Cuối cùng anh cá cũng có chút ngầu
___***___
#convert: Bún
#edit: Vy
CHƯƠNG 41: XUẤT CỐC
Hai ngày kế tiếp, Kỷ Vân Hòa cũng coi như an ổn ở Ngự Yêu cốc.
Nàng nhìn Lâm Hạo Thanh ngồi lên ghế Cốc Chủ.
Là ngày tiết trời ôn hòa, ánh nắng nhuộm vàng Ngự Yêu cốc, làn gió ấm áp cuối xuân đầu hạ chầm chậm thổi qua, mơn trớn lòng người mấy phần si mê.
Lâm Hạo Thanh đứng trên Lệ Phong Đường còn chưa được tu sửa, hắn một thân hắc bào, từng bước từng bước tiến về vị trí cao nhất Lệ Phong Đường. Gió nhẹ thổi vào đại điện, lay động trường bào cùng tóc mai trước trán hắn.
Hắn đi tới vị trí chủ tọa, nhưng không vội xoay người mà trầm ngâm đứng trước tọa kỷ.
Một đường trắc trở, vạn kiếp bất phục, phản nghịch giết cha, hắn rốt cuộc đi đến ngày hôm nay, Kỷ Vân Hòa rất khó đoán định được ý niệm và cảm xúc lúc này của Lâm Hạo Thanh. Nàng chỉ lặng yên đứng ở vị trí thường ngày ngước nhìn hắn.
Cho đến khi sau lưng truyền tới những tiếng xì xào bàn tán của chúng ngự yêu sư, Lâm Hạo Thanh mới xoay người lại, trường bào trải rộng, hắn đường hoàng ngồi xuống.
Một khắc an tọa kia, Kỷ Vân Hòa tiên phong quỳ một chân cúi đầu hành lễ: “Cốc Chủ vạn an.”
Tiếng bàn tán ngắt quãng rồi dừng hẳn, môn đồ ngự yêu sư phía sau lần lượt quỳ xuống.
“Cốc Chủ vạn an.”
Tiếng hành lễ nhất loạt vang lên, biểu trưng cho sự tôn sùng dành cho tân Cốc Chủ.
“Không cần đa lễ.” Lâm Hạo Thanh giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy.
Khoảnh khắc Kỷ Vân Hòa đứng lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu đến, trên cao đường hình bóng tân Cốc Chủ và tiên Cốc Chủ tựa như hợp lại làm một.
Địa vị ấy, huyết mạch ấy, lại thêm ánh mắt tương đồng, Kỷ Vân Hòa nhất thời kinh hãi. Nàng định thần lại, đột nhiên không biết những gì mình làm khi trước là đúng hay là sai. Nhưng khi ánh mắt Lâm Hạo Thanh quét tới, nàng chỉ nhàn nhạt mỉm cười đáp lại hắn.
Sau này những phân tranh của Ngự Yêu cốc, hay hơn thế nữa là đấu đá trong thiên hạ, cũng đều không còn liên quan đến nàng.
Xem xong nghi thức kế vị của Lâm Hạo Thanh, Kỷ Vân Hòa tiếp tục nhàm chán ở trong Ngự Yêu cốc.
Nàng đi lang thang khắp nẻo Ngự Yêu cốc, những cảnh vật quen thuộc đến chán nản, nhưng khi biết sắp không được thấy lại, tựa hồ cũng không còn chán ghét nữa, ngược lại có chút trân quý.
Đêm trước khi rời khỏi Ngự Yêu cốc, nàng nằm trên mái nhà ngắm sao, qua hôm sau tỉnh lại, nàng cảm thấy mình đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại cũng có vẻ chuyện gì cũng chưa kịp nghĩ tới.
Có chút u mê, có chút vội vã.
Mà thời gian cứ vô tình trôi theo dòng chảy của nó. Không cho Kỷ Vân Hòa cơ hội cảm khái nhiều hơn, tướng sĩ triều đình phái tới đón giao nhân rạng sáng đã chờ bên ngoài sơn môn.
Kỷ Vân Hòa đến nhà lao tìm Trường Ý, mới sáng sớm đã có ngự yêu sư đẩy một cái lồng sắt vào trong phòng giam.
Lúc Kỷ Vân Hòa bước vào, đám ngự yêu sư đang chuẩn bị đeo xích sắt gông xiềng nặng chịch lên người Trường Ý rồi nhốt hắn vào trong lồng.
“Không cần làm những chuyện dư thừa này.”
Kỷ Vân Hòa vừa nói vừa đi vào trong ngục, đoạt lấy xích sắt trong tay ngự yêu sư ném xuống đất, “Cái lồng cũng không cần, đem đi.”
“Nhưng mà...” Ngự yêu sư đầy vẻ bồn chồn bất an.
Kỷ Vân Hòa cười nhạt: “Nếu bây giờ hắn muốn chạy, chúng ta còn có thể giao hắn cho Thuận Đức công chúa sao?”
Nghe nàng nói vậy, môn đồ ngự yêu sư nhìn nhau, không tiếp tục khuyên giải nữa.
Kỷ Vân Hòa quay đầu chìa tay về phía Trường Ý: “Đi thôi.”
Trường Ý nhìn bàn tay của Kỷ Vân Hòa, vào lúc này rồi vẫn mở miệng nói: “Không hợp lễ tiết.”
Đúng rồi, giao nhân bọn họ, cả đời chỉ nhận một người bạn lữ, bọn họ đối với bạn lữ tương lai luôn trung thành tuyệt đối. Bây giờ, Trường Ý tất nhiên sẽ không công nhận Thuận Đức công chúa công chúa sắp gặp mặt là bạn đời, mặt khác hắn còn cho rằng sẽ vĩnh viễn không còn tự do, cho nên hắn cũng không xem Kỷ Vân Hòa là bạn đời.
Kỷ Vân Hòa hiểu rõ nội tâm hắn, nàng cũng không cưỡng cầu: “Được, đi thôi.”
Nàng xoay người, đưa Trường Ý ra khỏi địa lao.
Đây cũng là lần đầu tiên Trường Ý dùng đôi chân đi một đoạn đường dài. Hắn đi không nhanh, Kỷ Vân Hòa liền cùng hắn chầm chậm tiến bước.
Đến sơn môn Ngự Yêu cốc, tướng sĩ triều đình phái tới chờ lâu đã vô cùng sốt ruột.
Tướng quân mặc giáp sắt ngồi trên lưng ngựa, đeo chiếc mặt nạ sắt đen tuyền, không ngừng kéo cương ngựa, đi qua đi lại trước cổng Ngự Yêu cốc. Trông thấy Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý đi ra, hắn liền trách mắng: “Hí yêu tiện nô nhà ngươi, thật là ngạo mạn, trễ giờ áp giải giao nhân, đáng bị tội gì?”
Lâm Hạo Thanh tới tiễn Kỷ Vân Hòa, nghe vậy hơi nhướng mày.
Triều đình luôn coi ngự yêu sư bên ngoài phủ đại quốc sư không ra gì, đám quan lại quyền quý còn dùng một cái tên đầy miệt thị gọi ngự yêu sư - hí yêu nô, xem bọn họ cùng yêu quái không khác nhau, đều là nô bộc để đùa bỡn tìm thú vui.
Lời này thập phần chói tai, Lâm Hạo Thanh đang định mở miệng, Kỷ Vân Hòa đã nhanh hơn một bước bật cười: “Hiện tại cách thời gian ước định còn một nén hương, tướng quân gấp gáp như vậy, tâm tính không yên, ngày sau ra chiến trường, sợ là sẽ bị thua thiệt nha.”
Thiết giáp tướng quân* nghe vậy liền nổi cơn thịnh nộ, rút trường kiếm đeo bên hông ra, giật dây cương phi đến trước mặt Kỷ Vân Hòa, múa kiếm dứt khoát chém xuống.
(*cách gọi rút gọn cho cụm từ “tướng quân mặc giáp sắt” )
Nhưng kiếm mới cách đỉnh đầu Kỷ Vân Hòa ba tấc thì dừng phắt lại, cư nhiên lại bị một lực đạo vô hình chống đỡ.
Trường Ý bên cạnh Kỷ Vân Hòa hướng ánh mắt lạnh lẽo dán lên người thiết giáp tướng quân, trong đôi đồng tử ánh sáng xanh lưu chuyển, đột nhiên một tia sáng chói mắt lóe lên, trường kiếm trong tay tướng quân kia hóa thành bột mịn. Bị gió lớn trước sơn môn thoáng chốc cuốn bay mất dạng.
Không gian lại trở nên yên tĩnh, ai nấy đều bất ngờ không kịp đề phòng.
Yêu lực cách không phá vật, biểu dương cho yêu lực hùng mạnh của Trường Ý.
Tướng quân ngồi trên ngựa đột nhiên ngả về phía sau, bất luận hắn ra sức kéo dây cương như thế nào, cũng không khống chế được chiến mã của hắn nổi điên. Hắn càng muốn thúc ngựa tiến lên, ngựa càng phản kháng kịch liệt.
Tướng quân giận dữ, tung người xuống ngựa, trực tiếp rút đại đao sau lưng một tướng sĩ khác, một chảm vung ra, đầu ngựa tức thì lăn lông lốc. Đầu ngựa rơi trên mặt đất, máu tươi văng tung tóe, mùi tanh tưởi nồng nặc lan tỏa khắp Ngự Yêu cốc.
Thiết giáp tướng quân tháo chiếc mặt nạ đen xuống, bừng bừng nộ khí: “Kẻ nào nuôi chiến mã! Tra rõ cho bản tướng! Lập tức chém đầu!”
Đến khi hắn tháo mặt nạ ra, Kỷ Vân Hòa mới phát hiện, thiết giáp tướng quân này chỉ là một thiếu niên không quá mười sáu, mười bảy tuổi, vậy mà toàn thân toát lên kiêu ngạo cùng lệ khí, cũng rất lợi hại.”
Sau khi hắn phát tiết với đám ti chức xong, liền quay đầu nhìn chằm chằm Trường Ý: “Giao nhân kia, đừng tưởng ngươi phục dịch công chúa mà được thể càn rỡ! Bản tướng không cần đầu của ngươi, nhưng ta cũng có thể chặt đứt tay chân ngươi.”
Lời của hắn chọc cười Kỷ Vân Hòa: “ “Vị tiểu tướng quân này, chặt tay chân hắn không phải là chuyện ngươi có muốn làm hay không, mà là chuyện ngươi căn bản không cách nào làm được.”
Tiểu tướng quân nhìn về phía Kỷ Vân Hòa, ánh mắt hung tợn, còn đang muốn tiến lên, nhưng bất ngờ bị người sau lưng bước lên trước chặn lại: “Thiếu tướng quân, công chúa và quốc sư nhiều lần căn dặn, bình an trên đường là quan trọng nhất. Chớ gây sự cùng ngự yêu sư.”
Người tới một thân bạch y, tóc cũng buộc một sợi dây trắng, mặt như quan ngọc*, hắn là... đệ tử phủ quốc sư.
(*quan ngọc: Ngọc trang sức trên mũ. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp. “Mạo xú viết bất dương, mạo mĩ viết quan ngọc” - Dung mạo xấu gọi là bất dương, dung mạo đẹp gọi là quan ngọc.)
#ngu_yeu_chuong_41