Thấy cái này vào giờ này các nàng có bất ngờ không? Có cảm thấy yêu mị chết đi không? Có muốn lấy thân báo đáp mị không???
__***__
#convert: Bún
#edit: Vy
#trans:Namca
Kỷ Vân Hòa vốn tưởng rằng mình sẽ tìm kiếm rất lâu, nhưng chưa đi được bao xa, sợi chỉ trên vạt áo còn chưa rút hết, nàng chợt nhìn thấy trước mặt một cái hố lớn.
Không giống như trời đất bốn phía đều là một mảnh kim quang, hố sâu này lại có cỏ xanh bao phủ, có cây có hoa, có dòng suối nhỏ êm dịu, chính giữa cái hố, còn có một căn phòng nhỏ.
Nếu như trời đất không phải vẫn là ánh sáng vàng nhàn nhạt, Kỷ Vân Hòa còn tưởng rằng mình đã lạc đến xóm nhỏ phía nam gì gì đó.
Bên trong thập phương trận trống rỗng, thế mà lại có một chốn tiên cảnh thế ngoại đào nguyên?
*thế ngoại đào nguyên: ý chỉ chốn bồng lai bên ngoài nhân thế*
Kỷ Vân Hòa cảm thấy kỳ quái, nơi này không phải là mười vị ngự yêu sư thiết lập phong ấn đặc biệt xây cho loan điểu chứ? Lý giải duy nhất, là Thanh Vũ loan điểu bị giam cầm nhiều năm đã tự tạo một thế giới cho mình.
“Này cũng thật là một yêu quái kỳ lạ.”
Kỷ Vân Hòa vừa nói, vừa bước vào trong cái hố khổng lồ.
Nàng càng đi vào bên trong, càng phát hiện nơi này vô cùng thần kỳ.
Chim hót hoa thơm, một thứ cũng không thiếu, lạ ở chỗ có thể nghe được tiếng chim nhưng lại không thấy được chim, chỉ có những con chim đá màu vàng trên mặt đất. Có thể nghe thấy xa xa truyền đến tiếng chó sủa, nhưng vẫn không có con chó nào chạy tới, chỉ nhìn thấy phía sau cây đại thụ đằng xa có một con “chó” bị xích lại, không hề nhúc nhích.
Có âm thanh, có hình dạng, nhưng tuyệt không có sinh mạng.
Kỷ Vân Hòa ở nơi “thế ngoại đào nguyên” kỳ bí này đi lại một hồi, ban đầu là nổi hứng tò mò quá khứ tươi đẹp, ngay sau đó một thoáng ưu tư xông thẳng lên đầu, cuối cùng là một loại tịch mịch tựa như kéo dài cả thiên thu.
Giữa trời đất này, ngoại trừ nàng, tất cả mọi thứ đều là giả.
Thanh Vũ loan điểu kia ở chỗ này hao phí mấy chục năm tạo ra một phương trời riêng của nàng, nhưng nàng không cách nào tạo ra một sinh mạng thật sự.
Những con chim đá, chó đá và cả những âm thanh sống động kia nữa, sự cô tịch ngàn năm nơi đây khiến con người ta cảm thấy nghẹt thở.
Kỷ Vân Hòa nhất thời có chút hoảng hốt, nếu như nàng cũng vĩnh viễn bị cầm tù ở nơi này...
Suy nghĩ này khiến cho nàng sống lưng rét lạnh, nàng vừa quay đầu, liền nhìn thấy sợi chỉ đỏ luôn một mực gắn kết nàng và giao nhân.
Gạt bỏ hết do dự, Kỷ Vân Hòa không đi tiếp vào bên trong nữa, nàng quay người đến bên dòng suối, chạm vào nước suối, phát hiện dòng nước không đầu không cuối này, thế nhưng lại là thật.
Nàng cởi áo khác xuống, ném vào trong dòng suối, dùng để trữ nước, sau đó xách theo áo khoác ướt sũng men theo sợi dây tìm đường trở về.
Quay về bao giờ cũng đi nhanh hơn khi đến.
Kỷ Vân Hòa cảm thấy mình chỉ mất một nửa thời gian so với lúc đi đã có thể trở lại chỗ giao nhân.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế lúc nàng rời đi, nằm nghiêng người, ngón tay cuốn chặt sợi chỉ đỏ, một chút xê dịch cũng không có.
Giao nhân chớp mắt một cái, Kỷ Vân Hòa chỉ cảm thấy mới vừa rồi sát khí âm trầm nổi lên trong đáy mắt hắn, thoáng chốc đã tan biến khi thấy bóng dáng nàng.
Nàng cũng không kể cho giao nhân những biến động trong tâm trạng khi nãy, chỉ ngồi xuống, vắt nước trên áo xuống đuôi giao nhân, một bên giúp hắn xoa đều nước trên chiếc đuôi, một bên hỏi: “Vết thương trên lưng có cần không?”
Giao nhân gật đầu: “Cần.”
Kỷ Vân Hòa liếc lưng trần vẫn trầy da sứt thịt như cũ của hắn: “Ta không giỏi giúp người khác trị thương, không biết điều tiết nặng nhẹ, ngươi cố nhịn một chút.”
“Ngươi rất biết giúp ta trị thương.”
Kỷ Vân Hòa không nghĩ tới, giao nhân lại nói một câu như vậy.
Suy nghĩ kỹ một chút, trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn họ quen biết, đây đã là lần thứ ba nàng giúp hắn chữa thương, lần đầu tiên là ở trong địa lao, nàng chân chính bôi thuốc trị liệu cho hắn, lần thứ hai, là nàng lừa gạt sờ đầu hắn, còn lần thứ ba, chính là bây giờ.
“Ta cũng chỉ giúp ngươi bôi thuốc, thi pháp tạo chút nước mà thôi.” Kỷ Vân Hòa vừa nói, vừa đem y phục đẫm nước áp vào lưng giao nhân.
Giọt nước trượt trên da hắn, chảy tới miệng vết thương khiến người ta chỉ cần nhìn qua cũng phải giật mình.
Cơ thể giao nhân run rẩy một hồi, tựa như đang tận lực áp chế đau đớn do nước thấm vào vết thương, lát sau, hắn lấy thanh sắc thản nhiên như thường mở miệng: “Cũng rất hữu hiệu.”
Cái tên giao nhân này...
Kỷ Vân Hòa nhìn miệng vết thương đang chậm rãi hấp thụ những giọt nước, lại nhìn chằm chằm gò má giao nhân, thấy hắn không có phân nửa thái độ đùa giỡn... Hắn quả thực thật lòng cảm thấy, phương pháp “chữa trị” của Kỷ Vân Hòa có tác dụng...
Lần đầu tiên thì cũng thôi đi, vậy còn lúc trước nàng sờ đầu hắn, cũng có tác dụng sao?
Kỷ Vân Hòa đột nhiên bắt đầu hoài nghi, trên thế gian này phải chăng thực sự tồn tại thuật pháp có tên “sờ một cái là khỏe“...
Sau khi đem giọt nước cuối cùng trên áo vắt khô, Kỷ Vân Hòa rũ rũ y phục:
“Ngươi trước hết nghỉ một lát đi, chờ vết thương của ngươi không còn đau nữa, ta đưa ngươi đến phía trước, bên kia có một... sinh nghiệp... tiền bối của ngươi lưu lại.” Kỷ Vân Hòa vắt óc suy nghĩ tìm ra từ ngữ thích hợp nhất để hình dung mảnh đất lồi lõm kia của Thanh Vũ loan điểu.
Mà giao nhân hiển nhiên đối với cái từ này của nàng không hề có khái niệm gì, hắn chẳng qua là yên lặng chốc lát, ngồi dậy: “Chúng ta đi.”
Kỷ Vân Hòa thấy hắn ngồi dậy, hơi ngẩn ra: “Ngươi không...” Kỷ Vân Hòa đảo mắt nhìn qua vết thương trên lưng hắn, nàng thần kỳ phát hiện, những thương tích đáng sợ kia, sau khi được nước suối xoa dịu, đều ngừng chảy máu bất chấp động tác vừa rồi của hắn.
Bình tĩnh... Kỷ Vân Hòa kinh ngạc, trong đầu quay vòng vòng, lẽ nào thật sự có thuật pháp “Sờ một cái là khỏe”?
Nàng không nhịn được, giơ tay lên sờ đầu một cái, muốn khôi phục pháp lực vô cớ biến mất của mình, nhưng vỗ đến hai lần, nàng lại cảm thấy mình quá ngu rồi!
(Móa, méo nhịn được cười