[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 62: Chương 62: Gặp lại




Huhu tôi khóc đâyyyy

Cửu hôm nay lương tâm trỗi dậy, bonus thêm một chương siêu ngắn gọn, NHƯNG siêu hayyyyy.

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Giao chiến lần này cùng Thuận Đức công chúa, Kỷ Vân Hòa muốn thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Gần sáu năm bị nhốt trong địa lao không thấy ánh mặt trời, tay chân nàng đã không còn linh hoạt như lúc đầu nữa.

Mà Thuận Đức công chúa thân là đệ tử đại quốc sư coi trọng nhất, coi như có được ba phần năng lực của y, bản lĩnh của nàng ta cũng đáng để kiêu ngạo, lại thêm đám ngự yêu sư ở một bên chờ cơ hội động thủ, khiến cho Kỷ Vân chống đỡ không nổi, khắp người la liệt vết thương, máu tươi cứ thế ứa ra. Nhưng cũng may, nhờ nhiều năm chịu đủ loại hành hạ, thương thế như vậy không đủ làm Kỷ Vân Hòa phân tâm, nàng tập trung tinh thần, không phòng thủ, chỉ toàn lực tấn công, dẫu có đổ nhiều máu hơn nữa, bị chém nhiều vết thương hơn nữa, nàng cũng phải đạt được mục đích của mình.

Rốt cuộc, toàn bộ ngự yêu sư Thuận Đức công chúa mang tới đều bị đánh bại, bản thân nàng ta cũng đã kiệt sức, Kỷ Vân Hòa sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng tìm được cơ hội xuất chiêu kết liễu Thuận Đức! Tức thì, Thuận Đức công chúa tiện tay kéo ngự yêu sư bên cạnh đến chắn trước người mình, kiếm của Kỷ Vân Hòa đâm vào đầu vai ngự yêu sư, hắn khiếp sợ không thôi: "Sư tỷ..."

Thuận Đức công chúa trái lại giống như không hề nghe thấy hắn gọi, một roi quất tới, trói Kỷ Vân Hòa cùng ngự yêu sư kia lại.

Kỷ Vân Hòa không kịp né tránh, Thuận Đức công chúa thẳng tay đoạt lấy một thanh trường kiếm, từ sau lưng ngự yêu sư trực tiếp đâm tới!

Trường kiếm xuyên qua lưng ngự yêu sư, đâm vào ngực Kỷ Vân Hòa.

Kỷ Vân Hòa lạnh nhạt hừ một tiếng, lập tức chặt đứt sợi roi dài vây khốn mình, liên tiếp lùi về sau ba bước mới kịp thời tránh được một chiêu đoạt mạng.

Thấy Kỷ Vân Hòa còn sống, Thuận Đức công chúa một cước đá văng ngự yêu sư trước mặt ra: "Phế vật!", Ngự yêu sư ngã xuống đất, hơi thở đã tắt lịm.

Lúc này, chúng ngự yêu sư còn lại thấy vậy đều kinh hãi không nói nên lời.

Kỷ Vân Hòa che vết thương của mình lại, dùng hắc khí chữa thương, Thuận Đức công chúa đã kiệt quệ đến nỗi không nhấc nổi kiếm, khàn giọng hét lên với những ngự yêu sư khác: "Lên! Tất cả lên cho ta! Giết ả!"

Toàn bộ ngự yêu sư đều run rẩy đứng tại chỗ, chết lặng không chút động, linh lực của bọn họ cơ hồ đã tiêu hao gần hết, không ít người còn bị trọng thương, nhìn thấy Thuận Đức công chúa như vậy, lại càng lộ ra thần sắc cuống cuồng hoảng sợ, đột nhiên, có người mở cửa phòng giam ra, rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

Ngay sau đó, người thứ hai, người thứ ba... Trừ ngự yêu sư tắt thở nằm trên đất, những người khác đều đã hốt hoảng bỏ đi.

Nhà lao mới vừa rồi còn chật chội, lúc này lại có chút trống trải.

Chỉ để lại Kỷ Vân Hòa yếu ớt cùng Thuận Đức công chúa càng thêm chật vật.

Không một tấc y phục nào trên người bọn họ là không nhuốm máu tươi.

Kỷ Vân Hòa chặn miệng vết thương bằng hắc khí, máu không chảy nữa, nàng lại nắm chặt thanh kiếm gãy, nhún người nhảy về phía trước.

Thuận Đức công chúa thấy động tác của nàng, không nhịn được lùi về sau một bước.

Kỷ Vân Hòa tiến lên một bước nữa, Thuận Đức công chúa lảo đảo lùi hai bước, cho đến khi gót chân sau của nàng ta đạp phải một thanh kiếm bị vứt trên mặt đất. Cơ thể nàng ta mềm nhũn, ngã ngồi về đằng sau.

Kỷ Vân Hòa nhanh nhẹn tiến lên hai bước, ngồi ngang bụng Thuận Đức công chúa, một tay bóp cổ nàng ta, một tay cầm thanh kiếm gãy, "soạt" một tiếng, kiếm gãy ghim xuống nền đất bên tai Thuận Đức công chúa.

"Sư phụ ngươi nói, sẽ không để cho bất kỳ người nào giết ngươi, nhưng mà, thế sự vô thường, lời của sư phụ ngươi cũng không nhất định là đúng."

Máu nhuộm đỏ cũng không ngăn được sắc mặt nhợt nhạt của Kỷ Vân Hòa, nhưng nụ cười của nàng lại tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, Thuận Đức công chúa sợ đến toàn thân rét lạnh phát run.

"Ngươi còn nhớ chúng ta trước đây đánh cược ra sao không?"

Kiếm gãy của Kỷ Vân Hòa dán chặt bên tai Thuận Đức công chúa đưa qua đưa lại, nhưng bởi vì nàng không đủ sức khống chế cơ thể, thanh kiếm đung đưa vô tình cắt đứt tai Thuận Đức công chúa. Trên lưỡi kiếm lại dính thêm chút máu.

Thuận Đức công chúa đem thiên hạ chín phần diễm lệ giẫm dưới chân, lúc này sắc mặt tái nhợt. Thần giác thậm chí có mấy phần run rẩy. Lỗ tai bị cắt đứt đang rỉ máu, một giọt rơi xuống nền đất nhà lao Kỷ Vân Hòa đã ở suốt năm năm.

"Mỗi một tấc đất ở đây ta đều biết rõ, nhưng hôm nay là ngày ta cảm thấy mặt đất này đẹp mắt nhất." Kỷ Vân Hòa cười nói, "Bởi vì, trên đó sẽ phủ kín máu của ngươi."

Răng Thuận Đức công chúa đánh vào nhau, nói lên sợ hãi trong lòng.

"Sợ không? Mùi vị của sợ hãi như thế nào?" Kỷ Vân Hòa nhìn chằm chằm ánh mắt nàng ta, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, sát khí hiển hiện rõ ràng, "Có câu "kim khẩu ngọc ngôn"*, ngươi từng đánh cược với ta, bình không được phản loạn phương bắc, ta sẽ gọt xương ngươi thành Nhân Trư."

(*miệng vàng lời ngọc)

Kỷ Vân Hòa vừa nói vừa giơ tay chém xuống! Nhưng đúng vào lúc này chợt nghe một tiếng quát chói tai, Kỷ Vân Hòa từ trên người Thuận Đức công chúa bị đánh văng ra.

Thanh kiếm gãy trong tay nàng thô bạo vạch một đường trên mặt Thuận Đức công chúa.

Lưỡi kiếm cắt ngang qua mặt nàng ta, rạch nát gò má, chém đứt sống mũi, trên má bên kia còn lưu lại một dấu vết thật dài.

"A!" Một tiếng thét vừa chói tai, vừa thê lương vang lên, Thuận Đức công chúa lập tức quỳ hai gối ngồi dậy, ôm lấy mặt mình, hai tay nàng ta nhuộm đầy máu tươi: "Mặt của ta! Mặt của ta! A!" Nàng ta bò trên đất thống khổ kêu khóc.

Còn Kỷ Vân Hòa bên kia vừa bị đánh trúng, khí lực toàn thân dường như đã cạn kiệt.

Nàng ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ, muốn nhìn rõ người trước mặt...

Binh sĩ mặc giáp đen, là tiểu tướng quân Chu Lăng nay đã trưởng thành...

"Công chúa!" Chu Lăng xem xét khuôn mặt Thuận Đức công chúa gần như đã bị hủy dung, ngay lập tức giận dữ quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Kỷ Vân Hòa: "Hí yêu nô! Ta đáng lẽ phải giết ngươi ở sơn môn Ngự Yêu cốc từ năm năm trước!"

Hắn vừa nói vừa rút đại đao đeo trên hông ra, hung hăng bổ về phía Kỷ Vân Hòa.

Kỷ Vân Hòa định điều động hắc khí bên người chặn hắn lại, nhưng mấy năm này Chu Lăng cũng không nhàn rỗi, hắn một đao mạnh mẽ chém xuống, phá tan hắc khí của Kỷ Vân Hòa, ánh mắt gắt gao nhìn Kỷ Vân Hòa như muốn xẻ nàng thành hai khúc!

Chính vào lúc này, tựa như sắc trời vụt tắt, lại như giọt nước rơi xuống chốn u tuyền, cơn gió mát lạnh quét qua tai Kỷ Vân Hòa, một sợi tóc bạch kim lướt qua trước mắt nàng.

Đôi đồng tử đen láy đã lụi tàn, trong nháy mắt được tia sáng rực rỡ kia đốt cháy lên. Mí mắt nàng từ từ mở ra, tựa như thần lực tận trong sâu thẳm linh hồn đang tiếp sức cho nàng, để nàng ngẩng đầu lên.

Một bàn tay không nhiễm chút bụi trần, trắng ngần như bạch ngọc trực tiếp đón lấy đại đao sắt của Chu Lăng.

Đại đao như nện xuống một bịch bông.

Người đến, thân hình không chút động, chỉ nghe tiếng trống cổ mộ vang lên trong nhà lao, Chu Lăng bị tập kích trên không, lưng va vào bức tường phía sau, máu chưa kịp phun ra liền bất tỉnh.

Thuận Đức công chúa một thân áo đỏ bẩn thỉu nhếch nhác dùng hai tay ôm mặt, ánh mắt khiếp sợ xuyên qua kẽ ngón tay nhìn người kia: "Giao... Giao nhân..."

"Trường Ý..."

Tóc bạc, mắt xanh, trong trẻo lạnh lùng, hiên ngang lẫm liệt, hắn là sự tồn tại duy nhất không nhiễm một hạt bụi trong nhà lao dơ bẩn đục ngầu này.

Hắn luôn là như vậy, vĩnh viễn như vậy...

Sự khác biệt đối với Kỷ Vân Hòa mà nói chính là...

Giờ khắc này tương phùng, vượt xa năm ấy ngày đầu gặp gỡ.

#ngu_yeu_chuong_56

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.