[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 15: Chương 15: Sờ một cái là tốt




Không nói nhiều, màn “vuốt lông chó” đến rồi =)))

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Lúc Kỷ Vân Hòa tỉnh lại, nàng hoảng hốt cho rằng mình đã đi đời rồi.

Cũng không phải là nàng suy nghĩ nhiều, mà là không gian xung quanh, cũng quá quỷ dị đi.

Ngoại trừ đuôi cá to đang bất tỉnh bên cạnh nàng, xung quanh không có gì cả. Nhưng bốn phía đều có ánh sàng vàng nhạt nhạt, tựa như Tiên cung nằm ở đường chân trời trong truyền thuyết, toàn bộ đều được nạm vàng, tuy nhiên Kỷ Vân Hòa đảo mắt nhìn một vòng, cũng chẳng thấy cung điện đâu.

Nàng đứng dậy, niệm pháp hưởng chỉ triệu hoán trường kiếm, thi triển ngự kiếm thuật, nhưng âm thanh hưởng chỉ truyền thật xa, kiếm vẫn không thấy bóng dáng.

Kỷ Vân Hòa bần thần hồi lâu, sau đó dùng tay trái kiểm tra mạch tượng trên cổ tay phải của mình, lập tức kinh hãi...

Pháp lực trong cơ thể nàng, biến mất hết rồi!

Lý do ngự yêu sư có thể trở thành ngự yêu sư, có thể được người khác nhận ra, là bởi vì từ lúc sinh ra trong cơ thể đã có một loại linh lực người bình thường không có.

Mạch tượng của bọn họ và người thường bất đồng, người bình thường mạch đập theo tim, tim đập thì mạch cũng đập, nhưng người có linh lực, ngoài nhịp tim, lại có thêm một cỗ mạch đập ẩn giấu dưới da, được gọi là ẩn mạch.

Ẩn mạch ở ngự yêu sư lúc mới sinh vô cùng mạnh mẽ, chạm vào là cảm nhận được, mà càng trưởng thành, ẩn mạch lại dần dần yếu đi, nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất.

Ẩn mạch chính là bảo chứng cho thân phận ngự yêu sư.

Mặt khác ẩn mạch càng mạnh mẽ hữu lực, thì linh lực càng thâm sâu. Triều đình hàng năm cũng sẽ chọn ra những đứa trẻ có ẩn mạch, cưỡng ép tách chúng khỏi cha mẹ, giam cầm trong tứ đại ngự yêu lãnh địa. Những đứa trẻ có ẩn mạch sung mãn nhất, thì bị chọn vào phủ đại quốc sư, trở thành đệ tử của đại quốc sư, làm việc cho quốc sư.

Trong tứ đại ngự yêu lãnh địa, nhiều năm qua, có năng lực như vậy cũng chỉ có một người là Tuyết Tam Nguyệt.

Mà trong phủ đại quốc sư, dù không có bao nhiêu ngự yêu sư nổi danh thiên hạ, nhưng lại đào tạo ra không ít cao thủ thay triều đình ám sát ngự yêu sư cùng đủ loại yêu quái.

Kỷ Vân Hòa vỗ đầu một cái, kéo tâm trí đã trôi xa tít của mình trở lại.

Nàng từ nhỏ đã có thể cảm giác được ẩn mạch của mình, đột nhiên ẩn mạch biến mất nàng cũng chưa từng nghe nói pháp lực cũng mất luôn, nơi này rốt cuộc là như thế nào...

Nàng nhìn quanh bốn phía một lần nữa, vẫn không tìm được đường ra, lại nghe bên cạnh tiếng hô hấp có chút nặng nề.

Kỷ Vân Hòa nhìn xuống, thấy giao nhân đang dần dần hồi tỉnh. Giao nhân tựa hồ gắng sức hồi lâu, mí mắt chậm chạp nâng lên, nhưng động tác mở mắt này giống như đã hao tổn hết khí lực của hắn vậy, hắn yếu ớt chuyển động con ngươi, nhìn thẳng Kỷ Vân Hòa đang đứng.

Kỷ Vân Hòa sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới...

“A A! Ngươi đã giúp ta cản một kích thập phương trận!”

Tưởng rằng vì ngã một cú mà thăng thiên, Kỷ Vân Hòa lại có thể quên mất chuyện này, quả thực có chút không tim không phổi rồi...

Nàng vội vàng đi tới sau lưng giao nhân, ngồi xuống quan sát lưng trần không có vảy của hắn. Phần da sau lưng hắn cũng giống như con người, cũng chỉ có ở trên da thịt như vậy, Kỷ Vân Hòa mới có thể thể cảm nhận được nỗi đau của hắn.

Toàn bộ phía sau lưng hắn giống như bị cày nát vậy, da thịt bung bét, thậm chí lộ ra cả xương sống trắng tinh, máu cơ hồ đã chảy đến cạn kiệt, và những vết sẹo ngoằn ngoèo đến rợn người.

Kỷ Vân Hòa chau mày, thương thế như vậy, đừng nói đổi lại là người bình thường, kể cả là ngự yêu sư, sợ rằng cũng sớm mất mạng rồi...

Giao nhân này, quả thực khi nãy chịu một kích thập phương trận, đã cứu nàng một mạng.

Kỷ Vân Hòa nhìn giao nhân đang nằm nghiêng, nàng phát hiện hắn đối với nàng không hề có phòng bị, có thể đưa lưng về phía nàng, hoàn toàn phơi bày những vết thương chồng chất.

Tại sao? Chẳng lẽ bởi vì nàng trong địa lao từng trị thương cho hắn? Hay là bởi vì, hắn cho rằng nàng tới vực sâu vạn trượng để cứu hắn, cho nên không muốn để “ân nhân cứu mạng” của mình chết?

Sẽ là cái lí do đơn thuần lại ngây thơ như vậy sao? Nhưng nếu như không phải lí do đó, thì sẽ là vì cái gì?

Kỷ Vân Hòa nhìn gò má giao nhân, không nhịn được mở miệng: “Tại sao phải thay ta chặn một đạo kim quang kia?”

Giao nhân biểu hiện kỳ quái, hình như không nghĩ nàng sẽ hỏi như vậy, mảnh băng lam sắc trong đôi mắt hướng về phía sau, hắn ổn định lại hô hấp, đem tất cả đau đớn có thể nhìn rõ bằng mắt thường nuốt xuống bụng, trầm ổn nói, “Ta tiếp sẽ bị thương, nhưng ngươi sẽ chết.”

Cái này... lý do đơn giản như vậy sao?

Chẳng qua chỉ là đơn giản đánh giá, thậm chí ngay cả những lí do dông dài nàng vừa nghĩ cũng đều không phải.

Đối với Lâm Hạo Thanh, hắn coi người này là kẻ địch, cho nên thà chết cũng không khuất phục. Còn đối với Kỷ Vân Hòa, hắn không coi nàng là kẻ địch, cho nên dẫu phải chịu thương tích nặng như vậy, cũng phải cứu nàng một mạng.

Làm một ngự yêu sư đã nhiều năm, Kỷ Vân Hòa cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua yêu quái như vậy, cố chấp, nhưng cho dù một mặt sắc bén đầy gai nhọn, vẫn cố chấp giữ cho mình một mặt ôn nhu.

“Đa tạ ngươi.” Kỷ Vân Hòa nói.

“Không cần cảm ơn.”

Lại là đứng đắn lấy một câu đối một câu.

Dường như trong mọi hoàn cảnh, hắn vẫn nghiêm ngặt tuân thủ lễ tiết của bản thân.

Kỷ Vân Hòa cảm thấy giao nhân này, thật là thú vị.

“Vết thương có đau không?” Kỷ Vân Hòa hỏi hắn.

“Rất đau.”

Hắn rất thẳng thắn, khiến cho Kỷ Vân Hòa thật sự có chút đau lòng thay hắn: “Ta không có linh lực, không thể sử dụng thuật pháp, không có cách nào từ không khí biến ra nước nữa.”

“Không sao cả.”

Chính là thật lòng tha thứ cho nàng.

Kỷ Vân Hòa không nhịn được cười phá lên. Nàng nhìn giao nhân, mà giao nhân dưới tình trạng không thể chuyển động thân thể, mắt cũng không có khả năng nhìn thấy nàng. Kỷ Vân Hòa dứt khoát đi tới trước mặt giao nhân ngồi xuống, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của giao nhân, nói: “Trên người ta cũng không có gì giúp ngươi bình phục thương thế, chỉ có thử tìm xung quanh, dù là tìm được chút nước, có lẽ cũng có thể giúp ngươi thấy thoải mái hơn, ngươi nằm yên ở đây, chờ ta trở lại.”

“ Được.”

Cư xử tốt đến đáng ngạc nhiên.

Kỷ Vân Hòa nhìn khuôn mặt của giao nhân, có lẽ bởi vì bị thương nặng, cho nên lúc trước ở trong vực sâu, hào quang tựa thần tiên ảm đạm đi nhiều phần. Thêm nữa cùng hắn nói vài câu, Kỷ Vân Hòa có cảm giác khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại không ít, lúc này lại thấy giao nhân đáng yêu như vậy, Kỷ Vân Hòa chợt thấy rung động, không nhịn được đưa tay ra.

Giao nhân nằm yên không nhúc nhích được, trân trân nhìn tay Kỷ Vân Hòa rơi trên đầu hắn, giống như là đang vuốt ve động vật gì đó, từ đỉnh đầu xuôi theo suối tóc bạch kim, từng chút từng chút vuốt xuống.

Kỷ Vân Hòa vuốt tóc hắn, cảm giác sợi tóc mềm mại nàng chưa từng gặp qua ở bất kỳ loài động vật có lông nào. Nàng hơi cong khóe miệng...

Thật ra thì, nếu như có thể tự do, nàng nhất định sẽ nuôi một con chó lớn...

“Đây là ý gì?” Giao nhân đối với động tác của Kỷ Vân Hòa nổi lên tò mò.

Ai da, Kỷ Vân Hòa trong đầu thầm nghĩ, hỏi ra cái vấn đề này, lại càng cảm thấy hắn đáng yêu hơn.

“Đây là...” Kỷ Vân Hòa suy tính một chút, bắt chước điệu bộ đứng đắn của hắn, trả lời “Loài người bọn ta, đối với việc trị thương có thể dùng một thủ pháp tay đặc biệt khiến cho người bị thương cảm thấy dễ chịu hơn.”

“Loài người? Sờ một cái là có thể khỏe sao?”

Kỷ Vân Hòa một tay vẫn vuốt vuốt, mặt không đổi sắc nói: “Sờ một cái là có thể khỏe.”

Giao nhân cũng rất thành thực, “Nhưng ta còn chưa khỏe.”

“Sẽ tốt.”

“ Ừ.” Giao nhân lại đợi một hồi, “Đúng là thuật pháp dài dòng.”

Kỷ Vân Hòa cố nén cười, rốt cuộc thu tay về, cúi đầu tìm thứ gì đó trong vạt áo, sau đó kéo ra một đầu sợi chỉ, đưa cho giao nhân: “Nơi này nhìn tựa như vô tận, từ trên xuống dưới đều có ánh kim, ngươi giúp ta nắm chắc đầu dây này, ta ra ngoài tìm nước, đến lúc đó theo con đường này trở lại.

“ Ừ.”

Giao nhân đem sợi chỉ Kỷ Vân Hòa đưa cuốn quanh đầu ngón tay, trùng hợp sợi chỉ này là từ vạt áo đỏ của nàng, thành ra có một sợi chỉ đỏ uốn lượn trên ngón tay hắn, cũng nối liền với vạt áo Kỷ Vân Hòa.

“Ngươi biết không, loài người chúng ta còn có một truyền thuyết, truyền thuyết kể rằng, đầu ngón tay hai người buộc một sợi chỉ đỏ, sẽ ngàn dặm nhân duyên một đường tìm thấy đối phương, nắm tay nhau cho đến bạc đầu.” Kỷ Vân Hòa đứng lên, xoay người đi về phía kim quang xa xa, “Đuôi cá to, ngươi phải nắm chặt sợi chỉ này nha, ta có trở về được hay không, có thể sống đến già hay không, phải trông vào ngươi rồi.”

Kỷ Vân Hòa khoát tay liền đi mất dạng, cho nên nàng không thấy, sau lưng nàng, những ngón tay cầm sợi chỉ đỏ, cuộn chặt hơn một chút.

#ngu_yeu_chuong_14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.