Thực sự là hai người đều đang tự làm khổ mình đấy có biết không?
___***___
#convert: Shu
#edit: Vy
#support: Namca
Kỷ Vân Hòa bị đưa trở lại tiểu viện giữa hồ.
Lần nữa bị giam lỏng, lần này, cấm chế nghiêm ngặt đến mức ngay cả tay cũng không thò ra được.
Cái gọi là tự tìm đường chết thì sẽ chết thật, Kỷ Vân Hòa đã tự mình thể nghiệm sâu sắc.
Nhưng Kỷ Vân Hòa không hối hận.
Nàng vẫn nhớ thời khắc hôm đó đạp cửa sổ xông ra, cũng nhớ một đêm sung sướng chạy điên cuồng, còn có sau khi kiệt sức thư thái vui vẻ nằm trên mặt băng —— gió rét rất ngọt ngào, bầu trời đêm rất sáng, hết thảy đều vô cùng hoàn mỹ và thống khoái.
Đó là mùi vị của tự do nàng hằng mong ước.
Sau đêm đó, Kỷ Vân Hòa tựa như không còn nhiều điều để luyến tiếc. Nàng nhìn cấm chế dày đặc, đến một ngày chợt nảy sinh ý nghĩ, bây giờ nàng chết đi, thực ra cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Suy nghĩ này khó lòng đè xuống.
Lại nói ấn ký mà Trường Ý để lại trên tai nàng, Kỷ Vân Hòa nghiên cứu suốt hai ngày nhưng tuyệt nhiên vẫn không hiểu chút gì về công dụng của nó, vì vậy, nàng dứt khoát ném nó sang một bên không bận tâm đến nữa.
Nàng làm ngự yêu sư nhiều năm, có nhiều yêu quái khi bắt được "con mồi" sẽ làm ra muôn hình vạn trạng các loại ký hiệu để thể hiện chủ quyền của mình. Có lẽ Trường Ý muốn thông qua thứ này nói với nàng, nàng không còn là một con người độc lập nữa, nàng chỉ như những đồ vật khác của hắn mà thôi.
Mặc dù dưới con mắt của tất cả mọi người, sự thật chính là như vậy. Nhưng Kỷ Vân Hòa không thừa nhận.
Giống như trước đây, Thuận Đức công chúa cho rằng Trường Ý là của nàng ta, nhưng Kỷ Vân Hòa tuyệt đối không thừa nhận.
Chuyện tới nước này, Kỷ Vân Hòa cũng không cho rằng nàng là người của Trường Ý.
Nàng thuộc về chính nàng, ở Ngự Yêu cốc, ở phủ quốc sư, hay giờ phút này ở tiểu viện trên đảo giữa hồ, đều là như vậy.
Đời này của nàng, làm rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cũng bị buộc phải đưa ra rất nhiều lựa chọn, hoặc bi thương, hoặc thống khổ, gian khổ ẩn nhẫn, bị số mệnh đưa đẩy đến ngày hôm nay.
Nhưng số mệnh chưa bao giờ khiến nàng thực sự khuất phục.
Lâm Thương Lan dùng độc dược khống chế nàng, nàng một mực mưu tính cướp lấy thuốc giải. Thuận Đức công chúa lấy khốc hình tra tấn nàng, nàng cũng chưa từng nhượng bộ.
Nàng luôn cùng số mệnh tranh đoạt quyền làm chủ sinh mạng, có thắng có thua, nhưng tuyệt không lùi bước.
Nhất mực đấu tranh cho tới bây giờ.
Kỷ Vân Hòa nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt gầy rộc, hốc mắt lõm xuống, sắc mặt tái nhợt, nàng cùng số mệnh tranh giành tới ngày hôm nay, có thể nói là vô cùng khốc liệt. Mà trước giờ, nàng luôn tranh một chữ "sống", hôm nay, nàng muốn cùng số mệnh đổi cách chơi khác.
Nàng muốn tranh "chết".
Nàng muốn tự quyết định mình sẽ vào lúc nào, ở nơi nào, dùng phương thức gì, để đi đến chương kết của sinh mạng.
Kiêu ngạo giữ lấy tôn nghiêm, không sợ hãi, không chùn bước đi hết đoạn đường chông gai này.
Mà nay Kỷ Vân Hòa không còn chuyện gì vướng bận, vì vậy nàng dùng toàn bộ thời gian nghĩ về chuyện này, lên kế hoạch, mưu toan, suy tính, sau đó đưa ra lựa chọn và quyết định. Giống như khi trước ở Ngự Yêu cốc, nàng nghĩ đủ mọi cách bảo vệ bản thân, bảo vệ bằng hữu.
Lầu các trên đảo giữa hồ đã bị hạ cấm chế, dựa vào Kỷ Vân Hòa hiện giờ có làm sao cũng không thể phá được, cho nên nàng chỉ có thể chết trong mấy tấc đất trên lầu cao này. Nhưng cũng chẳng sao, tính kế ắt có được có mất, thời gian, địa điểm hay phương thức thế nào đều có thể thỏa hiệp, đạt được mục đích cuối cùng mới là trọng yếu.
Thêm nữa mục đích này của nàng chỉ cần quan tâm tới chuyện trước mắt, không cần bận tâm sau này, cứ dứt khoát, trực diện mà làm, dẫu sao... giải quyết hậu sự là chuyện của người sống.
Điều duy nhất nàng cần suy tính là làm sao đạt được mục tiêu ấy. Việc này có chút khó khăn, bởi vì ý muốn của nàng và Trường Ý mâu thuẫn với nhau —— Trường Ý không để cho nàng chết.
Nhân lúc còn lại một mình, Kỷ Vân Hòa lật tung tầng lầu một lần nữa, nhưng không tìm được bất kỳ vũ khí nào.
Tự vẫn không được, nhảy lầu cũng chẳng xong, muốn tuyệt thực, mỗi ngày ba bữa đều bị người ta nhìn chằm chằm cho đến khi nuốt hết vào trong miệng.
Chẳng lẽ tự bóp cổ cho chết ngạt sao?
Nàng trái lại vẫn thử một chút, lúc mặt trời mọc nàng quấn chăn thật chặt quanh đầu, cực kỳ chặt, thoạt đầu cảm thấy rất khó thở, nhưng sau một hồi chật vật tay nàng cũng không còn khí lực cử động, nàng cứ thế ở trong chăn ngủ thiếp đi một ngày.
Khi tỉnh lại, ngoại trừ cảm thấy lỗ mũi có chút không thoải mái, nhưng chỗ khác đều bình thường.
Kỷ Vân Hòa đảo mắt quanh phòng, nghĩ đến dùng nệm trải giường vặn thành sợi dây, treo lên cái móc trên nóc phòng để treo cổ tự tử.
Kỷ Vân Hòa cảm thấy biện pháp này có vẻ khả thi, nhưng nàng tìm tới tìm lui cũng không tìm được cái kéo.
Lúc này nàng mới nhớ ra, lần trước phát hiện ra nàng dùng kéo cắt nệm trải giường thành áo choàng, Trường Ý đã tịch thu cái kéo của nàng rồi. Không tháo được tấm nệm, nàng liền giật cái chăn mỏng trải giường ra. Tấm vải tung lên, sau khi rơi xuống lại xuất hiện một sát thần mặt đen.
Trường Ý mặt đầy không vui chắp tay đứng trước mặt Kỷ Vân Hòa.
Vải mềm nhẹ nhàng rơi trên đất.
Kỷ Vân Hòa ngơ ngác nhìn Trường Ý đột nhiên xuất hiện, nhất thời còn tưởng rằng chăn vải này là đồ biểu diễn, đột nhiên biến ra người sống.
"Chàng... Đến đây khi nào?" Kỷ Vân Hòa nhìn về phía cửa phòng, "Cơm còn chưa đưa đến mà..."
Trường Ý sa sầm mặt, giống như không nghe thấy câu hỏi của nàng, chỉ nói: "Nàng lại muốn làm gì?"
"Ta..." Kỷ Vân Hòa lại cầm chăn trải giường rũ rũ hai cái, "Ta cảm thấy chăn trải giường có chút bẩn nên muốn rũ một chút."
"Rũ xong rồi?"
" Ừ."
"Trả về chỗ cũ."
Trường Ý chắp tay sau lưng, chuyên chú quan sát Kỷ Vân Hòa quy củ trải lại chăn, sau đó mặt mày u ám rời đi. Giống như khi tới, vô dạng voi hình.
Kỷ Vân Hòa ngồi xuống giường, cảm thấy mình ra quân thật bất lợi. Nhưng thông qua chuyện này, nàng cũng biết, giao nhân này, không rõ tại sao lại giống như có thể theo dõi nhất cử nhất động của nàng. Lần này may mắn chưa lộ ra ý định tự vẫn, nếu không e rằng sẽ còn gặp nhiều canh phòng phiền toái hơn nữa.
Xem ra... Không thể trễ nải chuyện tìm cách tự sát.
Kỷ Vân Hòa sờ cằm, buồn bã thở dài một tiếng.
Nàng nhìn đống than trong góc phòng, dùng than này đốt nhà xem ra cũng không ổn. Không chừng lửa còn chưa cháy lên, núi băng lớn nháy mắt đã chạy tới...
Bất quá... Kỷ Vân Hòa nhìn lửa than không tiếng động âm ỉ cháy trong phòng, chợt nhớ lại lúc trước nàng bị giam tại địa lao phủ quốc sư, đại quốc sư từng cho nàng xem qua vài quyển sách, người đại quốc sư thích đã từng du ngoạn thiên hạ, có viết lại mấy quyển du hành ký sự, bên trong ngoại trừ thiên văn địa lý, sơn hà núi sông, còn ghi lại chút tin đồn tản mạn thú vị.
Nàng mơ hồ nhớ đến, trong đó có một chương viết rằng, một gia đình dòng dõi quý tộc nào đó ở phương bắc từng dùng một loại than củi gọi là Hồng La Thán để sưởi ấm, loại than củi này được làm từ gỗ chắc quý hiếm, có màu xám, không nổ, đốt được lâu và rất ấm. Nhưng trẻ nhỏ trong nhà thường chết sớm, nữ quyến tuổi thọ cũng không cao, đàn ông cũng đa phần bệnh tật, thậm chí trong một đêm, gia chủ cùng phu nhân đều đột ngột bỏ mạng.
Mà sau khi gia chủ cùng phu nhân chết, nghe nói sắc mặt an tường, tựa như còn ở trong mộng, không hề phát trương dữ tợn, người địa phương cho rằng đây là điềm báo phong thủy không tốt, có yêu quái làm loạn, gia chủ và phu nhân đều bị yêu quái ăn mất thần hồn.
Nhưng người viết sách đã tìm hiểu kỹ càng, cuối cùng phát hiện hóa ra là vì bọn họ dùng than gỗ trong nhà không có thông khí mới gây nên thảm án, tác giả gọi trường hợp này là "ngộ độc than".
Sở dĩ Kỷ Vân Hòa nhớ rõ chuyện đó như vậy, là bởi sau khi đọc xong đoạn này nàng từng thảo luận một phen cùng đại quốc sư.
Kỷ Vân Hòa nói thế gian có rất nhiều người hàm hồ xếp những chuyện mình không lý giải được là do yêu quái làm loạn, từ đó sinh lòng chán ghét yêu quái, hiếm thấy còn có một người nguyện ý phí sức không cầu cảm tạ tự mình tìm ra chân tướng rồi viết trong sách, mặc dù sách này cũng không ai đọc được...
Đại quốc sư nghe vậy chỉ nói: "Nàng rất tích cực."
Ban đầu Kỷ Vân Hòa chỉ cảm khái đại quốc sư là một kẻ thâm tình, nữ tử y thích cũng là một điều đáng tiếc.
Nhưng hôm nay, Kỷ Vân Hòa nhớ tới câu chuyện này chỉ cảm thấy hân hoan kích động muốn nhảy lên.
Cửa sổ trong phòng dù nàng muốn mở cũng không có ai mở cho nàng, vốn là thường đóng kín. Thân thể nàng lại suy yếu, nếu nàng nói không chịu được lạnh, muốn người hầu mang tới cho nàng mấy chậu lửa, thậm chí yêu cầu phải là Hồng La Thán quý hiếm, người hầu coi như kỳ quái, cũng chỉ cho rằng nàng kiểu cách. Trường Ý tất nhiên có biết cũng không nghi ngờ.
Đốt nhiều than một chút, không gặp một ngày, sang ngày thứ hai đã lặng yên ra đi, vẻ mặt an tường, tựa như đang nằm mộng... Có lẽ sẽ không ai thấy cái chết của nàng kỳ lạ, bởi vì nàng vốn yếu ớt, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng nàng đã ngủ lại vĩnh viễn trong mộng cảnh của mình.
Đây có thể nói là cách chết tốt nhất.
Kỷ Vân Hòa vì trí nhớ của mình mà vui mừng tán thưởng.
Nàng mong đợi ngồi xuống bên bàn gỗ, đến khi thị nữ đưa cơm tới liền giữ nàng lại không cho nàng đi, chờ Trường Ý tới bèn nói với hắn nguyện vọng của mình: "Căn phòng này của ta quá lạnh rồi, chỉ một chậu lửa than làm chân tay ta lạnh cóng như băng, lát nữa cho người mang đến cho ta thêm mấy chậu lửa than đi."
Trường Ý không mảy may nghi ngờ, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Thị nữ lĩnh mệnh, đang định rời đi thì Kỷ Vân Hòa vội gọi với theo: "Trong viện có Hồng La Thán không? Ta trước kia từng nghe nói loại than đó là tốt nhất."
Thị nữ rất cung kính trả lời: "Có."
Kỷ Vân Hòa gật đầu: "Vậy cầm mấy chậu đến đây đi. Trời ngày càng lạnh rồi."
Thị nữ không đáp lời, cho đến khi Trường Ý gật đầu, màng mới cung kính rời đi.
Kỷ Vân Hòa hài lòng nâng chén lên, nàng liếc Trường Ý ngồi đối diện một cái, hôm nay công việc của Trường Ý dường như rất bận rộn, còn cau mày nhìn văn thư dài ngoằng đang cầm chặt trong tay.
Cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Vân Hòa, Trường Ý dời mắt khỏi văn thư nhìn về phía Kỷ Vân Hòa. Lại thấy trên mặt nàng ý cười như có như không. Nàng cười rất ôn hòa và điềm tĩnh, phiền não văn thư gây cho Trường Ý thoáng vơi đi, chân mày hắn giãn ra, buông văn thư xuống.
"Có chuyện gì?" Hắn như cũ lạnh lùng hỏi.
"Không có gì." Kỷ Vân Hòa nói, "Chẳng qua là cảm thấy chàng hôm nay càng uy nghiêm hơn, so với trước kia, có thể nói là biến hóa long trời lở đất."
Phàm là khi Kỷ Vân Hòa nhắc tới hai chữ "trước kia", tâm tình Trường Ý sẽ lập tức không tốt. Hắn hừ lạnh một tiếng, lại cầm văn thư lên "Cảm tạ nàng ban tặng."
Kỷ Vân Hòa mỉm cười, ngoan ngoãn ăn một miếng cơm, giống như đang tán gẫu chuyện nhà, nói: "Nhưng gương mặt chàng vẫn đẹp mắt như thường. Thậm chí so với trước kia còn có thêm hương vị thành thục."
Ánh mắt đang tập trung vào hàng chữ viết lần nữa dời đến trên mặt Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa hôm nay rất nhu thuận, ăn một miếng cơm lại gắp thêm một miếng thức ăn, nhai kỹ nuốt chậm, không cần người khác thúc giục. Trong lòng hắn phát giác có điều kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được là kỳ quái như thế nào.
Cho đến khi Kỷ Vân Hòa ăn hết cả chén cơm lẫn thức ăn, Trường Ý cũng khép văn thư lại. Hắn đứng dậy muốn đi, thường ngày vào lúc này Kỷ Vân Hòa đều thúc giục hắn mau đi. Ánh mắt của hắn đối với nàng mà nói chính là sự giám sát.
Trong lòng Trường Ý rất rõ ràng.
Nhưng hôm nay, Kỷ Vân Hòa bất ngờ mở miệng:
"Trường Ý."
Nàng níu giữ bước chân hắn.
Trường Ý quay đầu, chỉ thấy mi mắt Kỷ Vân Hòa cong cong, nụ cười khiến cho sắc mặt tái nhợt của nàng có thêm mấy phần hồng nhuận, trong thoáng chốc, Trường Ý thật giống như một lần nữa thấy lại nữ tử ngày đó bên bờ đầm nước sâu thăm thẳm trong thập phương trận, kéo tay hắn trầm mình vào bóng tối vô tận, nàng như vậy vừa kiên định vừa tràn đầy cám dỗ.
Nụ cười tương tự, đều để cho người khác không đoán ra tâm trạng cất giấu sau nụ cười kia.
"Trường Ý, chàng là người đẹp nhất, cũng là người tốt nhất ta từng gặp..."
Lời của nàng, khiến cho Trường Ý siết chặt văn thư trong tay áo.
Nàng nói tiếp: "Cũng là người ôn nhu nhất, hiền lành nhất. Sáu năm trước, nếu như không phải vì nghịch cảnh như vậy, ta có lẽ sẽ rất thích, rất thích, rất thích chàng." Nàng cố làm ra vẻ tự nhiên cười một tiếng, "Có lẽ, sẽ còn muốn cùng chàng làm một đôi giao nhân trọn đời trọn kiếp."
Trường Ý nhìn nàng, cũng không né tránh ánh mắt nàng, bốn mắt chạm nhau, không có những triền miên, không có những chém giết tranh giành, trong khoảnh khắc tĩnh lặng như dòng nước ngầm dưới biển sâu, tước đoạt hết những ưu tư của họ, cuốn xuống vực sâu vạn trượng.
Vừa vặn ánh nến loang lổ, Trường Ý đột nhiên cảm thấy trong đôi mắt Kỷ Vân Hòa tựa như ngấn lệ.
Chớp mắt một cái, đồng tử đen láy lại sáng rõ như thường.
Trường Ý trầm mặc giây lát, vẫn bình thản quan sát nàng: "Chuyện tới ngày hôm nay, nàng nói những lời này là có ý đồ gì?" Giọng hắn cứng rắn như bàn thạch.
"Ta chỉ muốn nói cho chàng biết mà thôi."
"Được, ta biết rồi."
Vậy mà lại không phản bác nàng, Trường Ý xoay người rời đi.
Căn phòng lại chìm vào một mảnh tịch mịch.
Kỷ Vân Hòa ngồi trên ghế, an tĩnh chờ hai, ba thị nữ đưa tới Hồng La Thán nàng cần.
Nàng ngồi rất lâu, cho đến khi thị nữ đặt chậu lửa than xuống sắp xếp một hồi rồi hỏi nàng: "Cô nương, lửa than đủ chưa?"
Kỷ Vân Hòa nhìn chậu than trong phòng, lửa đỏ bừng bừng mê người như gò má thiếu nữ, tiết trời đang vào mùa đông giá lạnh, nhưng Kỷ Vân Hòa tựa hồ đã đi tới biển hoa xuân nở rộ của tháng ba.
Gió xuân chầm chậm thổi, hòa quện nắng ấm và ướp hương hoa, làm cho xương cốt cứng rắn lạnh lẽo như băng cũng hóa thành nước, mềm mại tan chảy.
Kỷ Vân Hòa nhìn lửa đỏ nồng nhiệt, bất giác bật cười.
Đủ rồi, đủ rồi, lời muốn nói cũng đã nói ra miệng.
"Vậy là đủ rồi..."
#ngu_yeu_chuong_62