trước, chính là tên thái giám này áp tải cái rương nhốt Trường Ý đến Ngự Yêu cốc. Nàng lúc ấy dán lên cổ hắn lá bùa cấm khẩu, còn bảo hắn, trở về tìm đại quốc sư gỡ cho...
Hiện tại xem sắc mặt của hắn, có lẽ vẫn chưa quên Kỷ Vân Hòa, hơn nữa còn ghi thù rất sâu. Mà nay hắn còn theo chân Thuận Đức công chúa tới đây, nghĩ đến cũng có chút phiền não.
Kỷ Vân Hòa cúi đầu, không nói một lời. Coi như mình cái gì cũng không biết. Ở đây không phải vẫn còn một Thiếu Cốc Chủ đó sao.
“Mong công chúa thứ tội.” Lâm Hạo Thanh khom người hành lễ, “Cốc Chủ hôm qua đột ngột phát trọng bệnh, thân thể không thanh tỉnh, quả thực khó lòng đón tiếp công chúa.”
“Trọng bệnh?” Trương công công nghi hoặc, “Cốc chủ mắc bệnh nặng, tại sao không thấy báo lên trên?”
“Bệnh này quả thực là quá đột ngột...”
“Bị bệnh?”
Xa xa, qua tấm mạn sa truyền tới một tiếng hỏi khẽ.
Thái giám mới vừa rồi còn ngạo mạn, nháy mắt liền giống như bị đánh một quyền, lập tức cung cúc cúi đầu đi tới phía sau, một mực cung kính đứng bên kiệu bẩm báo: “Công chúa bớt giận.”
“Sinh bệnh thôi mà, bổn cung giận cái gì?” Mạn sa lay động, bóng người áo đỏ ngồi dậy, “Bổn cung vốn định, ban thưởng Lâm Cốc Chủ thật hậu hĩnh, dẫu sao Ngự Yêu cốc cũng liên tiếp thỏa mãn hai tâm nguyện của ta, công lao không thể không nhắc tới, không nghĩ cuối cùng lại bị bệnh.”
Mạn sa bị một bàn tay trắng ngần nhẹ nhàng vén lên.
Mỗi một ngón tay nàng tựa như phủ ánh sáng xanh nhàn nhạt, móng tay đính những bông hoa nhỏ tinh tế làm bằng vàng ròng.
Nàng vén cao mạn sa, kiệu phu trước mặt lập tức nghiêm chỉnh đồng loạt quỳ xuống, cỗ kiệu nghiêng một góc vừa vặn, để cho nàng từ trong mạn sa bước ra.
Chân ngọc không mang giày, nàng cứ thế đặt chân trần xuống, nhưng cũng không chờ đôi chân mềm mại kia chạm xuống đất, bên cạnh sớm đã có thị nữ xách một giỏ chứa đầy cánh hoa tươi, trước khi chân Thuận Đức công chúa giẫm xuống, cánh hoa đã rơi xuống một tầng dày, che phủ toàn bộ sỏi đá bên dưới. Chân nàng êm ái đạp lên trên, tất nhiên không cảm thấy chút khó chịu nào.
Thuận Đức công chúa không nhìn đám nô bộc lấy một lần, nàng thản nhiên bước đến gần Lâm Hạo Thanh và Kỷ Vân Hòa, thị nữ bên cạnh cũng khẩn trương đi trước rải một con đường hoa.
Hương thơm của trăm loài hoa thoang thoảng khắp sơn môn, Kỷ Vân Hòa nhìn cánh hoa trên đất bị giẫm đạp, trong lòng chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Tiếc cho những cánh hoa xuân, dùng một mùa đông để nảy mầm, dùng một mùa xuân để lớn lên, cuối cùng lại đổi lấy một kết cục như ngày hôm nay.
“Đường núi trong cốc không thể cho kiệu của ta vào.” Thuận Đức công chúa dang tay, lập tức có thị nữ giúp nàng khoác thêm áo lụa mỏng, “Bổn cung đi thăm Lâm Cốc Chủ.” Nàng liếc Lâm Hạo Thanh, không cần hỏi qua bất cứ ai, chỉ trực tiếp ra lệnh: “Thiếu Cốc Chủ, dẫn đường đi.”
Kỷ Vân Hòa cúi đầu, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại thầm đánh giá, Thuận Đức công chúa này, sợ rằng không dễ đối phó.
#ngu_yeu_chuong_34