Quá nhiều nghi vấn và quá nhiều sự khó hiểu cho một chương!
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
Kỷ Vân Hòa giống như đã trải qua một giấc mộng thật dài.
Nàng mơ thấy Lâm Hạo Thanh ngày nhỏ, nàng ở biển hoa trong Ngự Yêu cốc kết hai vòng hoa, một cái cho mình, một cái cho Lâm Hạo Thanh, nàng cùng tiểu ca ca ấy vui đùa dưới ánh nắng ấm áp.
Sau đó nàng chạy vào sâu trong biển hoa, nhìn thấy Tuyết Tam Nguyệt đang nhẹ nhàng hôn lên môi Cách Thù dưới tàng cây tử đằng hoa nở rộ.
Nàng có chút ngượng ngùng quay đầu, bất giác nhìn thấy bóng dáng Lạc Cẩm Tang từ từ hiện ra, còn có Cù Hiểu Tinh đang toét miệng cười, hai người hoạt bát giống như hai đứa trẻ, mỗi người nắm một tay nàng, kéo nàng băng qua biển hoa chạy về ngọn núi phía xa.
Đến đỉnh núi, mọi người đều biến mất, trước mắt Kỷ Vân Hòa chỉ còn lại biển cả mênh mông.
Có tiếng chim hót, có tiếng hát cá voi gọi bạn.
Nàng nhìn về phương xa, chỉ thấy giữa đại dương vô tận một cái đuôi lớn màu xanh da trời ưu nhã ngụp lặn.
Kỷ Vân Hòa dõi mắt trông theo cái đuôi trên mặt biển càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất, nàng vẫy tay gọi phương xa. Đột nhiên, ánh sáng rực rỡ liên tục thay đổi, Kỷ Vân Hòa bước đến nơi ánh sáng trắng lóe lên, từng bước từng bước, nhẹ nhàng bước lên không trung, tựa như có một bậc thang vô hình dưới chân nàng.
Chầm chậm nhịp bước, cảm giác thân thể nhẹ nhàng chưa từng có, những bệnh tật đau đớn đều đã đi qua, nàng cứ thế rời xa mặt đất, nhưng hồi lâu sau, một trận gió bất chợt thổi qua bên tai Kỷ Vân Hòa.
Gió lạnh hoàn toàn trái ngược với thế giới trong mộng, khiến cho Kỷ Vân Hòa hơi thất thần.
"Ngươi vẫn chưa thể đi."
Âm thanh nữ tử từ hư vô truyền đến tai Kỷ Vân Hòa.
Nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh. Bốn phía một màu trắng xóa, nhưng từ hướng gió thổi Kỷ Vân Hòa mơ hồ thấy bóng dáng một người khuất sau sương trắng, người nọ thân hình mảnh mai, một thân bạch y đạm mạc, mái tóc dài bung xõa, nàng nói với Kỷ Vân Hòa: "Ngươi ở lại thêm một thời gian đi."
"Ngươi là ai?"
Kỷ Vân Hòa hỏi, nhưng không có được lời hồi đáp.
Đột nhiên, nấc thang vô hình dưới chân Kỷ Vân Hòa bắt đầu rung chuyển, ngay sau đó, một tiếng "ầm" vang lên, nấc thang sụp đổ, bạch quang bốn phía nhanh chóng rút đi, Kỷ Vân Hòa không chút phòng bị rơi vào bóng tối dưới vực sâu.
Thân thể nhẹ bẫng như chiếc lá, rơi xuống một nhà lao hình người, nhà lao này vừa ướt vừa lạnh, siết lấy cơ thể nàng, giống như gông xiềng đúc từ sắt đặc khóa chặt từng tấc da thịt của nàng.
Kỷ Vân Hòa bừng tỉnh.
Nàng cảm thấy mình và nhà lao ấy hòa làm một, Kỷ Vân Hòa thử động đầu ngón tay, nhấc tay lên, thì ra... lồng giam này lại chính là cơ thể của nàng.
Ngự Yêu cốc, phủ quốc sư, tiểu viện giữa hồ có là gì chứ, nhà lao kiên cố nhất trên cõi đời này, hóa ra chỉ là xác thịt này mà thôi.
Kỷ Vân Hòa cong môi cười, nàng còn chưa kịp cảm khái, đột nhiên bắt gặp thân ảnh mặc hắc bào sau khe hở giữa những ngón tay.
Hắn đứng cuối giường Kỷ Vân Hòa, một mực ở nơi đó, nhưng không hề lên tiếng, cho đến khi Kỷ Vân Hòa tỉnh lại hắn cũng không nói một lời. Hắn đăm đăm nhìn Kỷ Vân Hòa, đồng tử xanh biếc như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, lại vừa giống như không có gì cả.
Một cơn gió lạnh lay động tóc mai Kỷ Vân Hòa, nàng quay đầu nhìn lại, cửa sổ quanh năm đóng kín nay đã mở toang, bên ngoài tuy đang là ban ngày nhưng gió lạnh vẫn gào thét, tuyết rơi như mưa che khuất mặt trời, không ít bông tuyết bị gió cuốn vào trong phòng, rơi trên chậu than phát ra âm thanh tí tách sôi trào, hóa thành khói trắng tiêu tán vào hư vô.
Hóa ra... Gió tới từ nơi này...
"Trường Ý..." Kỷ Vân Hòa gọi tên hắn, nghe ra nhiều hơn là tiếng thở dài, "Hà cớ gì phải vậy..."
Hà cớ gì không buông tha nàng, hà cớ gì không buông tha chính bản thân mình...
Trường Ý không trả lời nàng, y phục hắn mặc trên người chỉnh tề hơn so với những lúc đến gặp nàng, mái tóc còn đội phát quan, có lẽ vừa trở về từ nơi đứng đắn nghiêm trang nào đó.
Trường Ý tiến lên một bước, ngồi xuống bên giường của nàng, nhưng không nhìn Kỷ Vân Hòa mà nhìn chậu than trước cửa sổ, tựa như ngây người thả hồn theo làn khói trắng:
"Nàng muốn chết?"
"Thân thể này của ta..." Kỷ Vân Hòa yếu ớt ngồi dậy, cả người nàng mềm nhũn vô lực, nghỉ một lúc lâu, dựa vào đầu giường làm điểm tựa, "Sống hay chết có khác gì nhau."
Trường Ý khẳng định suy nghĩ của nàng: "Nàng muốn chết." Hắn thấp giọng thì thầm.
Hiếm khi Kỷ Vân Hòa không đoán được suy nghĩ và ý đồ của Trường Ý, nàng vươn tay cầm lấy cổ tay Trường Ý, Trường Ý hơi ngẩn người, trái lại không hất tay nàng ra. Hắn nghiêng người nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa nói: "Trường Ý, không phải chàng muốn trả thù ta sao?" Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, đồng tử xanh lam cũng chăm chú nhìn nàng.
Mà chỉ trong nháy mắt này, Kỷ Vân Hòa đột nhiên huy động toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, một tay bắt lấy cổ tay Trường Ý, một tay khác nhanh như cắt rút trâm ngọc giữ phát quan trên đầu hắn ra, lôi quang hỏa thạch muốn dùng trâm ngọc đâm vào cổ họng mình!
Đúng lúc này! Bàn tay còn lại của Trường Ý tức thì bóp cổ Kỷ Vân Hòa, ấn ngã nàng xuống giường, hắn cũng cúi người phủ lên thân thể Kỷ Vân Hòa, mà cây trâm kia lại cắm thẳng lên mu bàn tay hắn.
Động tác này của Kỷ Vân Hòa là muốn tìm chết, cho nên nàng không hề tiếc sức, Trường Ý chặn lại mũi trâm cũng phải bất ngờ.
Trâm ngọc cơ hồ đâm thủng mu bàn tay Trường Ý, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cần cổ và xương quai xanh của Kỷ Vân Hòa, máu đỏ thấm vào trong vạt áo làm ướt đẫm cổ áo nàng.
Kỷ Vân Hòa vạn phần kinh ngạc, nàng sững sờ nhìn Trường Ý vừa ngăn cản mình.
Tay hắn thoát khỏi khống chế của nàng, ngược lại đè lên cổ tay nàng, khóa tay nàng trên giường, tay kia lưu lại trên cần cổ nàng, nơi bị đâm máu không ngừng chảy, mái tóc bạc rủ xuống như rèm châu vây lấy bọn họ trong một không gian ám muội cực kỳ nhỏ hẹp.
"Nàng dựa vào cái gì muốn kết thúc tính mạng của mình?"
Trường Ý nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, dòng nước ngầm cuồn cuộn vẫn luôn đè nén trong đáy mắt giờ khắc này đã nổi lên thành cơn giận dữ ngút trời, hắn chất vấn Kỷ Vân Hòa, "Ai cho nàng lá gan đó?"
Kỷ Vân Hòa đè xuống tâm trạng ngổn ngang, gạt bỏ vết thương trên mu bàn tay của Trường Ý ra khỏi đầu, nàng nhìn thẳng hắn, đáp: "Sáu năm trước, gió rét bên bờ vực, không đủ lạnh, phải không?"
Trường Ý ngây người, sắc xanh trong mắt dần trở nên thâm trầm đục ngầu.
Khóe môi Kỷ Vân Hòa nhếch lên, cười khẽ: "Năm đó ta lợi dụng chàng, nhưng sơ ý để chàng chạy mất, ta nghĩ sau hành động này mà bị bắt lại, chàng nhất định sẽ phải chịu không ít trừng phạt, dẫu sao chúng ta cũng có chút tình nghĩa qua lại, cho nên ta mới động lòng trắc ẩn, không muốn để chàng nhục nhã quỳ dưới chân Thuận Đức công chúa, vì vậy ta bèn giết chàng, chấm dứt thống khổ của chàng."
Tay Trường Ý đặt trên cổ Kỷ Vân Hòa từ từ siết chặt.
Kỷ Vân Hòa tiếp tục nói: "Không ngờ tới, chàng lại trốn mất, ta cũng vì vậy mà bị Thuận Đức công chúa trừng phạt. Nhưng hôm nay, chàng để ta nhục nhã như vậy, ngay cả chết cũng không được."
Bàn tay siết chặt khiến cho Kỷ Vân Hòa bắt đầu thấy khó thở, nhưng nàng vẫn cắn răng nói: "Trường Ý, lòng dạ chàng so với ta năm đó còn ngoan độc hơn."
Dứt lời, màu sắc trong đôi mắt Trường Ý biến đổi như phong vân vần vũ, như cuồng phong ác liệt ngoài biển khơi, một màu xanh đen vừa dày vừa nặng.
Lòng bàn tay hắn dùng sức, vết thương do trâm ngọc gây nên lại trào máu, hắn không cảm thấy đau, Kỷ Vân Hòa cũng nhắm mắt lại.
Cho đến khi sắc mặt Kỷ Vân Hòa tái xanh, rốt cuộc, bàn tay kia cũng rời khỏi cổ nàng.
Không khí đột ngột ập vào lồng ngực, Kỷ Vân Hòa ho khan dữ dội.
Trường Ý ngồi dậy: "Kỷ Vân Hòa, nàng nói đúng." Hắn nhìn Kỷ Vân Hòa, "Ta không giết nàng, chính là để cho nàng muốn chết cũng không được." Hắn đẩy cửa đi ra, bên ngoài truyền tới thanh âm lạnh như băng của hắn, "Người đâu. Chậu than thừa mang đi hết, chỉ để lại một chậu, cửa sổ trong phòng phải có người giám sát, chỉ mở một khe nhỏ, cửa chính cũng phái hai người canh chừng. Không có lệnh của ta, tuyệt đối không được rời khỏi vị trí."
Thanh âm bên ngoài biến mất, Kỷ Vân Hòa lúc này mới hô hấp bình thường trở lại, nàng nhìn tuyết rơi dày ngoài cửa, lại nhìn thị nữ rụt rè e sợ vừa đi vào.
Thị nữ bưng từng chậu than đi, rồi khép cửa sổ lại, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ để thông khí.
Các nàng mỗi người đều bận rộn, ánh mắt không dám dừng lại trên người Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa thở dài một tiếng, lần này xong đời rồi, không chết được rồi, ý đồ đã bại lộ, tâm tư cũng bị nhìn thấu, ngay cả chiêu dùng nợ cũ khích tướng cũng dùng đến mà vẫn không có tác dụng. Kỷ Vân Hòa sờ cổ, bàn tay dính đầy máu nóng.
Nàng nhắm mắt, ngả người lên giường: "Rốt cuộc là kẻ khốn kiếp nào ngăn cản đường lên trời của ta..."
Đám thị nữ toàn thân run rẩy, vẫn không dám nhìn nàng, chẳng qua là động tác càng mau lẹ hơn. Kỷ Vân Hòa lại than thở, cũng không biết trong mắt gia nô bọn họ, nàng cùng Trường Ý suy cho cùng là cái dạng quan hệ kỳ quặc gì.
Cả ngày kế tiếp, trong phòng Kỷ Vân Hòa người đến người đi, một hồi lại có người đem bàn đến đổi, một hồi lại có người đưa tủ tới, người làm bận rộn suốt ngày đêm mang đồ tới lui, Kỷ Vân Hòa rốt cuộc tìm cơ hội hỏi người trông có vẻ là người quản sự: "Muốn dỡ nhà à?"
Quản sự rất cung kính trả lời nàng: "Cô nương thật là có phúc, sau này chủ thượng muốn tới ở đây."
Kỷ Vân Hòa thoáng sửng sốt, nhất thời không hiểu được mấy lời này là có ý gì: "Hả?" Nàng chớp mắt hai cái, "Ai? Ở đâu?"
"Chủ thượng, chủ thượng hôm qua hạ lệnh, sau này công vụ của ngài ấy đều giải quyết ở tiểu viện giữa hồ này."
Kỷ Vân Hòa choáng váng.
Quản sự nói, "Nhưng mà cô nương yên tâm, chủ thượng phân phó, ban ngày không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, ngài sẽ dựng rèm ngăn cách* với cô nương, một chút tiếng động cũng không thể lọt qua."
(*nguyên văn là "cách liêm cấm chế", mị không rõ lắm nhưng hiểu đại ý là dùng vải ngăn cách giữa hai người)
"Rèm... Rèm ngăn cách?" Kỷ Vân Hòa mặt đầy không dám tin, "Dựng ở đâu? Trên giường của ta? Nhà này không phải có đến ba tầng sao!?"
"Đúng, chủ thượng chỉ thích ở phòng này của cô nương."
Nói xong quản sự cung kính lui ra ngoài tiếp tục đốc thúc công việc.
Kỷ Vân Hòa ngơ ngác ngồi trên giường.
Đột nhiên cảm thấy... Bản thân hình như... gặp chuyện lớn rồi.
Địa phận của nàng... cư nhiên chỉ còn lại một chiếc giường nhỏ.
#ngu_yeu_chuong_63