[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 20: Chương 20: Khúc ca và điệu múa




Chương này siêu dài, feeling kiệt sức~~~

Nhưng đảm bảo không thương cảm không lấy tiền, không bật cười... cũng không lấy tiền!

#convert: Bún

#edit: Vy

___***___

Kỷ Vân Hòa ngồi bên dòng suối nhỏ nghĩ đủ cách cào xới mái tóc của mình, muốn tạo ra một kiểu tóc khác lần trước.

Trường Ý ngồi bên cạnh nhìn nàng, có chút không hiểu: “Nếu như loan điểu thích người đàn ông năm đó như vậy, làm sao có thể nhận nhầm người khác thành hắn?”

Kỷ Vân Hòa chỉ chăm chú nhìn cái bóng của mình trên mặt nước, đáp: “Thanh Cơ nhất định sẽ không nhận sai người, nhưng hiện tại trước mặt chúng ta chỉ là phụ yêu sinh ra từ muộn phiền trong lòng, nàng ta điên điên dại dại, đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi...”

Kỷ Vân Hòa còn chưa nói hết lời, Trường Ý liền nhíu mày.

Không cần hắn mở miệng, Kỷ Vân Hòa cũng biết, giao nhân vừa chính trực vừa đơn thuần này đang nghĩ cái gì: “Này, đuôi cá to.” Kỷ Vân Hòa cố gắng thuyết phục hắn, “Ngươi phải biết, nàng là ưu tư bị Thanh Cơ vứt bỏ lại chỗ này, không thực sự tồn tại, cũng không thể coi là một sinh mạng. Chúng ta lừa gạt nàng chỉ là vạn bất đắc dĩ, ngươi cũng không muốn vĩnh viễn mắc kẹt ở chỗ này, đúng không?”

Tròng mắt xinh đẹp trong trẻo như mảnh băng xanh rủ xuống.

Kỷ Vân Hòa bỗng nhiên xuất hiện ảo giác, mình đang dỗ dành một đứa trẻ...

Nàng đi tới bên cạnh Trường Ý, vỗ vỗ bả vai hắn:

“Để cho Thanh Vũ loan điểu có thể thoát khỏi thập phương trận, là Cách Thù liều chết thành toàn. Ngươi và ta có thể tận dụng cơ hội lần này lấy lại tự do hay không, tất cả đều phụ thuộc vào một chiêu này.” Kỷ Vân Hòa chạm vào hộp thuốc giải trong vạt áo, ngón tay cuộn chặt, ánh mắt nàng bừng sáng nhìn thẳng Trường Ý, “Cho nên ta phải đi lừa gạt phụ yêu, cũng nhất định phải gỡ bỏ khúc mắc của nàng, để nàng tan biến. Bất luận là dùng cách gì, ta cũng phải thử.”

Trường Ý lần nữa ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Kỷ Vân Hòa. Có lẽ không nghĩ tới sẽ nhìn thấy ngọn lửa quyết tâm mãnh liệt như vậy trong mắt nàng, hắn thoáng trầm mặc.

“Ngươi định thử thế nào?”

Kỷ Vân Hòa chớp mắt một cái, toàn bộ sự sắc bén lẫm liệt trong ánh mắt biến mất sạch sẽ, nàng quay lại cười một tiếng, bộ dáng có chút bông đùa.

“Ta ấy à...” Nàng cong môi cười, “Ta định trước tiên “nói rõ thân phận” với nàng, sau dùng thơ văn ý đậm tình nồng bày tỏ tấm lòng, nếu nàng không khước từ, vậy thì thuận theo tự nhiên, ôm nàng vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve.” Kỷ Vân Hòa vén tóc mai, hơi nhướng mày, soái khí* ngập tràn. (*vẻ đẹp trai:v)

“Tóm lại, chính là nói yêu nàng.”

Trường Ý sau khi nghe xong, không chút tin tưởng lắc đầu: “Ngươi như vậy không có nửa điểm thật lòng, rất khó thành công.”

“Không có nửa điểm thật lòng?” Lời này dường như chạm đến lòng tự ái của Kỷ Vân Hòa, nàng xoay người, tiến về phía trước nửa bước, đến gần Trường Ý, nàng nhấc tay, nâng mái tóc dài màu bạc của Trường Ý lên, “Dĩ nhiên...”

Nàng khẽ vuốt cằm, đem dải lụa bạc lộng lẫy đặt ở khóe miệng, ngay lúc Trường Ý còn chưa kịp phản ứng, đôi môi hơi khô khốc đã dừng lại trên mái tóc dài ướt át của Trường Ý.

“Gặp được người quân tử, tấm chân tình này, không cách nào giữ lại.*”

(*đại ý: phải lòng đối phương)

Kỷ Vân Hòa vẫn hôn mái tóc bạch kim của Trường Ý, đồng tử khẽ chuyển, ba phần nhu tình, bảy phần sắc bén, như mũi tên như lưỡi câu, tựa hồ quyết tâm đem trái tim Trướng Ý từ tròng mắt hắn móc ra.

Thế nhưng...

Đôi mắt xanh thăm thẳm như trăm dặm biển khơi, chứa đựng toàn bộ những nhu tình, những khiêu khích của Kỷ Vân Hòa.

Trường Ý hoàn toàn bình tĩnh, không có lấy chút ít cảm xúc khác lạ chập chờn.

Giống như đấm một quyền vào bịch bông, Kỷ Vân Hòa cùng hắn yên lặng đối mắt chốc lát, nàng cảm nhận rõ ràng cảm giác thua trận xông thẳng lên đỉnh đầu, nó được gọi là —— thật xin lỗi... là tại hạ đường đột, mạo phạm, quấy rầy...

Nhất thời, Kỷ Vân Hòa chỉ cảm thấy sợi tóc của hắn giống như cỏ độc trong miệng nàng, nàng hôn đến có chút tê liệt.

Kỷ Vân Hòa ho khan một tiếng, lùi lại một bước, môi rời khỏi tóc hắn, đồng thời buông lọn tóc bạc trong tay ra. Kỷ Vân Hòa vỗ vỗ tay, khẽ liếm môi, đối diện với ánh mắt hờ hững* của Trường Ý, từ từ đứng dậy.

(*nguyên tác dùng từ “khinh đạm phong vân”)

Nàng xoa mũi, lúng túng xoay người.

“Giao nhân như ngươi không tiếp xúc với con người, không hiểu quy tắc của thế gian, tóm lại, nếu đem những thứ này đối phó với phụ yêu kia, mười phần cũng phải có đến tám, chín phần thành công.”

Kỷ Vân Hòa nói xong không nhịn được lại nhìn giao nhân một cái, giao nhân như cũ mặt không đổi sắc. Kỷ Vân Hòa cứng miệng, chỉ có thể coi như đã đụng phải một bức tường.

Nàng gắt gao liếc hắn một hồi, ánh mắt vòng qua cổ nhìn tới sau lưng giao nhân, tùy tiện nói một câu đổi chủ đề: “Xem kìa, vết thương của ngươi mau lành quá đi, cơ thể giao nhân đúng là cực phẩm mà. Ngươi ở chỗ này chờ ta, nếu thành công chúng ta có thể ra ngoài rồi, ngoan, chờ nha.”

Nói xong, Kỷ Vân Hòa khoát khoát tay, vội vàng trốn mất tăm.

(Câu dẫn không thành nên mất mặt bỏ chạy kìa =)))

Trường Ý ngồi tại chỗ, cái đuôi to lớn như hoa sen ngâm trong dòng suối, khe khẽ vỗ hai cái.

Hắn nhìn bóng lưng Kỷ Vân Hòa dần dần đi xa, yên lặng cúi đầu, kéo lọn tóc mới vừa rồi bị Kỷ Vân Hòa hôn, lẳng lặng cầm giây lát, hắn vừa quay đầu, liền bắt gặp hình ảnh phản chiếu của bản thân trên mặt nước...

Đôi mắt kia vốn tựa như băng châu trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng lúc này ánh sáng xanh lam trong đó đã sâu hơn rất nhiều.

Trường Ý yên lặng ngồi bên bờ suối, qua hồi lâu, màu sắc đôi mắt vẫn không chút biến đổi. (Gì đây? Thiên tiên động tình à )

Đột nhiên, đuôi cá như đóa hoa sen khổng lồ quẫy mạnh, đem nước suối hất lên, “rào” một tiếng, đánh tan yên tĩnh xung quanh hắn.

Nước suối mát lạnh chảy trên mặt hắn, làm ướt đẫm thân thể và mái tóc hắn.

Dòng suối nhỏ sau khi bị cái đuôi khuấy động, bọt nước tung trắng xóa, cuối cùng cũng dần dần ngưng trọng, khôi phục vẻ tĩnh lặng êm đềm cố hữu. Mặt nước trong suốt như tấm gương, khắc họa rõ ràng màu sắc đồng tử của hắn, tia sáng xanh đậm đã rút đi, trả lại Trường Ý ánh mắt thanh lãnh trước sau như một.

Trong lúc ấy, Kỷ Vân Hòa chầm chậm chạy về phía đầm nước.

Trước khi đến trước mặt phụ yêu, Kỷ Vân Hòa bình ổn lại những suy nghĩ rối loạn khi nãy, nàng hắng giọng, tiến lên phía trước.

Vô Thường Thánh Giả đã là người của trăm năm trước, trong sách mặc dù ghi lại không ít truyền kỳ về Vô Thường Thánh Giả, nhưng những ghi chép đều nói Ninh Nhược Sơ chiến công hùng mạnh, chưa từng nhắc đến vui buồn yêu hận của hắn.

Có lẽ những người viết sách tự cổ chí kim đều cho rằng, thánh nhân không cần tới hỷ nộ ái ố của người thường.

Kỷ Vân Hòa không cách nào từ những câu chuyện sử sách thấy được tính tình của người này, nhưng qua những điều phụ yêu vừa kể, Vô Thường Thánh Giả Ninh Nhược Sơ, tuyệt đối không phải một thân lãnh đạm. Thậm chí Kỷ Vân Hòa cho rằng, Vô Thường Thánh Giả cũng đã động chân tình với Thanh Vũ loan điểu.

Nếu không, chỉ bằng tình yêu và sự tín nhiệm của Thanh Cơ đối với hắn, hắn cần gì phải lừa nàng tới phong ấn, trực tiếp giết nàng không phải tốt hơn sao. Hà cớ gì còn để lại lời hứa “ở bên nàng”?

Điều này chứng minh, Ninh Nhược Sơ cũng là một ngự yêu sư có tình có nghĩa.

Kỷ Vân Hòa tạm thời không suy nghĩ vấn đề này nữa, đổi sang biểu tình nghiêm túc, mang theo mấy phần nặng nề đi tìm phụ yêu trong đầm.

Phụ yêu vẫn còn ở trên đầm nước, nhưng dáng vẻ không giống lúc trước, nàng cũng không ngồi mà là đứng trên mặt nước, chậm rãi nhảy múa.

Trong tất cả những loại yêu quái, tiếng hát tuyệt vời nhất thuộc về giao nhân, còn điểu tộc lại có những vũ điệu kinh diễm nhất.

Theo như lời đồn đại, phượng vũ cửu thiên, trăm loài chim cùng tụ hội, loan điểu tuy không phải phượng hoàng nhưng vũ điệu cũng được coi là thế gian đệ nhất.

Phụ yêu ở trong đầm nước, tựa như đạp trên mặt gương sáng rõ, hoa sen khô héo dập dờn dưới chân nàng. Nàng uyển chuyển uốn lượn quanh đài sen tàn úa, dáng người mềm mại như dải lụa mỏng tang trước gió, lúc nhanh lúc chậm, lúc cúi người lúc vươn ra như đóa hoa nở rộ, khí đen như bão cát vây quanh cơ thể, trong mắt Kỷ Vân Hòa, cơ hồ là linh hồn của bức họa điêu linh nàng từng thấy trước kia đang chuyển động.*

(*Chương 18 có miêu tả lần đầu Kỷ Vân Hòa đến lừa phụ yêu, nàng nhìn thấy dáng vẻ phụ yêu ngồi ôm gối trên đầm nước giống một bức tranh tuyệt mỹ mà thê lương. Đoạn này Cửu nhắc lại “bức tranh” ấy.)

Nữ tử trong bức họa không ngừng tìm kiếm, không ngừng chờ đợi, nhưng nàng vĩnh viễn không chờ được người từng thề ước.

Kỷ Vân Hòa nhìn theo động tác của nàng, nhất thời ngây người đi, cho đến khi phụ yêu xoay tròn một vòng, nàng xoay đầu lại, chợt thấy Kỷ Vân Hòa thất thần đứng một bên, nàng dừng động tác.

Mặt đầm phẳng lặng.

“Ngươi là ai?”

Lại là câu hỏi ấy, nàng phụ yêu này, quả nhiên tâm trí không bình thường, hoàn toàn không nhớ được chuyện gì.

“Ngươi không nhớ ta sao?” Kỷ Vân Hòa nói, “Ta là Ninh Nhược Sơ.”

Phụ yêu cả người cứng đờ, chân không đứng vững lui lại vài bước, mặt nước lần nữa bị chấn động, những vòng tròn sóng nước đuổi sát nhau, như chân mày nhíu chặt của người con gái.

Nàng nhìn Kỷ Vân Hòa, cau mày, giống như phải nhìn thấu nàng vậy. Nhưng mặc cho nàng dò xét như thế nào, đến cuối cùng, đôi môi nàng vẫn run rẩy, hỏi Kỷ Vân Hòa: “Chàng tại sao bây giờ mới đến tìm ta?”

Không có bất kỳ nghi ngờ nào, không có quá nhiều dò hỏi, phụ yêu chỉ đơn giản như vậy tin nàng.

Kỷ Vân Hòa thậm chí cảm thấy, kể cả mình không bó ngực, không vấn tóc, không cố ý hạ thấp giọng đến tìm nàng ấy, phụ yêu vẫn sẽ tin nàng chính là Ninh Nhược Sơ.

Kỷ Vân Hòa rất khó nghĩ thông nguyên nhân sâu xa của việc này.

Hoặc giả từ khi phụ yêu bắt đầu thành hình, nàng đã là một phụ yêu tâm trí khiếm khuyết. Cũng có lẽ nàng đã chờ quá lâu, chờ đến mơ hồ. Mà cũng có thể... chờ đợi Ninh Nhược Sơ, đối với nàng mà nói chính là nhiệm vụ phải hoàn thành.

Giống như việc Kỷ Vân Hòa và Trường Ý phải thoát ra ngoài, phụ yêu cũng có chuyện cần làm. Nàng nếu đã tồn tại vì chấp niệm của Thanh Vũ loan điểu, thì nhất định phải hóa giải chấp niệm mới được giải thoát. Cho nên bất kể người tới là ai, nàng đều chấp nhận.

Trừ lí do này, Kỷ Vân Hòa không nghĩ ra cách giải thích nào khác nữa.

Phụ yêu từng bước đi về phía Kỷ Vân Hòa, Kỷ Vân Hòa không biết Ninh Nhược Sơ chân chính lúc này sẽ nói gì, cho nên nàng dứt khoát không nói một lời, chỉ nghênh đón ánh mắt phụ yêu, cũng từng bước đến gần bờ đầm nước.

Hai người đối diện nhau, phụ yêu không thể rời khỏi đầm nước, Kỷ Vân Hòa cũng không thể bước xuống đầm.

Phụ yêu lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt đỏ tươi như máu, chỉ có hình bóng của nàng.

Chính tại khoảnh khắc yên tĩnh tuyệt đối như vậy, Kỷ Vân Hòa mới cảm nhận được những tình cảm hư vô mờ mịt thật sự có thể nhìn ra từ trong ánh mắt.

“Chàng nói chàng sẽ ở bên ta.” Phụ yêu trong đáy mắt huyết lệ rưng rưng, “Ta chờ chàng lâu lắm rồi.”

Kỷ Vân Hòa thầm nghĩ, nàng ta thật đúng là một phụ yêu mau nước mắt.

Thanh Vũ loan điểu là một đại yêu quái nổi danh thiên hạ, nàng sẽ không cần rơi nước mắt, cho nên cảm xúc bị tách ra hẳn là sự yếu ớt trong nội tâm của nàng.

“Xin lỗi.” Bị một nữ tử khóe mắt ngấn lệ nhưng tràn đầy tình ý nhìn chăm chú, Kỷ Vân Hòa mềm lòng nói ra hai chữ.

Nàng cho rằng, dù Ninh Nhược Sơ có thực sự đứng tại đây, cũng sẽ nói như vậy.

Mà hai chữ này, dường như chạm đến mọi ngóc ngách trên cơ thể, kích động toàn bộ dây thần kinh luôn căng cứng của phụ yêu.

Phụ yêu đưa tay ra, dùng cả hai tay ôm chặt lấy Kỷ Vân Hòa. Thân thể phụ yêu không có nhiệt độ, lạnh lẽo giống như nước trong đầm, nhưng lời nàng nói ngược lại ấm áp vô cùng.

“Ta biết mà, chàng nhất định sẽ tới.”

Nàng ôm Kỷ Vân Hòa, nức nở nghẹn ngào, nhưng không giấu được niềm vui vỡ òa trong lòng.

Kỷ Vân Hòa bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác, phụ yêu có lẽ là tin vào nhận định của chính nàng.

Phụ yêu tin nàng là Ninh Nhược Sơ, hoàn toàn chỉ bởi vì nàng ấy... Nói cách khác, chuyện này bắt ngồn từ Thanh Vũ loan điểu, từ đầu đến cuối nàng luôn tâm niệm, bất kể chờ bao lâu, bất kể chờ đến khi nào, Ninh Nhược Sơ nhất định sẽ đến, nàng nhất định sẽ chờ cho đến khi gặp được hắn.

Cho nên dù là người nào đi vào thập phương trận, chỉ cần người đó nói mình là Ninh Nhược Sơ, bất kể là nam hay nữ, là thần hay quỷ, chỉ cần người đó nói, nàng nhất định sẽ tin.

Nàng không phải dễ dàng tin người, nàng chẳng qua là tin tưởng Ninh Nhược Sơ.

Tin tưởng hắn chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa của mình, tin tưởng hắn nhất định sẽ tới, không quan trọng hình dạng của hắn thay đổi ra sao.

Ở bên trong thập phương trận, Thanh Vũ loan điểu chờ đợi một trăm năm cô tịch, có lẽ sinh hận, có lẽ sinh oán, những oán hận này có lẽ vô cùng cường liệt đáng sợ, thế nhưng những uất ức ấy, cuối cùng chỉ cần một câu nói, là có thể hóa giải triệt để...

“Ta rốt cuộc... đợi được chàng rồi.”

Phụ yêu nói như vậy.

Kỷ Vân Hòa chợt cảm thấy tim đập mạnh một nhịp.

Quanh người phụ yêu khí đen bộc phát, rốt cuộc kết thúc oán hận trăm năm, gắng gượng cùng hy vọng, lay lắt đợi chờ cùng nỗi cô đơn tịch mịch đến vô tận.

Khí đen uốn lượn, giống như một con phượng hoàng vẫy cánh, đạp lên không trung nhẹ nhàng bay lên cao.

Ngay lúc phượng hoàng tung mình lên cao, xa xa truyền tới âm thanh như câu hát tùy ý cất lên, tiếng hát trầm trầm, cùng vũ khúc của hắc loan điểu, không nhanh không chậm, du dương trầm bổng, đột ngột tới, lại phiêu lãng rời đi.

Vũ điệu tuyệt sắc cùng tiếng ca tuyệt đẹp bầu bạn một đoạn đường, tựa như nét bút của thần tiên lưu lại, tựa như là ý trời tác hợp. Không có diễn tập cầu kỳ, thế nhưng lại là khúc ca và điệu múa hoàn mỹ nhất Kỷ Vân Hòa từng thưởng thức.

Tiếng hát ngừng lại, dáng hình tiêu tan, không trung chỉ còn lại một tiếng loan điểu vọng về từ nơi rất xa, thanh âm vang lên chốc lát, cuối cùng cũng hóa thành hư vô.

Kỷ Vân Hòa nhìn bầu trời vàng kim vô biên vô tận một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn, mãi cho đến khi bên tai truyền tới tiếng nước chảy ầm ầm, nàng mới giật mình tỉnh táo lại.

Vừa quay đầu, cái đầm bên cạnh vốn đầy ắp nước nhưng sau khi phụ yêu biến mất lại giống như bị hút cạn từ dưới đáy, xoáy nước không ngừng ì ùng rút xuống.

Kỷ Vân Hòa sửng sốt, không kịp đánh giá tình huống đang diễn ra, nàng chỉ có thể nghĩ tới mắt trận nằm ở chỗ này, bọn họ có thể ra ngoài từ đây, nhưng bây giờ mắt trận biến hóa, mặc dù không biết là biến hóa gì, nhưng nếu bây giờ không đi, sau này có lẽ sẽ không ra được!

Kỷ Vân Hòa chạy khỏi tiểu viện, cũng không phải tung người nhảy vào đầm nước, mà là hướng chỗ Trường Ý chạy thật nhanh.

Nàng cũng không muốn trở thành Ninh Nhược Sơ thứ hai, để cho người khác chờ đợi một trăm năm.

Nàng nói được thì phải làm được.

Tuy nhiên, không để cho Kỷ Vân Hòa chạy bao xa, từ đầu kia của dòng suối, một đuôi cá to như mũi tên thẳng đường lao tới.

Thực lòng mà nói, so với hai chân của Kỷ Vân Hòa, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Kỷ Vân Hòa thấy vậy có chút tức giận: “Ngươi có thể tự bơi được! Tại sao lúc trước còn để ta phải cõng ngươi!”

Trường Ý vừa tới đã bị mắng, hắn ngẩn người: “Lúc trước không có dòng suối.”

“Quên đi. Không có thời gian so đo với ngươi.” Kỷ Vân Hòa đi tới bên cạnh Trường Ý. Hai người đứng tại nơi dòng suối đổ vào đầm nước, Kỷ Vân Hòa chỉ về phía đầm nước, “Chúng ta thương lượng một chút.”

“Thương lượng cái gì?”

“Ngươi nhìn xem, lúc trước đầm nước tràn đầy, đều là nước từ đây chảy ra những con suối nhỏ, hiện tại nước trong đầm rút đi, ngược lại đến phiên nước suối đổ về đầm. Trong thập phương trận này vốn không có gì cả, đúng ra cũng không thể có nước. Mà theo như ngũ hành tương sinh, nước là khởi nguồn, bây giờ nước rút đi, theo như ta hiểu, là đường ra đang dần dần sụp đổ. Thập phương trận này, rất nhanh sẽ biến thành một trận chết. Chúng ta muốn ra ngoài, chỉ có thể ngay lúc này nhảy xuống nước.

Trường Ý nhíu mày: “Vậy thì nhảy.”

“Nhưng đây chẳng qua chỉ là suy đoán của ta, suy đoán này cũng rất có thể sẽ sai, nếu như nhảy xuống, chúng ta ngược lại có nguy cơ mắc kẹt dưới đó. Lần này phát sinh chuyện gì, chúng ta phải đối mặt với cái gì, ta cũng không biết.”

Trường Ý đưa mắt nhìn Kỷ Vân Hòa: “Hai bên đều là những lựa chọn không xác định, ngươi muốn cùng ta thương lượng cái gì?”

Kỷ Vân Hòa nghiêm túc nhìn Trường Ý: “Ngươi có biết oẳn tù tì* không?”

(*còn gọi là trò kéo-búa-bao, miền Bắc còn một cách gọi là đấm-lá-kéo, mình xin phép dịch là kéo-búa-bao cho quen thuộc nha)

Trường Ý: “...”

Hắn yên lặng phút chốc, sau đó nghiêm túc hỏi một câu, “Đó là cái gì?”

Trường Ý nghĩ, có thể dùng vào lúc này, đó nhất định là một thuật pháp hoặc pháp khí đặc biệt. (Đáng yêu vchhh )

“Tới đây.” Kỷ Vân Hòa đưa tay ra.

Trường Ý cũng làm theo đưa tay ra.

Kỷ Vân Hòa nói, “Đây là búa, đây là kéo, đây là bao.” Kỷ Vân Hòa vừa nói vừa làm mẫu cho Trường Ý.

Trường Ý nghiêm túc ghi nhớ.

Kỷ Vân Hòa nhìn chằm chằm Trường Ý, tiếp tục giải thích: “Ta đếm một, hai, ba, ngươi tùy ý làm một trong ba động tác vừa rồi. Một, hai, ba!”

Kỷ Vân Hòa ra bao, Trường Ý mặc dù rất mơ hồ, nhưng cũng chậm chạp ra nắm đấm.

Lòng bàn tay Kỷ Vân Hòa bao trọn nắm đấm của Trường Ý: “Ta ra bao, bao có thể bọc lấy búa của người, cho nên ta thắng rồi.”

Trường Ý hơi sửng sốt.

Âm thanh xoáy nước rút xuống như cũ ầm ầm rền vang, Trường Ý lẳng lặng nhìn Kỷ Vân Hòa: “Cho nên?”

“Ta mới vừa rồi âm thầm quyết định, nếu ta thắng chúng ta liền nhảy xuống, nếu ngươi thắng chúng ta sẽ ở lại chỗ này.” Kỷ Vân Hòa vẫn nắm lấy tay Trường Ý, toét miệng cười, “Cho nên, chúng ta nhảy đi.”

Trường Ý lần nữa sửng sốt, vốn là giao nhân lãnh đạm lạnh lùng, ở hoàn cảnh khiến nhiều người hoảng sợ cũng không yếu thế mà phát huy “linh hồn của biển”, thế mà lúc này lại hoàn toàn mờ mịt, trên mặt viết rõ một câu hỏi——

“Tùy tiện như vậy sao?”

Dù sao... cũng là vấn đề sinh tử...

“Khi không thể lựa chọn, giao cho ông trời quyết định đi.”

Kỷ Vân Hòa nói xong, không cho Trường Ý cơ hội cự tuyệt, nàng ngã về phía sau, mỉm cười nhìn Trường Ý, mặc cho thân thể rơi xuống bóng tối dưới vực sâu, mà lòng bàn tay đang ôm lấy nắm tay của Trường Ý chuyển động tác, mở lòng bàn tay hắn ra, đan chặt vào năm ngón tay của hắn, không chút kẽ hở.

Bàn tay của con người ấm áp hơn hắn rất nhiều. Tựa như hơi ấm từ lòng bàn tay chạy thẳng đến ngực, thậm chí lan đến từng mảnh vảy trên đuôi của hắn.

Mái tóc bạch kim tung bay, sợi tóc cơ hồ còn lưu lại nhiệt độ trên bờ môi nàng.

Trường Ý ngơ ngác nhìn Kỷ Vân Hòa đang cong mắt cười, mặc cho nàng kéo mình rơi xuống vực sâu.

Hắn không kháng cự, cũng không muốn kháng cự.

Trường Ý cảm thấy so với hắn, ngự yêu sư vừa cười vừa vô lo vô nghĩ trầm mình vào bóng tối kia, mới càng giống cách gọi trong miệng loài người bọn họ...

Yêu quái.

#ngu_yeu_chuong_19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.