#Vy
CHƯƠNG 67: ẤN KÝ
Đối với chuyện kì quái đột nhiên phát sinh này, Kỷ Vân Hòa hồi lâu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Thực ra thì, mặc dù Kỷ Vân Hòa chế nhạo Trường Ý không có nữ nhân quyến rũ, nhưng trên thực tế, Kỷ Vân Hòa cũng chưa từng câu dẫn nam nhân nha! Lần đầu tiên hạ thủ đã gặp phải loại chuyện nghiêm trọng như thế này, quả thực không ngờ đến, không kịp trở tay.
Nàng bối rối rồi lại bối rối, bối rối xong rồi, Kỷ Vân Hòa ngẫm lại chuyện này, cũng cảm thấy buồn cười, cười xong rồi, nàng lại ngộ ra có gì đó không đúng.
Trường Ý là loại người gì chứ, cho dù hắn bởi vì bị phản bội nên tâm tính thay đổi, trở nên cương quyết, bức người, nhưng hắn cũng sẽ không biến thành một lãng tử bạc tình.
Bởi vì, nếu như hắn thật sự trở nên phóng lãng, cũng không cần chờ đợi sáu năm, lập mưu kế cướp nàng từ phủ quốc sư đem về hành hạ.
(*thứ lỗi cho đầu óc đen tối của tôi, trong đầu tôi chỉ có loại "hành hạ" trong bóng tối*)
Hắn giày vò nàng, cầm tù nàng, chẳng phải cũng bởi vì canh cánh trong lòng những chuyện trước đây, không buông bỏ được sao...
Hắn vẫn luôn một người cực kỳ cố chấp, mà nay giao nhân cố chấp này lại đột nhiên từ bỏ quy tắc mà Giao Nhân tộc bọn họ luôn tôn sùng... Càn rỡ to gan hôn một người không có hẹn ước chung thân với mình?
Chỉ vì trả thù? Hay là vì để nàng khó chịu?
Kỷ Vân Hòa cảm thấy, đuôi cá to này nhất định còn có chuyện gạt nàng.
Trong chuyện này nàng cũng không định vòng vo thăm dò, vì vậy, lại đến giờ dùng bữa... Giao-nhân-cố-chấp vẫn cố chấp tuân thủ nghiêm ngặt "quy củ" hắn đặt ra, lại tới giám sát Kỷ Vân Hòa ăn cơm.
Kỷ Vân Hòa cầm đũa, đè xuống những lúng túng của mình, bĩnh tĩnh nhìn người ngồi đối diện, đi thẳng vào vấn đề, đại đao dứt khoát bổ về phía Trường Ý*:
(*ý là đánh trực diện, đánh phủ đầu, không cho con cá thoát!)
"Hôm qua, chàng vì sao lại hôn ta?"
Người đối diện khuôn mặt khuất sau văn thư, nghe được lời này, văn thư vẫn tiếp tục che mặt một hồi, lát sau mới đặt xuống.
Trường Ý một bộ mặt lạnh, giống như thường ngày.
"Nàng không phải muốn thử một chút sao?"
"Ai muốn thử kiểu này!" Kỷ Vân Hòa nhất thời không ngăn được bản thân đỏ mặt, vừa định đập bàn đứng lên, nhưng đã kịp thời khắc chế cảm xúc, nàng hít sâu một hơi, dùng lý trí ngăn lại toàn bộ xao động cùng bối rối trong nội tâm, trầm giọng nói: "Trường Ý, chàng biết ta đang nói gì."
"Khiêu khích ta, là nàng." Trường Ý đem văn thư bỏ trên bàn, vẫn thản nhiên nhìn Kỷ Vân Hòa, "Hiện giờ truy hỏi ta, cũng là nàng. Ta không biết nàng muốn nói gì."
"Được, vậy ta hỏi lại hoàn chỉnh một lần." Kỷ Vân Hòa chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, không bỏ sót bất kỳ một tia cảm xúc nào trên mặt hắn, "Quy tắc của tộc Giao Nhân, cả đời chỉ cho phép một người. Hôm qua, chàng vì sao lại hôn ta?"
Giữa ánh nến, bốn mắt giáp nhau, dù đang nói chuyện nam nữ, nhưng tuyệt nhiên không có nửa phần tình ý.
"Ta tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của tộc ta, không hề phá vỡ."
Một hồi lâu sau, Trường Ý trả lời như vậy.
Mà một câu này, lại khiến cho Kỷ Vân Hòa chết lặng hồi lâu.
Nàng thực ra từ trước lúc hỏi trong lòng đã nghĩ đến nguyên do dẫn đến chuyện này, nhưng khi nghe chính miệng Trường Ý nói ra, đáy lòng nàng như cũ vẫn rung động: "Chàng... Lúc nào..."
Trường Ý nói: "Đây cũng không phải lần đầu tiên ta và nàng tiếp xúc da thịt."
Nghe vậy, trong đầu Kỷ Vân Hòa đột nhiên lóe lên một hình ảnh, là hôm đó nàng từ tiểu viện giữa hồ chạy trốn, đến trên mặt băng kia, nàng chọc giận Trường Ý, Trường Ý cắn lỗ tai nàng, rách da chảy máu, để lại một ấn ký màu lam...
Kỷ Vân Hòa sờ ấn ký trên tai mình, nàng nhìn Trường Ý: "Chàng điên rồi."
"Chỉ là vì vây khốn nàng mà thôi." Trường Ý nói, "Ấn ký tộc ta, có thể giúp ta thấy những gì ta muốn thấy, cho gì nàng ở nơi nào, trong bất cứ tình huống gì, chỉ cần ta muốn biết, lập tức sẽ biết."
Khó trách... Khó trách...
Sau đó, mấy lần Kỷ Vân Hòa định tự vẫn, mới vừa xốc chăn hắn đã tìm tới, thì ra là như vậy!
"Ta không phải cái bóng của chàng."
"Nàng không phải." Hắn nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, không hề chớp mắt, "Nàng là thú trong lồng." (*quá đáng ><*)
"À..." Kỷ Vân Hòa bật cười, ba phần bất đắc dĩ, bảy phần thê lương, "Trường Ý, chàng là muốn dùng sinh mệnh của chàng để nhốt ta."
Kỷ Vân Hòa nói đến đây, Trường Ý rốt cuộc trầm mặc.
Cách hồi lâu, Trường Ý đứng dậy: "Ăn xong rồi thì gọi người tới thu dọn." Hắn vừa nói, xoay người đi tới trước bức bình phong.
"Đứng lại. Ta còn một câu muốn hỏi." Kỷ Vân Hòa gọi hắn.
Trường Ý quay đầu.
"Giao Nhân tộc có thể thề nguyền với người khác không?"
Bàn tay bên trong hắc bào chợt nắm chặt thành quyền. Trường Ý sa sầm mặt, không đáp lời, dứt khoát vòng qua bình phong, hắn vung tay hạ một cấm chế ở phía Kỷ Vân Hòa.
"Này!" Kỷ Vân Hòa gọi với theo, "Chàng trả lời ta đi!"
Nhưng mặc cho Kỷ Hân Hòa đứng sau cấm chế gào thét thế nào, Trường Ý cũng không để ý đến nàng nữa.
Kêu một hồi, Kỷ Vân Hòa thấm mệt, nàng đi tới ngồi xuống giường, bắt đầu suy nghĩ, cũng may là nàng yểu mệnh, nếu như Trường Ý còn có thể cùng người khác thề nguyền, như vậy cũng không coi là chuyện hệ trọng gì, chỉ e rằng Giao Nhân tộc đầu óc có vấn đề, định ra một quy định không thể tái giá, Giao Nhân tộc lại trường thọ, vậy chẳng phải sẽ thủ tiết đến chết sao...
Cũng không đến nỗi cả tộc đều ngốc như vậy đâu nhỉ...
Kỷ Vân Hòa nằm trên giường lo lắng, nhưng không bao lâu sau, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Gần đây, nàng thường xuyên mệt mỏi rã rời, Không Minh hòa thượng nói thân thể nàng không ổn, tinh thần không tốt, Trường Ý vậy mà không hề bận tâm. Kỷ Vân Hòa vốn dĩ cũng cho là như vậy, tận cho đến khi bạch y nữ tử nọ lần thứ ba xuất hiện trong mộng của nàng, Kỷ Vân Hòa mới phát giác có gì đó không đúng.
Đêm nay, là lần thứ tư...
Mà đêm nay, hình như có chút khác.
Kỷ Vân Hòa cảm giác được lòng bàn chân có gió, nâng nàng tới gần nữ tử kia.
Nhưng khuôn mặt nử tử ấy luôn có mây trắng che kín, khiến cho Kỷ Vân Hòa không nhìn rõ.
"Là ngươi vài ngày trước ngăn cản đường lên trời của ta." Kỷ Vân Hòa bị gió thổi đến bên cạnh nàng ta, nàng hỏi, "Ngươi là ai, tại sao những ngày qua lại nhiều lần xuất hiện trong mộng cảnh của ta?"
"Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện." Thanh âm nữ tử như từ trong gió vọng đến, bị thổi làm đứt quãng, nghe không rõ ràng.
"Ta cũng không biết ngươi là ai, vì sao phải giúp ngươi?"
"Ta là..." Lời nàng bị gió lớn cuốn lấp, "Giúp ta... Thanh Vũ... Loan điểu..."
Kỷ Vân Hòa vểnh tai, cố gắng lắng nghe nàng đang nói gì, nhưng tiếng gió lấn át thanh âm của nàng, khiến cho Kỷ Vân Hòa ngoại trừ mấy từ rời rạc kia, những câu khác hoàn toàn không nghe rõ.
Thoáng chốc, đám mây dưới chân đột nhiên biến mất, Kỷ Vân Hòa lần nữa từ không trung rơi xuống, nàng choàng tỉnh, thị nữ đang đắp chăn cho nàng bị dọa sợ hết hồn.
Kỷ Vân Hòa nhìn sang bên cạnh, lúc này mới thấy trong phòng có ba thị nữ, một người giúp nàng đắp chăn, một người đang thu dọn đĩa thức ăn, một người đang đóng cửa sổ lúc trước để mở cho gió lùa lại. Kỷ Vân Hòa mơ hồ nhớ, hôm đó nàng đốt than tự vẫn, cũng là Trường Ý mở cửa sổ cho gió thổi vào, hôm đó gió còn hơi lớn...
Nàng ghi nhớ chuyện này, nhưng cũng không nói ra: "Ta không ngủ, không cần đắp chăn cho ta."
Kỷ Vân Hòa vừa mở miệng, chợt nghe bên ngoài bình phong một trận ồn ào, một giọng thiếu nữ hết sức quen tai kêu lên —— "Á á, ta nghe thấy rồi, tỷ ấy nói tỷ ấy không ngủ, tỷ ấy dậy rồi, ngươi để cho tên đại ngốc Không Minh trị bệnh cho tỷ ấy, vậy tại sao lại không tin đại phu ta tìm về, đại phu ta tìm cũng có thể chữa cho tỷ tỷ!"
Trường Ý thấp giọng: "Chớ làm ồn."
"Hức..." Nử tử kia lập tức thút thít một tiếng, tựa như vì sợ hãi mà ngậm miệng lại.
Kỷ Vân Hòa ngoảnh đầu lại, ở nơi đó có ba bóng người nhờ ánh nến chiếu lên bình phong, một là Trường Ý đang ngồi, ngoài ra còn có bóng dáng hai nữ tử.
Kỷ Vân Hòa muốn xuống giường, thị nữ vội vàng cản nàng: "Cô nương..." Kỷ Vân Hòa vỗ vỗ tay thị nữ, đi tới bên bức bình phong. Bởi vì có thị nữ tới, cho nên Trường Ý tạm thời gỡ bỏ cấm chế, Kỷ Vân Hòa dựa vào bình phong nhìn Lạc Cẩm Tang vừa có chút sợ hãi vừa có chút tức giận đối mặt với Trường Ý, bật cười.
"Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp."
Trường Ý ngồi sau bàn đọc sách liếc Kỷ Vân Hòa một cái, nhưng cũng không ngắt lời nàng. Suy cho cùng cũng ngầm cho phép nàng và Lạc Cẩm Tang gặp nhau.
Lạc Cẩm Tang vừa quay đầu, đôi mắt hạnh nhân nhất thời phiếm hồng, nước mắt như hạt châu lũ lượt rơi xuống: "Vân Hòa... Vân... Vân Hòa..." Nàng tiến về phía trước hai bước, lại che miệng dừng lại, "Tỷ làm sao... Làm sao gầy đến vậy..."
Nhìn nàng khóc, trong lòng Kỷ Vân Hòa cũng thêm mấy phần thương cảm, nhưng nàng vẫn cười nói: "Gầy mặc y phục mới đẹp."
Trường Ý cầm văn thư lên: "Muốn ôn chuyện cũ, ra phía sau đi."
Nghe giọng điệu này, xen chừng không có ý ngăn trở Kỷ Vân Hòa tiếp xúc với Lạc Cẩm Tang. Lạc Cẩm Tang lập tức chạy hai bước, ôm lấy Kỷ Vân Hòa. Nhưng sau khi ôm rồi, tay nàng sờ trên lưng Kỷ Vân Hòa một lượt, sau đó càng khổ sở khóc lớn hơn: "Tỷ làm sao gầy thành như vậy, tỷ làm sao lại gầy đến vậy..."
Nàng nức nở mãi, chỉ nói hai câu này, có lẽ là thương tâm đến độ không thốt lên lời.
Kỷ Vân Hòa chỉ đành vỗ vỗ lưng nàng, an ủi nàng: "Cũng đã nhiều năm như vậy, trưởng thành rồi, sao vẫn như con nít thế này."
Lạc Cẩm Tang liều mạng khóc, đúng lúc, thanh y nữ tử bên cạnh đi tới, khẽ thở dài một tiếng: "Còn không phải sao, ồn ào quá rồi."
Kỷ Vân Hòa nhìn thanh y nữ tử, chợt sững người.
"Thanh... Vũ loan điểu."
Thanh Cơ nhìn về phía Kỷ Vân Hòa, cười nói: " Đúng, còn không phải là con chim này sao."
Kỷ Vân Hòa nhìn nàng, nhất thời có chút ngẩn ra, thanh âm mới vừa rồi ở trong mộng của nàng đã gọi cái tên này... Nháy mắt tiếp theo lại xuất hiện trước mặt nàng, cái này... Sợ rằng không phải chỉ là trùng hợp.
#ngu_yeu_chuong_67