Không Minh hòa thượng là âm thầm bóc phốt, chị đại Thanh Cơ là bóc phốt trực diện luôn:v
#cv: Bún
#edit: Vy
___***___
Kỷ Vân Hòa để hai người ngồi xuống bên bàn trà nhỏ.
Thanh Vũ loan điểu tò mò quan sát cây nến trên bàn của nàng, tiếng Lạc Cẩm Tang thì giống như thác đổ vào hang sâu, vang vọng khắp nơi.
Nàng giống như mẹ già đau lòng kéo tay Kỷ Vân Hòa, Kỷ Vân Hòa thật vất vả mới an ủi được nàng, đến lúc này nàng lại bắt đầu đau khổ nước mắt trào dâng, lôi kéo Kỷ Vân Hòa khóc lóc kể lể, con đường đến gặp Kỷ Vân Hòa thật lắm gian truân.
"Từ ngày biết tỷ bị nhốt ở chỗ này ta đã muốn tới gặp tỷ rồi..." Lạc Cẩm Tang nức nở hai câu, lại quay đầu nhìn bên kia bình phong một cái, thấp giọng ghé sát bên tai Kỷ Vân Hòa:
"Ta chi rất nhiều tiền mua chuộc người làm, còn liều mạng xông qua, nhưng vẫn không thành công. Sau đó con lừa đại ngốc Không Minh không muốn để ta hao tâm tổn sức đi tìm tỷ, hắn nói tỷ sắp chết. Ta giận đến không chịu được liền đánh hắn một trận, rồi chạy đi nhờ nàng ấy..." Lạc Cẩm Tang tức giận chỉ Thanh Cơ vẫn đang dò xét cây nến, "Nàng cũng rất vô dụng! Cái gì mà Thanh Vũ loan điểu? Hừ! Chẳng có chút hữu dụng gì!"
Thanh Cơ bật cười nghiêng đầu nhìn nàng: "Tiểu nha đầu nhà ngươi, còn dám trách móc ta à." Giữa hai hàng lông mày của nàng cùng Tuyết Tam Nguyệt có chút tương đồng, thoáng chốc, khiến cho Kỷ Vân Hòa tưởng rằng, ba người các nàng trời xui đất khiến ở tiểu viện giữa hồ này tương phùng, nhưng cẩn thận nhìn lại, trong mắt nàng có nét mị hoặc Tuyết Tam Nguyệt chưa từng có.
Thanh Cơ nhìn chằm chằm Lạc Cẩm Tang: "Mấy ngày trước không phải ta cũng đã giúp ngươi cầu xin sao, người ta là tâm can bảo bối của giao nhân đại nhân, không cho phép kẻ khác gặp mặt, ta còn có biện pháp gì đây?"
Kỷ Vân Hòa nhếch môi, yên lặng lẩm bẩm: "Tâm can bảo bối..." Mà thanh âm của nàng lại mất hút trong lời chất vấn đầy giận dữ của Lạc Cẩm Tang.
"Ngươi đánh hắn đi! Yêu lực của ngươi chỉ dùng để làm cảnh à?" Lạc Cẩm Tang cả giận nói, "Ngươi nhìn xem có chỗ nào giống tâm can bảo bối, nếu thực là tâm can bảo bối, có gầy yếu thành cái bộ dạng này không?" Lạc Cẩm Tang kéo tay Kỷ Vân Hòa quơ quơ, "Ngươi nhìn cánh tay này đi! Hả? Nhìn cả mặt mũi này đi! Hả? Còn có mái tóc này! Có nhà ai nuôi tâm can bảo bối thành như vậy không?"
Kỷ Vân Hòa cười một tiếng, đẩy nhẹ Lạc Cẩm Tang: "Ta là một tù nhân, ở trong miệng các người thế nào lại trở thành thượng khách rồi."
Lạc Cẩm Tang nhìn Kỷ Vân Hòa, khóe miệng giật giật, trầm mặc nửa ngày mới nhìn thẳng Kỷ Vân Hòa, nói: "Vân Hòa, ta cho tới bây giờ vẫn không tin tỷ là người xấu."
Kỷ Vân Hòa cho đến ngày hôm nay cũng chưa từng bởi vì chuyện mình làm sáu năm trước mà cảm thấy hối hận hay ủy khuất, đây là chuyện nàng muốn làm, cho nên nàng nguyện ý gánh vác hậu quả. Cho tới nay nàng vẫn luôn cho là mình vô cùng thanh thản. Nhưng vào giờ phút này, nghe Lạc Cẩm Tang nói ra lời ấy, đáy lòng Kỷ Vân Hòa chợt gợn sóng.
Nàng nhìn lướt qua bình phong, lại rũ mắt, cuối cùng chỉ bày ra nụ cười nhìn Lạc Cẩm Tang, không hề đáp lại lời nàng: "Không nói chuyện của ta nữa, sáu năm qua ta đều như vậy, muội thì sao, sáu năm qua, muội đã làm những gì? Chịu bao nhiêu khổ cực, lại học được bao nhiêu bản lĩnh?"
"Ta..." Lạc Cẩm Tang liếc bên ngoài bức bình phong một cái, "Đây là một câu chuyện rất dài..."
Đúng lúc, thị nữ vừa quét dọn sạch sẽ căn phòng, toàn bộ đều lui ra, người bên ngoài bình phong cũng đột nhiên mở miệng: "Đủ rồi. Không còn sớm nữa, các người đi đi."
Trường Ý hạ lệnh đuổi khách.
"Ấy, chờ đã, Thanh Cơ, ngươi đã tới rồi thì mau xem thử Vân Hòa nhà ta một chút đi." Lạc Cẩm Tang nói, "Ngươi mặc dù không phải đại phu nhưng dù gì cũng sống nhiều năm như vậy, vạn nhất lại có phương pháp gì đó."
Lời vừa nói ra, Trường Ý quả nhiên yên lặng.
Thanh Cơ bĩu môi một cái: "Vậy thì xem thử một chút." Nàng cầm cổ tay Kỷ Vân Hòa, ngay sau đó khẽ cau mày.
Lạc Cẩm Tang khẩn trương nhìn Thanh Cơ: "Như thế nào vậy?"
"Không Minh hòa thượng nói nàng còn có thể sống bao lâu?"
"Hơn một tháng."
Thanh Cơ cố làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu: "Theo như ta thấy, chỉ còn một cách có thể cứu nàng."
Ba cặp mắt đồng loạt rơi trên người Thanh Cơ, Thanh Cơ đứng lên, nhìn trái nhìn phải một hồi, ánh mắt chiếu đến Lạc Cẩm Tang, chớp mắt tiếp theo, Thanh Cơ rút chủy thủ bên hông Lạc Cẩm Tang, nhắm thẳng vào cổ họng Kỷ Vân Hòa.
Lạc Cẩm Tang cuống cuồng la lên: "Á! Làm gì vậy!?"
Trường Ý cũng lập tức đến bên cạnh Kỷ Vân Hòa.
"Thân thể này của nàng, chết là sự giải thoát tốt nhất."
Lạc Cẩm Tang nổi giận hét lớn: "Ta bảo ngươi tới trị bệnh, ngươi lại làm cái gì vậy!"
"Đi ra ngoài." Trường Ý cũng quát lên.
Chỉ có Kỷ Vân Hòa không mấy liên quan ngồi trên ghế, cong mắt cười, liên tục gật đầu: "Hợp ý ta, hợp ý ta."
Lạc Cẩm Tang càng tức giận: "Vân Hòa! Tỷ nói cái gì vậy! Dẫu sao cũng còn một tháng mà!"
Trường Ý lại hung tợn trừng mắt với Lạc Cẩm Tang: "Tất cả đi ra ngoài!"
Một tiếng quát, hai người đều bị đuổi ra ngoài.
Kỷ Vân Hòa cao hứng còn lại một mình, ngồi trên ghế cười đến mặt cũng hơi ửng đỏ: "Nha đầu Lạc Cẩm Tang này, nơi nào có muội nơi đó vui vẻ. Ấy thế mà đến Thanh Vũ loan điểu cũng kết bạn được..."
Trường Ý đuổi hai người xong, sắc mặt vừa âm u vừa cứng ngắc, quay đầu nhìn thấy Kỷ Vân Hòa đang cười híp mắt, vẻ mặt bất giác có đôi chút hòa hoãn.
Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý, "Trường Ý, chàng sau này cho phép các nàng ấy đến thăm ta có được không?"
Nghe thấy thỉnh cầu của Kỷ Vân Hòa, thần sắc trong mắt Trường Ý lại hơi lạnh xuống, hắn trầm mặc giây lát, sau đó không nói một lời, xoay người rời đi.
Kỷ Vân Hòa cho là hắn không đồng ý, hắn từ trước đến nay đối với yêu cầu của nàng đều làm như không thấy. Kỷ Vân Hòa cũng quen rồi, cũng không để trong lòng, vốn dĩ, nàng chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi.
Nhưng Kỷ Vân Hòa không ngờ tới, rạng sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời chưa ló, bên ngoài vẫn còn sương giá, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng bước chân. Nhịp bước nhanh nhẹn, phát ra chuỗi âm thanh đầy hứng khởi, vực dậy tinh thần người ta.
Cửa phòng "két" một tiếng, bị người đẩy ra, nhưng lại không có ai đi tới. Lát sau, cánh cửa lại thận trọng đóng vào.
Chân ai đó nhẹ nhàng đạp trên đất, nhưng vẫn phát ra âm thanh "cọt kẹt" trên sàn lầu các.
Đúng lúc, Trường Ý mới vừa đi không lâu, nói là xử lý công vụ bên ngoài. Kỷ Vân Hòa nằm trên giường chuẩn bị ngủ, chợt thấy bên cạnh tối sầm lại, Lạc Cẩm Tang ẩn thân từ từ hiện ra.
Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn nàng, Lạc Cẩm Tang cười hì hì tiến tới mép giường, nhiệt tình ôm chầm lấy Kỷ Vân Hòa: "Vân Hòa, ngạc nhiên chưa, ta lại tới thăm tỷ này."
Kỷ Vân Hòa khẽ nhíu mày: "Không ai cản muội?"
"Không ai cản ta đâu." Lạc Cẩm Tang cười nói, "Ai có thể nhìn thấy ta chứ!"
"Vậy trước kia muội ẩn thân, tại sao không thể vào được?"
"Là thế này." Lạc Cẩm Tang xấu hổ gãi đầu, "Trước đây bị cấm chế bên ngoài đảo giữa hồ ngăn cản, hôm nay cấm chế không còn nữa."
Kỷ Vân Hòa cười cười, che giấu ấm áp đang xông lên lồng ngực: "Sáng sớm muội đã tới phá giấc ngủ của ta là muốn làm gì?"
Lạc Cẩm Tang xách cái bọc vải tới: "Tỷ nhìn xem, ngày tỷ rời khỏi Ngự Yêu cốc đã bảo ta mang bộ trà cụ đi, ta vẫn luôn giữ gìn cho tỷ đó."
Kỷ Vân Hòa cúi đầu nhìn, gặp lại vật cũ, ký ức nhất thời lướt qua trong đầu, mặc dù không phải thứ đáng lưu luyến, nhưng đột nhiên nhớ tới, trái lại còn có mấy phần buồn bã.
Nàng đón lấy trà cụ, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Cẩm Tang, cảm ơn muội."
Lạc Cẩm Tang gãi đầu: "Trà cụ thôi mà, không cần cảm ơn, chỉ là muốn bảo vệ nó, thật không dễ dàng."
Kỷ Vân Hòa nghe vậy, có chút buồn cười nhìn nàng: "Một bộ trà cụ không đáng tiền, còn có người muốn đập nó sao?"
"Đúng đó!" Lạc Cẩm Tang tức giận nói, là con lừa trọc Không Minh hòa thượng! Sáu năm trước sau khi tỷ đi mất, ta mang theo trà cụ của tỷ như mấy lần trước đi khắp nơi tìm tung tích con lừa đại ngốc đó, nhưng lần này ta tìm lâu thật lâu, cuối cùng tìm được hắn, hắn không chỉ bảo vệ Cù Hiểu Tinh ta giao cho hắn, còn cứu cả giao nhân."
Đêm đó dưới ánh trăng vằng vặc, một kiếm bên vực, Kỷ Vân Hòa như cũ thấy trong lòng nhói đau.
"Tên lừa trọc nói hắn vớt giao nhân từ dưới sông lên, khi đó giao nhân cũng sắp chết, hoàn toàn không có khát vọng cầu sinh, chỉ giữa mấy câu ngắt quãng lộ ra là bị..." Lạc Cẩm Tang dừng một chút, "Là bị tỷ làm hại... Ta đương nhiên không tin, nhưng con lừa đại ngốc kia lại rất tin tưởng hắn, đợi thương thế của giao nhân khá hơn, tên lừa kia từ chỗ hắn biết được đầu đuôi câu chuyện, giận đến mức muốn đập hết đồ của tỷ, còn nói ta mang những thứ này là tiếp tay cho ác nhân."
"Ha." Lạc Cẩm Tang cười nhạt, "Một bộ trà cụ, đẹp như vậy, nó có làm gì sai mà phải đập. Còn nữa, tỷ sao có thể là ác nhân!"
Kỷ Vân Hòa bật cười, vừa sờ chén trà vừa nói: "Đúng vậy, đập một bộ trà cụ có thể giải tỏa cái gì, nếu ta là Không Minh hòa thượng, hẳn là đã giết chết ta rồi."
"Tỷ lại nói bậy!" Lạc Cẩm Tang trách Kỷ Vân Hòa, nói tiếp, "Ta lúc ấy giúp tỷ giải thích. Ta rời khỏi Ngự Yêu cốc trước, tỷ chẳng phải từng nói với ta, để ta mang trà cụ đi, ở bên ngoài chờ tỷ, sau đó Lâm Hạo Thanh sẽ nhường môn vị Cốc Chủ cho tỷ sao? Đến lúc đó, tỷ sẽ dùng thân phận Cốc Chủ thả giao nhân."
Kỷ Vân Hòa trầm tư hồi lâu, à, thì ra muội nói như vậy.
"Nhưng mà tên lừa trọc giễu cợt ta, nói thuyết pháp này quá kỳ quái, không thể hiểu nổi, hắn nói ngay cả ta tỷ cũng lừa gạt, vậy nên tỷ là người xấu."
Kỷ Vân Hòa miết chén trà: "Muội thì sao? Muội nói thế nào?"
"Ta mắng hắn một trận, sau đó bỏ đi."
Kỷ Vân Hòa không ngừng lắc đầu cười: "Muội mắng hắn một trận, còn có thể đi đâu nữa?"
"Đi tìm Tuyết Tam Nguyệt nha!" Lạc Cẩm Tang nhớ tới chuyện năm đó, vẫn cảm thấy kích động như xưa, "Lúc ấy ta biết tỷ vì áp giải giao nhân không thành mà bị triều đình bắt, nhốt trong phủ quốc sư, ta gấp đến độ đứng ngồi không yên, đúng lúc tên lừa ngu ngốc kia chọc giận ta, ta bèn dứt khoát đeo nải trên lưng, một mình lên đường." Nàng vỗ trà cụ trong tay Kỷ Vân Hòa, "Đề phòng tên lừa trọc thừa dịp ta không có ở đây đập đồ của tỷ, ta liền đem nó giao cho Cù Hiểu Tinh, bảo hắn cất giấu thật tốt, mai phục ở xứ Bắc chờ ta trở về. Tỷ xem, hắn cũng không phụ sứ mạng."
"Cù Hiểu Tinh cũng ở Ngự Yêu đài chứ?"
" Ừ, ở đây, sáu năm trước hắn một mực đi theo Không Minh hòa thượng, bây giờ ở Ngự Yêu đài cũng có một chức quan. Hắn cũng muốn gặp tỷ, chẳng qua là ngày hôm qua giao nhân kia cho ta lên đảo nhưng không cho hắn lên, theo ta thấy, bởi vì Cù Hiểu Tinh là nam nhân nên hắn mới không cho hai người gặp nhau."
"Cù Hiểu Tinh lớn đến đâu chứ, bất quá vẫn là một tiểu thiếu niên mà."
"Sáu năm, tiểu thiếu niên cũng đã trưởng thành."
Kỷ Vân Hòa lắc đầu cười: "Sau đó thì sao? Muội tìm được Tuyết Tam Nguyệt rồi à?"
"Tỷ ấy khi trước bị Thanh Vũ loan điểu mang đi, sau đó ta nghe nói, Thanh Vũ loan điểu từng xuất hiện ở phía bắc biên cảnh phương bắc, vì vậy ta một đường đến phương bắc, đến tận vùng cực bắc, nhưng phương Bắc quá rộng lớn, ta bị lạc đường trên cánh đồng tuyết, quả thực đã tuyệt vọng đến cực điểm. Nhưng mà..." Nói đến đây, gò má Lạc Cẩm Tang hơi ửng đỏ, nàng có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, ngoảnh mặt đi.
"Đại khái là do thiên ý gì đó, tên lừa đại ngốc cũng xuất hiện ở đồng tuyết, hắn cứu ta."
Kỷ Vân Hòa ranh mãnh cười một tiếng, "Ồ, đồng tuyết mịt mù, cô nam quả nữ, cùng chung hoạn nạn?"
"Đúng, sau đó ta không cẩn thận đã ngủ cùng hắn."
Tay Kỷ Vân Hòa run run, trà cụ được phó thác suốt sáu năm, một chén trà thoáng chốc rơi xuống đất, vỡ tan tành, chấn động như chớp giật. Kỷ Vân Hòa há miệng, giống như bị sét đánh câm, một chữ cũng không thốt ra được.
Lạc Cẩm Tang trái lại đau lòng ngồi xổm: "Ôi ôi ôi! Chén, chén, chén của ta!"
Kỷ Vân Hòa đem những chén trà còn lại nhét vào giường, kéo Lạc Cẩm Tang dậy: "Muội cùng hắn thế nào?"
Lạc Cẩm Tang trầm mặc một hồi, thành thực nói: "Ngủ cùng hắn."
"Vậy muội bây giờ cùng hắn... cùng hắn..."
"Vẫn như trước kia thôi."
"Cái gì!?" Kỷ Vân Hòa trong nháy mắt cảm thấy mình không thể chết như vậy, nàng phải lôi đồ cặn bã Không Minh hòa thượng tới đây, hỏi xem hắn có muốn chết trước hay không...
"Ai ya, đồng tuyết mênh mông đúng vào mùa đông rét lạnh, ta mượn dương khí của hắn, ủ ấm chút thôi, không phạm sai lầm đâu..."
Cái (gì)... Nói như vậy... Ngược lại vẫn là Lạc Cẩm Tang chiếm tiện nghi...
#ngu_yeu_chuong_68