[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 76: Chương 76: Giao Châu




#cv: Shu

#edit: Vy

Mấy ngày kế tiếp, Lạc Cẩm Tang luôn vào lúc bình minh mới chớm mà lẻn vào tiểu viện giữa hồ thăm Kỷ Vân Hòa.

Lạc Cẩm Tang ban đầu còn cho rằng nàng có bản lĩnh lớn, nhưng cách mấy ngày, nàng mới ý thức được, mỗi lần nàng tới, Trường Ý cũng tận lực tránh đi, chừa lại không gian cho các nàng ôn chuyện cũ. Lạc Cẩm Tang đành phải thừa nhận, là Trường Ý ngầm cho phép hành động này của nàng.

Lạc Cẩm Tang có chút không hiểu nổi, nàng hỏi Kỷ Vân Hòa: “Vân Hòa, tỷ nói xem, giao nhân này rốt cuộc là có ý gì? Hắn rốt cuộc là hy vọng tỷ mạnh khỏe, hay không hy vọng tỷ mạnh khỏe?”

Kỷ Vân Hòa dựa vào đầu giường, cười híp mắt nhìn nàng: “Muội cảm thấy thế nào?”

“Trước khi giao nhân cứu tỷ về, mỗi lần ta nhắc đến tỷ, hắn đều đen mặt hung tợn nói cái gì mà huyết hải thâm thù giữa hai người. Ta còn tưởng rằng hắn cứu tỷ là vì muốn tự tay giết tỷ. Nhưng bây giờ xem ra lại hoàn toàn không phải như vậy!” Lạc Cẩm Tang vuốt cằm nói, “Ta cảm thấy, thời gian gần đây, tuy ngược đãi tỷ không ít nhưng kể từ sau khi tỷ tự sát, mọi chuyện dường như không đơn giản nữa rồi.”

Kỷ Vân Hòa vẫn cười cười nhìn nàng, “Tại sao lại không đơn giản?”

“Hắn có chỗ nào giống đang nhốt một tù nhân chứ? Là kim ốc tàng kiều thì có! Đặc biệt là do cơ thể tỷ không tốt, hắn nhốt tỷ thực ra chính là bảo vệ tỷ, nếu tên lừa ngốc Không Minh cũng nguyện ý đợi ta như vậy, trong lòng ta nhất định sẽ vô cùng vui sướng.”

Kỷ Vân Vòa nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nàng thầm nghĩ, nay Trường Ý cùng nàng vẫn còn thù oán mà đã thế này rồi. Nếu nàng nói cho Trường Ý chân tướng, thẳng thắn dùng tình cảm chân thật của mình đối đãi với Trường Ý, vậy chờ ngày nàng chết, theo như tính tình của giao nhân, phân tranh bên ngoài nào còn tâm trí để tiếp tục?

Những người lang bạt khắp nơi, còn có ngự yêu sư và yêu quái đến nương nhờ, ai sẽ gánh vác bọn họ đây?

Hắn đã là tôn chủ xứ Bắc rồi. Không phải giao nhân mà một kẻ sắp chết như nàng có thể độc chiếm.

...

Hai ngày sau đó, Lạc Cẩm Tang biết Trường Ý ngầm cho phép nàng. Liền được voi đòi tiên kéo cả Thanh Cơ cùng tới.

Kỷ Vân Hòa nhìn Thanh Vũ loan điểu cùng Lạc Cẩm Tang trò chuyện, trong thoáng chốc chợt cảm thấy, mình thật ra chỉ là một nữ nhân bình thường nhất trên cõi đời này, gả cho một trượng phu, mỗi ngày đều ở trong khuê phòng cùng tỷ muội tán gẫu.

Chẳng qua là đề tài của các nàng không thoát khỏi loạn thế bên ngoài, vẫn luôn nhắc Kỷ Vân Hòa nhớ thân phận của nàng.

Nhưng Kỷ Vân Hòa rất thích Thanh Cơ, nàng hào sảng và không câu nệ, là bởi vì nội tâm cùng sức mạnh cường đại, chỉ có nắm trong tay quyền làm chủ sinh mệnh mới có được sự tự tin ấy.

Nàng bị người yêu trước kia dùng thập phương trận phong ấn trăm năm, ra khỏi trận rồi lại nghe tin người yêu đã chết. Nàng không hận, cũng không oán, chỉ bình thản chấp nhận, chấp nhận tình yêu đã mất, chấp nhận cầu mà không được.

Lạc Cẩm Tang mỗi lần nhắc tới Ninh Nhược Sơ, sẽ vì Thanh Cơ mà bất bình, nhưng Thanh Cơ khoát tay, chỉ nói là bản thân nhìn lầm người, bị tổn thương rồi cũng đã vượt qua.

Kỷ Vân Hòa rất khâm phục Thanh Cơ.

Có Lạc Cẩm Tang và Thanh Cơ, cuộc sống của Kỷ Vân Hòa so với trước đây đã thanh thản hơn nhiều, nhưng ngày qua ngày, thân thể nàng càng lúc càng lười biếng, phải đến hai ngày ngay cả xuống giường nàng cũng không muốn xuống.

Có lúc lắng nghe Lạc Cẩm Tang cùng Thanh Cơ trò chuyện một hồi, thần thức nàng bắt đầu trở nên mơ hồ. Kỷ Vân Hòa thậm chí cảm thấy, coi như bây giờ Trường Ý để nàng tự do, để nàng đi, sợ là nàng cũng không đi được bao xa.

Từng giờ khắc trôi qua cảm thụ càng thêm rõ ràng, mỗi ngày thời gian nàng ngủ cũng ngày một dài hơn.

Mỗi lần nàng tỉnh dậy, Trường Ý hơn phân nửa sẽ túc trực bên giường của nàng, không bận rộn đọc sách, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Cho đến khi Kỷ Vân Hòa mở mắt ra, Trường Ý mới dời mắt.

Kỷ Vân Hòa chọc ghẹo Trường Ý: “Chàng có phải sợ ta không tỉnh lại, đến mức không dám chớp mắt?”

Môi Trường Ý dường như không tự chủ được mà khẽ run. Hắn cầm bát thuốc đưa cho Kỷ Vân Hòa: “Uống thuốc.”

Kỷ Vân Hòa thấy thuốc còn đắng hơn hôm qua, nàng nhíu mày: “Hàng đêm đều phải uống thuốc mà vẫn không thấy chuyển biến tốt gì, Trường Ý, nếu chàng đối với ta còn chút lòng tốt, thì giúp ta chuẩn bị quan tài đi.”

Trường Ý bưng bát thuốc, ánh mắt dán chặt vào Kỷ Vân Hòa, cho tới khi Kỷ Vân Hòa cũng cảm thấy không chịu nổi.

Nàng buông tiếng thở dài: “Đuôi cá to, chàng quả là cứng đầu.” Nàng nhận lấy bát thuốc, ngửa đầu uống cạn, nhưng không vội đưa lại cho hắn mà xoay ngang xoay dọc trên tay ra chiều suy tư, nhìn qua cặn thuốc còn lại dưới đáy: “Chàng nói xem, nếu có một ngày, ta uống thuốc này rồi chết, thì chẳng phải chàng vừa hay thành toàn cho ta sao?”

Kỷ Vân Hòa vốn chỉ muốn đùa giỡn một câu, nhưng không ngờ nàng vừa ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt Trường Ý chưa kịp thu liễm —— sợ hãi, thất thần. Tựa như đột nhiên bị chọc trúng cái gai trong lòng - nơi mềm yếu trong trái tim bị Kỷ Vân Hòa “đánh” đến phát đau.

Kỷ Vân Hòa chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay sẽ nhìn thấy dáng vẻ này trên mặt Trường Ý.

“Ta... Nói đùa.” Kỷ Vân Hòa gượng cười, “Chàng để ta sống mới là điều khiến ta khổ sở nhất, chàng sẽ không dễ dàng để ta chết đâu.”

Trường Ý lấy lại bát thuốc trong tay Kỷ Vân Hòa.

Hắn không chút do dự xoay người đứng dậy, mái tóc bạc dài quét qua đầu ngón tay Kỷ Vân Hòa, tấm lưng kia nhất thời không còn thẳng tắp, mất đi sự kiên nghị thường ngày.

Kỷ Vân Hòa có chút không đành lòng nhìn theo, nàng cúi đầu, vội vàng chuyển chủ đề: “Hôm nay ta nghe nha đầu Cẩm Tang nói, triều đình bên kia hình như vừa triệu Lâm Hạo Thanh vào kinh thành.” Nàng hỏi, “Triều đình cùng phương Bắc tranh chấp nhiều năm như vậy, mặc dù có vài lần hợp tác với tứ phương lãnh địa ngự yêu sư, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên triệu Lâm Hạo Thanh đến kinh thành, bọn họ là đang mưu tính cái gì?”

Bình thường, Trường Ý chỉ biết trả lời, “không liên quan đến nàng“.

Nhưng hôm nay, Trường Ý tựa hồ cũng muốn chuyển chủ đề, hắn xoay người đi ra trước bức bình phong, nhàn nhạt nói: “Muốn mưu tính cái gì cũng không thành vấn đề. Triều đình cùng phủ quốc sư lòng người đã mất hết, Lâm Hạo Thanh cũng không giúp được bọn họ.”

Phải đến lúc ngăn cách một bức bình phong, Trường Ý rốt cuộc mới quay đầu, cùng Kỷ Vân Hòa mắt đối mắt.

Kỷ Vân Hòa hướng hắn mỉm cười: “Chàng làm việc trước đi, ta phải ngủ tiếp đây.”

Nói xong, Kỷ Vân Hòa nằm xuống, trùm chăn chặn lại ánh mắt của Trường Ý.

Nàng nhắm mắt nằm trong chăn, tận đáy lòng chỉ có vui mừng âm ỉ.

May mắn thay, may mắn thay nàng cùng Trường Ý chưa phát sinh tình cảm.

Ai biết được nàng lúc này có bao nhiêu ước muốn cùng người bạc đầu giai lão, chỉ tiếc nàng không còn thời gian nữa rồi, để cùng người sớm tối bên nhau...

Kỷ Vân Hòa nhắm mắt thiếp đi, nàng cảm giác được mình dường như lại bắt đầu nằm mơ.

Cửa sổ mở hé, gió bên ngoài thổi vào, lay động rèm bên giường nàng, nàng ở trong mộng cũng cảm nhận được giá lạnh mà rùng mình, nhưng nàng vẫn không tỉnh mộng, bạch y nữ tử kia giống như là bị gió lạnh cuốn đi, cuối cùng trôi tới bên cạnh nàng.

Bạch y nữ tử chìa tay ra, Kỷ Vân Hòa cảm thấy rất mơ hồ, nhưng quỷ thần xui khiến lại đưa tay ra.

Kỷ Vân Hòa rõ ràng biết mình đang trong mộng, cũng rõ ràng biết chuyện mình làm có lẽ sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm, nhưng nàng vẫn vô thức làm như vậy.

Nàng trông thấy nữ tử kia nắm lấy bàn tay nàng.

“Thời gian của ngươi không còn nhiều, ta cho ngươi mượn đôi mắt của ta.”

Thanh âm của nàng vang lên trong đầu Kỷ Vân Hòa chưa từng chân thực như lúc này.

Bàn tay bạch y nữ tử nắm tay Kỷ Vân Hòa khẽ chuyển, mười ngón tay hai người đan vào nhau thật chặt.

“Oành” một tiếng, giống như tiếng tim đập văng ra khỏi lồng ngực, vang vọng khắp vài dặm, cả người Kỷ Vân Hòa đều run lên, nàng đột nhiên mở bừng hai mắt. Bạch y nữ tử trước mặt chợt biến mất, một mảnh trắng xóa đập vào mắt Kỷ Vân Hòa, giống như nhìn thẳng vào mặt trời, trong khoảnh khắc, nàng hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Đợi đến khi bạch quang yếu đi, đoán chừng sắp thối lui, Kỷ Vân Hòa xa xa nhìn thấy sâu trong màn sương trắng, bỗng xuất hiện một thiếu niên cùng một nữ tử, thiếu niên kia Kỷ Vân Hòa chỉ trông thấy bóng lưng mơ hồ, cho nên nàng không nhận ra, nhưng nữ tử kia nàng lại biết rất rõ —— đó chẳng phải là... nữ tử Kỷ Vân Hòa gặp trong mộng cảnh hay sao?

Bọn họ đứng đối diện nhau.

Thiếu niên kia cũng một thân y phục trắng, y ngẩng đầu nhìn nữ tử, tràn đầy sùng bái cùng ái mộ.

Mà một màn này, thật ngắn ngủi tựa như ảo ảnh, thoáng qua rồi biến mất, đợi Kỷ Vân Hòa chớp mắt một cái, trước mặt chỉ còn lại thứ ánh sáng nhợt nhạt bao trùm không gian, ngay cả bóng dáng bạch y nữ tử kia cũng không thấy tăm hơi.

“Đây là gì vậy?”

“Là ta đang hồi tưởng quá khứ.” Thanh âm nữ nhân vang lên trong đầu Kỷ Vân Hòa, bạch y nữ tử không xuất hiện, nhưng Kỷ Vân Hòa biết, đây là tiếng của nàng, nàng ấy nói, “Những gì ngươi đang thấy chính là những gì trước kia ta từng thấy, sau này, mắt của ta, cũng là của ngươi.”

Kỷ Vân Hòa ngẩn ra: “Đem đôi mắt cho ta mượn? Tại sao? Ngươi rốt cuộc là ai...”

“Nói với Thanh Cơ.” Nữ tử cũng không trả lời nàng, chỉ âm trầm cất tiếng, “Là đại quốc sư, giết Ninh Nhược Sơ.”

Nàng vừa dứt lời, trước mắt Kỷ Vân Hòa lại hiện ra một cảnh tượng khác.

Phải, là đại quốc sư.

Nhưng là đại quốc sư hồi còn trẻ.

Đại quốc sư trẻ tuổi đứng trước mặt một nam tử khác, thao thao bất tuyệt chỉ vào tờ giấy nói gì đó, mà thứ vẽ trên giấy kia, lại chính là trận pháp thập phương trận của Ngự Yêu cốc.

Không cần đoán Kỷ Vân Hòa cũng biết, là đại quốc sư và Ninh Nhược Sơ năm đó!

Đại quốc sư đang bày mưu tính kế cho Ninh Nhược Sơ.

Thập phương trận, là đại quốc sư nói cho Ninh Nhược Sơ!?

Ninh Nhược Sơ hình như đang chất vấn gì đó, nhưng đại quốc sư chỉ im lặng thu giấy lại rồi xoay người rời đi, Ninh Nhược Sơ lập tức đuổi theo, giật lại tờ giấy vẽ pháp đồ của thập phương trận.

Kỷ Vân Hòa trợn to mắt, có chút nghi hoặc: “Bọn họ... chẳng phải là sư huynh đệ sao? Tại sao? Hơn nữa Ninh Nhược Sơ không phải bởi vì lập thập phương trận mà bỏ mạng sao...”

“Y lừa Ninh Nhược Sơ.” Nữ tử nói, “Y nói với Ninh Nhược Sơ, lập thập phương trận chỉ cần sức mạnh của mười đại ngự yêu sư, y nói với Ninh Nhược Sơ, thập phương trận sẽ không giết Thanh Vũ loan điểu, cũng sẽ không làm Ninh Nhược Sơ phải chết, y còn nói với Ninh Nhược Sơ, sau khi hoàn thành thập phương trận, Ninh Nhược Sơ có thể vào trong trận.”

Kỷ Vân Hòa thoáng trầm mặc, liếc nhìn sư huynh đệ hai người năm đó. Chợt nhớ đến trước kia bên trong thập phương trận, Thanh Vũ loan điểu dựng một tiểu viện, phụ yêu bị giam cầm dưới đầm nước sau tiểu viện chính là tình yêu và sự không cam lòng suốt trăm năm của Thanh Cơ.

Năm đó Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý có thể thoát khỏi phong ấn còn sót lại của thập phương trận là bởi vì Kỷ Vân Hòa giả thành hình dáng của Ninh Nhược Sơ, phụ yêu loan điểu mới múa một điệu siêu sinh, tiêu giải tàn niệm.

Thì ra... Năm đó Ninh Nhược Sơ cũng không hề lừa dối Thanh Cơ?

Hắn thật sự cho rằng mình có thể vào trong thập phương trận ở bên Thanh Cơ.

Chỉ là... Hắn cũng bị đại quốc sư lừa gạt?

“Nói với Thanh Cơ, đại quốc sư giết Ninh Nhược Sơ, nói với nàng, phải báo thù.”

Kỷ Vân Hòa đột nhiên xoay người, nhìn xung quanh, làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng bạch y nữ tử.

“Ngươi là ai? Ngươi vì sao lại biết rõ như vậy? Ngươi vì sao đem chuyện này nói cho ta? Vì sao lại muốn như vậy?”

“Ta muốn y chết.”

“Ai? Đại quốc sư? Ngươi muốn Thanh Cơ giết y?”

“Đây là ta đang chuộc tội...”

Tiếng nàng vừa dứt, Kỷ Vân Hòa còn định hỏi tiếp, chợt thấy gió bên tai ngưng bặt, đúng lúc huyết mạch truyền tới một trận đau nhói, ngay sau đó bạch quang phía trước rút đi hết, thanh âm nữ tử biến mất, nàng chìm trong bóng tối trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cuối cùng từ từ mở mắt.

Trước mắt, là gương mặt chau mày của Không Minh hòa thượng, hắn đang rút một cây ngân châm trên huyệt vị của Kỷ Vân Hòa ra: “Tỉnh rồi.” Hắn vừa nói hai chữ này, chân mày càng nhíu chặt. Hắn đứng dậy, đứng sang một bên, Kỷ Vân Hòa lúc này mới nhìn thấy Trường Ý đứng sau lưng Không Minh hòa thượng.

Sắc mặt của Trường Ý, là biểu cảm Kỷ Vân Hòa đã từng thấy qua, cứng đờ và tái nhợt.

Hắn nhìn nàng, giống như chưa kịp khôi phục thần trí.

Cho đến khi Kỷ Vân Hòa ngồi dậy, ánh mắt Trường Ý mới khẽ động, tựa như một giọt nước rơi xuống phá vỡ mặt đầm phẳng lặng, khiến cho muôn vàn rung động chợt nổ tung như bọt nước trắng xóa.

Kỷ Vân Hòa có chút không hiểu: “Ta chẳng qua chỉ ngủ một lát, các người lại sao vậy?”

Không Minh hòa thượng bên kia đang cất ngân châm vào túi, cười lạnh một tiếng: “Một lát? Một lát của ngươi là hai ngày?” Không Minh hòa thượng liếc Trường Ý, “Có kẻ không biết, còn tưởng rằng là ta dùng thuốc giết chết ngươi.”

Kỷ Vân Hòa nghe được những lời này thì hết sức bất ngờ, nàng ở trong mộng cảnh, bất quá chỉ cảm thấy thời gian như gió thoảng qua, nhưng hóa ra... đã ngủ mê man hai ngày...

Ngay sau đó nghe được câu kế tiếp của Không Minh hòa thượng, Kỷ Vân Hòa lại cảm thấy buồn cười.

Nhìn cái biểu tình này của Trường Ý, chẳng lẽ hắn cho là, những gì trước khi ngủ nàng nói với hắn, một lời thành sấm truyền rồi...

Kỷ Vân Hòa mang theo mấy phần ý cười nhìn về phía Trường Ý, ngoài dự liệu lại thấy áo bào của Trường Ý phất lên, không đợi Kỷ Vân Hòa kịp phản ứng, hắn bước hai bước về phía giường của nàng, Kỷ Vân Hòa sững sờ ngửa đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc chỉ như một cái chớp mắt, Trường Ý nắm lấy cằm Kỷ Vân Hòa, ép nàng ngẩng đầu lên.

Ngay lúc Kỷ Vân Hòa cùng Không Minh đều ngẩn ra không hiểu hắn muốn làm gì, môi Trường Ý lần thứ hai áp lên môi Kỷ Vân Hòa!

Lại!

Lại nữa!

Kỷ Vân Hòa cả kinh trợn to mắt, hai mắt hận không thể lồi ra.

Túi kim trên tay Không Minh hòa thượng cũng rơi tự do xuống đất, nhưng hắn vẫn không hay biết.

Đợi Kỷ Vân Hòa kịp phản ứng, nâng hai tay lên muốn đẩy Trường Ý ra, nhưng khí lực của nàng hiện giờ còn không so nổi với một con gà*, Trường Ý dùng một tay nắm lấy cổ tay nàng, hoàn toàn chế trụ nàng. (Chs là con gà:v)

Ngay vào lúc này, giữa ngực Trường Ý có ánh sáng màu lam lóe lên.

Tựa hồ ý thức được hắn định làm gì, Không Minh hòa thượng đột nhiên từ trong khiếp sợ bừng tỉnh, hắn quát to một tiếng: “Ngươi điên rồi!” Hắn bước lên trước, muốn kéo Trường Ý ra, nhưng không chờ hắn đến gần Trường Ý, đã bất ngờ bị một luồng sức mạnh to lớn đánh văng ra, Không Minh hòa thượng trực tiếp đập thẳng vào tường.

Môi Trường Ý rất mềm mại, lam quang rực rỡ liên tục lưu chuyển, từ ngực hắn, lên đến cổ họng, cuối cùng trôi vào trong miệng Kỷ Vân Hòa, căn bản không cho Kỷ Vân Hòa cơ hội phản kháng, hạt châu màu lam kia cứ thế biến mất trong cơ thể Kỷ Vân Hòa.

Môi Trường Ý vẫn còn lưu luyến trên môi nàng giây lát, rốt cuộc chầm chậm buông nàng ra.

Không Minh từ dưới đất bò dậy, nổi trận lôi đình: “Ngươi là tên giao nhân vô liêm sỉ! Ngươi hiểu rõ lắm mà! Bên ngoài cùng đệ tử phủ quốc sư đánh đến nông nỗi này, ngươi còn đem giao châu của ngươi cho nàng ta kéo dài sinh mạng!?”

Giao châu?

Linh lực của ngự yêu sư là nhờ ẩn mạch, còn yêu quái có yêu lực dồi dào là nhờ nội đan, nội đan của giao nhân, được gọi là giao châu. Trường Ý đem giao châu của mình cho Kỷ Vân Hòa, cũng chính là dùng toàn bộ yêu lực của mình để Kỷ Vân Hòa kéo dài tính mạng, còn hắn... sẽ biến thành một yêu quái ngay cả chút ít yêu lực cũng không có...

Hắn...

“Chàng điên thật rồi.” Kỷ Vân Hòa lau mạnh đôi môi, nàng nhìn Trường Ý cương quyết nói: “Ta không muốn, lấy về.”

Trường Ý như cũ nắm cằm nàng, đồng tử màu lam như vòng xoáy sâu thẳm nơi biển cả, cơ hồ cuốn lấy nàng, chiếm đoạt nàng. Hắn nói:

“Ta cho nàng, nàng nhất định phải nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.