Chương này vui vẻ, ấm áp ngọt ngào lắm! Cảm giác dông tố sắp ập đến rồi...
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
CHƯƠNG 42: NHÂN THẾ NGOÀI CỐC
Kỷ Vân Hòa quan sát đệ phủ quốc sư trước mặt, bỗng nhiên nghĩ đến đại quốc sư thích nhất màu trắng, tương truyền trên dưới phủ quốc sư, từ trang sức đến y phục của chúng đệ tử, toàn bộ đều lấy màu trắng làm chủ.
Từng có quý nhân trong cung dò xét đại quốc sư.
Quý nhân nói: “Người phiêu dật ngoài nhân thế mới mặc áo bào trắng.”
Đại quốc sư lại lạnh lùng trả lời: “Ta mặc y phục trắng, là vì để tang thiên hạ.”
Quý nhân biến sắc. Bốn phía lặng im như tờ.
Trong cung yến* dám can đảm nói những lời ấy, thế gian sợ rằng không có người thứ hai.
(*yến tiệc hoàng thất)
Chuyện này truyền đến nhân gian, địa vị và năng lực của đại quốc sư càng trở thành một truyền kỳ thần bí.
Kỷ Vân Hòa trước đây chưa từng gặp qua người của phủ quốc sư, nay thấy đệ tử này một thân bạch y, trên tóc còn kết một sợi dây trắng, quả thực giống như mặc đồ tang, để tang thiên hạ... Tuy nhiên thiếu niên này so với hắc giáp tiểu tướng quân nhìn hiền hòa hơn rất nhiều.
Hắn cản tiểu tướng quân lại, quay đầu nhìn lướt qua Kỷ Vân Hòa và Trường Ý: “Thuận Đức công chúa muốn giao nhân vĩnh viễn không phản nghịch, nhưng xem ra giao nhân tâm tính vẫn chưa hoàn toàn thuần phục, sau này giao cho Thuận Đức công chúa, chẳng may vô tình đả thương công chúa, Ngự Yêu cốc e rằng khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm.”
“Ta sẽ không làm tổn hại công chúa loài người.” Trước khi Kỷ Vân Hòa kịp mở miệng, Trường Ý đã nghiêm khắc nhìn đệ tử phủ quốc sư: “Nhưng cũng không cho phép kẻ nào làm tổn thương Vân Hòa.”
Lời của Trường Ý khiến những người có mặt đều ngây ngẩn.
Kỷ Vân Hòa không nghĩ tới cho đến lúc này, Trường Ý vẫn còn bảo vệ nàng như vậy, rõ ràng... Nàng muốn đưa hắn lên kinh thành, giao cho Thuận Đức công chúa...
“Là Thiếu tướng quân đường đột, tại hạ Cơ Thành Vũ, thay mặt Thiếu tướng quân xin lỗi các vị.” Đệ tử phủ quốc sư hướng Kỷ Vân Hòa và Trường Ý ôm quyền cúi người.
Việc này hoàn toàn ngoài dự liệu của Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh.
Đều nói đại quốc sư trải qua mấy đời đế vương, uy danh lẫy lừng, đệ tử quốc sư cũng là tinh anh trong thiên hạ, là những ngự yêu sư có ẩn mạch mạnh mẽ nhất, Kỷ Vân Hòa vốn tưởng rằng, những đệ tử đi theo quốc sư nhất định phải hống hách ngạo mạn, giống như tiểu tướng quân kia vậy. Không ngờ Cơ Thành Vũ này lại hiểu lễ tiết như vậy.
“Ngươi xin lỗi cái gì? Lại còn xin lỗi hí yêu nô với con yêu quái kia!” Thiếu tướng quân bên cạnh hùng hổ kéo hắn lại, “Bản tướng không cho phép ngươi nói ta thay! Ta mới không thèm xin lỗi!”
Kỷ Vân Hòa nhìn hắn, quay mặt lại lén cười khẽ...
Thì ra tiểu tướng quân này vẫn chỉ là một tên nhóc con thôi.
Cơ Thành Vũ cau mày: “Chu Lăng.” Hắn thấp giọng, Thiếu tướng quân cả người run bắn lên, Cơ Thành Vũ quay lại kéo Thiếu tướng quân sang một bên. Hình như hắn nói vài câu gì đó, Thiếu tướng quân Chu Lăng hậm hực đeo mặt nạ hắc giáp lên, không biết đang giận dỗi ai, chỉ “hừ” một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, cũng không lên tiếng.
“Hai vị.” Cơ Thành Vũ cười nói, “Phía trước đã chuẩn bị sẵn hai cỗ xe ngựa, xin mời.”
Kỷ Vân Hòa thẳng thừng từ chối: “Ta cùng hắn ngồi một xe là được.”
Cơ Thành Vũ âm thầm đánh giá Kỷ Vân Hòa: “Được.”
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Trường Ý đột nhiên mở miệng: “Hay là tách ra ngồi đi.”
Kỷ Vân Hòa trong lòng có chút buồn cười, nàng biết hắn đang nghĩ cái gì, chẳng phải vẫn là lí do “nam nữ thụ thụ bất thân”, “không hợp tiết tháo” sao...
Cơ Thành Vũ lại gật đầu: “Cũng được.”
“Sao các người phiền toái vậy.” Chu Lăng chạy lại, “Ngựa của bản tướng mất đầu rồi, không đi được nữa, xe ngựa đó, bản tướng muốn ngồi. Các ngươi ngồi một xe thôi.”
Không nghe thêm bất cứ yêu sách nào, tiểu tướng quân xoay người rời đi, Cơ Thành Vũ khó xử bật cười: “Vậy...”
“Cứ như vậy đi.” Kỷ Vân Hòa chấp thuận.
Kỷ Vân Hòa ngồi chung xe ngựa với Trường Ý, suy cho cùng cũng là xe ngựa hoàng thất phái tới, tuy không phô trương như đoàn ngự giá của Thuận Đức công chúa ngày đó, nhưng bên trong cỗ xe ngựa này cũng có thể xem như xa hoa lộng lẫy rồi.
Rèm thêu tơ vàng rủ xuống, bốn vách buồng xe, toàn bộ đệm ngồi đều bọc lông cừu, mà dưới lớp lông cừu còn lót không ít bông gòn, ngồi trong xe ngựa hầu như không thấy rung lắc, không có cảm giác đường đi khúc khuỷu gập ghềnh. Nhưng bởi vì sắp vào hạ, buồng xe có chút oi bức, trên nóc xe có một cái móc câu, bên trên dán bùa chú của phủ quốc sư, không phải để chế ngự yêu quái, mà là tản ra làn gió lạnh, có tác dụng làm mát.
Kỷ Vân Hòa đánh giá bùa chú dán trên móc câu.
Giấy vàng rắc bột vàng, cùng mực đỏ từ núi Tử Quang, mực đỏ này, có giá đến một, hai trăm lượng vàng.
Thứ này ở Ngự Yêu cốc, trừ phi vì hàng phục đại yêu quái, bằng không những bùa chú thường ngày đều không mấy khi được dùng tới, huống hồ là dùng để làm mát!
Kỷ Vân Hòa ngồi đối diện Trường Ý, bật cười.
“Sao vậy?” Mặc dù không nguyện ý cùng nàng ngồi chung một xe ngựa, nhưng Trường Ý vẫn như cũ quan tâm nàng.
Kỷ Vân Hòa lắc đầu, vẫn không ngừng cười: “Chẳng qua ta cảm thấy trong cuộc sống này, thật lắm chuyện hoang đường.”
Cũng may, những hoang đường ấy, đối với nàng mà nói, cũng sắp kết thúc rồi.
Đoàn xe khởi hành, Kỷ Vân Hòa kéo màn che lên, ngắm nhìn cảnh quan bên đường. Xe đi nửa ngày, Kỷ Vân Hòa an tĩnh nhìn nửa ngày, Trường Ý cũng không quấy rầy nàng. Xế trưa, đoàn xe dừng lại, tìm một dịch trạm để dừng chân.
Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý xuống ngựa, Cơ Thành Vũ sắp xếp cho hai người dùng bữa trên lầu hai của dịch trạm, tránh người qua kẻ lại dưới lầu làm phiền bọn họ.
Kỷ Vân Hòa không đồng ý, tìm một góc khuất ở lầu một ngồi xuống, nhìn người người đến dịch trạm uống trà rồi rời đi, mỗi người một vẻ mặt, cách ăn mặc cũng có giống có khác. Kỷ Vân Hòa không nói một lời, chỉ lẳng lặng quan sát, đến chớp mắt cũng không chịu phí hoài thời gian.
“Trường Ý.” Nàng nhìn dòng người, lại nhìn bàn trà trước mắt, tựa như thì thầm khe khẽ, “Nhân gian quả thực rất hoang đường.”
Thật ra việc người ta tới lui như vậy chỉ là thói quen sống mà thôi, nhưng trong mắt Kỷ Vân Hòa, bởi nàng chưa từng trải qua náo nhiệt, cho nên nàng cảm thấy chúng không bình thường.
Người đời có lẽ cũng không biết, thế gian còn tồn tại một nơi nhiều chuyện hoang đường, Ngự Yêu cốc.
“Ngươi trước giờ đã từng thấy qua nhân thế chưa?”
Trường Ý lắc đầu.
“Tò mò không?”
Trường Ý nhìn Kỷ Vân Hòa, đáy mắt nàng ánh lên thứ ánh sáng loang lổ, nhất thời, Trường Ý đối với ánh mắt Kỷ Vân Hòa nổi lên mấy phần hiếu kỳ.
Hắn gật đầu, nhưng không phải đối với nhân thế này cảm thấy hứng thú, hắn là hứng thú với Kỷ Vân Hòa.
Trường Ý cũng không hiểu, trên người Kỷ Vân Hòa rốt cuộc là thứ gì đang hấp dẫn hắn, luôn khiến hắn hiếu kỳ, không cách nào ngừng để tâm nàng.
“Lại đây.” Kỷ Vân Hòa đứng lên, kéo ống tay áo Trường Ý, Trường Ý lập tức đứng lên theo.
Kỷ Vân Hòa cất tiếng chào hỏi Cơ Thành Vũ: “Ngồi cả ngày có hơi bức bối, ta đưa hắn đi dạo một chút.”
Cơ Thành Vũ gật đầu: “Được.”
Kỷ Vân Hòa trái lại nổi lên tò mò: “Ngươi không sợ ta để hắn chạy sao?”
Cơ Thành Vũ còn chưa kịp đáp lời, Chu Lăng bên cạnh tu “ực” một ngụm trà, đặt chén trà lên bàn nói: “Trên đất Đại Thành mọc đầy tai mắt của Đại quốc sư, ai cũng đừng mơ chạy thoát.”
Kỷ Vân Hòa nhếch môi cười: “Thanh Vũ loan điểu cùng Tuyết Tam Nguyệt đã chạy rồi.”
Chu Lăng biến sắc: “Ngươi bớt tranh cãi với ta đi! Phản đồ cùng yêu quái kia, sớm muộn cũng có ngày bắt được!”
Nhưng vẫn chưa bắt được.
( =))) cute vch)
Kỷ Vân Hòa không nói gì thêm, dắt tay áo Trường Ý từ cửa sau dịch trạm đi ra ngoài.
Dịch trạm này phía trước là đường lớn, hậu viện có một cái sân nhỏ, xung quanh cắm một hàng rào tre, lâu ngày, trên hàng rào mọc đầy rêu xanh, bên kia hàng rào là rừng cây xanh tươi mơn mởn.
Đang thời điểm cuối mùa xuân, hoa sớm đã tàn, nhưng chồi non căng mọng đâm chồi nảy nở khiến con người ta tâm tình vui vẻ.
Kỷ Vân Hòa bước qua hàng rào tre đi vào trong rừng.
Bước chân giẫm lên cỏ dại rậm rạp, mỗi bước chân đều ướp hương nhựa sống thơm mát và mùi đất ngai ngái, vừa vặn ánh mặt trời đổ xuống, gió ấm thoảng qua, Kỷ Vân Hòa dang rộng hai tay, tham luyến ôm chút ấm áp cuối xuân đầu hạ vào lòng.
Bất giác, gió lớn nổi lên, thổi tung mái tóc dài và áo khoác của nàng, cuốn theo một mầm cây non mềm, lướt qua chân mày Kỷ Vân Hòa, rồi dịu dàng rơi trên gò má Trường Ý.
Trường Ý vươn tay gỡ chồi non trên mặt xuống. Hắn trầm ngâm nhìn phiến lá mềm mịn, tựa hồ vì màu xanh tràn đầy sức sống mà cảm thấy hiếm lạ. Khi hắn lần nữa ngẩng đầu, Kỷ Vân Hòa đã đi xa, nàng chạy nhanh như thể muốn đến nơi tận cùng của rừng cây.
Giống như muốn chạy mãi về miền xa xôi không biết trước, dung nhập bản thân vào nền xanh mênh mang ấy, sau đó vĩnh viễn biến mất nơi ánh mặt trời nhuộm đỏ rừng sâu.
Ngay lúc thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, nàng đột nhiên dừng bước, ngược nắng quay đầu vẫy tay với Trường Ý: “Trường Ý!” Nàng gọi hắn: “Mau tới đây! Nơi này có ngọn núi nhỏ!”
Thanh âm của nàng như tiếng gọi của thần linh dưới vực thẳm trong truyền thuyết cổ xưa về biển khơi, đầy mê hoặc, đầy dụ dỗ, kéo hắn đến nơi hắn không hề hay biết.
Trường Ý vô thức bước chân qua hàng rào tre, tiến về phía nàng.
#ngu_yeu_chuong_42