[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 5: Chương 5: Đồng cảnh ngộ - Tiến thoái lưỡng nan




#convert: Bún

#edit: Vy

*cảnh báo phía trước có đường~~~*

Hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ Ngự Yêu

______••••••••______

Kỷ Vân Hòa đi tới bên ngoài phòng giam, nhìn qua hàng rào dày dán đầy bùa chú, nhìn thấy giao nhân kia khắp người thương tích, hai tay bị xích treo trên đỉnh đầu, một lõi thép xuyên qua xương tỳ bà, một dây xích sắt quấn quanh chiếc đuôi cá đẹp đẽ hai màu trắng xanh đan xen, ngăn chặn mọi chuyển động của hắn.

Hắn một thân đầy máu, giống như nhuộm đỏ cả xích sắt vậy, từng giọt đỏ nối tiếp rơi xuống nền đất, ở dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy. May là Kỷ Vân Hòa đã ở Ngự Yêu cốc nhiều năm, từng thấy qua nhiều cảnh máu thịt lẫn lộn, bằng không cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Mà thất kinh hơn nữa, là vì dung mạo xuất thần của con giao nhân này.

Thế gian luôn có những người hoặc vật như vậy, lúc vinh quang có khí thế hiển hách, mà trong khốn cảnh vẫn có dáng vẻ kinh tâm động phách.

Kỷ Vân Hòa tiến lên một bước, có lẽ là bước vào khu vực nhận thức của giao nhân, đường cong câu hồn của đôi mắt khép chặt chuyển động một chút, lông mi run rẩy khe khẽ, mở mắt, con ngươi xanh lam phát ra ánh sáng rực rỡ đảo một vòng, chuẩn xác hướng tới Kỷ Vân Hòa. Trong đôi mắt trong suốt tựa băng ấy, nàng nhìn thấy hình bóng áo trắng của mình và ngọn đuốc đang cháy hiển hiện rõ ràng trong bóng tối của địa lao.

Khóe miệng hắn lạnh nhạt rũ xuống, mang theo phẫn nộ và uy nghiêm, cùng với khí chất bẩm sinh cao quý. Hắn có ánh mắt khiếp người, chứa đựng phòng bị và sát khí, còn có lãnh đạm hời hợt, như có băng nhọn đâm vào lòng người.

Hắn không nói một lời.

Khi đưa giao nhân này đến, lão thái giám không hề nói bất kỳ điều gì liên quan đến thân thế của hắn, tỉ dụ như hắn từ đâu tới, tên gọi là gì, tình trạng thương thế ra sao, pháp lực đạt tới tầng nào… Tất nhiên, cũng không có nói cho người của Ngự Yêu cốc, hắn có biết nói chuyện hay không.

Yêu cầu khiến hắn nói tiếng người, rốt cuộc là dạy hắn nói chuyện hay ép hắn chịu mở miệng đây?

Kỷ Vân Hòa không bị ánh mắt của hắn bức lui, nàng lại gần một bước nữa, cơ hồ áp sát ngăn cách phong ấn của phòng giam để dò xét hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều có toan tính.

Kỷ Vân Hòa không biết giao nhân này đang suy nghĩ gì, nhưng nàng lại quỷ dị cảm thấy, tình cảnh của mình và giao nhân trước mặt, hoàn toàn tương đồng.

Khốn cảnh.

Ở lại Ngự Yêu cốc là khổ sở, rời đi cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Nếu như Ngự Yêu cốc không thể chế ngự hắn, vậy hắn có thể sẽ bị đưa đến Ngự Yêu đài phía Bắc, Ngự Yêu đảo phía Đông, hoặc là Ngự Yêu núi phía Tây... Những nơi này đều bị triều đình khống chế, ngày nay thiên hạ chỉ còn lại bốn nơi này cho phép những người có năng lực ngự yêu sống sót.

Mỗi một chỗ, đối với yêu quái đều không nhân nhượng.

Tình cảnh Kỷ Vân Hòa bây giờ đang phải đối mặt so với hắn có gì khác nhau?

Lâm Hạo Thanh, Lâm Thương Lan, người trước đối với nàng là phòng bị nghi kỵ, muốn nhanh chóng diệt trừ, người sau lại lợi dụng nàng vô cùng triệt để, hận không thể ép khô từng giọt máu của nàng. Mà nếu như nàng tự ý chạy khỏi Ngự Yêu cốc, độc tố trong cơ thể phát tác không nói, chỉ nói khắp thiện hạ, hoàng quyền đã coi nàng là phản tặc, tứ đại ngự yêu lãnh địa, cũng sẽ không tiếp nhận nàng.

Đưa mắt nhìn bốn phía, nàng cùng yêu quái trong tù này, coi như đồng cảnh ngộ.

Một người là đồ chơi của kẻ quyền quý, một người là quân cờ trong đại cục.

“Tí tách” âm thanh máu tươi nhỏ xuống vang lên rõ mồn một trong địa lao, Kỷ Vân Hòa đưa mắt nhìn xuống, quét qua vòm ngực săn chắc cùng vùng bụng bắp thịt rõ ràng của giao nhân, lông mày nàng giật giật, trong lòng cảm khái, giao nhân này nhìn qua rất có sức lực nha!

Xuống dưới thêm nữa, đuôi cá của hắn không còn bóng loáng như lúc ban ngày nàng thấy, bởi vì thiếu nước lại thêm buổi sáng hứng chịu một trận lôi đình, một ít vẩy của hắn bị lật lên, lộ ra máu thịt, nhìn có chút dọa người.

Kỷ Vân Hòa thuần yêu, nhưng thật ra không quá ưa sử dụng bạo lực.

Tay nàng chuyển một cái, lòng bàn tay hiện ra một cột nước, nàng vung tay, cột nước liền quấn quanh đuôi cá.

Thương cảm hắn, cũng là vì tình cảnh hắn không quá sai biệt với tình cảnh của mình.

Giao nhân theo bản năng kháng cự, hơi giật giật người, mà hắn chỉ động nhẹ một chút, lõi thép trên người “rào” một trận, trong nháy mắt, lôi pháp chú trên đó lập tức phát ra tia chớp, “tách tách” một hồi, đánh vào da thịt hắn, đau nhói tận xương tủy.

Giao nhân cả người đau đến run lên, hắn cắn răng, mặc cho vết thương lại chảy ra một cỗ máu tươi…

“Đừng động.” Kỷ Vân Hòa mở miệng, so với nữ tử bình thường thanh âm trầm hơn một chút, trong địa lao này giống như ẩn chứa mấy phần ôn nhu, “Không phải muốn hại ngươi.”

Kỷ Vân Hòa nhìn lên lần nữa, đối diện với đôi mắt màu lam của giao nhân.

Tay nàng tiếp tục thi pháp, cột nước liên tục không ngừng từ tay nàng chảy ra, còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, trượt trên đuôi của giao nhân.

Có nước quả thực dễ chịu, vảy cá bị lật lên từ từ bình thuận xuống, vết thương cũng tự động hồi phục, những chỗ không bị thương rất nhanh trở nên mềm mại, những chiếc vẩy cá lóe lên, đẹp mắt giống như lần đầu nàng thấy chúng.

Ánh mắt giao nhân trời sinh lạnh như băng, hắn nhìn nàng, tựa hồ không có bất kỳ biến động nào.

Kỷ Vân Hòa cũng chưa từng nghĩ muốn hắn cảm kích nàng. Nàng thu tay lại, suối nước biến mất, nàng nhìn giao nhân: “Ngươi muốn rời đi đúng không?”

Giao nhân không đáp, giống như không nghe được lời Kỷ Vân Hòa nói.

“Ta cũng muốn rời đi.” Nàng nói thật nhỏ, đúng hơn là những tiếng thì thầm, “Ngoan ngoãn nghe lời đi, như vậy có lẽ sẽ dễ chịu hơn chút.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn giao nhân cười một cái, cũng không để ý hắn, quay người, giống như lúc tới vậy, lững thững rời đi.

Ra khỏi địa lao, Kỷ Vân Hòa ngửa đầu ngắm bầu trời trăng sáng, chóp mũi ngửi hương hoa cố hữu trong cốc, nàng hít một hơi thật sâu, mặc dù không thích Ngự Yêu cốc phương Nam này, nhưng Kỷ Vân Hòa thừa nhận, nàng thích tiết trời ôn hòa ở đây, gió xuân ấm áp bất tận, tự do tự tại.

Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn suy nghĩ biện pháp, muốn từ từ an bài, từ từ lập kế hoạch, để bình an thoát thân, nhưng mà... Bây giờ nhìn lại, nàng đã không còn thời gian để chậm rãi nữa rồi.

Lâm Thương Lan định cho nàng từ ngày mai bắt đầu giao đấu, nàng không tránh được, vậy thì tham gia đi.

Chẳng qua là đối thủ của nàng, không phải Lâm Hạo Thanh, mà là lão già luôn ở lì trong Lệ Phong Đường, nhìn thì nhân từ mà lòng dạ hiểm ác, lão Cốc chủ, Lâm Thương Lan.

Lâm Thương Lan từ lâu trước kia đã nói với nàng, trong cơ thể nàng có độc, có loại thuốc giải đích thực, không cần mỗi tháng uống một viên, chỉ cần nàng tận lực làm việc, hắn sẽ đưa nàng viên thuốc giải sau cùng kia.

Kỷ Vân Hòa từng ôm hy vọng về lời của Lâm Thương Lan, nhưng hôm nay đã không còn nữa, nàng thậm chí hoài nghi liệu thuốc giải kia có tồn tại, cũng không sao cả, coi như không có thuốc giải, nàng chỉ cần chế tạo được thuốc giúp kiềm chế độc tính mỗi tháng, nàng đã có thể rời khỏi Ngự Yêu cốc, tệ hơn nữa... Nàng không tìm được cách luyện thuốc, nàng chỉ cần lấy đủ số lượng thuốc khống chế độc dược, nàng sẽ tìm người nghiên cứu thuốc này, sau đó phân phát thuốc đi, coi như lùi thêm mười ngàn bước nữa (ý chỉ chấp nhận phần thiệt lớn), nàng chỉ có thể lấy được chút ít thuốc giải, nàng vẫn phải rời khỏi Ngự Yêu cốc.

Nàng chịu đựng đủ rồi.

Cuộc sống không có tự do như vậy, nàng chịu đựng đủ rồi.

Nàng chỉ muốn dựa vào chính mình, không chịu bất kỳ khống chế nào, tiêu diêu đến nơi mình muốn đến, xem ngày tháng bên ngoài, muốn thưởng hoa, muốn khám phá vạn ngàn thế gian.

Trận chiến cuối cùng với Lâm Thương Lan, nên là chiến thắng vang dội.

Bắt đầu từ giao nhân này.

“Cẩm Tang.” Kỷ Vân Hòa cúi người, cánh môi thiếu nữ nhẹ nhàng chạm vào bông hoa ven đường, “Đã đến lúc trở lại rồi.”

Gió lớn nổi lên, lay động cánh hoa, đóa hoa khẽ run, đem lời vừa rồi của Kỷ Vân Hòa, không biết truyền đi nơi nào.

#ngu_yeu_chuong_4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.