[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 6: Chương 6: Tuyết Tam Nguyệt




#convert: Bún

#edit: Vy

Chương 5: TUYẾT TAM NGUYỆT:

Đó là ngày, trời trong nắng ấm, xuân quang vừa vặn.

Ánh mặt trời và gió xuân cùng nhau xuyên qua cửa sổ vào bên trong phòng, nắng dừng lại bên bàn đọc sách, còn gió ấm vòng qua bức bình phong, thổi đến bên tai người đang ngủ trên giường.

Vậy nhưng theo gió mà đến còn có từng hồi tiếng gõ cửa, Cù Hiểu Tinh lớn tiếng kêu: “Hộ pháp! Vân Hòa! Bà cô! Giờ này là giờ gì? Cô còn muốn ngủ đến bao giờ!”

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ kéo dài không ngừng, ầm ĩ phiền toái, rốt cuộc...

“Két” một tiếng, Kỷ Vân Hòa vô cùng thiếu kiên nhẫn mở cửa. Nàng cau mày, cào cào mái tóc rối tung, quần áo trên người cũng có mấy phần xộc xệch, giọng điệu tuyệt đối không hòa nhã: “Làm loạn cái gì!”

Cù Hiểu Tinh bị tiếng gầm hung hãn khí thế ấy dọa sợ, phải lui về một bước.

“Ta... Ta cũng không muốn tới làm phiền cô, ai mà không biết tính khí dọa người lúc thức dậy của cô chứ…”

Kỷ Vân Hòa thức khuya dậy trễ, căn bản giống như quy tắc của Ngự Yêu cốc, mọi người đều biết.

Cù Hiểu Tinh ủy khuất lầm bầm, “Ta không phải thay cô lo lắng sao, lần tỉ thí này của cô cùng Thiếu Cốc quan trọng ra sao, Thiếu Cốc chủ người ta sáng sớm đã mang theo người đến địa lao, nhưng cô… Cô ở đây sắp ngủ đến trưa luôn rồi… Người khác không dám gọi cô, còn không phải lại đổ lên đầu kẻ vô tích sự là ta hay sao.”

Kỷ Vân Hòa thật sự đã ngủ đến quên chuyện thuần yêu rồi.

Nàng mím môi, cố cứu vớt mặt mũi, ho nhẹ một tiếng: “Thuần phục yêu quái dùng thực lực nói chuyện, cũng không phải xem ai thức dậy sớm thì có thể được yêu quái tin phục.” Nàng xoa xoa mắt, vẫy tay đuổi Cù Hiểu Tinh, “Được rồi được rồi, đi đi, ta chuẩn bị một chút sẽ qua đó.”

“Sợ là không thời gian cho ngươi chuẩn bị rồi.” Một giọng nữ xuất phát từ sau lưng Cù Hiểu Tinh, Kỷ Vân Hòa ngó đầu dò xét, người tới chân dài eo thon, mái tóc dài đến đầu gối buộc cao vẽ nên một đường cong như đuôi chiến mã, ngũ quan sắc nét, đuôi mắt hơi xếch, vẻ đẹp lạnh lùng mang theo ba phần sát khí.

“Hả.” Kỷ Vân Hòa nháy mắt đập chết con sâu ngủ, “Tam Nguyệt?”

Kỷ Vân Hòa có chút mơ hồ lẩm bẩm: “Ta ngày hôm qua không phải là truyền tin sai nguời chứ, truyền tới chỗ ngươi? Ngươi tại sao lại quay về? Chẳng phải ngươi đi núi Ngự yêu phía Tây giúp hàng yêu sao? Nhanh như vậy à?

“À.” Tuyết Tam Nguyệt cười lạnh, “Đám người phía Tây một năm tốn công vô ích, cái gì đại xà yêu, không cách nào đối phó, xà yêu kia rõ ràng hình người còn chưa thể hóa, một đám phế vật mất bao nhiêu thời gian cũng không xử lý được, nói ra chỉ để dọa người không biết, thực ra cũng không mất nhiều thời gian.”

Bản lĩnh ngự yêu của Tuyết Tam Nguyệt tuy là không lớn, nhưng bàn đến chuyện giơ đao chém xuống giết yêu quái, Ngự Yêu cốc này sợ là không mấy người có thể mạnh hơn nàng ta.

“Chuyện ở đây mới đáng để ngươi bận tâm.” Tuyết Tam Nguyệt lườm Kỷ Vân Hòa một cái, “Chuyện liên quan đến đoạt địa vị Cốc chủ, ngươi còn có thể lười biếng sao?”

Tuyết Tam Nguyệt tóm cổ tay Kỷ Vân Hòa kéo đi, không để ý mái tóc vẫn còn lộn xộn của nàng, “Lâm Hạo Thanh đã ở trong nhà lao dùng thượng hình rồi.”

Kỷ Vân Hòa nghe hiểu ý Tuyết Tam Nguyệt, nàng ấy nói, Lâm Hạo Thanh đã dùng tới thượng hình, nếu nàng tới muộn, giao nhân kia một khi mở miệng nói chuyện, vòng thi thứ nhất nàng coi như thua. Nhưng chẳng rõ vì sao, Kỷ Vân Hòa nghe những lời này của Tuyết Tam Nguyệt,trong đầu hiện lên hình ảnh giao nhân vảy cá khô nứt, máu tươi đầm đìa, còn có, đồng tử xanh lam lãnh đạm nhưng kiên định của hắn.

“Đánh cũng không nói đâu.”

Tuyết Tam Nguyệt quay đầu nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết được?”

Kỷ Vân Hòa khẽ mỉm cười, “Nếu có thể đánh mà ra lời, Thuận Đức công chúa cũng sẽ không đem hắn đưa tới chỗ chúng ta. Trượng hình của triều đình, sẽ không nhẹ hơn Ngự Yêu cốc đâu.”

Tuyết Tam Nguyệt nghe vậy, bước chân chậm lại: “Ngươi có đối sách rồi?”

Thật ra thì Tuyết Tam Nguyệt có chút bội phục Kỷ Vân Hòa, nhiều năm qua, ở Ngự Yêu cốc, có một nửa số ngự yêu sư, cả đời thuần phục yêu quái còn không nhiều bằng Kỷ Vân Hòa làm trong một năm, nàng giống như có thể nhìn thấu nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong nội tâm yêu quái, từ đó nắm chắc cơ hội khống chế chúng.

Cái nhìn sâu sắc của nàng, đối với yêu quái mà nói, đáng sợ kinh người.

“Không phải là không có.” Kỷ Vân Hòa liếc Tuyết Tam Nguyệt, “Bất quá, người khác ngược lại cũng tính kế, ngươi còn bận tâm cuộc tranh tài này làm gì? Ngươi cũng không phải không biết tình hình của ta.”

Hai người ở bên nhau đã nhiều năm, biết cả những bí mật ẩn giấu trong trái tim người kia.

Kỷ Vân Hòa chưa từng gạt nàng, nàng cũng như vậy.

“Bất luận như thế nào. Đây cũng là cơ hội của ngươi.” Tuyết Tam Nguyệt kiên quyết nói, không để ý Kỷ Vân Hòa nữa, kéo nàng thẳng hướng địa lao.

Kỷ Vân Hòa nhìn cổ tay mình bị Tuyết Tam Nguyệt nắm lấy, chóp mũi chợt nóng lên, nàng rất vui vẻ, rất thích cảm giác được người khác dắt đi, khiến cho nàng biết nàng còn có bạn đồng hành, không phải một mực cô độc.

Đến bên ngoài địa lao, đã có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.

Vào lúc Kỷ Vân Hòa bị Tuyết Tam Nguyệt kéo tới, trong địa lao là một trận tia chớp “tách tách” rền rã.

Có ngự yêu sư nhẹ giọng chậc lưỡi cảm thán: “Thiếc Cốc chủ dụng hình như vậy, sợ rằng sẽ giết chết giao nhân này mất!”

“Thiếu Cốc chủ tự có chừng mực, không cần ngươi bận tâm.”

Kỷ Vân Hòa khẽ chau mày, đúng lúc bên cạnh có người nhìn thấy Kỷ Vân Hòa, lập tức tránh sang một bên nhường đường, gọi một tiếng: “Hộ pháp.”

Nghe được hai chữ này, người trước mặt liền quay đầu xoay người lại, thấy Kỷ Vân Hòa tới, toàn bộ cúi đầu nhường đường, để cho Kỷ Vân Hòa lách qua đám đông chật chội đi vào trung tâm.

Dưới địa lao, phòng giam thường ngày trống rỗng lúc này lại đầy ắp người, Lâm Hạo Thanh đứng trước song sắt, tia chớp hắt lên mặt hắn lộ ra mấy phần lạnh lùng, thậm chí âm u, hắn chăm chú nhìn giao nhân, không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt nhân yêu này.

Mà ngay khi Kỷ Vân Hòa đặt chân vào phòng giam, giao nhân vốn không có bất kỳ biểu tình nào bất kể phải chịu bao nhiêu loại tra tấn, lông mi chợt run rẩy, mí mắt nhẹ nhàng nâng lên, lam băng trong ánh mắt thoáng chốc ẩn chứa dịu dàng chăm chăm dán lên người Kỷ Vân Hòa.

Lâm Hạo Thanh gắt gao quan sát giao nhân, tầm mắt cũng theo tầm nhìn của hắn hướng về phía sau.

Thì ra người khiến giao nhân kia chú ý, chính là Kỷ Vân Hòa. Mà Kỷ Vân Hòa cũng đang nhìn giao nhân, dường như đối với kẻ này… có mấy phần quan tâm không nói rõ được.

Bàn tay Lâm Hạo Thanh đặt bên hông hơi căng thẳng cuộn lại, ánh mắt lộ vẻ hung ác, ẩn hiện hình dáng của Lâm Thương Lan…

#ngu_yeu_chuong_5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.