"Vậy hắn đối với muội không khác gì trước đây sao?" Kỷ Vân Hòa quan sát vẻ mặt Lạc Cẩm Tang.
Lạc Cẩm Tang suy nghĩ hồi lâu: "Nói là không có, thì lại giống như có điểm khác biệt, nhưng nếu nói có, thì lại không rõ là khác ở chỗ nào... Dù sao hắn ta cũng là kẻ âm dương quái khí, ta không hiểu được. Hay là tỷ giúp ta thăm dò chút đi."
"Được." Kỷ Vân Hòa nhận lời, nhưng lại trầm mặc, đoạn nói, "Có điều... Không còn nhiều thời gian, chỉ giúp muội được mấy lần, sau này, muội vẫn phải tự mình quyết định."
Nói đến đây, Lạc Cẩm Tang cũng trầm mặc, nàng còn đang cân nhắc an ủi Kỷ Vân Hòa, Kỷ Vân Hòa đã cười xòa quay lại chủ đề ban nãy: "Sau đó thì sao? Sau khi hai người rời khỏi đồng tuyết có tìm được Tuyết Tam Nguyệt và Thanh Vũ loan điểu không?"
"Tìm được. Nhưng lúc bọn ta tìm được Thanh Cơ, Tam Nguyệt tỷ không ở cùng nàng. Thanh Cơ nói, không bao lâu sau khi nàng cứu Tam Nguyệt tỷ từ Ngự Yêu cốc ra, Tam Nguyệt tỷ đã đi rồi."
Kỷ Vân Hòa sửng sốt: "Nàng đi đâu vậy?"
"Lúc ấy không phải có khúc mắc với Cách Thù sao..."
Kỷ Vân Hòa hồi tưởng lại, ngày ấy Cách Thù vì cứu Thanh Vũ loan điểu mà huyết tế thập phương trận, Cách Thù bỏ mạng, Tuyết Tam Nguyệt mới biết, mình chẳng qua chỉ là một sợi dây để hoài niệm cố nhân trong lòng Cách Thù.
"Thanh Cơ nói với ta, hồi đầu nàng cứu Tam Nguyệt tỷ, Tam Nguyệt tỷ vô cùng suy sụp, sau đó lại cùng Thanh Cơ đánh một trận, đánh xong liền nói mình không muốn vướng bận chuyện quá khứ nữa, quyết chí rời khỏi Đại Trần quốc, Thanh Cơ nhìn ra căn cốt của tỷ ấy, bèn chỉ điểm cho tỷ ấy đến tiên đảo ngoài biển du ngoạn..."
Kỷ Vân Hòa cau mày: "Thanh Cơ bảo Tuyết Tam Nguyệt trốn đến tiên đảo ngoài biển?"
"Sao có thể gọi là trốn chứ? Thanh Cơ nói trước kia khi chưa có tứ phương lãnh địa Ngự Yêu cốc, rất nhiều ngự yêu sư cùng đại yêu quái, sau khi du ngoạn tiên đảo nọ về đều thu hoạch được thành công lớn."
Kỷ Vân Hòa gật đầu: "Hồi còn ở Ngự Yêu cốc, ta từng đọc qua nhiều ghi chép nói về những loại linh trân dị cỏ* nơi đó, đối với tu bổ linh lực rất có tác dụng, vốn nghĩ chỉ là truyền thuyết không có thực, không ngờ còn có một nhân chứng sống..."
(*các loại cây cỏ lạ, quý hiếm)
"Đúng đó, ta kỳ thực cũng muốn đi. Tam Nguyệt tỷ vì không biết tỷ gặp nguy hiểm nên mới có thể an tâm rời đi, nhưng ta thì không thể, ta một lòng muốn cứu tỷ, cho nên mới ở lại."
"Vẫn là muội quan tâm ta nhất." Kỷ Vân Hòa dí nhẹ trán Lạc Cẩm Tang, "Nhưng mà quan tâm như vậy, rốt cuộc người đưa ta đến đây, chẳng phải vẫn là giao nhân kia sao?"
Lạc Cẩm Tang nghe vậy liền không vui: "Giao nhân có thể tự mình cứu tỷ hả! Cũng phải nhờ công của ta!"
"Ồ?"
"Thanh Cơ là nể tình ta mới đồng ý giúp giao nhân!" Mắt thấy công lao bị người ta cướp đoạt, Lạc Cẩm Tang vội vàng nói, "Ta không phải ở đồng tuyết gặp tên lừa trọc Không Minh sao, sau đó ta mới biết, hắn đang tìm Thanh Vũ loan điểu. Đoạn thời gian ta lưu lạc ở đồng tuyết, giao nhân mượn sự ủng hộ của tên lừa đại ngốc, công chiếm Ngự Yêu đài phương Bắc!"
Kỷ Vân Hòa nghe vậy, chợt nhớ lại cảnh tượng lúc mình ở nhà lao phủ quốc sư nghe được tin tức này.
Nàng gật đầu: "Ta cũng từng nghe đồn."
"Giao nhân đuổi toàn bộ ngự yêu sư ở Ngự Yêu đài đi, xây dựng Ngự Yêu đài thành phủ Thống soái biên cảnh phương Bắc bây giờ, sau đó hắn cùng Không Minh hòa thượng bắt đầu mưu đồ, chiêu dụ nhân sĩ bất bình khắp thiên hạ, đánh đổ cục diện một tay che trời của đại quốc sư. Ta biết tên lừa ngốc kia luôn ấp ủ hoài bão ấy, chỉ là không tìm được ngự yêu sư hoặc yêu quái có sức mạnh cường đại lại có chung khát vọng mãnh liệt giống như hắn, cho nên đại sự đành gác lại một bên, nhưng hắn gặp được giao nhân, vì thế bọn họ lập tức cùng nhau nổi dậy..."
Kỷ Vân Hòa nghe đến đây muốn mở miệng ngắt lời Lạc Cẩm Tang, định hỏi vài câu, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục trầm tư.
"Giao nhân khi đó trấn giữ xứ Bắc, tên lừa trọc Không Minh liền đi đồng tuyết vùng cực bắc, hòng kéo Thanh Vũ loan điểu nhập bọn."
"Ừ." Kỷ Vân Hòa gật đầu, "Đây đúng là một lựa chọn tốt."
Khi đó phe cánh của Trường Ý và Không Minh chưa đủ, tuy dùng sức mình đoạt lấy Ngự Yêu đài, trái lại chưa chắc có thể ngồi vững vị trí, nhưng nếu có đại yêu quái nổi danh trăm năm trước tương trợ, thực lực và danh tiếng của bọn họ nhất định tăng vọt, đối với những người trong lòng tuy bất mãn nhưng buộc phải cúi mình trước thời cuộc, biết được họ có Thanh Vũ loan điểu trợ giúp, ắt sẽ buông xuống không ít đắn đo mà đầu quân về xứ Bắc.
"Đúng, bọn họ nghĩ rất sáng suốt. Nhưng là!" Lạc Cẩm Tang cong môi cười một tiếng, "Thanh Cơ không đồng ý."
"Tại sao?"
Kỷ Vân Hòa khi ở trong thập phương trận đã biết Thanh Vũ loan điểu vì tình mà sinh ra phụ yêu, chỉ bằng tình cảm vừa sâu vừa nặng như vậy, nàng hẳn phải hận ngự yêu sư đến cùng cực.
Nếu theo như tâm tưởng của đại quốc sư mà suy xét, Thanh Vũ loan điểu sợ rằng cũng muốn ngự yêu sư trong thiên hạ toàn bộ phải bồi táng theo những năm tháng nàng đã trải qua. Ấy vậy mà khi có cơ hội trời ban như thế, Thanh Vũ loan điểu lại không đáp ứng.
Lạc Cẩm Tang thấp giọng nói: "Thanh Cơ hình như trước kia vô cùng thích một người, nhưng sau khi nàng thoát khỏi thập phương trận lại phát hiện người đó đã chết."
"Cho nên..."
"Thanh Cơ cảm thấy thế gian này không còn gì thú vị, vậy nên không muốn dính vào phân tranh của người đời, định sẽ ở nơi đồng tuyết xa xôi ẩn mình."
Kỷ Vân Hòa chớp mắt, âm thầm đánh giá Thanh Vũ loan điểu, ngũ quan kiều mị, vấn vương hồng trần thế tục, nhưng không nghĩ tới trong lòng lại có mấy phần quả đạm xuất thế*.
(*lãnh đạm, xa lánh sự đời)
Trong thập phương trận đã lưu lại tình yêu cùng sự không cam lòng suốt trăm năm qua của Thanh Vũ loan điểu, cho nên khác với phụ yêu kia vĩnh viễn điên cuồng si mê, Thanh Cơ hiện giờ lại không hề cố chấp như vậy.
"Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất..."
"Ầy, tỷ đừng vội cảm khái, ta nói cho tỷ biết, ta còn biết một bí mật kinh thiên động địa!" Lạc Cẩm Tang cố tỏ vẻ thần bí.
Kỷ Vân Hòa có chút buồn cười: "Bí mật gì?"
"Người Thanh Cơ thích, tỷ có biết là ai không? Ta nói cho tỷ nghe, là..."
"Biết." Kỷ Vân Hòa cắt lời nàng, "Vô Thường Thánh Giả, Ninh Nhược Sơ."
Lạc Cẩm Tang kinh ngạc: "Hả, tỷ làm sao..." Lạc Cẩm Tang giống như đứa trẻ giận dỗi, có chút không vui, khiêu khích nói, "Vậy tỷ có biết Ninh Nhược Sơ có quan hệ với ngự yêu sư nào trong thiên hạ của chúng ta không?"
Kỷ Vân Hòa đoán bừa: "Đại quốc sư?"
"Hả!" Lạc Cẩm Tang khó hiểu, "Sao cái gì tỷ cũng biết vậy!"
Kỷ Vân Hòa cười nhéo má Lạc Cẩm Tang: "Muội có ngốc không vậy, cõi đời này, người có thể sống lâu như vậy còn có ai chứ?"
"Được rồi, tỷ cũng biết Ninh Nhược Sơ là sư huynh của đại quốc sư sao?" ( cái này bạn Admin đoán ra từ mấy chương trước cơ, thấy tôi giỏi chưa các cô:v)
Kỷ Vân Hòa sững sốt một hồi, cái này... Nàng quả thực không biết.
"Bọn họ là đồng môn sao?" Kỷ Vân Hòa vô cùng kinh ngạc, "Sư phụ họ là ai? Vô Thường Thánh Giả của ngày xưa và Đại quốc sư của hôm nay, hai nhân vật quan trọng như vậy, tại sao sử sách chưa từng nhắc đến quan hệ giữa họ?"
"Điều này ta cũng không biết. Chuyện đó là do lúc đầu Không Minh hòa thượng vì thuyết phục Thanh Cơ mà nói ra. Bất quá Không Minh hòa thượng cũng không ngờ Thanh Cơ lại thích Ninh Nhược Sơ, hắn chẳng qua cho rằng, năm đó Ninh Nhược Sơ là ngự yêu sư chủ chốt phong ấn Thanh Vũ loan điểu, cho nên Thanh Vũ loan điểu hẳn phải hận hắn nhất, mà Ninh Nhược Sơ đã chết rồi, Thanh Vũ loan điểu dĩ nhiên muốn tìm một kẻ có liên quan hệ với hắn để báo thù. Nhưng không nghĩ tới, Thanh Cơ căn bản không quan tâm những thứ này. Nàng lúc ấy nói, Ninh Nhược Sơ là móc nối duy nhất giữa nàng và thế gian này, Ninh Nhược Sơ chết rồi, tất cả đều không còn liên quan đến nàng nữa."
Kỷ Vân Hòa có chút cảm khái, sau đó lại nhìn Lạc Cẩm Tang hỏi: "Vậy muội có bản lĩnh gì đem nàng ta quăng đến hồng trần thế tục?"
"Ta có thể uống nha!" Lạc Cẩm Tang đắc ý nói, "Thanh Cơ thích uống rượu, cùng ta mới gặp mà như đã quen từ lâu! Hai ta gặp mặt liền uống suốt hai đêm! Thanh Cơ liền kết bằng hữu với ta. Sau đó ta đi cùng Không Minh hòa thượng, Thanh Cơ đáp ứng ta, vì buổi rượu này nguyện ý đến Ngự Yêu đài xứ Bắc giúp ta một chuyện."
"Muội và Không Minh hòa thượng cứ thế đi?"
"Đi." Lạc Cẩm Tang gật đầu, "Trở về lại đi ngang qua đồng tuyết, hắc hắc..." ( =)) gian manh dễ sợ)
"..." Kỷ Vân Hòa đỡ trán, nhìn cái đức hạnh này của Lạc Cẩm Tang, cũng không biết có nên đi hỏi tội Không Minh hòa thượng nữa hay không. Nàng chấn tĩnh lại, hỏi tiếp: "Các người không đưa Thanh Cơ theo, vậy..."
Đột nhiên, Kỷ Vân Hòa nhớ ra, sau khi nàng bị bắt, trong vòng năm năm, người của triều đình tuyệt nhiên không dò la được tung tích của Thanh Vũ loan điểu, có thể thấy khi đó Thanh Cơ thật sự không liên lạc với mấy người Trường Ý.
"Ta cũng không còn cách nào mà, Tam Nguyệt tỷ đi rồi, ta cũng không có bản lĩnh trói Thanh Cơ ép đến phủ quốc sư cứu tỷ, chỉ dựa vào ta thì lại càng vô vọng. Ta chỉ có thể cùng tên lừa trọc quay về xứ Bắc, sau đó bám trụ ở nơi này, nhìn giao nhân cùng tên ngốc đó gây dựng thế lực, thu nạp yêu quái chạy trốn cùng phản đồ ngự yêu sư, sau đó hết thảy an bài ổn thỏa, giao nhân đưa ta đi tìm Thanh Cơ. Thanh Cơ hứa thực hiện một nguyện vọng của ta... Nàng giúp ta dụ đại quốc sư từ phủ quốc sư tới xứ Bắc."
Kỷ Vân Hòa hỏi: "Thanh Vũ loan điểu lợi hại như vậy, tại sao không trực tiếp để nàng cùng Trường Ý đến kinh sư, như vậy, nói không chừng còn có thể huyên náo triều đình, khiến triều đình không có mấy ngày được yên ổn."
"Ta cũng nói như vậy đó, tên lừa đại ngốc cũng nói như vậy, nhưng giao nhân không đồng ý."
Kỷ Vân Hòa ngây người.
"Giao nhân nói, hắn phải một mình, đưa tỷ đi."
Một câu này, tựa như cuốn Kỷ Vân Hòa trở lại đêm đó trong ngọn lửa dữ dội bùng lên màu máu đỏ, lúc nàng sắp chết lại gặp được Trường Ý, là hắn đưa nàng đi, rời khỏi chốn ngục tù u ám ngột ngạt.
Kỷ Vân Hòa rũ mắt xuống.
Nếu như nói cuộc đời này là một tờ giấy trắng, mỗi một tình cảm viết vào là một chấm mực, cho đến bây giờ, sợ rằng chưa có bất kỳ người nào hạ bút viết lên trang giấy trắng của Kỷ Vân Hòa nhiều như vậy.
Kỷ Vân Hòa cười khổ...
"Thật là một đuôi cá to độc tài."
"Còn không phải sao!" Lạc Cẩm Tang vẫn tiếp tục ríu rít oán trách bên tai Kỷ Vân Hòa, "Tỷ nhìn giao nhân kia xem, bây giờ leo lên vị trí tôn chủ xứ Bắc rồi lại trở nên bá đạo cậy mạnh không biết điều, hắn nhốt tỷ ở tiểu viện giữa hồ này bao nhiêu lâu cũng không cho ta đến gặp tỷ một lần, rõ ràng là nhờ ta cầu cứu Thanh Cơ mà! Hắn cư nhiên nói trở mặt liền trở mặt. Chẳng có lấy chút tình nghĩa nào..."
Mà tất cả những âm thanh ấy lúc này thật khó có thể lọt vào tai Kỷ Vân Hòa, nàng nhìn bức bình phong, lại cúi đầu nhìn mu bàn tay gầy trơ xương của mình, lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
...
Kinh sư, phủ quốc sư.
Bên trong căn phòng, giấy cửa sổ, rèm lụa cùng nệm trải giường đều là màu trắng, tựa như đang cử hành tang lễ.
Thuận Đức công chúa một thân hồng y, cực kỳ chói mắt giữa những phiến đồ tang này, chẳng qua là trên mặt nàng ta cũng quấn vải mỏng màu trắng, từ cằm thẳng một đường đến trán, chỉ lộ ra miệng, lỗ mũi và một con mắt.
Lúc này, Thuận Đức công chúa nửa tỉnh nửa say dựa vào thành giường lớn, trong tay vẫn cầm một bình rượu sứ xanh, trên đất cũng la liệt mảnh vỡ bình rượu.
"Người đâu!" Giọng nàng ta khản đặc, tựa như cổ họng đã bị xé rách, "Mang rượu tới đây! Bổn cung còn muốn uống!"
Hắc giáp tướng quân chân đi giày sắt bước vào. Giày sắt giẫm nát những mảnh sứ xanh, hắn đi tới trước mặt Thuận Đức công chúa, quỳ một chân xuống, những mảnh vỡ bén nhọn cắm vào đầu gối cũng hoàn toàn chẳng để tâm.
Trên mặt hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ sắt thật dày, giữa khe hở lộ ra đôi con ngươi cùng những vết sẹo bỏng chằng chịt, nom vô cùng đáng sợ: "Công chúa, thương thế của người vẫn chưa khỏi, không thể uống thêm nữa."
"Không thể? Bổn cung? Vì sao không thể!"
"Công chúa..."
"Ta cái gì cũng có thể làm! Ta hiện giờ cái gì cũng có thể làm! Ta có sư phụ! Sư phụ..." Thuận Đức công chúa lấm lét nhìn trái nhìn phải, không thấy đại quốc sư, trong con mắt lộ ra kia tràn đầy hoảng hốt, "Chu Lăng, sư phụ đâu? Sư phụ ta đâu?"
"Quốc sư đang chế thuốc cho công chúa, ngày mai sẽ để công chúa thử."
"Thuốc? Ha... Ha ha..." Thuận Đức công chúa chợt cười lớn, cười xong, nàng ta lại bắt lấy bao tay của Chu Lăng, kéo tay hắn ôm vào trong ngực.
Chu Lăng cả người cứng đờ, ngay sau đó không phản kháng nữa, ngoan ngoãn mặc cho Thuận Đức công chúa ôm tay hắn.
"Chu Lăng, ta nói cho đệ một bí mật." Thuận Đức công chúa ghé sát tai Chu Lăng, mang theo men say khàn giọng nói, "Ta, không phải nữ nhi của tiên hoàng."
Đôi mắt sau mặt nạ sắt bất ngờ trợn to, Chu Lăng chấn kinh đến sững sờ.
"Ta, là con gái của tiên hoàng hậu và Nhiếp Chính Vương."
Chu Lăng sợ hãi nói không nên lời: "Công... Công chúa..."
"Ta ấy à, ta lúc còn rất nhỏ thì biết chuyện, cho nên, ta từ nhỏ, luôn cẩn thận dè đặt, ta rất sợ sẽ sơ ý phạm lỗi, mẫu hậu cho rằng ta là một sai lầm, Nhiếp Chính Vương mấy lần muốn giết ta, ta... Ta sợ lắm..." Nàng ta cứ thế bật khóc bên tai Chu Lăng, "Ta sợ... ở chốn thâm cung, vô cớ mà chết... Lúc nhỏ, ta cắn răng chịu bị bắt nạt... Ta... Cho đến khi sư phụ... Sư phụ nhìn thấy ta."
Nàng ta vừa nói vừa vùng đứng lên, chân trần muốn đạp trên đất, Chu Lăng lập tức dùng tay còn lại lót dưới lòng bàn chân Thuận Đức công chúa, nàng ta giẫm trên mu bàn tay Chu Lăng, khiến cho lòng bàn tay hắn ghim đầy mảnh sứ vụn, nhưng nàng hoàn toàn không còn cảm giác, nàng tiến về phía trước, bàn chân trần trụi vẫn bị mảnh vụn đâm rách, Chu Lăng lo lắng đi theo sau lưng nàng.
"Công chúa..."
"Đúng... Người nhìn thấy ta, cho nên ta mới được làm một công chúa chân chính. Người chiếu cố ta, ta chính là mặt trăng chiếu sáng vạn sao, ta chính là nữ nhi kiêu hãnh của thiên tử, ngay cả đệ đệ của ta, hoàng tử chính thống, cũng phải cùng ta chia đều đế vị. Nhưng mà..."
Nàng ta xoay tròn một vòng, không hề cảm thấy lòng bàn chân đau đớn.
"Nhưng mà! Người không chiếu cố ta, Chu Lăng, đệ biết không, thứ người chiếu cố, là gương mặt này." Nàng ta nắm lấy băng vải trên mặt mình, dùng hết sức kéo ra, cho tới khi lộ ra một khe hở, để Chu Lăng nhìn thấy bên dưới lớp vải mỏng là da thịt thối rữa.
"Ta dùng cái này, gương mặt này, lấy được toàn bộ, nhưng nếu ta mất đi nó, ta cũng sẽ mất đi toàn bộ. Nhìn ta giống như có tất cả, nhưng thực ra cái gì cũng không nhận được, hôm nay... Hôm nay gương mặt mà ta dựa vào cũng bị hủy hoại..."
Nàng ta đứng tại chỗ, bất thình lình, giống như bộc phát cơn điên, hung hãn đập chai rượu trong tay xuống đất, bình sứ xanh vỡ tan tành, nàng ta nhặt mảnh vỡ lớn nhất lên, thô bạo rạch nát rèm lụa trước mặt.
"Thiên hạ này phụ ta, ta sẽ phụ thiên hạ! Có kẻ hại ta, ta phải giết ả! Ngự yêu sư Kỷ Vân Hòa! Trước tiên là đầu của ngươi!"
Giống như trông thấy Kỷ Vân Hòa đứng trước mặt mình vậy, Thuận Đức công chúa dùng mảnh vỡ điên cuồng rạch lên rèm lụa thêu hoa trước mặt, rèm lụa bị cắt tơi tả, nàng ta vẫn cầm mảnh vỡ đập mạnh vào cây cột gỗ, mảnh vỡ đâm vào tay nàng ta, máu tươi đầm đìa.
Chu Lăng nhìn nàng, cuộn chặt nắm đấm: "Công chúa, ta nguyện hoàn thành ý nguyện của người."
"Không! Ta muốn đích thân giết ả." Thuận Đức công chúa quay đầu lại, ánh mắt lộ ra ngoài lớp vải mỏng cháy lên ngọn lửa đỏ rực tanh nồng mùi máu, ác liệt xoáy vào Chu Lăng, "Kỷ Vân Hòa bị luyện thành yêu quái, cho nên có được thứ sức mạnh vốn không nên có. Chu Lăng, ta cũng muốn, ta muốn, so với ả càng cường đại hơn." Nàng khựng lại, đi về phía Chu Lăng, "Đệ đã cứu ta, đệ ở trong nhà lao giúp ta chặn lại ngọn lửa hừng hực, đệ và ta đều bị biển lửa thiêu hủy linh hồn, Chu Lăng, ta chỉ tin tưởng đệ, ta muốn đệ giúp ta."
Chu Lăng lại quỳ ở trên đất, cúi đầu hành lễ: "Tuân lệnh."
...
Sáng sớm hôm sau, đại quốc sư đem một hộp cao dược đến, đi vào phòng Thuận Đức công chúa, mới vừa tới bên giường, Thuận Đức công chúa đã mở mắt, nàng xuyên qua vải mỏng, nhìn dung nhan nhiều năm qua nhất mực chưa từng thay đổi của đại quốc sư.
"Sư phụ."
"Ừ."
"Cao dược mới, chế xong rồi?"
"Ừ, cao dược này có lẽ sẽ gây chút đau đớn, nhưng trong vòng một tháng, tất có hiệu quả."
"Sư phụ." Thuận Đức công chúa nói giọng khàn khàn, "Cao dược đau quá, thật giống như muốn đào từng thớ từng thớ thịt của con lên. Đừng đắp nữa."
Nhưng ngữ điệu đại quốc sư vẫn không xao động: "Có thể chữa khỏi, vậy thì cứ đào đi, tiếp tục đắp."
Thuận Đức công chúa trầm mặc chốc lát: "Sư phụ à, con muốn phần thưởng, thưởng cho con, chịu đựng nhiều thống khổ như vậy... Chỉ vì, hoàn thành nguyện vọng của người."
Lát sau, đại quốc sư nói: "Con muốn cái gì?"
"Cấm thuật và bí tịch người chưa từng để kẻ khác xem qua."
"..."
"Sư phụ?"
"Được, ta cho con."
Thuận Đức công chúa nghe vậy, khóe miệng cứng ngắc hơi nhếch lên, nàng ta nhìn đại quốc sư tháo từng vòng từng vòng băng vải trên mặt mình, thế rồi không nhìn đại quốc sư nữa, rũ mắt, nhìn xuống tấm lưng xấu xí của mình.
"Tạ sư phụ."