Các thím đoán đúng đấy:v bạn cá ngày làm việc tối ngủ lại luôn =))) làm gì chưa biết...
___***___
#convert: Shu
#edit: Vy
Kỷ Vân Hòa vốn tưởng rằng, Trường Ý sợ nàng tái phạm nên mới đem công vụ đến tiểu viện giữa hồ xử lý, nhân tiện giám sát nàng.
Nhưng khi Kỷ Vân Hòa thấy mấy gia nhân lực lưỡng hì hục khiêng một chiếc giường, nàng bỗng cảm thấy chuyện này có điểm không ổn.
"Hắn không phải sẽ ở luôn tại đây đấy chứ?" Kỷ Vân Hòa vất vả đuổi theo quản sự truy hỏi.
"Chủ thượng nói tới ở, chính là tới ở." Thái độ quản sự rất đúng mực, vô cùng cung kính, "Dĩ nhiên là ban ngày tới ở, buổi tối cũng tới ở."
Kỷ Vân Hòa trợn tròn mắt.
"Đây không phải chỉ là một tiểu viện giữa hồ thôi sao? Không phải rất hẻo lánh sao? Hắn tới ở làm gì?"
"Cô nương nói đùa rồi, chủ thượng ở đâu nơi đó dĩ nhiên là trung tâm, sao lại nói hẻo lánh?"
Kỷ Vân Hòa nhìn quản sự, bị lời này làm nghẹn họng. Nàng không nghĩ tới, chẳng qua chỉ mới mấy năm, căn cơ của bốn lãnh địa ngự yêu sư - vùng cực hàn Ngự Yêu đài, vậy mà đã thực sự bị Trường Ý biến thành một trung tâm quyền lực thứ hai trong thiên hạ. Hệ thống điều lệ hết cái này đến cái khác, hận không thể học hết toàn bộ quyền mưu sách lược dùng người của nhân loại ở kinh sư.
Lại bận rộn một ngày, cho đến khi mặt trời xuống núi, Kỷ Vân Hòa từ trên giường tỉnh giấc, đảo mắt nhìn quanh một vòng, đồ đạc trong phòng đều đã được sắp xếp xong.
Chỗ nàng ở, trước đây cũng không thiếu thứ gì, nhưng nhìn chung bài trí còn khá đơn giản, nhưng bây giờ, dưới đất trải đệm mềm, trên bàn còn có đồ thêu, thậm chí cốc, bình - toàn bộ đều được đổi.
Lúc Trường Ý tới, Kỷ Vân Hòa vẫn ngồi trên giường đã vội chỉ đống báu vật vàng kim khắp phòng, nói với hắn: "Chàng cái tên giao nhân này, sao lại học cái sở thích sưu tầm báu vật thế hả? Bên ngoài đang đánh giặc, một thủ lĩnh như chàng lại ở đây sống xa hoa lãng phí, vị trí này sợ là không ngồi được lâu đâu."
Trường Ý nghe vậy, cũng không biện minh, chỉ nói: "Vị trí này ta có thể ngồi bao lâu, có liên quan gì tới nàng?"
Kỷ Vân Hòa cười cười: "Dĩ nhiên là có liên quan, chàng bị đá xuống rồi, ta không phải ngay lập tức có thể chạy sao, ta còn hy vọng chàng xa hoa lãng phí thêm nữa kìa."
Ánh mắt Trường Ý hơi lạnh lẽo, còn chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng cười nhạt: "Kỷ cô nương e rằng lo xa quá rồi. Giao nhân này, ta còn chưa từng thấy hắn dùng sự xa hoa lãng phí ở nơi khác."
Kỷ Vân Hòa vừa quay đầu liền bắt gặp một hòa thượng vừa bước qua cửa, đi vào đứng bên cạnh Trường Ý, có chút cao ngạo nhìn Kỷ Vân Hòa. Trong thần sắc khó giấu sự chán ghét đối với Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa đánh giá trên dưới hắn một lượt, trên tay đang niệm một chuỗi phật châu xương trắng, một thân áo cà sa đen tuyền càng khiến phật châu kia trở nên nổi bật. Ánh mắt Kỷ Vân Hòa dừng trên chuỗi phật châu, tức thời xác định được thân phận người vừa tới —— Không Minh hòa thượng.
Phật châu nọ không phải làm từ gỗ quý, cũng không phải ngọc châu đá quý, mà là xương.
Tin đồn Không Minh hòa thượng coi cái ác như thù, thề phải dẹp chuyện bất bình, diệt sạch ác đồ, hắn mỗi khi giết một người, đều sẽ lột da đầu kẻ đó, lấy xương sọ làm thành phật châu trước ngực.
Kỷ Vân Hòa đã mấy lần nghe tên người này từ miệng Lạc Cẩm Tang. Nhưng làm sao cũng không ngờ tới, ngày nàng gặp hắn lại không phải do Lạc Cẩm Tang đứng giữa giới thiệu...
"Không Minh đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Kỷ Vân Hòa nói.
Không Minh hòa thượng đáp lời: "Không dám, tên của Kỷ hộ pháp, mới xứng làm đại danh cho người khác ngưỡng mộ."
Đã lâu không có ai dùng thân phận ở Ngự Yêu cốc để gọi nàng, nhất thời Kỷ Vân Hòa cảm thấy có hơi xa lạ. Nàng nhìn Không Minh hòa thượng, có chút muốn cười: "Lần đầu gặp mặt, tại sao hỏa khí* của đại sư đối với ta lại nặng như vậy?"
(*chỉ sự tức giận)
Không Minh hòa thượng nhìn Kỷ Vân Hòa, không kiêng kỵ nói thẳng: "Ta ghét ác như thù."
Kỷ Vân Hòa cũng không tức giận: "Nói như vậy, ta ở trong mắt đại sư là một đại ác nhân sao?"
"Không sai."
Không Minh hòa thượng có thể ở chỗ này, chắc hẳn những năm qua quan hệ cùng Trường Ý khá tốt, có lẽ hắn từng nghe Trường Ý nhắc đến khi còn là Hộ Pháp của Ngự Yêu cốc nàng đối xử với Trường Ý thế nào, khó trách căm ghét nàng như vậy.
"Đủ rồi, ta không phải để ngươi đến cùng nàng tán gẫu." Trường Ý cắt đứt đối thoại của hai người, hắn đi tới bên giường Kỷ Vân Hòa, Không Minh hòa thượng cũng nặng nề cất bước theo sau, kéo một cái ghế sát giường Kỷ Vân Hòa ngồi xuống.
"Đưa cổ tay cho ta." Không Minh hòa thượng không khách khí nói.
Kỷ Vân Hòa cũng ngay thẳng đưa cổ tay ra: "Ta chỉ nghe nói đại sư ghét ác như thù, giết người như mạ, không ngờ đại sư còn biết chữa bệnh?"
"Sáu năm trước, có người bị trọng thương rơi xuống vách đá, rơi vào nước sông chảy siết, đá ngầm dưới sông đập gãy toàn bộ xương cốt của hắn, gần như bỏ mạng, là ta cứu hắn lên, chữa khỏi."
Kỷ Vân Hòa nghe vậy, trái tim nhói lên một cái, Không Minh hòa thượng đang bắt mạch cho nàng chân mày khẽ động, liếc qua Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa tỉnh bơ, mỉm cười nhìn Không Minh hòa thượng: "Nói như vậy, y thuật của đại sư chẳng phải rất cao minh sao?"
"Không dám, chỉ có thể cứu yêu quái sắp chết." Dứt lời, Không Minh hòa thượng thu tay về, hắn đứng dậy, "Còn ngươi, ta không cứu được."
"Nàng thế nào?" Trường Ý rốt cuộc mở miệng hỏi.
Không Minh hòa thượng dùng y phục lau bàn tay vừa chạm vào cổ tay Kỷ Vân Hòa, thanh sắc cay nghiệt: "Tướng mệnh vắn số, còn có thể sống hơn một tháng."
Hơn một tháng...
Đã như vậy rồi còn có thể sống hơn một tháng nữa. Kỷ Vân Hòa thầm nghĩ, mình thật đúng là mạng lớn.
"Không Minh!" Trường Ý trái lại nhíu mày, "Ta là đưa ngươi đến chữa bệnh."
"Yêu ta có thể trị, người ta cũng có thể chữa." Không Minh hòa thượng vẫn tiếp tục lau tay, giống như ngón tay mới vừa rồi chạm vào Kỷ Vân Hòa có làm sao cũng không lau sạch, "Nàng ta không phải người cũng chẳng phải yêu, ta không trị được."
Hắn nói rất chắc chắn, nhưng Trường Ý cũng kiên định đáp lại: "Câu trả lời ta muốn, không phải là "không trị được"."
Không Minh hòa thượng lúc này mới quay đầu, vẫn thản nhiên nhìn Trường Ý: "Đây là vì nể mặt ngươi, nếu đổi lại thành thân nhân của bệnh nhân khác, ta sẽ để ngươi mang nàng ta cùng nhau cút."
"Nói lời giận dỗi không có tác dụng gì cả, ta cần phương pháp trị liệu."
Hai người đối chọi tương đối gay gắt, một câu "Ai là người thân của ta..." yếu ớt của Kỷ Vân Hòa trực tiếp bị Không Minh hòa thượng át đi.
Không Minh hòa thượng nhìn thẳng Trường Ý, nói: "Dược vật biến nàng ta từ người thành yêu quái, trong thân thể có linh lực của ngự yêu sư, cũng có cả yêu lực của yêu quái. Ta vốn tưởng nàng ta suy yếu là do linh lực và yêu lực đối kháng, nếu là như vậy, ta có cách điều trị, ta từng đọc qua cổ tịch, ngoài biển có một vị thuốc, cũng chính là một loại kỳ độc, nó có khả năng trung hòa hai luồng sức mạnh này, nhưng dựa vào tình trạng trước mắt của nàng ta, độc này nàng đã dùng qua. Yêu lực cùng linh lực trong cơ thể hỗ trợ lẫn nhau, không hề bài xích."
Kỷ Vân Hòa gật đầu: "Không sai, ta mơ hồ nhớ, từng bị tên tẩm độc kia bắn trúng."
Trường Ý nhìn thoáng qua Kỷ Vân Hòa, mà Kỷ Vân Hòa đang sờ cằm đắm chìm trong hồi tưởng nên không phát giác được.
Không Minh hòa thượng nói tiếp: "Nàng ta sở dĩ suy nhược như vậy, không vì điều gì khác, chỉ vì bản thân đã tiêu hao hầu hết sinh lực. Nàng ta khí huyết vô lực, thân thể còn yếu hơn một ông lão tám mươi. Diêm Vương muốn bắt nàng đi, ta dù có là Đại La kim tiên cũng không đổi được sổ sinh tử này."
Kỷ Vân Hòa nghe xong liên tục gật đầu: "Đừng nói thân thể này giống như ông lão tám mươi, có nói đã qua một trăm, ta cũng tin."
Nàng hoàn toàn không mang dáng vẻ một bệnh nhân nghe tin ngày giỗ, Không Minh hòa thượng cũng vì vậy mà nhìn nàng thêm lần nữa, Kỷ Vân Hòa cũng mỉm cười nhìn Không Minh hòa thượng: "Nghe nói đại sư thấy ác nhân liền giết, hôm nay, chi bằng giúp ta kết thúc tàn mạng này, cũng là toàn vẹn hứng thú giết kẻ ác của ngươi..."
"Im miệng."
Không Minh hòa thượng không lên tiếng, câu đùa cợt của Kỷ Vân Hòa bị Trường Ý chặn lại, hắn chuyên chú nhìn nàng, đôi đồng tử xanh lam viết đầy cố chấp: "Sinh tử của nàng, ta tới đổi."
#ngu_yeu_chuong_64