[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 22: Chương 22: Rối gỗ




Trước khi bắt đầu đọc chương mới, đề nghị các vị vỗ tay khen ngợi bạn Bún ốm đau lay lắt vẫn bị tôi thúc mông đòi bản #convert

___***___

Giao nhân đột nhiên động thủ, môn đồ ngự yêu sư bất ngờ không kịp phòng vệ, bọn họ lại đều đã bị thương trong trận chiến với loan điểu, nay đã vô lực ngăn cản đòn tấn công vừa rồi.

Bọn họ hoảng hốt lùi lại, Kỷ Vân Hòa thầm nghĩ bây giờ nếu muốn mở một đường máu, nói không chừng có đến bảy phần thành công!

Nàng nắm chặt kiếm, mà ngay lúc này, sau lưng đoàn người một đạo kim quang bất ngờ đánh tới, Kỷ Vân Hòa thấy người vừa tới, hai mắt nheo lại.

Cốc Chủ yêu hầu - Khanh Thư. Ả có lẽ đã bị thương lúc giao tranh với Thanh Vũ loan điểu, trên trán vẫn còn vệt máu, nhưng thương thế này cũng không ảnh hưởng đến sát khí nồng đậm của ả.

Tim Kỷ Vân Hòa đập mạnh, nàng không sợ Trường Ý đánh không lại Khanh Thư, nàng chỉ lo lắng... Khanh Thư đã tới rồi, vậy Lâm Thương Lan...

Kỷ Vân Hòa không khỏi nhìn về hướng đại điện Lệ Phong Đường, bất thình lình, bóng dáng Lâm Thương Lan ngồi xe lăn từ xa đi tới. Không chờ Kỷ Vân Hòa nhìn rõ, một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên, ngân châm từ đâu phóng tới, đau đớn!

Nhất thời, nàng chỉ cảm thấy đầu mình giống như bị người ta kéo sang bốn phương tám hướng, vô cùng khó chịu!

Đau đớn trong nháy mắt cướp đi khí lực toàn thân của nàng, khiến cho nàng không cách nào chống đỡ cơ thể, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, Kỷ Vân Hòa ngã quỵ sang một bên.

Giữa lúc trời đất quay cuồng, nàng chỉ thấy trên không trung mũi tên băng và trường kiếm chạm nhau, phát ra âm thanh chói tai, mà sau tiếng vang ấy, toàn bộ thế giới của nàng chìm vào tĩnh lặng.

Kỷ Vân Hòa không biết mình đã ở trong bóng tối miệt mài đi về phía trước bao lâu. Thời gian bất giác trôi qua dài như một vạn năm, lại tựa như chỉ là một cơn gió thoáng qua, đến khi nàng lần nữa cảm thấy sự tồn tại của tứ chi, là có người đang đâm một kim vào đầu ngón tay nàng.

Năm giác quan trong nháy mắt khôi phục hoàn toàn.

Kỷ Vân Hòa mở mắt, cơ thể mềm nhũn không cách nào cử động, nhưng ánh mắt đã đem khung cảnh xung quanh dò xét một lượt.

Nàng trở lại rồi.

Trở lại căn phòng nàng không thể quen thuộc hơn. Đây là chỗ ở của nàng ở Ngự Yêu cốc, biệt viện của nàng, nhà tù của nàng.

Mặc dù căn phòng này sau đại loạn lần trước có chút tàn tạ, nhưng chắn song cầm tù vô hình vẫn vững chắc như cũ.

Lúc này, trong phòng Kỷ Vân Hòa còn có một người khác, yêu hồ Khanh Thư lẳng lặng ngồi bên giường nàng, dùng ngân châm đâm lần lượt mười đầu ngón tay nàng, ngân châm đi đến đâu, những ngón tay tựa như đã chết của Kỷ Vân Hòa lập tức khôi phục được cử động.

Kỷ Vân Hòa muốn ngồi dậy, nhưng nàng vừa dùng một chút lực đã cảm thấy cơn đau khủng khiếp truyền tới, đau đớn chạy khắp cơ thể nàng, mỗi gân cốt trên người Kỷ Vân Hòa đều đau đến run rẩy.

“Ẩn hồn châm còn chưa giải, tùy tiện cử động, ngươi tự biết hậu quả.” Khanh Thư lãnh đạm nói.

Ẩn hồn châm, là thủ pháp của Lâm Thương Lan, một kim định hồn, khiến cho người ta mất năm giác quan, trở nên giống như xác chết.

Khanh Thư vừa dùng ngân châm đâm lên từng huyệt vị trên người Kỷ Vân Hòa, vừa nói “Cốc Chủ chưa muốn để ngươi chết.”

Kỷ Vân Hòa nghe vậy, chỉ muốn cười nhạt.

Đúng vậy, Ngự Yêu cốc này, giam cầm tự do, tù nhân ngay cả quyền chết cũng không có.

Kỷ Vân Hòa gắng gượng, mở miệng hỏi: “Giao nhân đâu?” Chẳng qua là mở miệng nói ba chữ này, nàng cũng đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của mình.

Khanh Thư liếc nàng một cái: “Giam lại rồi.”

Mặc dù giao nhân hồi phục rất nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn là người đang bị thương, sao có thể địch lại lão hồ ly kia... Thêm nữa, dù nàng và Trường Ý quen biết chưa bao lâu, nhưng với tính tình của hắn, nếu đã coi một người là bằng hữu, nhất định sẽ không bỏ lại bạn bè mà chạy trốn.

Lúc ấy nàng hôn mê, có lẽ đối với Trường Ý cũng là phiền toái lớn...

Nghĩ đến điều này, Kỷ Vân Hòa nhắm mắt lại.

Sau này... Bọn họ còn có thể nghĩ cách gì mà rời đi nữa...

“Thuốc giải ngươi lấy trộm từ thư phòng chủ nhân, ta lấy lại.” Khanh Thư tiếp tục lãnh đạm nói.

Kỷ Vân Hòa nghe vậy thì cả kinh, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Từ thời khắc nàng thoát khỏi thập phương trận, rơi vào hậu viện Lệ Phong Đường, nàng đã nghĩ tới kết quả này rồi, hành động nàng đã làm trước khi bị cuốn vào thập phương trận, Lâm Thương Lan sao có thể không biết.

“Các ngươi muốn làm gì?” Kỷ Vân Hòa không tránh không né cái nhìn của Khanh Thư.

Nàng làm chuyện như vậy, đã chuẩn bị tinh thần gánh vác kết quả xấu nhất, là sống hay chết, là tra tấn hay khổ nạn, nàng đều chấp nhận.

Khanh Thư nghe vậy nhưng là một tiếng cười nhạo lạnh lùng: “Một ít thuốc giữ ấm phòng thương hàn, muốn làm gì à, Cốc Chủ rộng lượng, sẽ không vì chuyện này mà giáng tội ngươi.” Khanh Thư rút ngân châm ra, nhìn khuôn mặt ngẩn ra của Kỷ Vân Hòa, trong ánh mắt lộ ra mấy phần khinh miệt, “Ta để trên bàn cho ngươi.”

Thuốc giữ ấm...

Lâm Thương Lan sớm đã nhìn thấu tâm tư của nàng, cho nên vẫn luôn cất sẵn thứ này, để chờ ngày chà đạp vũ nhục nàng.

Giẫm đạp tự do và tự trọng của nàng, nói cho nàng biết, ta khoan dung, ta sẽ không vì ngươi phạm tội mà giáng tội ngươi.

Cũng là lấy bộ dáng kẻ bề trên nói với nàng, ngươi nhìn xem, ngươi chỉ như một con kiến hôi đáng thương, lại dám mưu toan phản kháng, đúng là châu chấu đá xe.

Kỷ Vân Hòa rút tay lại, ngón tay từ từ nắm chặt thành quyền.

Khanh Thư không thèm để ý chút nào đến vẻ mặt của Kỷ Vân Hòa, hời hợt rút ngân châm trên trán nàng ra. Thân thể Kỷ Vân Hòa nhất thời nhẹ đi đôi chút, trở lại dưới sự kiểm soát của nàng.

Bọn họ chính là như vậy, một châm có thể định nàng hồn, để cho nàng không thể nhúc nhích, nhấc tay một cái lại cũng có thể nhổ hết châm này. Bọn họ không lúc nào không nói cho Kỷ Vân Hòa hay, nàng chẳng qua chỉ là con rối gỗ trong tay bọn họ, họ muốn nàng sống thì nàng sống, muốn nàng chết thì nàng phải chết.

Điều khiển nàng, quả thực dễ như trở bàn tay.

“Kỷ Vân Hòa, trong lòng ngươi suy nghĩ gì, chủ nhân không quan tâm, nhưng trong lòng ngươi nghĩ, cũng chỉ có thể giữ lại trong lòng ngươi, thứ trong đầu ngươi muốn, cũng chỉ có thể dừng lại trong đầu ngươi. Điều ngươi cần làm, chỉ có thể là chủ nhân cho phép ngươi làm.”

Kỷ Vân Hòa cười lạnh một tiếng.

“Lần này, ngươi muốn công khai ra tay với ngự yêu sư trong cốc, chủ nhân chế ngự ngươi.” Khanh Thư cầm cây ngân châm đưa qua đưa lại, cất vào chiếc túi mang theo bên người, “Chủ nhân giữ được chức vị Hộ pháp cho ngươi, ngươi phải khấu đầu tạ đại ân.”

Tựa như cả căn phòng chăng đầy sợi tơ vô hình, buộc chặt mỗi khớp xương của nàng, lần nữa thao túng nàng, Kỷ Vân Hòa dứt khoát nhắm mắt lại, nàng không đành lòng nhìn tình cảnh như vậy của mình.

Nàng cho rằng ra khỏi thập phương trận nàng sẽ có tự do, lại không nghĩ tới, bên trong thập phương trận, mới là đoạn tự do ngắn ngủi của nàng.

“Khanh Thư đại nhân.”

Ngoài cửa truyền tới một tiếng gọi khẽ.

Khanh Thư cất túi ngân châm đi, nhẹ giọng đáp: “Vào đi.”

Ngự yêu sư bên ngoài đẩy cửa đi vào, bước tới chỗ Khanh Thư, ngự yêu sư ở bên tai Khanh Thư thì thầm mấy câu, ánh mắt ả chợt sáng lên, quay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa đang nằm trên giường.

“Kỷ Vân Hòa. Chủ nhân truyền ngươi lập tức tới Lệ Phong Đường.”

Kỷ Vân Hòa trở mình, đưa lưng về phía Khanh Thư cùng ngự yêu sư, nàng không thèm mở mắt, nói: “Thuộc hạ trong người có bệnh, thứ cho cái mạng này khó giữ.”

Dù sao lão đầu Lâm Thương Lan kia đã muốn nàng sống, hắn tạm thời sẽ không giết nàng, thậm chí còn muốn bảo vệ chức vị Hộ pháp của nàng. Nếu lúc này nàng còn không chống đối một chút, thì còn lúc nào để ra oai. Trước mặt nàng bọn họ tính kế cũng tính kế rồi, giễu cợt cũng giễu cợt rồi, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn nằm cũng không được nằm à?

Khanh Thư nói: “Giao nhân mở miệng nói chuyện.”

Kỷ Vân Hòa mở mắt ra.

Khanh Thư nói tiếp: “Hắn hỏi, “Các ngươi muốn làm gì nàng?” “

Không có gì phải nghi ngờ, “nàng” trong miệng giao nhân chính là Kỷ Vân Hòa.

Kỷ Vân Hòa nằm ở trên giường, lúc này lại cảm thấy toàn thân khó chịu như lăn trên bàn chông.

#edit: Vy

#ngu_yeu_chuong_21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.