Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 17: Chương 17: Hố là tự mình nhảy xuống




Edit: Đầu Gỗ

—————

Có lẽ cảm xúc trong ánh mắt của Lạc Tu quá sâu đậm, cũng quá xa lạ, Cố Niệm có chút mơ hồ không xác định. Cô theo bản năng bước đến gần hai bước, dưới ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, cô thấy rõ người đang đứng trước cửa phòng họp.

Cả người thẳng tắp an tĩnh đứng đó, ngũ quan tuấn dật, con ngươi ôn nhuận khuất sau mắt kính gọng vàng, không ai khác ngoài Lạc Tu.

Vừa rồi, chỉ là ảo giác của cô sao?

Cố Niệm chần chờ bước lại gần hai bước: “Lạc Tu tiên sinh?”

Ánh mắt Lạc Tu thay đổi, cụp mắt gật đầu: “Cố tiểu thư.”

“Sao anh lại ở đây?”

“Tổ đạo diễn tìm tôi.”

Cố Niệm suy nghĩ, đến khi hiểu ra thì tức giận quay đầu lại nhìn phó đạo diễn Lâm mang vẻ mặt chột dạ đuổi theo:

“Vừa rồi ngài nói với cháu chuyện này còn chưa quyết định xong mà?”

Phó đạo diễn ho khan: “Có khi Cảnh đạo tìm Lạc Tu thương lượng một chút...”

“Thương lượng.” Cố Niệm nhẹ nhàng lặp lại, cơn giận trong đôi mắt đen nhánh chậm rãi thu lại. Nghĩ đến Lạc Tu còn ở đây, cô cũng không muốn tiếp tục làm rõ.

Phó đạo diễn nhận ra dù ông có ngăn cản cũng không thay đổi được đầu đá nhỏ này, chỉ biết lắc đầu hỏi trợ lý sau lưng Lạc Tu: “Người phụ trách có nói với các cậu Cảnh đạo tìm người có việc gì không?”

Lạc Tu: “Không nói.”

Ông vừa định nói tiếp, chợt đối diện với con ngươi nâu thẫm kia khiến ông có chút kiêng dè mà chuyển hướng sang Cố Niệm: “Tôi vào trong tìm giải pháp khác cùng Cảnh đạo. Cô giải thích với Lạc Tu trước đi.”

Không đợi Cố Niệm đồng ý, ông đã gõ cửa đi vào.

Cửa phòng họp lạnh lùng đóng lại, không thể nhìn rõ bên trong. Cô gái nhỏ vừa rồi hùng hùng hổ hổ lúc này đã u sầu khô héo.

Ai da cô phải làm gì bây giờ? Muốn cô giải thích với ngỗng tử như thế nào mới uyển chuyển mà không gây tổn thương đây? Làm thế nào giải thích “nữ chính từ chối diễn cảnh thân mật bởi vì anh” được cơ chứ? Con trai bảo bối đơn thuần thiện lương như thế, nghe xong nhất định rất đau lòng...

Cố Niệm sầu muộn nhíu chặt chân mày, bứt bứt ngón tay. Rối rắm một lúc, cô mới chậm rì rì xoay người:

“Lạc Tu tiên sinh, chuyện là thế này... Tông Thi Ức xem xong kịch bản tôi sửa lại, cô ấy không hài lòng một đoạn kịch bản, chính là lần Đinh Kiều và Vân Đàm gặp lại. Cô ấy nghĩ phần này không quan trọng, cho nên, cho nên muốn tổ đạo diễn cắt bỏ phân cảnh này.”

Lạc Tu: “Là phân cảnh đáng lẽ ra hôm nay chúng tôi cùng quay?”

“... Đúng vậy.”

Cố Niệm một bên trả lời, một bên cẩn thận quan sát phản ứng của con trai bảo bối. Sau đó cô nhìn thấy mi mắt anh khẽ rũ xuống, tựa hồ thấu hiểu mà tự giễu.

“Cô ấy không phải không hài lòng với kịch bản của Cố tiểu thư, mà là không hài lòng với tôi đúng chứ?”

Cố Niệm: “——!?”

Cố Niệm cuống quít xua tay: “Không không không không không phải! Cô ấy thật sự không thích này đoạn kịch bản này, tối qua cô ấy, cô ấy còn tìm tôi nói rằng nội dung cốt truyện không hợp lý, tôi——”

“Đến cả Cố tiểu thư cũng muốn lừa tôi.”

Một câu trần thuật nhẹ nhàng như đánh vào lòng cô.

Thanh âm Cố Niệm đột nhiên im bặt, vội xoay đầu đi.

Mặt trời càng ngả về Tây, ánh chiều tà ảm đạm dần chìm trong bóng tối, ánh mây cuối chân trời nhuộm sắc cam cũng dần trôi vào màn đêm, hắt vào đôi con ngươi sâu thẳm.

Chóp mũi Cố Niệm đột nhiên đau xót. Trái tim cũng đau thật đau như bị ai nhéo. Con trai bảo bối của cô ưu tú như vậy, có ai thấy được anh ấy nỗ lực cùng cô tập lời thoại, học thuộc kịch bản, vô cùng nghiêm túc quay phim đến đêm khuya rét lạnh. Anh ấy vất vả khó khăn lắm mới có được một cơ hội, chịu đựng người ta gọi là bình hoa, nhẫn nhịn ác ý nói anh dùng quy tắc ngầm. Vì sao bảo bối còn gặp phải chuyên không công bằng như vậy chứ?

Cố Niệm đè xuống tâm tình chua xót, dùng sức nắm chặt tay: “Lạc Tu tiên sinh.”

Lạc Tu nâng mắt nhìn cô. Khoé mắt phiếm hồng long lanh của cô gái nhỏ khiến anh ngẩn ra. Một giây đó, cảm xúc nguỵ tạo trong đáy mắt anh giống như bị một kim đâm thủng, tất cả băng đá trong lòng anh ầm ầm sụp đổ.

Cố Niệm cũng không phát hiện, cô chỉ nghiêm túc cùng kiên định quét sạch mọi cảm xúc đạm mạc lười nhác thường ngày:

“Tôi hứa với anh, tôi chắc chắn sẽ vì anh giành lại mọi thứ anh nên có. Dù cho bất cứ ai muốn ức hiếp anh đều phải xem tôi có cho phép hay không.”

Ánh mắt anh khẽ động: “.....Cô không sợ đắc tội bọn họ sao?”

“Đắc tội hay không... thì cũng đã sớm đắc tội.”

Cố Niệm nói xong, trên gương mặt thanh tú lộ ra một chút ngập ngừng, cô suy tư một lúc, vẫn là gom hết dũng khí hướng về Lạc Tu, nhỏ giọng: “Hơn nữa, tôi có đòn sát thủ, anh không cần lo lắng cho tôi đâu.”

“Đòn sát thủ?”

“Vâng!” Cố Niệm ngưỡng cổ, đôi mắt đen nhánh không chút phòng vệ cong lên như vầng trăng non. “Nếu không lần trước ở nhà ăn tôi cũng không dám mạnh miệng mời anh lợi dụng tôi đâu.”

“......”

Lạc Tu hiếm khi nào sinh ra hứng thú với một việc gì đó, càng chưa từng có cảm giác tò mò với bất kỳ ai. Nhưng ngay lúc này, đối diện với đáy mắt linh động của cô gái nhỏ, anh chợt nhận ra mọi nguỵ trang của mình không còn ý nghĩa.

Anh thật sự muốn hiểu rõ người trước mặt, mọi chuyện của cô ấy.

“Đòn sát thủ kia là gì, có thể cho tôi biết được không?”

Nghe thanh âm này, Cố Niệm ngạc nhiên.

Lạc Tu cụp mắt, hàng mi rũ xuống như tấm rèm che khuất cảm xúc rung động trong đáy mắt: “Nghe Cố tiểu thư nói vậy tôi rất tò mò, nếu cô không nói được thì cũng không sao.”

“Tuy tôi rất muốn nói cho anh biết, nhưng mà...”

Cố Niệm nhớ đến con tin《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》còn đang trong tay “giặc”, tiếc nuối thở dài. “Bây giờ thật sự không thể.”

“Không sao.”

“Cái kia... có liên quan đến nhiều ký ức không mấy vui vẻ, nếu có thể thì không nói ra vẫn tốt hơn.” Cô gái nhìn anh, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời tháng sáu:

“Tôi chỉ hi vọng Lạc Tu tiên sinh mãi mãi không biết đến những chuyện không tốt kia, vĩnh viễn mang trái tim đơn thuần dịu dàng là được rồi, bởi vì đã có tôi ở đây, tôi sẽ luôn bảo vệ anh!”

“——”

Lạc Tu ngừng lại. Nói không có cảm giác gì là giả.

Đúng lúc đó cửa phòng họp mở ra, phó đạo diễn Lâm ló đầu ra thăm dò, đánh cho Cố Niệm ánh mắt ra hiệu.

“Vào đi nha đầu, lát nữa nói chuyện với Cảnh đạo nhớ chú ý tìm từ, đừng manh động đắc tội với ông ấy.”

“Vâng, cháu sẽ chú ý.”

Cố Niệm cười cười, sau đó đưa tay che miệng nhỏ giọng nhắc nhở người bên cạnh: “Lạc Tu tiên sinh, anh đứng sau lưng tôi này, đừng lo lắng.”

“......”

Cố Niệm nói xong không dám trì hoãn, đi đến trước cửa phòng họp. Trong khoảnh khắc xoay người, cô bỏ lỡ cảm xúc âm trầm thâm thuý trong đôi mắt người đàn ông bên cạnh.

Trợ lý đứng đằng sau như người mộng du nhìn đông nhìn tây, đến khi Lạc Tu đi vào theo Cố Niệm cậu mới phản ứng lại, tặng cho bóng lưng ông chủ nhà mình ánh mắt tràn đầy kính nể.

Nếu không phải cậu đã đi theo Lạc Tu hai năm, mỗi ngày đều nghe chị Anna nhồi nhét vài câu tóm tắt về bối cảnh đáng sợ sau lưng ông chủ, thì chỉ sợ cậu đã bị biểu hiện vừa rồi làm cho qua mắt. Diễn xuất cao siêu như thế tiếc là không có sếp lớn ở đây, nếu không ngài ấy đã được thấy hạt giống tiềm năng trong chính công ty mình. Ôi!

*

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头

Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ~~~

*

Bầu không khí trong phòng họp khá nặng nề. Cảnh Hoành Dục hiển nhiên vừa phát hoả với Tông Thi Ức, tức giận đến mặt mũi đỏ gay. Nghe thấy động tĩnh ở cửa, sắc mặt ông không hề tốt đẹp trừng mắt qua.

Cố Niệm vừa mới vào cửa đã nhận được địch ý như dao bắn tới, cô gần như vô ý thức che chắn cho Lạc Tu phía sau, một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con chính hiệu.

Không biết có phải bị động tác rõ ràng này của cô chọc giận hay không, Cảnh Hoành Dục lại sắp bùng nổ: “Cố Niệm! Biểu tình kia của cô là ý gì đó! Tôi có thể ăn thịt cậu ta sao?!”

Cố Niệm: “......”

Cô lặng im thu móng vuốt của mình lại: “Chào Cảnh đạo.”

“Chào cái gì mà chào! Một người rồi lại một người chỉ biết làm tôi bực mình, có gì hay mà chào!”

Ông ấy còn muốn phát hoả, lại liếc thấy người đàn ông sau lưng Cố Niệm. Ông nhíu mày ngẫm lại bối cảnh của cậu ta còn chưa xác định được rằng có mối nguy nào hay không, cuối cùng đành bất mãn kiềm chế lại.

“Lạc Tu, bảo cậu đến đây là muốn nói chuyện cảnh quay tối nay. Phân cảnh trong quán bar sẽ sửa lại một chút lời thoại và hành động. Nếu vẫn không ổn thì có thể cắt bỏ hết, khi nào hoàn tất thì cậu lại đến quay các phân cảnh sau.”

“Cảnh đạo.”

Cố Niệm làm ngơ ánh mắt ngăn cản của phó đạo diễn Lâm, lên tiếng trước khi Lạc Tu đáp lại. “Cháu có thể hỏi lý do sửa lại thậm chí cắt bỏ phân cảnh đó là vì sao không?”

Cảnh Hoành Dục nhíu mày: “Chuyện này không liên quan đến......”

“Kịch bàn này thuộc về tổ biên kịch nhỏ của cháu, cũng do cháu làm chủ bút. Yêu cầu bổ sung kịch bản gần đây hầu hết đều do cháu hoàn thành, cho dù không có quyền hoàn toàn quyết định thì ít nhất cháu cũng có quyền được thắc mắc.”

Trên mặt Cảnh Hoành Dục lộ ra bất mãn. Bầu không khí yên tĩnh giằng co mấy giây, ông nhíu mày liếc phó đạo diễn bằng ánh mắt “Cậu đào đâu ra một chiếc phiền phức thế này“.

Phó đạo diễn nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Đừng khen tôi, tôi cũng không cản được sức chiến đấu của nha đầu này, được chưa.

Cảnh Hoành Dục hừ một tiếng: “Tông Thi Ức, biên kịch Cố đang hỏi cô đấy, sao không nói gì?

“......”

Trên sô pha, Tông Thi Ức đang ngồi nghịch tay đột nhiên không kịp phòng bị mà bị điểm danh, chỉ kịp dời đi ánh mắt đặt trên người người đàn ông đĩnh đạc yên lặng đứng đằng kia.

Cô ấy đứng lên, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Xin lỗi biên kịch Cố, là lý do cá nhân của tôi, có chút không thể chấp nhận phân cảnh thân mật trong đoạn kịch bản kia.”

Cố Niệm nghẹn lời, bởi vì chị bé này trông thật đáng yêu.... Dừng dừng dừng! Đáng yêu cũng không thể tuỳ tiện khi dễ con trai cô, còn hại bảo bối gánh chịu đồn đại ác ý trong đoàn phim! Hừ!

Cố Niệm làm mặt lạnh không chút mủi lòng trước sắc đẹp: “Tông tiểu thư, nếu vô ý ngã lên đùi đối phương là cảnh thân mật đến mức không thể chấp nhận như lời cô nói, đừng trách tôi nghĩ rằng kính nghiệp của cô đối với nghề diễn viên, đối với toàn bộ các nhà làm phim chỉ có một chút mà thôi, thực khiến tôi bất ngờ.”

“Xin lỗi...” Tông Thi Ức không giải thích, cắn cắn môi, cả người trông yếu đuối uỷ khuất nhưng vẫn cố chấp không phục.

Cố Niệm không ngạc nhiên lắm, không để ý cô ấy nữa. “Cảnh đạo, một đạo diễn được người trong giới đánh giá cao như ngài, chẳng lẽ cũng đồng tình với thái độ của diễn viên chỉ muốn làm theo ý muốn cá nhân mà không suy xét gì đến tiến độ hoàn thành, tuỳ ý sửa đổi kịch bản?”

Những lời này trong bông có kim, tâng bốc đến tận mây xanh, cũng thẳng thừng chỉ trích.

Cảnh Hoành Dục nhận được lời khen bỗng tiến không được mà lùi cũng không xong, ông ho khan hai tiếng rồi mới nói:

“Việc này dĩ nhiên không đúng, nhưng chung quy cũng là yêu cầu của diễn viên nếu bác bỏ cũng có thể ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp. Cho nên tôi mới gọi Lạc Tu đến, hỏi ý kiến cậu ấy.”

Cố Niệm hừ trong lòng, rõ ràng vừa rồi ông ấy không nói dễ nghe như vậy. Nhưng cô cũng không muốn ngay lúc này vạch trần vị đạo diễn tai to mặt lớn, chỉ dùng thái độ kiên quyết muốn làm cho ra lẽ:

“Trước khi Lạc Tu tiên sinh nói ra ý kiến của anh ấy, là tác giả, dựa vào góc độ cốt truyện và nhân vật hoàn chỉnh, cháu tuyệt đối không đồng ý sửa đổi cũng như cắt bỏ kịch bản.”

“Cố Niệm.” Phó đạo diễn Lâm không nhịn được húng hắng nhắc nhở cô.

Nhưng cô không để ý, chân thành nhìn Cảnh Hoành Dục đang mặt ủ mày chau: “Lúc trước cháu có thể phối hợp theo yêu cầu của ngài mà sửa lại kịch bản, bổ sung cốt truyện thêm nhân vật là do cháu tự nguyện. Mà bây giờ kịch bản đã ấn định, cũng đã thông qua xét duyệt, đột nhiên xoá mất một phân cảnh chỉ vì một lý do cá nhân vô lý, điều này cháu không thể chấp nhận cũng sẽ không nhượng bộ.”

Cảnh Hoành Dục nổi giận: “Cố Niệm, trước khi nói cô nên xem lại địa vị bản thân, người trẻ tuổi đừng vì có chút văn vẻ mà vội vàng lên mặt. Cứng quá dễ gãy, đạo lý này cô có hiểu không?”

“Vâng, cháu hiểu, hiểu rất rõ.”

Cô gái nhỏ bỗng nhiên nở nụ cười, quay trở lại dáng vẻ vô tâm vô phế, xinh đẹp xán lạn, cất đi sắc bén vừa rồi. “Cháu không những hiểu đạo lý này mà còn tự mình trải nghiệm, cho nên trong mọi việc dù ác liệt đến đâu cháu cũng đều suy xét rõ ràng sau đó mới trịnh trọng bày tỏ với ngài!”

“Cô có ý gì?”

Cố Niệm thu lại nụ cười: “Kịch bản thuộc quyền sở hữu của biên kịch, nếu như cháu kéo dài thời gian không giao kịch bản, đoàn phim của ngài lớn như vậy, nhân viên công tác cũng nhiều, một ngày tốn bao nhiêu là tiền bạc, ngài đồng ý dây dưa sao?”

“Bang!” Cảnh Hoành Dục vỗ bàn, “Cô đang uy hiếp tôi?”

“Cháu chỉ thay ngài suy xét thôi.”

“Cô nhất định ép tôi giữ nguyên kịch bản?”

“Đó là điểm mấu chốt của cháu.”

“Trừ cái này ra, những cái khác cô đều đồng ý?”

“Chỉ cần ngài không thay đổi kịch bản, những chuyện khác đương nhiên cháu sẽ phối hợp—”

Cố Niệm ngớ ra, lúc này mới phát hiện có vẻ như bản thân đã lọt hố, đáng chết! Đúng là đồ miệng nhanh hơn não.

“Được! Là cô nói đó!”

“......?” Cô ngước lên nhìn, trên mặt Cảnh Hoành Dục hoàn toàn không còn nửa điểm tức giận. . truyện ngôn tình

“Quả nhiên chỉ có lão Lâm mới trị được cô.” Ông ấy lộ ra gương mặt tươi cười hiếm thấy. “Tôi cũng không muốn làm khó mọi người, còn có một cách đẹp cả đôi đường.”

Trực giác của cô mách bảo tiếp theo chẳng có gì hay ho, thấp thỏm hỏi: “Cách gì ạ?”

Cảnh Hoành Dục: “Tối hôm qua lúc cô chỉnh trang lại cho Lạc Tu, tôi phát hiện dáng người cô và Tông Thi Ức trong máy quay rất giống nhau.”

Cố Niệm cứng đờ: “Cho nên?”

“......” Lạc Tu rũ mắt, cảm xúc ẩn trong đáy mắt khẽ dao động.

Cảnh Hoành Dục bình tĩnh lấp hố: “Cho nên, nếu Tông Thi Ức không thể quay cảnh thân mật kia, vậy thì cô làm diễn viên đóng thế đi.”

Cố Niệm: “............”

Cố Niệm: “???”

-Hết chương 17-

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Niệm: (đại kinh thất sắc) Tuyệt đối không được! Đó... đó không phải là loạn luân sao?!

Lạc Tu:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.