Hônnnnn!
#Vy
CHƯƠNG 66: THỬ MỘT CHÚT
Kỷ Vân Hòa quan sát Không Minh hòa thượng hai ngày, đúng như lời hắn nói, hắn hoàn toàn không nghĩ đến sẽ nói cho Trường Ý những chuyện hắn biết.
Kỷ Vân Hòa yên tâm. Nhưng qua mấy ngày sống cùng Trường Ý dưới một mái hiên, Kỷ Vân Hòa lại phát hiện một chuyện khác khiến nàng phải lo lắng...
Không liên quan tới những điều khác, mà chỉ liên quan tới Trường Ý —— Giao nhân Trường Ý này... không hề ngủ.
Kỷ Vân Hòa nay đã trở thành một người không thể thấy ánh mặt trời, cho nên nàng ban ngày núp, ban tối bò ra, mặt trời lặn thì dậy, mặt trời mọc thì ngủ, thời gian đảo ngược cũng thành thói quen, trái lại cũng rất có tinh thần. Nhưng Trường Ý không phải như vậy. Kỷ Vân Hòa trước kia luôn cho rằng, mỗi đêm Trường Ý đến nhìn nàng ăn cơm, chờ nàng ăn hết liền đi, sau khi trở về sẽ an ổn nghỉ ngơi.
Nhưng qua mấy ngày thâu đêm suốt sáng, cho đến tận buổi tối hôm sau, Kỷ Vân Hòa phát hiện, lúc nàng dùng cơm - Trường Ý xem văn thư, khi nàng đùa nghịch với ngọn lửa bên chậu than - Trường Ý xem văn thư, đến tận khi mặt trời mọc, nàng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ - Trường Ý vẫn còn đang xem văn thư.
Mà khi mặt trời lên cao, sau bàn đọc sách trước tấm bình phong, lại có từng tốp người cầm công vụ văn thư đến tìm hắn.
Thỉnh thoảng vào buổi trưa, Kỷ Vân Hòa thấy hắn nghỉ một lát sau bữa trưa, buổi chiều lại tiếp tục bận rộn. Buổi tối nhiều nhất cũng chỉ rời công việc vào thời gian nàng ăn cơm. Trước sau cộng lại, một ngày nghỉ ngơi không quá hai giờ.
Kỷ Vân Hòa bứt rứt mấy ngày, rốt cuộc, vào một ngày chạng vạng tối lúc dùng cơm, Kỷ Vân Hòa không nhịn được hỏi Trường Ý ngồi đối diện ——
"Chàng là muốn cùng ta so tài xem một tháng sau, ai sẽ chết trước sao?"
Trường Ý lúc này mới dời mắt khỏi quyển sách trước mặt, dời đến trên khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Vân Hòa. Lần nữa nhấn mạnh: "Nàng sẽ không chết."
"Đúng." Kỷ Vân Hòa gật đầu, "Nhưng mà chàng sẽ."
Trường Ý buông văn thư xuống, vẫn thản nhiên nhìn Kỷ Vân Hòa: "Ta chết sớm, nàng không nên vui mừng sao?"
Kỷ Vân Hòa mỉm cười, buông bát đũa xuống, nàng đứng dậy, gạt thức ăn trên bàn sang một bên, nửa người ngả lên bàn, hai tay chống gò má, đôi mắt đen như mực trân trân nhìn Trường Ý: "Ta đổi ý rồi."
Trường Ý không tránh không né, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Vân Hòa, chờ nàng nói rõ.
"Nói không chừng, theo như tình huống hiện giờ, chàng sẽ chết sớm hơn cả ta, cho nên..." Kỷ Vân Hòa ôn nhu nói: "Ta muốn đối tốt với chàng một chút, như vậy... Chàng cũng có thể tốt với ta hơn chút, phải không?"
Sắc mặt Trường Ý vẫn lạnh lẽo như cũ, vẽ nên dáng vẻ một hung thần: "Không biết." Một câu cự tuyệt.
Nhưng nhìn bộ dáng cự tuyệt cứng ngắc của Trường Ý, Kỷ Vân Hòa hơi mím môi, che giấu ý cười.
Nàng vươn ngón tay chạm vào sống mũi của Trường Ý, Trường Ý vẫn không tránh, như cũ nhìn thẳng vào mắt nàng, lắng nghe giọng điệu có chút lả lướt của nàng, "Trường Ý, đó là vì chàng chưa từng bị nữ nhân câu dẫn..." Dứt lời, đầu ngón tay nàng dừng lại trên chóp mũi hắn, làn da Trường Ý bóng loáng mịn màng như trẻ sơ sinh, Kỷ Vân Hòa không kiềm lòng được xoa nhẹ hai vòng quanh sống mũi hắn, "...không thử, sao chàng biết có thể hay không?"
Theo hiểu biết của Kỷ Vân Hòa về Trường Ý, giao nhân này, cả đời chỉ tìm một người bạn lữ, những quy củ trong lòng đối với chuyện nam nữ thậm chí vượt xa loài người, sáu năm trước thời điểm còn ở Ngự Yêu cốc, Kỷ Vân Hòa đã biết giao nhân này tận trong nội tâm kỳ thực là một nam nhân dễ xấu hổ, đối với chuyện nam nữ, một chữ cũng không biết, bị nàng bức như vậy, nhất định sẽ khiến hắn không biết phải làm sao, từ đó quên mất vấn đề vừa rồi...
Suy nghĩ trong lòng Kỷ Vân Hòa còn chưa thấu đáo, đột nhiên bàn tay đang vuốt ve sống mũi người kia của nàng bị bắt lấy.
Kỷ Vân Hòa thoáng sững sốt, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Trường Ý đang nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Được."
"Hả?" Vừa thốt lên một tiếng, Kỷ Vân Hòa chợt cảm thấy mông lung.
"Vậy thì thử một chút."
"Hả?"
Hai mắt Kỷ Vân Hòa trợn tròn, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cổ tay bị người ta dùng lực kéo, toàn bộ cơ thể đang ngả lên bàn của nàng mất đi lực chống đỡ, chợt ngã nhào về phía trước, giây tiếp theo, bả vai nàng bị nắm chặt, thân hình vừa mới ổn định, môi nàng ngoài dự liệu bị một đôi môi mang theo hơi lạnh đè xuống.
Tầm mắt hai người sát nhau, vì khoảng cách quá gần, cho nên nàng căn bản không thấy rõ hình dáng người trước mắt, thế nhưng xúc cảm nơi răng môi tiếp xúc lại khiến Kỷ Vân Hòa không cách nào lờ đi tình huống nàng đang gặp phải.
Cái... Cái gì!?
Giao nhân nhà ngươi đang làm gì vậy!
Hắn... Hắn... Hắn không phải cả đời chỉ cho phép có một người thôi sao!
Hắn thay đổi...
Hắn hoàn toàn thay đổi!
Khi bờ môi mỏng lành lạnh kia rời khỏi, Kỷ Vân Hòa chỉ cảm thấy môi lưỡi mình giống bị sắt nung đốt qua, tê dại thành một mảnh.
Vẻ mặt nàng ngập tràn khiếp sợ, nửa người gục xuống bàn, thần trí cứ thế chưa thể hồi phục.
"Thử rồi." Trường Ý đứng dậy, suối tóc bạc dài xuống che đi khuôn mặt hắn, thanh sắc như cũ không hề dao động, "Vẫn sẽ không."
Không cái gì?
Kể cả bị nàng câu dẫn, cũng sẽ không đối xử tốt với nàng hả?
Nhưng... Nhưng... Cái vấn đề này... Đâu còn quan trọng nữa...
Kỷ Vân Hòa triệt để bị làm cho rối bời, cho đến khi Trường Ý kéo văn thư bị cùi chỏ của nàng đè lên ra, vòng qua bình phong, ngồi vào bàn sách của hắn, Kỷ Vân Hòa vẫn chưa định thần lại được.
Nàng cứng ngắc quay đầu, nhìn bóng Trường Ý được ánh nến hắt lên bức bình phong trước mặt, hắn nghiêm trang ngồi trên ghế, một tay cầm văn thư, tay kia không biết đang ôm mặt hay chống cằm, hắn không nhúc nhích, tựa như một bức họa.
Kỷ Vân Hòa cũng bất động thành một pho tượng trên bàn.
Cả người cứng ngắc, đầu óc hỗn độn.
Cách thật lâu, nửa người cũng đã tê rần. Nàng mới giật giật cánh tay, chống người lên, không cẩn thận, bàn tay đè lên đĩa thức ăn bên cạnh, cải xanh chưa ăn hết vẩy lên tay áo nàng, làm bẩn tay áo.
Nàng lui về sau ngồi xuống, lại không ngồi vững trên ghế của mình mà đặt mông ngồi thẳng xuống đất, xui xẻo hơn còn làm rơi nửa chén cơm chưa ăn hết, đổ ụp lên người nàng, nàng ngồi bệt dưới đất, cả người nhếch nhác, vô cùng chật vật.
Nàng thật vất vả mới từ dưới bàn bò dậy, ngồi vững trên ghế, hé mắt liếc nhìn người phía trước bức bình phong, nàng rùm beng động tĩnh cả nửa ngày, ấy vậy mà bên kia bình phong không biết là người hay tranh, vẫn bất động như núi, không rõ là giả điếc, giả ngu hay giả chết... tuyệt nhiên không ra lệnh cho người hầu bên ngoài vào dọn dẹp.
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, tĩnh mịch đến mức cơ hồ có thể nghe được âm thanh than trong chậu đang cháy, đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa "cộc cộc".
Giống như tiếng sấm phá vỡ tĩnh lặng trong phòng, người trước bức bình phong khẽ động, Kỷ Vân Hòa cũng động, Trường Ý bận bịu làm cái gì Kỷ Vân Hòa không biết, nàng đành bắt đầu thu dọn thức ăn và cơm dính khắp người mình, nhưng hạt cơm dính trên y phục, dưới tình thế cấp bách, nàng nhặt từng hạt từng hạt, cuối cùng chúng đều dính chặt hơn.
"Ta hôm nay nghiên cứu ra một vị thuốc mới, có thể sẽ giúp tăng..." Không Minh hòa thượng xách hòm thuốc đi vào, hắn vốn đang đắm chìm trong lời của mình, ngừng một nhịp, lại nói tiếp, "Ngươi sao thế? Màu sắc trong mắt cũng thay đổi... Ấy... Ngươi đi đâu vậy?" (*còn mạnh mồm =)) đến mùa động d** thì nói thẳng ra đi lại còn, con cá trong ngoài bất nhất*)
Người bên ngoài bình phong biến mất, Không Minh hòa thượng mặt đầy khó hiểu vòng qua bình phong ra phía sau, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa, bước chân hắn dừng lại:
"Ngươi cũng làm sao vậy?"
Kỷ Vân Hòa ho khan một tiếng, hiếm có, ở đời một người mồm miệng sắc bén như nàng lại có lúc khó mở lời...
"Ta... Bị ngã một chút..."
Không Minh hòa thượng híp mắt liếc nhìn Kỷ Vân Hòa: "Thức ăn cũng có thể ngã trên người ngươi?"
"Ừ... Ngã hơi mạnh..."
Kỷ Vân Hòa vỗ vỗ y phục, vén tay áo lên, hiếm khi chủ động phối hợp với Không Minh hòa thượng: "Ngươi tới bắt mạch đi, nói một chút về loại thuốc ngươi mới nhắc đến, những chuyện khác, tuyệt đối đừng hỏi..."
Không Minh hòa thượng: "..."
#ngu_yeu_chuong_66