[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 21: Chương 21: Lựa chọn




Siêu kịch tính! Vô cùng hóng chương 21 ToT Cửu ơi tiếp tục tiến độ thần tốc này đi mà!!!

#convert: Bún

#edit: Vy

___***___

Chìm vào bóng tối, bầu trời vàng nhạt càng lúc càng xa.

Thời điểm bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn, Kỷ Vân Hòa trong lòng không phải không hề lo sợ. Chẳng qua là so với ngồi một chỗ chờ đợi một kết cục không biết trước, nàng càng muốn phải làm điều gì đó, mặc dù sự đấu tranh này có thể là một lựa chọn sai lầm.

Kỷ Vân Hòa nắm tay Trường Ý thật chặt, trong không gian đen đặc như hũ nút, âm thanh xoáy nước cuộn trào càng ngày càng lớn, bất thình lình, tiếng va đập mạnh mẽ vang lên, đầm nước lạnh như băng nuốt trọn cơ thể Kỷ Vân Hòa.

Bọn họ rốt cuộc rơi vào biển nước vừa bị hút xuống dưới.

Đúng như dự đoán của Trường Ý, đầm nước thật sự rất sâu.

Kỷ Vân Hòa bịt chặt miệng và mũi, nín thở để mặc xoáy nước kéo xuống dưới.

Nhưng ngay lúc này, nàng chợt cảm thấy cánh tay mình bị người khác dùng lực kéo lại, sau đó cơ thể áp chặt vào lồng ngực so với dòng nước ấm áp hơn.

Trường Ý ôm lấy nàng.

Nước, là vương quốc của hắn.

Trường Ý một tay nắm tay nàng không buông, một tay vuốt nhẹ trên mặt nàng.

Nhất thời, Kỷ Vân Hòa cảm thấy áp lực xung quanh giảm đi, cũng không thấy nước ép vào mang tai nữa, Kỷ Vân Hòa cả kinh, hơi hé miệng, nhưng lại phát hiện không hề có nước tràn vào: “Trường Ý.” Nàng gọi tên Trường Ý.

“ Ừ.”

Nàng cũng nghe thấy tiếng Trường Ý trả lời.

“Không nghĩ tới giao nhân các ngươi còn có thuật pháp tiện lợi như vậy.” Kỷ Vân Hòa tán thưởng, “Nhưng mà thuật pháp này chẳng phải không có ích gì với các ngươi sao?”

“ Ừ, lần đầu tiên dùng.”

“Trường Ý, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ta “cướp” đi bao nhiêu lần đầu tiên của ngươi, ngươi có đếm kỹ không?”

Rời khỏi vùng đất khép kín phía trên, mặc dù vẫn bị bóng tối bao vây, nhưng Kỷ Vân Hòa tâm tình đã tốt lên không ít, nàng nổi lên mấy phần tâm tư muốn đùa giỡn đuôi cá to. Mà sau khi Kỷ Vân Hòa hỏi câu này, Trường Ý lại coi là thật, trầm mặc rất lâu.

Dựa vào tính cách của Trường Ý, Kỷ Vân Hòa cười nói: “Ngươi không phải đếm thật đấy chứ?”

“Còn chưa đếm xong...”

Kỷ Vân Hòa bị hắn chọc cười, ở trong lòng hắn lắc đầu cười ngặt nghẽo, một lúc lâu sau nàng mới ngừng lại được: “Ngươi thật đúng là đuôi cá to nghiêm túc cẩn thận.”

“Nghiêm túc và cẩn thận đều là việc nên làm.”

“Được rồi, ta chỉ không ngờ ngươi lại nghiêm cẩn đến mức đó, vừa rồi phụ yêu tiêu tán, ngươi còn hát vì nàng.”

Lần này Trường Ý không lên tiếng đáp lại, coi như ngầm thừa nhận.

“Ngươi hát gì vậy?”

Kỷ Vân Hòa chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Trường Ý vẫn nghiêm túc trả lời: “Bài hát của giao nhân, ca ngợi tự do.”

Sau khi nghe những lời ấy, ý cười trên khuôn mặt Kỷ Vân Hòa dần thu lại, nàng nhìn bóng tối vô tận trước mặt, nói: “Nên hát như vậy, Trường Ý, chúng ta cũng phải tự do.”

Thực ra, lúc rơi vào trong nước, Kỷ Vân Hòa lập tức cảm nhận được trong nước này có sự sống, càng đi xuống, càng phát hiện khí tức từ bên ngoài, Trường Ý thi pháp giúp nàng có thể hít thở, nàng cũng cảm nhận được ẩn mạch vẫn luôn biến mất trước đó.

Tiếp tục đi xuống, nhất định có thể thoát khỏi thập phương trận, đến lúc đó, nàng cầm theo thuốc giải, rời khỏi Ngự Yêu cốc, từ đây trời đất bao la, sẽ không còn chịu trói buộc nữa.

Giống như là muốn chứng minh suy đoán của Kỷ Vân Hòa, phía dưới bỗng xuất hiện một dải ánh sáng mơ hồ, ánh sáng thu vào tầm mắt Kỷ Vân Hòa và Trường Ý, đồng thời chiếu sáng vảy bạc của Trường Ý.

Ở trong bóng tối mịt mù, vảy bạc lóe lên kim quang lấp lánh, bốn phía nước lăn tăn gợn sóng, đem ánh sáng này tản ra, khiến cho Kỷ Vân Hòa có cảm giác họ đang trôi dạt giữa ngân hà.

“Trường Ý, đợi khi ra khỏi Ngự Yêu cốc, ta sẽ đưa ngươi trở về biển.” Kỷ Vân Hòa nói, “Ngươi về nhà, ta đi ngao du thiên hạ, đến lúc ta sắp chết, ta sẽ dọn đến ở gần biển. Nếu có duyên gặp lại, ngươi cũng giống như hôm nay hát cho ta một khúc ca đi.”

Nói thật ra thì Trường Ý không hiểu tại sao lúc này Kỷ Vân Hòa lại nói như vậy. Rõ ràng sau này ra ngoài trời cao biển rộng, nàng cũng rất mạnh khỏe, nhưng dường như... nàng luôn cảm thấy mình sắp chết.

Tuy vậy Trường Ý cũng không nhiều lời, hắn chỉ hỏi: “Hát cái gì?”

“Ca ngợi tự do.” Kỷ Vân Hòa nói, “Tự do chân chính, chỉ có ngày đó mới thấy được.”

“Được. Đến lúc đó, ta đến tìm ngươi.”

Không giao hẹn thời gian, không giao hẹn địa điểm, Trường Ý chỉ đơn giản như vậy đáp ứng nàng, nhưng Kỷ Vân Hòa biết, lời hứa của giao nhân, hắn nhất định sẽ tuân thủ.

Kỷ Vân Hòa khẽ mỉm cười, xuyên qua tấm màn đen tối.

Ánh mặt trời phá tan bóng tối bao vây hai người.

Giao nhân ôm ngự yêu sư nhảy ra từ mặt nước lạnh như băng. Ánh mặt trời nghiêng qua lớp vảy trên người Trường Ý, nắng ấm tháng ba nhẹ nhàng phủ lên hai người.

Mới ra khỏi đầm nước, Kỷ Vân Hòa cả người không còn sức lực, nàng nằm trên mặt đất, không ngừng thở dốc. Bên cạnh là Trường Ý hô hấp có chút gấp gáp.

Kỷ Vân Hòa bình ổn lại hơi thở, ngẩng đầu, nhìn về phía Trường Ý, vừa muốn nở nụ cười, nhưng ý cười trên khuôn mặt nàng lập tức cứng lại.

Không vì điều gì khác, chỉ vì ngay sau khi họ xé nước xông ra, xung quanh đã bị bao vây bởi môn đồ ngự yêu sư.

Kỷ Vân Hòa nét mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, nàng nhìn quanh, nhất thời trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng to lớn, huyết sắc trên mặt nàng thoáng chốc rút hết đi.

Nơi này, Kỷ Vân Hòa vô cùng quen thuộc.

Nơi ở của Cốc Chủ Ngự Yêu cốc, hậu viện của Lệ Phong Đường. Mặc dù bây giờ hậu viện này đã đổ nát đến mức không nhìn nổi, lầu các sụp đổ, gạch đá chất đầy mặt đất, nhưng Kỷ Vân Hòa sống nhiều năm ở Ngự Yêu cốc, nàng tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Nàng vừa quay đầu nhìn lại, phát hiện mặt nước nàng và Trường Ý vừa nhảy ra kia, lại là cái ao nằm sau Lệ Phong Đường.

Lại là... cái ao này, mắt trận của thập phương trận.

Kỷ Vân Hòa trong lòng chỉ cảm thấy quá sức hoang đường.

Nàng ngàn vạn suy đoán, như thế nào cũng không đoán được, thoát ra khỏi thập phương trận, vậy mà lại rơi vào hậu viện của Lâm Thương Lan.

“Hộ pháp?”

Trong số ngự yêu sư có người nhận ra Kỷ Vân Hòa. Ngay sau đó lại có người kêu lên: “Ngài sao lại ở cùng một chỗ với giao nhân?”

Có người cũng bắt đầu lẩm bẩm: “Chúng ta ở trong cốc tìm đến long trời lở đất, hóa ra, là ngài mang giao nhân đi, hộ pháp muốn làm gì vậy?”

“Lúc trước tất cả mọi người trong cốc khổ chiến cùng Thanh Vũ loan điểu, nàng cũng không có mặt...”

Kỷ Vân Hòa không nhúc nhích, nhưng nội tâm đã nhanh chóng biến động.

Tính đến thời điểm này, Thanh Vũ loan điểu có lẽ đã rời đi được một thời gian, mà nay Tuyết Tam Nguyệt cũng tạm thời không rõ tung tích, nàng lại không có cách nào hỏi thăm.

Môn đồ ngự yêu sư sau khi Thanh Vũ loan điểu rời đi mới phát hiện giao nhân trong địa lao đã mất vào tay giặc, liền điều động người lục tung khắp nơi trong cốc tìm giao nhân. Bởi vì đây là nhiệm vụ Thuận Đức công chúa giao phó, nếu giao nhân trốn đi, toàn bộ Ngự Yêu cốc đều đừng mơ có kết cục tốt.

Nhưng giờ phút này, đại hộ pháp của Ngự Yêu cốc lại cùng giao nhân chui ra từ cái ao sau Lệ Phong Đường.

Muốn hóa giải cục diện này, chỉ có hai con đường.

Thứ nhất, lập tức đả thương Trường Y, bắt lại, chứng minh cho mọi người thấy, mình là vì bắt giao nhân, không cẩn thận mới rơi vào trong tàn trận, trải qua muôn vàn khó khăn, rốt cuộc lôi được giao nhân ra ngoài.

Thứ hai, mở một đường máu.

Đối với Kỷ Vân Hòa mà nói, con đường thứ nhất dễ đi hơn nhiều. Nếu đây là ngày đầu tiên nàng gặp giao nhân, nàng nhất định sẽ chọn con đường thứ nhất.

Nhưng là.

Khi nàng cùng giao nhân nói chuyện, nàng nghe tiếng hát của hắn, nàng cứu hắn một mạng...

Muốn bước trên con đường thứ nhất, đã không thể rồi.

Kỷ Vân Hòa hít sâu một hơi, đứng dậy, giọt nước lạnh như băng trên người nàng rơi xuống mảnh đá vụn ven đường.

Nàng phất tay trái, điều động linh lực trong cơ thể, kiếm của ngự yêu sư ở gần nàng trong nháy mắt rời khỏi vỏ bay đến tay Kỷ Vân Hòa.

Nàng không hề muốn đi đến bước đường này. Nhưng bàn tay của số mệnh dường như vĩnh viễn không buông tha nàng.

Kỷ Vân Hòa chém một kiếm, ngọn lửa bộc phát bổ đôi tảng đá lớn. Đột nhiên, cái đuôi to lớn của giao nhân chợt động, đuôi cá quét qua mặt ao làm nước bắn lên tung tóe, Trường Ý vẫy đuôi một cái, từng giọt nước thoáng chốc biến thành những mũi băng nhọn hoắt, phóng về phía đám ngự yêu sư, bốn người lập tức bỏ mạng!

Rốt cuộc Trường Ý từ đầu đến cuối không nói một lời... lại động thủ trước.

#ngu_yeu_chuong_20

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.