[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 61: Chương 61: Nguyên do xương trắng chất chồng




Ố là la, mị thấy mùi hay ho sắp đến rồi, căng như dây đàn các chế ơi!!!

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Lại một năm tuyết rơi trắng trời.

Thiên hạ đại loạn đã lâu.

Kỷ Vân Hòa không đếm nổi tháng ngày sống trong ngục tù của mình. Phản loạn phương Bắc đã biến thành một cuộc chiến trường kỳ. Những trận giao tranh thường xuyên giữa người "xứ Cổ Hàn" và triều đình Đại Trần đã không còn xảy ra nữa. Đại quốc sư mất đi chủ đề thảo luận, là thắng hay thua cũng lười nói với Kỷ Vân Hòa.

Y mỗi ngày đều mang một quyển sách đến địa lao ngồi đọc, thật giống như chỉ cần Thuận Đức công chúa không gặp nguy hiểm đến tính mạng, y cũng sẽ không ra tay can dự.

Kỷ Vân Hòa ngược lại không hề bài xích y. Nếu như y không đến, cũng chưa có người trở lại; nàng một mình cả ngày ngồi trong phòng giam, chắc hẳn đã sớm phát điên rồi. Đại quốc sư là đang tìm một người bầu bạn, Kỷ Vân Hòa cũng coi như thấy được một chút an ủi.

"Đại quốc sư." Kỷ Vân Hòa ở trong nhà lao rảnh rỗi nhàm chán, cầm khúc củi gãy gõ một cái lên nền đất: "Mùa đông lạnh quá, cho ta một chậu lửa đi."

Đại quốc sư lật sách, không thèm nhìn nàng.

Kỷ Vân Hòa không dừng lại, tiếp tục gõ gõ sàn nhà: "Vậy khi nào ngươi đọc xong quyển sách đó?" Kỷ Vân Hòa hỏi, "Quyển trước ta đã đọc xong lâu lắm rồi, ngươi đọc nhanh nhanh đi, đọc xong đưa ta mượn."

"Quyển sách trước ngươi vừa đọc, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, sau đó sẽ đưa quyển này cho ngươi."

"Nữa à..."

Kỷ Vân Hòa vẫn cho rằng, cái ý nghĩ để tang thiên hạ của đại quốc sư, thật ra xuất phát từ nội tâm cô độc đến cố chấp của người già. Thế nhân đều sợ y, nhưng Kỷ Vân Hòa lại cảm thấy, cùng y chung sống, so với Lâm Thương Lan thì thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí so với Lâm Hạo Thanh của sau này cũng thoải mái hơn.

Bởi vì, nàng ở trước mặt đại quốc sư, không cần tính toán —— đứng trước sức mạnh chênh lệch tuyệt đối nàng có tính toán cũng chẳng giải quyết gì.

Như thế, trái lại càng khiến nàng là chính mình khi ở cùng với y. (Mùi canxi nồng đậm các thím ạ ><)

"Hỏi đi, ngươi có vấn đề gì?"

"Trang thứ nhất, dòng thứ nhất, tác giả viết "Dục Hành Thanh Yên Xứ", vậy Thanh Yên là nơi nào?"

"Ở nơi này."

Đại quốc sư nhíu mày.

Kỷ Vân Hòa cười, nói tiếp, "Quyển trước tên là "Thiên Nam Quốc Chú" do tác giả viết ra từ giấc mộng, mượn mộng đến Thiên Nam Quốc, viết về núi sông biển hồ Thiên Nam, tác giả mải miết đuổi theo bước chân một người, người này ở trong mộng của nàng, bạch y nhẹ nhàng bay, dáng người cao như tòa ngọc đứng trên đỉnh thế gian, cho nên nàng nguyện ý theo người nọ đi khắp thiên hạ. Cuối cùng vì người đó mà chết trong mộng, vĩnh viễn chìm đắm.

"Thứ tác giả muốn tìm, không phải là Thiên Nam Quốc trong mộng, nàng muốn tìm một người, nhưng cũng không phải bóng người mơ hồ kia, mà là ở thế giới bên ngoài ảo mộng, chẳng qua người này quá xa vời không thể với tới, cầu không được, cho nên nàng tình nguyện sống trong mộng, thẳng đến khi vắt kiệt sinh mạng, vẫn không chịu tỉnh lại, đối mặt với một người mình mãi mãi không có được."

Đại quốc sư nghe xong liền trầm ngâm.

"Quyển trước "Thiên Nam Quốc Chú", quyển trước nữa "Trường Thủy Chú", còn cả quyển trước trước nữa "Hàm Trường Dạ", đều do một nử tử viết ra phải không?" Kỷ Vân Hòa dò hỏi đại quốc sư.

"Ngươi làm sao biết là nữ nhân?"

"Còn hỏi làm sao ta biết? Tình ý ngập tràn trong từng câu chữ. Ngươi nói ta sao có thể không biết?"

Kỷ Vân Hòa vừa tiếp tục gõ thanh gỗ vừa nói:

"Trong sách này ẩn chứa vạn phần tình ái, ý văn cũng chìm đắm giữa nỗi tương tư, nhưng dù sao bút pháp cũng vẫn còn đôi chỗ thiếu sót. Sách này đủ để ta đọc đến say mê, chỉ là nó không quá phù hợp với thân phận của đại quốc sư ngươi, ngươi ngày ngày nghiền ngẫm loại sách tâm tư nữ nhi này, chẳng lẽ..." Kỷ Vân Hòa vừa quan sát y vừa nói:

"Người viết sách này, chính là người ngươi yêu?"

Đại quốc sư cũng không né tránh: "Là nàng viết." Y nhìn quyển sách trên tay, "Ta sao chép lại."

Nói đoạn, không nhịn được lại lật sách ra xem...

Kỷ Vân Hòa khẽ thở dài: "Nếu nàng thích ngươi, ngươi cũng thích nàng, vì sao còn suốt kiếp bỏ lỡ nhau?"

Đại quốc sư vuốt ve chữ viết trên trang sách, chợt dừng lại: "Nếu không, ngươi cho là, ta vì sao phải để tang thiên hạ?"

Kỷ Vân Hòa yên lặng, sau đó nói: "Mặc dù còn chưa xem quyển sách trong tay ngươi, nhưng từ mấy quyển trước ta từng đọc qua, nữ tử này tuy khốn khổ vì tình tương tư, nhưng vẫn có nhiệt huyết đối với trời đất núi sông, chúng sinh trăm họ, ngươi..."

Kỷ Vân Hòa còn chưa dứt lời, đại quốc sư đột nhiên đứng phắt lên.

Kỷ Vân Hòa thoáng sửng sốt, chỉ thấy vẻ mặt đại quốc sư ngưng trọng, Kỷ Vân Hòa ném thanh gỗ vẫn cầm trong tay đi, khẽ nói: "Được rồi, ta không làm phiền ngươi nữa, ngươi từ từ đọc đi."

Đại quốc sư xoay người muốn đi.

"Sao vậy?"

"Nhữ Lăng gặp nguy hiểm." Đại quốc sư lưu lại năm chữ, thân hình hóa thành một luồng ánh sáng trắng, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Quyển sách mới vừa rồi còn ở trên tay y "ba" một tiếng liền rơi trên mặt đất.

Kỷ Vân Hòa lập tức nhào đến cửa phòng giam, kêu lên: "Ngươi đưa sách cho ta đã! Ai!"

Chờ lời của nàng bay hai vòng trong không gian rét lạnh, bóng đại quốc sư đã sớm mất dạng.

Kỷ Vân Hòa ngồi trong phòng giam, giương mắt nhìn quyển sách rơi dưới đất bên ngoài song sắt. Chờ đại quốc sư trở lại.

Mà lần chờ đợi này, là chờ đến 10 ngày.

Tận đến năm mới.

Phủ đại quốc sư nằm ở Kinh Sư, là nơi yên tĩnh hiếm có giữa chốn phồn hoa bậc nhất. Có thể tưởng tượng, thời kỳ hòa bình của kinh thành, hương vị năm mới từ bên ngoài bay vào địa lao.

Cho dù mấy năm trước Đại Trần cùng người Cổ Hàn phương Bắc loạn đấu, năm mới ở kinh thành cũng không giảm đi chút nào. Suốt một tháng, mỗi đêm đèn lồng đỏ bên ngoài chiếu sáng cả nền tuyết. Giao thừa còn có pháo hoa chào mừng, pháo hoa được thúc đẩy bởi linh lực của ngự yêu sư, thắp sáng toàn bộ trời đêm Kinh Sư.

Kỷ Vân Hòa cho dù ở trong ngục, cũng có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy ánh sáng biến hóa bên ngoài.

Nhưng nay năm, tuyệt nhiên không có gì.

Kỷ Vân Hòa bị giam cầm đã lâu không rõ ngày tháng, nhưng tính toán cũng biết giao thừa đã qua mấy ngày rồi.

Bên kia cửa nhà lao một chút động tĩnh cũng không có. Nàng trơ trọi một tháng, hi vọng có người đến, rốt cuộc lại trông thấy Thuận Đức công chúa tức giận đến mất lý trí.

Thuận Đức công chúa chân trần xách roi đi tới, nàng ta tựa hồ còn bị thương, dù dưới tình huống vội vã, nàng vẫn đi tập tễnh. Theo sau nàng là một đoàn ngự yêu sư khoác áo choàng đen.

Kỷ Vân Hòa lâu rồi chưa thấy nhiều người như vậy. Nàng nhìn Thuận Đức công chúa què chân, liền mở miệng chế nhạo: "Công chúa, bất quá chỉ cách nửa năm từ lần đầu tiên ta thấy ngươi, sao lại trở thành bộ dạng chật vật thế kia rồi?"

Thuận Đức công chúa không nói lời nào, chỉ hất mắt ra lệnh, bên cạnh có ngự yêu sư lập tức mở cửa phòng giam ra.

Cơ Thành Vũ lúc này mới vội vàng chen lên trước đám đông ngự yêu sư, lo lắng bước vào.

"Công chúa! Công chúa! Sư phụ còn đang chiến đấu với Thanh Vũ loan điểu ở phương Bắc!"

Thanh Vũ loan điểu?

Ánh mắt Kỷ Vân Hòa sáng lên, Thanh Vũ loan điểu lại xuất thế!

"... Có lẽ không bao lâu nữa sư phụ sẽ trở lại, không bằng chúng ta chờ sư phụ trở lại..."

"Chiến sự hôm nay! Đều là vì tiện nô này! Nam tử hán Đại Trần ta chết trận sa trường, xương trắng chất chồng, đều là do tiện nô này làm hại!" Thuận Đức công chúa giận đỏ mắt mắng Cơ Thành Vũ, "Hận này, nếu không giết tiện nô kia, ta không cách nào hả giận!"

Kỷ Vân Hòa nghe vậy, trong lòng đại khái cũng đoán ra vài phần.

Xem cục diện hiện tại, Thanh Vũ loan điểu xuất thế, Đại Trần hẳn là đã đại bại, thậm chí chân Thuận Đức công chúa cũng bị thương. Bởi vậy nên đại quốc sư mới phải ra tay, đi phương bắc. Mà nay ở xứ Bắc bị Thanh Vũ loan điểu cầm chân, có lẽ không thể trong chốc lát mà thoát thân.

Môn hạ ngự yêu sư bước vào trong phòng giam, Thuận Đức công chúa cũng bước vào.

Thấy không khuyên được Thuận Đức, Cơ Thành Vũ nhìn Kỷ Vân Hòa một cái rồi xoay người rời khỏi, dáng vẻ như vậy, hình như hắn muốn tìm cách gì đó liên lạc với đại quốc sư ở xứ Bắc.

Kỷ Vân Hòa để mặc Cơ Thành Vũ rời đi, nàng đứng dậy, tuy là y phục cả người đều cũ nát, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn: "Công chúa, chiến sự hiện giờ vì cái gì mà nên, ngươi cho đến hôm nay vẫn chưa thông suốt sao?"

Một roi hung hăng quất vào mặt Kỷ Vân Hòa: "Thông suốt cái gì? Bổn cung chỉ cần biết, cái mạng ti tiện của ngươi sẽ phải kết thúc như thế nào là đủ rồi."

Ngón tay Kỷ Vân Hòa quệt qua chút máu trên mặt, nàng xóa sạch vết máu trên tay, lần nữa nhìn về phía Thuận Đức công chúa. Trong mắt nàng dâng lên sát ý lạnh thấu xương: "Đây chính là nguyên nhân khiến xương trắng chất chồng trên sa trường."

"Bổn cung cần gì phải nghe ngươi giảng đạo!" Thuận Đức công chúa giận dữ, lại một roi đánh tới.

Kỷ Vân Hòa khoát tay, trong khoảnh khắc roi tiếp xúc với lòng bàn tay Kỷ Vân Hòa, hắc khí nổi lên, Kỷ Vân Hòa bắt lấy đầu roi của nàng ta.

"Không có ai trời sinh đã phải làm tiện nô của ngươi."

Thuận Đức công chúa nghe thấy lời của nàng. Ngoan lệ quát một tiếng: "Giết ả cho bổn cung!"

Ngự yêu sư nghe lệnh mà động thủ, đủ loại binh khí mang theo linh lực của ngự yêu sư trong không gian chật hẹp hướng Kỷ Vân Hòa đánh tới.

Kỷ Vân Hòa thu lấy tất cả hàn quang lạnh lẽo ẩn chứa sát khí vào trong đồng tử. Tay nàng nắm chặt thành quyền, hắc khí toàn thân đột nhiên bùng phát.

Trong không gian chật hẹp, số vũ khí bay tới đều bị hắc khí xung quanh nàng đánh bật ra. Tốc độ vô cùng nhanh, thậm chí khiến cho một vài ngự yêu sư bị chính vũ khí của mình đánh trúng.

Sau lưng Kỷ Vân Hòa, chín cái đuôi yêu dị lần nữa xuất hiện trong không trung, cuồng loạn vùng vẫy trong nhà lao, tựa như một con thú lớn đang giận dữ bộc phát yêu lực khắp bốn phía.

"Ngươi muốn giết ta, đúng lúc, ta cũng vậy."

Cái đuôi màu đen duỗi về phía trước, nhặt một thanh kiếm gãy lên, cuốn tới chỗ Kỷ Vân Hòa, nàng cầm chuôi kiếm, đem lưỡi kiếm nhắm thẳng vào Thuận Đức công chúa: "Tới đi."

Đôi mắt Thuận Đức công chúa đỏ ngầu lửa giận, toàn bộ kiều mỵ cùng dáng vẻ cao cao tại thượng lúc này đều bị cừu hận cắn nuốt, khiến cho con mắt nàng ta trở nên vặn vẹo, thậm chí dữ tợn.

#ngu_yeu_chuong_55

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.