[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 71: Chương 71: Đại Nghiệp




Đến phát sầu với cô nương thích ôm bom này, đừng tự chịu khổ nữa, bung xõa ra đi, để người khác gánh hộ đi ToT

___***___

#convert: Shu

#edit: Vy

Trường Ý muốn nghịch thiên, cải mệnh của nàng.

Chuyện này Không Minh hòa thượng không tán thành, hắn nói thẳng chuyện này khó như lên trời. Kỷ Vân Hòa cũng không nguyện ý, nàng cảm thấy chuyện này quá mức dày vò, nàng chỉ muốn bình đạm an hưởng "tuổi già". Thậm chí không ngại thời khắc cuối cùng mau tới hơn chút nữa.

Nhưng Trường Ý rất cố chấp.

Hắn cưỡng bách Không Minh hòa thượng đến chẩn bệnh cho nàng, cũng cưỡng bách Kỷ Vân Hòa tiếp nhận điều trị của Không Minh hòa thượng.

Để tránh cho đại phu không đáng tin cậy cộng thêm bệnh nhân không đáng tin cậy cùng nhau âm thịnh dương suy mà lười biếng, lúc hai người chẩn bệnh Trường Ý sẽ cố thủ ở một bên. Không dời nửa bước.

Dù cho công vụ quả thực rất bận rộn, đêm khuya cũng có người cầu kiến, Trường Ý vẫn ở lại căn phòng cách bức bình phong, hắn ngồi tại bàn sách trước bức bình phong xử lý công việc, Kỷ Vân Hòa thì ngồi ngay tại bàn trà nhỏ phía sau bình phong để Không Minh hòa thượng coi bệnh.

Thông thường vào lúc này, trên bức bình phong sẽ đặt một cấm chế cách âm, phòng trừ hai bên quấy nhiễu lẫn nhau.

Tuy Kỷ Vân Hòa hiện tại thân thể suy yếu, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, mỗi khi có cơ hội thoát khỏi khống chế của Trường Ý, nàng liền bắt đầu lôi kéo đồng minh chống lại "ma vương".

Nàng cong cong mi mắt cười nhìn Không Minh hòa thượng: "Không Minh đại sư, ngươi không muốn chữa, ta cũng không nguyện ý sống, ngươi tội gì phải ở chỗ này lãng phí thời gian?"

"Ngươi có nguyện ý sống hay không không liên quan đến ta, ta đã đáp ứng yêu quái kia trị bệnh cho ngươi, tất nhiên sẽ tuân thủ cam kết."

"Làm người tội gì phải cứng nhắc như vậy." Kỷ Vân Hòa nói, "Giao nhân lại không hiểu dược lý, ngươi bây giờ chẳng phải mỗi ngày đều cho ta uống thuốc sao, ngươi tùy tiện đổi một vị thuốc thành độc dược, cho ta uống, hắn cũng không biết. Từ cổ chí kim, chữa bệnh chính là có rủi ro, có thể trị khỏi có thể trị chết, hắn cũng không thể vì điều này mà trách ngươi."

Kỷ Vân Hòa vừa nói xong, Không Minh hòa thượng bắt mạch cho nàng, vẫn ung dung nhìn nàng: "Kỷ Hộ Pháp, thứ nhất, ta không phải là người cứng nhắc, chẳng qua là người xuất gia không nói dối..."

Kỷ Vân Hòa bật cười, ngắt lời hắn: "Đại sư, trước ngực ngươi đeo phật châu làm từ xương trắng phải có đến một trăm lẻ tám viên, còn nói thanh quy giới luật của người xuất gia với ta sao? Ngươi đang đùa à?"

"Ta là người xuất gia, ta ăn thức ăn mặn, phá sát giới, cũng không ảnh hưởng đến việc ta tuân thủ những thanh quy khác."

"Thế còn lập gia thất?" Kỷ Vân Hòa mỉm cười, giúp Lạc Cẩm Tang hỏi một câu, mặc dù nhiều năm không gặp Lạc Cẩm Tang, nhưng Kỷ Vân Hòa biết, nha đầu kia vẫn luôn cực kỳ cứng đầu.

Không Minh hòa thượng hơi ngẩn ra, nhìn Kỷ Vân Hòa đang cười mà cau mày: "Không liên quan đến ngươi."

Nhìn biểu hiện đó, Kỷ Vân Hòa gật gật đầu, giả bộ lầu bầu thở dài: "Thật đáng thương cho nha đầu đơn thuần Lạc Cẩm Tang, đụng trúng một gã Bồ Tát tâm địa sắt đá."

Những lời của Kỷ Vân Hòa dường như chọc phải góc khuất trong lòng Không Minh hòa thượng, ngón tay đang bắt mạch cho nàng hơi dùng lực bấm xuống, tiếp lời Kỷ Vân Hòa khi nãy: "Thứ hai, ai nói giao nhân kia không thông dược lý?" Không Minh hòa thượng nghênh đón ánh mắt Kỷ Vân Hòa, giống như muốn đâm trả nàng một kích, hắn cười nói, "Bệnh lâu thành thầy thuốc, giao nhân bò về từ quỷ môn quan, ngày tháng trôi qua lắm khi vất vả khổ cực."

Khóe môi Kỷ Vân Hòa thoáng run rẩy, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, làm ra vẻ không để tâm lời của hắn.

Nhưng Không Minh hòa thượng đã hài lòng nhấc ngón tay lên, đầu ngón tay vẫn dán trên da Kỷ Vân Hòa, cảm thụ mạch tượng yếu ớt của nàng.

"Kỷ Hộ Pháp, những năm gần đây, ta thực sự vô cùng hiếu kỳ, sáu năm trước ở Ngự Yêu cốc, ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để đổi lấy giao nhân kia thật lòng giao phó, cho tới sau này bị thương nặng, hận ý ăn sâu vào cốt tủy, cơ hồ liều mạng oán hận ngươi, vẫn cố chấp chống đỡ đến tận bây giờ".

"Cái gì mà thật lòng giao phó, chẳng qua chỉ là đối với một số người, một số chuyện quá mức tin tưởng thôi. Chỉ có trẻ con mới dễ dàng tin người như vậy." Kỷ Vân Hòa cười cười nhìn Không Minh hòa thượng, "Lừa gạt trẻ con rất khó sao?"

Không Minh hòa thượng cũng tỉnh bơ, điềm nhiên hỏi: "Trái tim một đứa trẻ, ta không nỡ, ngươi làm sao có thể xuống tay được?"

"Trái tim một đứa trẻ, đứng trước vấn đề sinh tử thì có coi là gì?" Kỷ Vân Hòa càng thờ ơ hơn, "Giao nhân ngây thơ, đại sư, ngươi cũng một nửa xem như quân sư của hắn rồi, ngươi cũng ngây thơ như hắn sao?" Kỷ Vân Hòa vừa nói vừa cười lạnh, giả bộ khinh bỉ rút tay lại.

Không Minh hòa thượng dò xét một vòng từ cổ tay đến ánh mắt Kỷ Vân Hòa, hắn nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu từng bước dồn ép: "Trong suốt sáu năm qua, ngươi chưa từng vì chuyện năm đó mà áy náy hối hận?"

"Ta sai một bước sa xuống vực thẳm, ta một lòng cầu quyền mưu, bất quá cũng là ham muốn thường tình của con người, ta có gì phải áy náy hay hối hận?" Kỷ Vân Hòa bày ra bộ dạng âm hiểm nói ra những lời này, tựa như đây chính là nội tâm cất giấu nhiều năm của nàng.

"Hại hắn, ngươi không hối hận?"

"Không hối hận."

"Ngươi có biết hắn mưu đồ sáu năm, chỉ vì một ngày cứu ngươi từ phủ quốc sư tới phương Bắc?"

"Biết, hắn muốn tìm ta báo thù."

"Ngươi có biết, hôm trước ngươi tự sát, đúng lúc mặt trời mọc, hắn đang ở đại điện Phong Vương xứ Bắc, cảm giác được ngươi gặp nạn, hắn lập tức rời đi, để lại vạn người xôn xao?"

Ngày nàng tự sát... Trong đầu Kỷ Vân Hòa nhanh chóng lướt qua hình ảnh y phục và phát quan của Trường Ý hôm đó, còn có trâm ngọc nàng rút trên đầu hắn xuống hòng tự sát. Trường Ý rất hiếm khi đội phát quan cài trâm ngọc như vậy...

Hóa ra... Hắn rốt cuộc là từ nơi đó chạy đến...

Nhưng những điều này chỉ lóe lên một cái chớp mắt trong đầu Kỷ Vân Hòa. Thần sắc nàng tựa hồ không chút động, ngay cả lưỡng lự chốc lát cũng không có: "Ta không biết, nhưng như vậy thì sao?"

"Thì sao à?" Không Minh hòa thượng hơi nheo mắt nhìn nàng, "Ngự Yêu cốc Hộ Pháp đại nhân, một nữ nhân có thể đem trái tim của đứa trẻ đùa giỡn trong lòng bàn tay, vậy mà lại nói không nhìn rõ nội tâm giao nhân kia sao?"

Nói đến đây, Kỷ Vân Hòa rốt cuộc trầm mặc.

Nhưng Không Minh hòa thượng cũng không định bỏ qua cho nàng, như cũ từng bước dồn ép: "Ngươi một lòng mưu cầu quyền lực, nhưng vào lúc này, tại sao không nhân cơ hội mê hoặc giao nhân, lấy được tín nhiệm, sau đó giết chết hắn, mang về kinh sư lập công lớn... Ngược lại khắp nơi gây sự khiến người ta chán ghét, thậm chí một lòng muốn chết... Kỷ Hộ Pháp, giao nhân trời sinh tính khí đơn thuần, đến nay vẫn không hiểu được lòng người thiên biến vạn hóa, nhưng ta, ta cùng hắn không giống nhau."

Nói đến đây, môi Kỷ Vân Hòa đã có chút trắng bệch, nhưng sống lưng nàng vẫn thẳng tắp. Nàng liếc qua bức bình phong, Trường Ý bên kia hình như đang cùng người khác thương nghị một chuyện hết sức đau đầu, cũng không chú ý bên trong nàng và Không Minh hòa thượng "coi bệnh" đã phát triển đến tình huống gì.

Kỷ Vân Hòa thoáng bình tĩnh lại.

"Đại sư." Kỷ Vân Hòa nặn ra một nụ cười, "Ngươi là người biết rõ nhất, nếu nói ra sự thật, đối với ta, đối với Trường Ý đều không tốt. Ta là người sắp chết..."

"Ngươi là người sắp chết, ta là người xuất gia. Ta không nói dối, tự nhiên cũng không nói lời dư thừa." Không Minh hòa thượng nói, "Những suy tính của ngươi ta không quan tâm, rốt cuộc là vì cái gì ta cũng không muốn biết, nhưng giao nhân này đã là bằng hữu của ta, từ nay về sau, chỉ cần ngươi không làm chuyện tổn thương hắn, những gì trước kia ngươi từng làm, ta cũng hoàn toàn không hay biết."

"Rất tốt. Thực sự rất tốt, giao nhân này, rốt cuộc cũng coi như có bằng hữu." Kỷ Vân Hòa cười một tiếng, tâm trạng chợt biến đổi, nàng ho khan: "Nhưng là..."

Khóe miệng nhếch lên của Kỷ Vân Hòa cuối cùng cũng hạ xuống, nàng nhìn thẳng vào Không Minh hòa thượng, trong mắt thoáng hiện tia sát ý, "Ngươi tốt nhất làm như lời ngươi nói, tuân thủ cam kết. Bằng không, ta sẽ cho ngươi biết, ta thực ra cũng không phải người tốt."

"Nhân thế này, nào có thứ gì gọi là người tốt." Không Minh hòa thượng tiếp,

"Ngươi yên tâm, ta không nói, không phải là vì ngươi, mà là vì ta cũng nghĩ như ngươi. Giao nhân trọng tình, nói cho hắn chân tướng, chỉ làm loạn tâm thần hắn, với đại nghiệp xứ Bắc không có chút lợi ích nào. Mà nay chiến cuộc phân tranh, tuy bắt đầu từ chuyện riêng của giao nhân nhưng cho tới ngày hôm nay đã dính líu đến Đại Thành quốc, vô số nợ cũ thù mới. Toan tính khát cầu cả đời ta cũng chỉ có thể thông qua việc hắn làm hiện giờ mới thực hiện được, bất luận thế nào, ta cũng tuyệt đối không làm rối loạn đại kế."

Kỷ Vân Hòa cúi đầu nhìn mu bàn tay tái nhợt của mình: "Ngươi hiểu rõ là tốt rồi."

Không Minh hòa thượng đứng lên, liếc Kỷ Vân Hòa một cái, thân hình nàng gầy yếu, cơ hồ không có nhân dạng, hắn nói: "Mặc dù biết ngươi năm đó nhất định có nỗi khổ, nhưng ta vẫn không thích ngươi."

Kỷ Vân Hòa cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đúng lúc, ta cũng vậy."

#ngu_yeu_chuong_65

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.