Mỹ nhân chịu mở miệng rồi các chế ạ
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
Lồng sắt kiên cố không thể công phá, cho dù là Kỷ Vân Hòa, cũng khó mà lay chuyển được, nhưng cũng may cái lồng sắt này toàn bộ đều đã rơi xuống.
Mặt đá phía trên lồng sắt không được chắc chắn như vậy.
Kỷ Vân Hòa không tốn nhiều thời gian dùng kiếm đào một lỗ hổng xuyên qua tảng đá phía trên đỉnh lồng. Đá vụn rơi xuống vực sâu, rơi cả lên người giao nhân. Kỷ Vân Hòa cúi đầu nhìn qua lỗ hổng, giao nhân trong tù không nhúc nhích, yên vị ngồi lên cái đuôi, ngay cả những mảng bụi màu xám bám trên người cũng lười phủi đi.
Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Kỷ Vân Hòa, trong ánh mắt, có một phần quan sát, một phần kỳ quái, còn lại, tất cả đều là bình tĩnh không chút gợn.
Kỷ Vân Hòa gạt một giọt mồ hôi, mặt dính đầy bụi bẩn, thấy ánh mắt này của giao nhân, nàng có chút buồn cười.
“Đúng là hoàng đế không gấp thái giám gấp, đuôi cá to, ngươi rốt cuộc có muốn ra ngoài hay không?”
Giao nhân hơi nghiêng đầu, đáy mắt lại thêm mấy phần nghi hoặc, có vẻ như hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, không hiểu Kỷ Vân Hòa đang làm gì.
Kỷ Vân Hòa thở dài, cảm thấy giao nhân này vóc người đẹp đẽ hùng mạnh, nhưng đầu óc đoán chừng có chút ngu độn...
Cho nên mới bị bắt đi.
“Quên đi.” Kỷ Vân Hòa nằm bò xuống, đưa tay ra, nhoài người qua lỗ hổng, “Nào, ta kéo ngươi ra.”
Giao nhân vẫn không nhúc nhích.
Đúng lúc Kỷ Vân Hòa cho là hắn thật sự không muốn đi, giao nhân rốt cuộc hơi giật giật cái đuôi.
Đuôi cá như một đóa hoa sen khổng lồ quét qua những viên đá ngổn ngang trên mặt đất, hắn hơi vươn người lên, tử khí trầm trầm trong lòng đất tựa như bởi vì động tác nhỏ của hắn mà lưu động.
Một cơn gió khẽ thoảng qua, lay động sợi tóc mai của Kỷ Vân Hòa và cuốn theo những giọt nước rỉ ra từ vách đá phía trên.
Giọt nước trượt qua gò má Kỷ Vân Hòa, lưu lại một vệt như nước mắt, ngay sau đó tụ lại trên đuôi giao nhân.
Tức thời, những hàng vảy cá sáng loáng, mê hoặc lòng người.
Gió nhẹ lại thổi, trong hư không, giao nhân ngồi lên giọt nước kia, nổi lên, vảy bạc ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, xung quanh đuôi cá những hạt bụi cũng lấp lánh, hắn từ từ bay lên, tựa hồ ở trong biển sâu, hướng Kỷ Vân Hòa bơi lại.
Kỷ Vân Hòa tay vẫn đưa ra, nhìn thấy cảnh này liền ngây người.
Giao nhân này, quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến nàng rung động.
Giao nhân mượn sức giọt nước, lơ lửng trên không trung, từ từ đến gần bàn tay đang vươn ra của Kỷ Vân Hòa, nhưng hắn cũng không đưa tay nắm lấy tay nàng, thứ đầu tiên chạm vào đầu ngón tay Kỷ Vân Hòa, là gò má của giao nhân.
Hắn cũng không muốn nắm tay Kỷ Vân Hòa, trực tiếp bay tới chỗ lỗ hổng, gò má chạm vào đầu ngón tay Kỷ Vân Hòa, cũng không phải là cố ý, lại khiến cho Kỷ Vân Hòa xuất hiện ảo giác, giống như vừa chạm vào khuôn mặt của Thần Phật, cảm giác có một chút...
Bất kính?
Kỷ Vân Hòa vội vàng tay, từ trên tảng đá đứng dậy.
Giao nhân cũng từ trong lỗ hổng nàng đào bay ra, hắn tự do đứng giữa không trung, đuôi cá như đóa hoa sen khổng lồ “nở rộ”, ánh sáng trên vảy cá rực rỡ xoay tròn, đồng tử lam băng cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa.
Tình cảnh như vậy, Kỷ Vân Hòa cũng có mấy phần ngây ngốc nhìn.
Giao nhân này... Khí tức trên người quá mức thanh tịnh.
Lúc hắn thoi thóp trong nhà lao, Kỷ Vân Hòa không phát hiện ra, nhưng là bây giờ, nàng thực sự cảm thấy... mình đứng trước mặt hắn, là một sự xúc phạm.
Kỷ Vân Hòa chỉ từng thấy trong sách cổ, thế nhân lễ bái thờ phụng yêu quái như tiên như Phật, những năm này nàng ở Ngự Yêu cốc thuần phục phải đến ngàn vạn yêu quái, nhưng giống như giao nhân này... Một con cũng chưa từng thấy qua.
Cũng không biết Thuận Đức công chúa kia rốt cuộc đã ăn phải tim hùm gan báo gì, lại dám động tâm với yêu quái cao cao tại thượng như vậy.
“Đi thôi.” Phục hồi lại tinh thần, Kỷ Vân Hòa dùng ngự kiếm thuật đem kiếm để ngang dưới chân mình, nàng đạp lên kiếm, quay nửa mặt lại nhìn giao nhân, “Ngươi tự bay ra, hay là cần ta giúp ngươi?”
Giao nhân nhìn một chút thanh kiếm dưới chân nàng, suy tư chốc lát, cuối cùng đưa tay về phía Kỷ Vân Hòa.
Có lẽ... Hắn còn quá yếu, ý là muốn nàng đưa hắn đi một đoạn đường phải không nhỉ?
Kỷ Vân Hòa hiểu như vậy, đưa tay ra, nắm lấy tay của giao nhân.
Giao nhân chợt sửng sốt một chút.
Lòng bàn tay Kỷ Vân Hòa ấm áp, tay giao nhân lại hơi lạnh. Giao nhân mắt mở to, hình như đối với nhiệt độ cơ thể con người cảm thấy xa lạ.
Cánh tay Kỷ Vân Hòa dùng sức kéo giao nhân một cái, nhưng kéo không được.
Hai người ở trên không trung tối tăm, bốn mắt nhìn nhau.
Kỷ Vân Hòa có chút xấu hổ: “Ngươi đây là có ý gì?”
Giao nhân còn chưa kịp trả lời, bất thình lình, dưới vực sâu, kim quang chợt lóe.
Kỷ Vân Hòa cúi đầu nhìn xuống...
“Không hay rồi... Lão đầu kia muốn mở lại thập phương trận!”
Thập phương trận bị phá, nhưng căn cơ vẫn còn, các đời Cốc chủ Ngự Yêu cốc sẽ truyền miệng lại vị trí mắt trận và phương pháp thiết lập thập phương trận, bây giờ tuy Lâm Thương Lan không hoàn toàn nắm rõ thập phương trận, nhưng nếu hắn liều mạng đánh một trận, dốc hết sức điều động pháp lực còn lại của thập phương trận, dùng để đối phó Thanh Vũ loan điểu thế nhưng là hoàn toàn có thể!
Nơi Kỷ Vân Hòa cùng giao nhân đang đứng chính là vực sâu nơi Cách Thù phá vỡ thập phương trận tạo thành, gần như chắc chắn rằng, mắt trận ở ngay bên dưới.
Lúc này Lâm Thương Lan điều động pháp lực của thập phương trận, tuy là vì đối phó loan điểu, nhưng uy lực của trận pháp quá lớn, đối với mọi loại yêu quái đều gây ra sát thương!
“Đi!” Kỷ Vân Hòa lần nữa dùng sức, muốn kéo giao nhân lên kiếm của mình.
Nhưng hắn vẫn bất động!
“Ngươi rốt cuộc...”
Không đợi Kỷ Vân Hòa nói xong, cánh tay giao nhân nhẹ nhàng dùng lực, Kỷ Vân Hòa bất ngờ bị kéo vào lồng ngực hắn, trong ngực giao nhân hơi lạnh, làn da trần nhẵn nhụi, so với những nữ tử bình thường còn mềm mại hơn, nhưng lớp vảy dưới bụng trái lại cứng rắn tựa khôi giáp.
Kỷ Vân Hòa lần đầu tiên bị một yêu quái ôm vào trong ngực, nàng có chút khó chịu, không đợi đến khi nàng bắt đầu giãy giụa, đuôi giao nhân run lên, những giọt nước đọng trên vách đá xung quanh dần hội tụ lại, sau cùng quy phục dưới đuôi cá của hắn.
Vảy bạc bên trên chiếc đuôi to lớn ánh sáng càng lộng lẫy hơn, cơ hồ xua tan bóng tối thăm thẳm dưới đáy vực.
Đột nhiên, tựa hồ đã ngưng tụ đủ lực đạo, đuôi cá to lớn vung lên, đập mạnh vào sóng nước trong không trung, dùng tốc độ Kỷ Vân Hòa không tưởng tượng nổi bay vọt lên.
Vào lúc đang nhanh chóng đi lên, Kỷ Vân Hòa mới chợt hiểu rõ ràng.
Ha... Vừa rồi giao nhân đưa tay ra, hóa ra là có ý chê nàng!
Chê nàng còn phải dùng phương thức ngự kiếm chậm chạp tụt lại phía sau...
Thật là xin lỗi vị đuôi cá to này, Kỷ Vân Hòa nàng, coi như bị nhốt mấy chục năm, đã sớm mất đi linh hồn ngự yêu sư của mình, nàng làm sao cũng không nghĩ ra, yêu quái ở thế giới bên ngoài, lại có phương thức di chuyển thần tốc như vậy.
“Đuôi cá to, nếu cho ngươi thêm nước, ngươi có thể nháy mắt dời đến bầu trời hay không?” Kỷ Vân Hòa nói một câu đùa giỡn, nàng ngước nhìn hắn, vốn không nghĩ sẽ được đáp lại, nhưng đuôi cá to cũng hơi cúi đầu nhìn lại nàng, thần sắc trong mắt, tựa hồ là thật sự nghiêm túc cân nhắc vấn đề của nàng.
Sau đó hắn khẽ mở miệng, dùng chất giọng còn đôi chút vụng về, nói: “Cho thêm nước, có thể.”
Lại... Mở miệng nói chuyện.
Kỷ Vân Hòa khiếp sợ nhìn hắn.
Hơn nữa câu nói đầu tiên, lại là nghiêm túc trả lời cái vấn đề nhàm chán này của nàng...
Kỷ Vân Hòa yên lặng một lúc lâu, nàng nghĩ bụng, câu trả lời nghiêm túc ấy, thật sự vô cùng đáng yêu!
Kỷ Vân Hòa cong môi, nhưng nụ cười còn chưa kịp xuất hiện nháy mắt đã tắt lịm, lòng đất trong vực sâu, ánh sáng của thập phương trận tựa như một con rồng vàng cường đại thoát ra từ khe nứt, lao qua bên người Kỷ Vân Hòa, giao nhân ôm nàng xoay một vòng, tránh sang hướng khác. Thoát khỏi kim quang đồng thời bay lên thêm chút nữa.
Nhưng còn chưa kịp ổn định, ngay sau đạo kim quang thứ nhất, từ trong lòng đất lại phóng ra đạo kim quang thứ hai!
Kim quang xông thẳng lên trời, Kỷ Vân Hòa đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngay trên đỉnh đầu mình, tựa như đưa tay là có thể chạm đến, nhưng đạo kim quang thứ hai từ dưới đất chui ra, hệt như có sinh mệnh vậy, sau khi bay lên trời, lại đột nhiên vòng xuống, thẳng hướng giao nhân đánh tới.
Giao nhân điều khiển sóng nước, muốn tránh, chính là đang lúc khẩn trương, bỗng nhiên, đạo kim quang thứ ba giống như tia sét, từ lòng đất lao tới!
“Cẩn thận!” Kỷ Vân Hòa hô to một tiếng, giao nhân cúi đầu nhìn một lượt, nếu bây giờ hắn tránh đạo kim quang thứ hai, dựa theo tư thế hiện giờ của hai bọn họ trên không trung, Kỷ Vân Hòa nhất định sẽ bị đạo kim quang thứ ba bên dưới đánh trúng.
Kỷ Vân Hòa hai ngón tay hóa kiếm, muốn tạo một kết giới bảo vệ cho bản thân, nhưng kết giới còn chưa kịp tạo thành, Kỷ Vân Hòa phát giác hai người bọn họ không còn di chuyển nữa, tất cả đều ngưng lại trong khoảnh khắc.
Giao nhân...
Giao nhân này! Lại không hề tránh đạo kim quang thứ hai!
Kỷ Vân Hòa kinh ngạc, giữa lôi quang hỏa thạch, giao nhân bị đạo kim quang thứ hai đánh trúng. Hắn làm sao chống lại được pháp lực còn lại của thập phương trận, Kỷ Vân Hòa được hắn bảo vệ trong lòng, nàng trợn to mắt, không dám tin những gì đang xảy ra...
Yêu quái.
Yêu quái lại dùng thân thể của mình, thay nàng chịu tổn thương.
Không gian chớp sáng, cùng với tiếng kêu dài của Thanh Vũ loan điểu, giao nhân ôm Kỷ Vân Hòa bị kim quang của thập phương trận đánh rơi.
Bọn họ từ trên không trung tứ tán vảy cá và bọt nước, lần nữa rơi xuống vực sâu vạn trượng.
#ngu_yeu_chuong_13