Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 18: Chương 18: Không căng thẳng




Edit: Đầu Gỗ

————

Quay đầu nhìn Lạc Tu rồi lại nhìn Tông Thi Ức, Cố Niệm hít sâu cố gắng nói lý với hai vị đạo diễn gian manh này.

“Lâm đ*o, cháu là biên kịch không phải diễn viên, có biên kịch nào tự mình ra trận đâu chứ?!”

“Tôi đâu có bắt cô làm diễn viên.”

“Diễn viên đóng thế cũng là diễn viên!”

“Cũng không thể nói là diễn viên đóng thế được, chỉ một cảnh vô ý ngã vào lòng Vân Đàm rồi đứng dậy, vài giây ngắn gọn, cũng chỉ thấy bóng lưng của cô mà thôi, lời thoại thì để hậu kỳ Tông Thi Ức thu âm sau.”

“.... Ngài chỉ đang giảo biện!”

“Tôi nói có gì sai sao? Hơn nữa tôi cũng không ép cô, có Lạc Tu và Tông Thi Ức làm chứng, vừa rồi là ai nói 'Chỉ cần ngài không thay đổi kịch bản, những chuyện khác đương nhiên cháu sẽ phối hợp' ấy nhỉ?”

“......” Hừ, tuy không cam tâm nhưng hố là do tự mình nhảy xuống, cô nhịn. “Lúc nãy ở ngoài hành lang ngài nói muốn cùng Cảnh đạo tìm giải pháp khác, hoá ra là bắt tay với ông ấy đào hố chờ cháu nhảy xuống?!”

Phó đạo diễn Lâm nở nụ cười hiền hoà từ ái: “Ai đâu mà chơi xấu như vậy.”

Cố Niệm: “......” Cáo già! Cả hai người đều là cáo già lão luyện!

Phơ đạo diễn hiếm khi thấy tiểu hồ ly biếng nhác bại dưới tay mình, nhìn cô ủ dột bao nhiêu ông càng vui vẻ bấy nhiêu, mặt mày hớn hở: “Sao nào nha đầu, đồng ý hay không?”

“Cháu còn đường sống khác để chọn sao?”

“Ơ? Sao lại không có.” Phó đạo diễn ra vẻ khó hiểu, tôi vô tội.

“Nếu cháu không đồng ý, hai người sẽ vô cùng tiếc nuối thờ dài nói với cháu “vậy chỉ còn cách cắt bỏ phân cảnh này của Lạc Tu mà thôi”, đúng không?”

“Ha ha ha ha.” Phó đạo diễn Lâm cười lớn, “Nha đầu, cô vốn là người khó bị lừa nhất, nếu không phải vì quan tâm người ta quá ắt bị loạn thì tôi cũng không dám khẳng định qua mặt được cô đâu.”

“......” Cố Niệm sụp đổ, trong lòng từng tiếng thở dài. Haiz, là do cô tuổi trẻ xốc nổi chưa trải sự đời, quá khinh thường kẻ địch rồi!

Nhưng với tình hình trước mắt, nếu không muốn con trai bảo bối không bị cắt suất diễn thì cô cũng chỉ còn một cách này thôi...

*

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~

*

Bên ngoài phòng họp.

Lạc Tu và Tông Thi Ức người trước người sau đi ra. Trợ lý nhỏ vẫn luôn đợi ở bên ngoài, vừa nghe động tĩnh bèn lon ton chạy đến:

“Lạc ca!..... Tông, Tông tiểu thư?”

Tông Thi Ức gật đầu đáp lễ với cậu, cô ấy do dự, sau cùng vẫn câu nệ nói tiếp:

“Lạc tiên sinh, mẹ tôi gửi lời hỏi thăm anh.”

Lạc Tu xoay người lại, thần sắc lãnh đạm.

Tông Thi Ức thấy anh không hiểu bèn giải thích: “Mẹ tôi cũng chính là người đại diện của tôi. Chuyện của anh mẹ đã căn dặn tôi kỹ càng, anh yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác.”

Lạc Tu khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

Tông Thi Ức ngạc nhiên, không nghĩ đến sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cô ấy theo bản năng quan sát, lại bắt gặp đôi mắt nâu thẫm, tuy đang ôn hoà nói lời cảm ơn, nhưng đáy mắt anh ngoại trừ tia lạnh lẽo thì một chút độ ấm hay cảm xúc khác cũng tìm không thấy.

Mọi người ai cũng tán thưởng vẻ xinh đẹp của cô ấy, đến khi đối mặt người này thì một chút gợn sóng trên mặt anh cũng không hề xuất hiện. Khó trách có tin đồn rằng đại thiếu gia Lạc gia không dính bụi trần một lòng muốn xuất gia, cũng không biết vì sao anh lại muốn vào đoàn phim...

Tông Thi Ức ngại ngùng nhớ đến một chuyện:

“Trước khi anh đến, tôi cũng không nghĩ đến Cảnh đạo và Lâm đ*o sẽ đề ra yêu cầu muốn vị biên kịch kia đóng thế cho nên không thể nói trước với anh. Nếu Lạc tiên sinh không muốn ra mặt từ chối, tôi có thể tìm cách ngăn cản tổ đạo diễn.”

“Không cần đâu.”

“Hả? Nếu vậy không phải vị biên kịch kia sẽ cùng ngài diễn cảnh thân mật hay sao....”

Tông Thi Ức kinh ngạc trố mắt.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, đèn ngoài hành lang cũng đã bật sáng, hắt lên thân ảnh cao gầy của anh, anh đứng yên ở đó, cũng không nhìn Tông Thi Ức, khoé môi cong lên ý cười nhợt nhạt như có như không:

“Không sao cả.”

Tông Thi Ức ngây người, sau đó mới khiếp sợ bừng tỉnh. Cô ấy nhìn cánh cửa phòng họp đóng chặt, bên trong loáng thoáng truyền ra thanh âm rất nhỏ. Cô ấy nhớ lại một màn vừa rồi - biên kịch nhỏ kia trước mặt mọi người kiềm nén tức giận vì bất bình thay Lạc Tu thì tâm tình phức tạp.

Tông Thi Ức nhẹ giọng nói đùa: “Hoá ra không phải anh không thể diễn phân cảnh này, mà là tôi không thể nha. Vậy mà có người có thể được Lạc tiên sinh ưu ái, làm cho người khác hâm mộ thật đó.”

“Vậy sao?”

Bị ánh mắt lạnh lẽo kia liếc nhìn, nụ cười trên mặt Tông Thi Ức cứng đờ.

Người nọ lại tiếp tục dùng thanh âm ôn hoà vô lại nhưng có thể hù chết người ta: “Tông tiểu thư rất thông minh, người thông minh đều hay suy nghĩ nhiều.”

Trong lòng Tông Thi Ức là một trận run rẩy, không thể tin được trợn mắt, người này làm sao có thể ôn hoà dễ gần như vẻ ngoài này được! Nhanh chóng đáp lời:

“Tuy người thông minh nghĩ nhiều, nhưng họ cũng sẽ không tuỳ tiện nói những điều không nên nói.”

Lạc Tu nhàn nhàn gật đầu: “Tốt thôi.”

Ánh đèn dọc theo hành lang tản ra ánh sáng ấm áp, che đi bóng tối u ám mang theo hơi lạnh khiến cả người lạnh buốt.

Tông Thi Ức không chịu được nữa, tìm một lý do sau đó rời đi.

Giây trước Tông Thi Ức vừa đi, giây sau trợ lý nghẹn nửa ngày rốt cuộc không nhịn được nữa: “Lạc ca, hai người bí bí mật mật nói gì đó?”

Sau đó ông chủ mặt lạnh như tiền liếc cậu một cái thật dài.

Trợ lý cười gượng: “Thắc mắc chút cũng không được sao... Cơ mà cái cô Tông Thi Ức này cũng quá cung kính rồi, thiếu chút nữa vì anh mà đắc tội với cả đoàn phim. Lại còn ân cần hỏi han, khó trách nhân duyên trong giới khá tốt.”

“Cậu nghĩ người ta đang làm từ thiện à?

“Hả?” Trợ lý ngơ ngác, sau đó mới hiểu ra ý của ông chủ. “Ý của anh là cô ấy, nói đúng hơn là người đứng sau cô ấy vì lợi ích nên mới làm như vậy?”

“Dù là những gì cậu thấy hay những gì cậu không thấy được, những thứ cậu đã có và những thứ tương lai nhận được, chẳng phải mọi người đều quan tâm đến thứ gọi là lợi ích hay sao?”

Lạc Tu khẽ cười, tựa hồ không che giấu được trào phúng.

“Ngay cả có thật sự là làm từ thiện, thì đó cũng chỉ là bức màn của lợi ích mà thôi, và cũng chỉ để che giấu những việc làm nhơ bẩn. Bản chất con người vốn dĩ là như thế, ở đâu cũng như nhau.”

Trợ lý cái hiểu cái không gật đầu, nói đùa: “Nếu thật là vậy, chùa Lâm An cùng miếu đạo khác có lẽ chật kín người.”

Lạc Tu cười nhạt.

Bóng đèn trong đầu trợ lý chợt sáng lên: “Có điều cũng có ngoại lệ!”

“?”

Cậu chỉ chỉ cánh của phòng họp đang đóng chặt: “Bộ dáng ra mặt cho anh của biên kịch Cố hôm nay chính là ngoại lệ!”

“......”

“Nhìn thế nào cũng không giống cô ấy đã biết thân phận của anh, càng không có lợi ích gì để lợi dụng. Trừ phi... khụ, khao khát con người anh?

Giọng trợ lý càng lúc càng thu nhỏ, tuy cậu mạnh miệng nhưng cũng rất sợ bản thân chết không rõ lý do vì vạ miệng. Sau đó lại cẩn thận quan sát ông chủ nghe xong đã có ý muốn đập chết mình hay chưa.

Nhưng mọi sự không như suy nghĩ, Lạc Tu không thèm nhìn cậu một cái, thậm chí tâm trí cũng đã sớm không còn ở đây... Ông chủ đang nhìn đăm đăm cánh cửa đóng chặt kia.

Phảng phất như muốn xuyên qua cửa mà ngắm ai đó.

Sau một hồi im lặng.

Lạc Tu dời tầm mắt, trong mắt như chứa cả một hồ nước sâu:

“Cô ấy thực sự không giống những người khác.”

Phát hiện ông chủ không nghe những lời tự tìm đường chết của mình, mạng nhỏ vẫn còn, trợ lý âm thầm cảm thấy may mắn vội vàng đổi đề tài:

“Có điều Tông Thi Ức nói biên kịch Cố làm gì đó, không lẽ cô ấy không đồng ý bỏ phân cảnh này hả?”

“Không phải.”

“À. Vậy thì ổn rồi.”

“Cảnh quay của Tông Thi Ức sẽ do cô ấy đóng thế.”

“Đóng thế? Cũng được, so với để anh——” Lời đến đây đột nhiên im bặt.

Trợ lý cứng ngắt quay đầu lại, mặt mày dại ra: “Là là là ý mà em đang hiểu, biên kịch Cố đóng thế Tông Thi Ức??!!”

“Ừ.”

“Anh không phản đối?!”

“Ừ.”

Nói như lẽ dĩ nhiên.

Tiểu trợ lý: “......”

Được rồi, cậu hoàn toàn thông suốt rồi. Bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng của ông chủ không phải là đã khỏi cũng không phải nặng thêm, mà là tuỳ theo thời gian, nơi chốn, đối tượng là ai mới không phát tác:)

Ok, tôi ổn mà:)

“Được rồi, chuẩn bị về thôi.”

“....Ờ.”

Trợ lý nhanh chân đuổi theo, vẫn là nhịn không được tuỳ tiện hỏi: “Lạc ca, sau khi rời khỏi đoàn phim, anh còn ý định xuất gia không?”

Bước chân Lạc Tu dừng lại, sau đó như không có việc gì xoay người cười như không cười hỏi lại:

“Vì sao không?”

Trợ lý: “......”

Nhìn đi, đàn ông đều là như thế đấy.

*

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~ moa moa

*

Theo yêu cầu của Cố Niệm, cảnh quay mà cô đóng thế Tông Thi Ức bị dời đến lượt quay cuối cùng của ngày hôm nay.

Diễn viên không có cảnh quay và nhân viên công tác không phận sự đều được đạo diễn cho kết thúc công việc sớm.

Đến khi Cố Niệm trang điểm thay quần áo xong xuôi thì bên ngoài phim trường mười phần vắng lặng, chỉ có tiếng vù vù của thiết bị quay phim cùng tiếng hai vị đạo diễn đang tìm góc máy.

Không trâu bắt chó đi cày, Cố Niệm sầu muộn ủ rũ cụp đuôi, vạn phần bất đắc dĩ đi vào phim trường.

Cảnh Hoành Dục đánh giá cô từ trên xuống, hài lòng gật gật đầu:

“Chuẩn bị xong rồi?”

“Sao còn nhiều người ở đây thế này...” Cố Niệm liếc nhìn xung quanh lẩm bẩm.

Cảnh Hoành Dục: “Nếu không tôi giải tán hết cho cô?”

“Được đó được đó!” Đôi mắt Cố Niệm sáng lên.

“Được cái đầu cô!” Đạo diễn tức quá hoá cười, “Làm như tôi đang quay phim nhựa không bằng! Những người không liên quan tôi cho về hết rồi mà cô còn chưa hài lòng?!”

“......” Cô gái nhỏ như bông hoa bị người ta ngắt xuống, chậm rì rì lê từng bước đến giữa khung hình.

Vẫn là khung cảnh quen thuộc trong quán bar, sô pha quen thuộc, người ngồi trên sô pha cũng vô cùng quen thuộc, ngay cả áo sơmi trắng cởi bỏ hai nút trên cùng, cà vạt lỏng lẽo lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện cũng giống như cách cô điều chỉnh cho anh lần trước.

Cố Niệm nhìn qua đó ba giây rồi lập tức hận không thể chui đầu xuống đất. Cô cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là tự làm bậy không thể sống.

Cố Niệm à mi tỉnh táo lại một chút đi! Phải một lòng kiên định với tình yêu của mẹ không thể để nó biến chất! Phải tịnh tâm trước sắc đẹp biết không!

Dưới đáy lòng Cố Niệm điên cuồng đọc thần chú tẩy não, sau đó dùng tốc độ rùa bò đi đến gần Lạc Tu.

Tư thế ngồi của anh là do đạo diễn chỉ định, một tay lười biếng tuỳ ý đặt lên tay vịn sô pha, tay kia nhàn hạ cầm ly rượu vang, viên đá tròn trong ly rượu bị nhuộm thành một màu đỏ tươi như cánh hoa.

Mái tóc trước giờ vốn chải chuốt kỹ càng nay bị nhân viên trang điểm làm rối một chút, thêm vài phần lộn xộn rũ trên trán. Anh không đeo mắt kính, đôi con ngươi nâu thẫm thẳng thừng nhìn vào mắt người đối diện, khoé mắt đào hoa dưới ánh đèn ám muội thêm phần văn nhã bại hoại.

Cảnh quay này khá đơn giản. Theo kịch bản, Đinh Kiều đến quán bar tìm bạn, cô chen vào dòng người đang hò hét nhảy múa thì bị người khác va phải nên vô ý ngã vào lòng Vân Đàm đang ngồi trên sô pha. Sau đó bị Vân Đàm nắm chặt cổ tay, lời thoại chính là một câu mà Cố Niệm giám sát Lạc Tu đọc đi đọc lại vô số lần trong phòng khách sạn.

[ Cô định chạm vào đâu đấy? ]

.....

Cố Niệm hít sâu rồi lại hít sâu.

Không sao cả, dù sao trong phòng khách sạn cô cũng đã đối diện với Lạc Tu vô số lần, lần này chẳng qua chỉ thêm một động tác mà thôi... Không thành vấn đề!

Cũng chỉ là mười mấy giây trong máy quay mà thôi... không phải là thật không phải là thật.

Lạc Tu nheo mắt nhìn cô, thanh âm khàn khàn lại ung dung giống như đã vào vai diễn: “Cố tiểu thư căng thẳng à?”

“Tôi không có!” Cố Niệm cao giọng, “Hoàn toàn không, không bẩn*!”

*Bạn học Cố 'không chút căng thẳng' mà nói nhầm 紧张 jǐnzhāng (căng thẳng, lo lắng) thành 紧脏 jǐnzàng (bẩn) =)))

Lạc Tu: “?”

Cố Niệm: “......”

Aaaa cái tật xấu mỗi khi căng thẳng là ăn nói linh tinh của cô khi nào mới khỏi đây!

Trong loa vang lên giọng đạo diễn hối thúc: “Cố Niệm, Lạc Tu, chuẩn bị xong chưa?”

Trong giây đếm ngược cuối cùng, đại não lý trí cùng năng lực xử lý tình huống của Cố Niệm hoàn toàn tuyên bố bãi công.

Đúng lúc này Lạc Tu quay đầu lại tặng Cố Niệm một nụ cười chết người: “Cố tiểu thư đừng lo lắng, cô có thể làm quen một chút.”

“Làm quen như nào?”

“......”

Cố Niệm ngơ ngác cúi đầu.

Tầm mắt dừng trên đôi chân thon dài bên trong quần tây đen.

Cô ngẩng đầu, não hoàn toàn trống rỗng, thành thành thật thật hỏi lại theo bản năng:

“Hay là tôi... ngồi xuống làm quen?”

Vài giây tĩnh lặng.

Lạc Tu nhướng mày ý vị thâm trường nhìn cô.

-Hết chương 18-

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Tu: Ngồi ở đâu?

Cố Niệm:......

Cố Niệm: Tuy rằng tôi muốn ngồi trên đùi ngỗng tử, nhưng mà tôi vẫn còn là người mẹ mười tốt đó huhu.

Đầu Gỗ: Rất muốn tua nhanh đến giai đoạn Lạc đại thiếu gia bị vả mặt =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.