Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 43: Chương 43: Nhật ký dưỡng ngỗng 2.0




Edit: Đầu Gỗ

Kiều Tây mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lạc Tu. Đại khái là vì ánh mắt này quá hung hăng, khiến bàn tay của cô gái đang đến châm trà cho bọn họ chợt run lên, vài giọt nước trà bắn ra ngoài khiến cô gái càng thêm luống cuống lập tức bỏ bình trà tử sa xuống, vội vàng cúi đầu với Kiều Tây.

"Thật xin lỗi nhị thiếu gia, xin lỗi xin lỗi..."

Vừa nhìn là biết cô ấy là người mới vào làm, lắp ba lắp bắp hốt hoảng xin lỗi, sợ đến mặt mũi trắng bệch.

An Diệc tốt bụng mỉm cười trấn an: "Không có việc gì, để bình trà lại đây cho tôi phục vụ hai vị thiếu gia, cô ra ngoài đi."

Cô gái nghe vậy lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Kiều Tây một cái, thấy anh không nói chuyện liền cung kính cúi người với An Diệc, sau đó nhanh chóng xoay người bước ra ngoài. Chờ đến khi cô ấy đóng cửa lại, An Diệc mới khoanh tay nhìn hai người mà cười.

"Nhìn xem hai người các cậu doạ con gái nhà người ta sợ đến mức đó kìa."

Lạc Tu nâng mí mắt, tùy ý cười: "Đừng đổ lỗi cho người vô tội, người doạ cô ấy không phải tôi."

"Này, nói cậu đó." An Diệc đẩy lưng ghế dựa của Kiều Tây, "Chỉ là đối tượng xem mắt thôi mà, nhìn cậu kìa, làm như mối thù đoạt vợ không bằng."

Kiều Tây quay đầu lại trừng mắt với An Diệc, vừa muốn mở miệng thì—

"Vợ?"

Ngồi bên phía đối diện, Lạc Tu khẽ động tay phải, khớp ngón tay thon dài cầm cốc trà xoay nửa vòng, anh nhìn ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào nước trà trong suốt, cười lạnh, "Chỉ sợ không đến lượt cậu ấy."

"......"

Kiều Tây được thêm một lần oán hận nghiến răng trừng mắt với Lạc Tu.

An Diệc nhịn không được mà bật cười, chuyển hướng sang Lạc Tu: "Lạc đại thiếu gia, cậu hôm nay khiến tôi mở rộng tầm mắt lắm đó. Trước kia không phải cậu luôn cảm thấy đấu võ mồm là chuyện vô cùng nhàm chán hay sao, bây giờ mỗi chữ cũng tính toán chi li như vậy à?"

Lạc Tu mắt cũng không nâng, nhếch khoé môi: "Không giống nhau."

"Không sai, chuyện này không giống nhau!"

Kiều Tây mới vừa rồi bị Lạc Tu chọc nghẹn rốt cuộc đã tìm được tiếng nói, "Đây là vấn đề nguyên tắc!"

An Diệc: "Nguyên tắc gì?"

Kiều Tây: "Vợ của bạn không thể dòm ngó!"

"?"

Lạc Tu lập tức bắn qua một cái liếc mắt, con ngươi lạnh lẽo như cười như không.

Kiều Tây chột dạ một giây lại vội vàng bổ sung: "Cho dù là đối tượng xem mắt đi nữa, đã là bạn bè cũng không thể thọc gậy bánh xe!"

An Diệc: "Có đạo lý."

Kiều Tây: "Huống chi lần trước chính miệng cậu ấy nói, 'tôi không bao giờ đoạt nhân sở ái'— cậu cũng nghe thấy đúng không?"

An Diệc là đại diện điển hình cho lớp người xem trò vui không ngại lớn chuyện: "Có nghe, có nghe thấy."

Có An Diệc hát đệm, Kiều Tây thẳng sống lưng, mặt không cảm xúc bắn ánh mắt trách cứ nhìn Lạc Tu.

Lạc Tu: "Đúng là tôi có nói như thế."

Kiều Tây nhướng mày.

"Nhưng lần xem mắt đó của cậu chỉ là đi cho có lệ, chưa đến bước yêu đương."

Kiều Tây e dè thăm dò: "Vậy nếu tôi thật sự nói chuyện yêu đương với cô ấy, cậu sẽ không đào góc tường nhà tôi đó chứ?"

"......"

Phòng riêng rơi vào một hồi an tĩnh.

Lạc Tu rũ mi mắt, khoé môi câu lên thành nụ cười không chút độ ấm: "Cậu sẽ không muốn nghe câu trả lời đâu."

Kiều Tây: "............"

Anh nên sớm biết, một người đến lông mi cắt ra cũng có mực đen như cái tên này tuyệt đối không phải là người sẽ nói chuyện nguyên tắc! Kiều Tây phẫn nộ đứng dậy.

"Tôi tuyên bố tuyệt giao với cậu ba phút."

Vừa dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.

An Diệc: "Cậu đi đâu đấy?"

"Phòng, rửa, tay!"

Thấy cửa phòng một lần nữa đóng lại An Diệc mới quay sang nhìn Lạc Tu. Người đàn ông người đối diện khép hờ mắt, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thoạt nhìn không chút hứng thú.

An Diệc không cười cợt nữa, lên tiếng: "Kiều Tây không tức giận thật đâu, cậu đừng có để bụng."

Lạc Tu ngước mắt lên nhìn anh: "?"

"......"

Đối diện với ánh mắt bình thản kia mấy giây, An Diệc chợt hiểu——

Lạc Tu vốn dĩ không hề để bụng.

An Diệc bật cười: "Thấy cậu hơi thất thần tôi còn tưởng cậu đang lo nghĩ chuyện của Kiều Tây cơ đấy."

"Không phải."

"Vậy cậu đang nghĩ gì mà mất tập trung thế?"

Lạc Tu trầm mặc hai giây sau đó thản nhiên đáp lời: "Tôi đang nghĩ chuyện của Manh Chi."

"À, là Cố tiểu thư kia có phải không?" An Diệc hiểu ra, "Cố tiểu thư gọi điện cho cậu cũng là vì chuyện này?"

"Ừ."

"Thế mới nói không hổ là Lạc đại thiếu gia." An Diệc nói đùa, "Tôi còn cho rằng cậu đã chuẩn bị lên núi ở ẩn, không ngờ tin tức vẫn còn nhanh nhạy thế à, mới có một chút gió lay động cỏ đã có người báo cáo với cậu rồi?"

Lạc Tu nhấp một ngụm trà, bất động thanh sắc: "Cậu bớt chế nhạo tôi được không."

"Tôi chỉ nói thật lòng, trăm phần trăm thẳng thắn thành khẩn."

Lạc Tu làm như không nhìn thấy ý trêu ghẹo trong mắt An Diệc, không thèm để ý mà gật đầu.

"Ừ, cậu đoán đúng rồi đấy."

An Diệc rùng mình.

Lạc Tu nói toạc ra không chút giấu giếm: "Tôi cho người điều tra cô ấy, đặc biệt là chuyện rời khỏi giới năm đó."

An Diệc cau mày, muốn nói rồi lại thôi.

Lạc Tu: "Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

An Diệc suy nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng.

"Nếu Cố tiểu thư này là người duy nhất được cậu quan tâm, tôi nghĩ cô ấy không thích bị người khác âm thầm điều tra đâu."

"Tôi biết chứ."

"Vậy cậu còn......"

An Diệc theo bản năng ngẩng đầu, đúng lúc thấy Lạc Tu đang nhìn anh, con ngươi màu nâu lộ ra một loại cảm xúc lạnh lẽo: "Cho dù biết tôi cũng chỉ có thể làm như vậy."

"Tại sao?"

"Chỉ có như vậy tôi mới khống chế được thế cuộc, mới hiểu rõ và nắm trong tay những nguyên nhân gây tổn thương cho cô ấy."

An Diệc thở dài: "Vấn đề chính là ở chỗ này, lúc nào cậu cũng muốn là người khống chế cục diện. Tôi thừa nhận cậu làm được, nhưng trong phương diện tình cảm, đó không phải là ưu điểm khiến người khác thích cậu."

Lạc Tu bỗng dưng bật cười.

An Diệc tức giận hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Lạc Tu nâng đôi mắt đầy ý cười lên: "Tôi thì lúc nào có ưu điểm?"

Cổ họng An Diệc như bị mắc nghẹn.

"Chân chính hiểu tôi chỉ có cậu, Kiều Tây, Lạc Kính Viễn, Lạc Thanh Đường, còn có Lạc Trạm."

Lạc Tu dời tầm mắt, nở nụ cười ôn hoà.

"Chẳng lẽ có ai cảm thấy tôi là người tốt sao?"

An Diệc khẽ nhíu mày: "Cậu cũng đừng xem nhẹ bản thân chứ."

"Ha," Lạc Tu cười cười, giờ cốc trà lên làm động tác mời, "Vậy cậu nói một ưu điểm của tôi nghe xem?"

An Diệc ngớ người.

Dịu dàng? Đều là giả.

Thiện lương? Không tồn tại.

Chân thành? Chưa từng có.

Đối với người anh em tốt thiếu đạo đức cùng khả năng đồng cảm cơ bản bằng không này, An Diệc im lặng một lúc lâu mới giơ ngón tay cái lên.

"Đẹp trai."

Lạc Tu bật cười: "Làm khó cậu rồi?"

An Diệc lúng túng 'khụ' một tiếng.

Lạc Tu cũng không để ý chuyện nhỏ này mà chỉ cúi đầu nghịch cốc trà trong tay, thờ ơ nói: "Tôi không cảm thấy sẽ có người thích con người thật của tôi, mà tôi cũng không cần."

An Diệc khó hiểu nhìn anh.

Lạc Tu vẫn giữ nụ cười ôn hòa: "Chân thật để làm gì? Chỉ cần cô ấy thích là được. Cô ấy thích người thế nào, tôi sẽ trở thành người như thế."

"......"

An Diệc nhíu chặt lông mày. Mặc dù anh chưa từng yêu đương nhưng trực giác cho rằng như vậy rất không đúng. Nhưng mà không đúng chỗ nào thì anh lại không nói ra được. Cuối cùng An Diệc chỉ đành thở dài, từ bỏ đề tài đau đầu này.

"Cậu điều tra được nguyên nhân năm đó Manh Chi không hoạt động trong giới rồi?"

"Tạm thời thì chưa."

"Vậy trước mắt phải làm sao?" An Diệc hỏi tiếp, "Lúc cậu nói chuyện điện thoại, tôi và Kiều Tây có lên mạng xem, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà chuyện này xôn xao không nhỏ đâu."

Bàn tay đang xoay cốc trà của Lạc Tu chợt dừng lại, nước trà trong cốc sóng sánh, ánh mắt chợt lạnh lẽo.

"Bởi vì sau lưng có người nhúng tay muốn làm lớn chuyện."

An Diệc ngạc nhiên, "Người của cậu à?"

"Đương nhiên không phải," Lạc Tu nhíu mày giương mắt nhìn An Diệc, "Sao cậu lại nghĩ vậy."

An Diệc hoàn hồn, cười: "Hai người ăn ý thật đấy. Cậu vừa mới nói muốn vạch trần Trác Diệc Huyên giả mạo Manh Chi, mới chớp mắt Manh Chi đã tự mình đứng ra đính chính. Tôi còn cho rằng chuyện này vừa hay đúng ý cậu nên muốn thuận nước đẩy thuyền."

Lạc Tu lắc đầu: "Bây giờ dư luận đều nhắm vào Manh Chi, tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra. Thời điểm này châm dầu vào lửa chỉ càng đẩy cô ấy ra trước đầu sóng ngọn gió, tôi càng sẽ không làm vậy."

"Không phải cậu vậy thì là ai? Người của Trác Diệc Huyên càng không có khả năng, bọn họ hẳn còn ước gì chuyện này lắng xuống không một tiếng động. Nếu là kết thù thì cũng không phải."

"......"

Lạc Tu không nói thêm nữa, nghe vậy chỉ cong khoé môi, nhưng chỉ là độ cong không có cảm xúc cùng lạnh nhạt trào phúng.

Nhìn biểu cảm này của anh An Diệc đã biết: "Cậu đoán được là ai rồi à? Trác Diệc Huyên có kẻ thù?"

"Không phải gây thù chuốc oán, mà là có liên quan đến lợi ích."

"Lợi ích? Chuyện này thì có lợi ích gì chứ?"

"Bộ phim 'Có yêu' mới đóng máy không đâu, là thời điểm tốt nhất để bọn họ liều mạng nghĩ cách duy trì độ hot."

An Diệc sững sốt vài giây mới phản ứng lại: "Tổng biên kịch có tin đồn xấu thì có lợi gì đối với bọn họ đâu?"

"Cậu không hiểu giới giải trí, đạo diễn và diễn viên xem trọng danh tiếng nhưng nhà sản xuất chỉ muốn thu hút sự chú ý và quan tâm của cư dân mạng thôi."

"Kể cả mấy tin đồn xấu như thế này hả?"

Giọng điệu Lạc Tu bình tĩnh đến gần như hờ hững: "Chỉ cần không chạm đến giới hạn đạo đức của xã hội thì bất luận là tin tốt hay tin xấu đều có thể tạo nhiệt."

"......"

An Diệc nghe anh nói xong thì cứng họng một lúc lâu, sau đó mới lắc đầu cười: "Nhà tư bản các cậu đều đáng sợ như vậy à? Không hổ là một đám người ngay từ đầu đấu đá vật lộn với nhau từ bùn đen mà lên."

Lạc Tu cười nhạt, không lưu tình mà vạch trần lại: "Nói đến xuất thân, xuất thân của cậu cũng chẳng trong sạch hơn đâu đấy."

An Diệc lập tức nghiêm mặt: "Vị thiện nam này chớ nói linh tinh, xuất thân của bần tăng là Đạo giáo, không phải nơi nào khác."

Lạc Tu nhếch môi cười như không cười: "Vậy sao?"

An Diệc chưa kịp đáp trả, từ bên ngoài cách đó không xa chợt truyền đến tiếng tranh chấp. Hai người trong phòng đồng thời dừng lại.

An Diệc: "Tình huống gì đây, ở biệt quán của nhà họ Kiều mà còn có người dám gây sự à?"

Lạc Tu đặt cốc trà trong tay xuống, tầm mắt khẽ lướt qua, thuận miệng nói: "Hẳn là Kiều Tây và Kiều...... Đông?"

An Diệc buồn cười nhìn anh: "Thiếu gia chính thống của nhà họ Kiều tên là Kiều Lâm An, cái gì mà Kiều Tây Kiều Đông?"

"Ừ."

Lạc Tu vẫn là bộ dáng không thèm quan tâm, mắt cũng không nâng, hiển nhiên là không có hứng thú với tên thiếu gia kia đến cùng là Kiều Đông hay Kiều Lâm An.

Lúc này An Diệc mới bừng tỉnh: "Sao cậu biết là Kiều Đông, à nhầm, Kiều Lâm An tới?"

Lạc Tu: "Đoán thôi."

An Diệc: "?"

Không đợi An Diệc hỏi tiếp, cửa phòng bị kéo ra, cô gái sơ ý làm đổ trà ban nãy hớt ha hớt hải chạy vào.

"Hai, hai vị tiên sinh, hai người có thể ra ngoài xem được không ạ?" Cô ấy chỉ ra bên ngoài, thấp thỏm lên tiếng, "Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đang cãi nhau."

"......"

An Diệc quay lại nhìn Lạc Tu bằng ánh mắt phức tạp.

Lạc Tu nhướng mắt: "Làm sao đấy?"

An Diệc: "Cậu là quỷ à?"

Lạc Tu khó hiểu: "?"

An Diệc: "Chứ nếu không nãy giờ cậu ngồi trước mặt tôi không hề nhúc nhích thì làm sao biết được Kiều Tây và Kiều Lâm An đang cãi nhau bên ngoài??"

"......"

Lạc Tu liếc nhìn cô gái phục vụ đang gấp như kiến bò trên chảo nóng bên cạnh, anh ra hiệu với cô ấy: "Chúng tôi đi ngay đây."

Cô gái thở phào nhẹ nhóm vội vàng đi ra ngoài.

Lạc Tu đứng lên theo, trước khi rời khỏi bàn thì lên tiếng: "Bởi vì đây là biệt quán của nhà họ Kiều."

"Hả?"

An Diệc ngẩng đầu nhìn theo Lạc Tu đã đi ra ngoài, đợi đến khi anh cẩn thận suy nghĩ lại logic trong lời Lạc Tu vừa nói thì cũng bước ra ngoài.

Lúc đi qua khúc ngoặt hành lang An Diệc vẫn còn cảm thán: "Cũng may cậu không định vào đạo quán của chúng tôi nữa."

Lạc Tu khó hiểu ngoảnh đầu lại.

An Diệc: "Mấy sư đệ của tôi trong đạo quán đều là người đơn thuần ngay thẳng, nếu tai hoạ như cậu vào đó thì bọn họ làm sao mà đấu lại cậu chứ?"

Lạc Tu chỉ khẽ mỉm cười, không bình luận mà tiếp nhận 'lời khen' này.

Cô gái dẫn đường đưa hai người rẽ qua hành lang gấp khúc, đi đến khúc ngoặt thứ ba cô ấy mới xoay người lại: "Ở ngay phía trước ạ."

Cô ấy còn chưa dứt lời, bên trong cửa vòm đã truyền đến tiếng cười nhạo châm chọc.

"Tao đã nói với mày rồi, mày nên biết tự lượng sức biết vị trí của mình ở đâu, đừng không biết nặng nhẹ mà động vào những thứ không nên động. Chẳng hạn như biệt quán này của nhà họ Kiều, không phải là nơi mày có thể quang minh chính đại mà đến."

Ngay sau đó giọng nói kiềm chế tức giận của Kiều Tây cũng vang lên: "Tôi chỉ hẹn bạn đến đây một lát, chẳng ảnh hưởng gì đến các người, anh cũng không cần phải hùng hổ đe doạ tôi như vậy chứ, anh, cả?"

"Anh cả? Ha ha, các người nghe thấy chưa, nó gọi tôi là anh cả cơ đấy."

Vài tiếng cười phụ hoạ chói tai đáp lời gã.

Ngữ khí của Kiều Tây càng thêm đè nén, "Hôm nay anh say rồi, tôi không muốn gây gổ với anh. Bạn tôi còn đang đợi bên trong, phiền anh tránh đường một chút."

"Tao tránh đường? Ha, đây là địa phận của nhà họ Kiều, tao là người kế vị gia sản, mày bảo tao tránh đường cho mày?" Tựa như bị động đến chỗ đau, giọng Kiều Lâm An cũng trở nên hằn học, "Mày là cái thá gì? Chỉ có thể cùng đám bạn hồ bằng cẩu hữu* kia chơi bời lêu lổng, có tư cách gì bước vào biệt quán của nhà họ Kiều bọn tao?"

(*) 狐朋狗友 Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

"Kiều Lâm An! Anh đừng có mà—"

Mấy lời này đã chọc đến giới hạn tức giận của Kiều Tây, anh sắp bùng nổ chợt nhìn thấy có người bước vào cửa vòm đằng sau lưng bè phái của Kiều Lâm An, là An Diệc.

Biểu tình trên mặt Kiều Tây cứng đờ, bất lực cùng phức tạp.

An Diệc vừa bước vào liền tựa người lên cửa vòm, lười biếng cười rộ lên.

"Náo nhiệt như vậy à, Kiều nhị thiếu cậu cũng quá phô trương rồi đấy, vừa bước ra khỏi WC thôi mà đã có người hộ tống rồi."

"Ai đó?"

Kiều Lâm An đã uống đến say mèm, mặt mũi đỏ bừng khó coi quay người lại, nhìn thấy An Diệc thì cười khẩy, "Tao còn tưởng là ai, hoá ra là—"

Còn chưa dứt câu, một người nữa bước ra từ đằng sau cửa vòm, sắc mặt Kiều Lâm An biến đổi trong chớp mắt.

Lạc Tu làm như không nhìn thấy ai khác, chỉ nhìn sang người bên cạnh như cười như không, "Bình thường cậu và Kiều Tây đấu nhau hung hăng lắm mà, sao những lúc này lại ra mặt sớm hơn hết thảy vậy?"

An Diệc: "Tôi chỉ tới xem náo nhiệt, không phải tới giúp cậu ta."

Lạc Tu nhếch môi: "Ồ, ra là vậy."

Chỉ trong nửa giây, mấy người đứng bên cạnh Kiều Lâm An nhanh chóng hoàn hồn lia mắt nhìn tới nhìn lui về bên này. Kiều Lâm An không chịu đựng được mọi ánh mắt đổ dồn về gã, sắc mặt biến đổi như tắc kè, sau cùng không cam tâm nhưng không thể không mềm mỏng mà lên tiếng.

"Hoá ra... hoá ra khách của em trai là Lạc tiên sinh."

Lạc Tu nghe vậy quay người lại, nở nụ cười ôn hòa: "Kiều tiên sinh khách sáo rồi. Chỉ là hồ bằng cẩu hữu thôi, không xứng được nhắc tới."

"...Haha."

An Diệc dựa vào cửa vòm bật cười ra tiếng.

Kiều Lâm An theo bản năng trừng mắt, đáng tiếc cơn giận chưa kịp loé lên dưới đáy mắt đã bị đôi mắt màu nâu cùng nụ cười ôn nhu kia chặn đứng, gã cứng đờ gian nan cười gượng:

"Tôi, tôi uống say nên lỡ lời.... mong Lạc tiên sinh đừng để bụng."

Thế nhưng Lạc Tu lại làm như cái gì cũng không nghe thấy, đi đến trước mặt bọn họ cũng không có ý định dừng lại khiến đám bạn bè của Kiều Lâm An phải nép qua một bên. Sau cùng anh dừng bước bên cạnh Kiều Tây.

"Sau khi nghĩ lại, chuyện này là tôi không đúng, xin lỗi."

Kiều Tây như bị sét đánh kịp thời phản ứng lại "chuyện này" là chuyện gì, mang biểu cảm vi diệu hỏi ngược lại, "Cậu chắc chắn muốn nói chuyện riêng của cậu ở đây?"

"......"

Lạc Tu khẽ cười. Sau đó xoay người ôn hoà nhìn Kiều Lâm An.

"Kiều tiên sinh vừa mới nói chuyện với tôi sao?"

Gương mặt Kiều Lâm An vặn vẹo khó coi, nội tâm giãy giụa vài giây mới cúi thấp đầu: "Em...trai, chuyện này là tôi không đúng, xin lỗi."

Kiều Tây giật mình sửng sốt. Câu xin lỗi khách sáo này làm theo khuôn mẫu mà Lạc Tu vừa nói, anh khẽ đưa mắt nhìn Lạc Tu, chợt hiểu ra cái gì, bất đắc dĩ đáp lại qua loa.

"Không việc gì."

Kiều Lâm An tái mặt dời tầm mắt sang Lạc Tu: "Chuyện hôm nay thật xin lỗi Lạc tiên sinh, đợi hôm nào tỉnh rượu tôi nhất định đến cửa chuộc tội với ngài sau, hôm nay tôi xin phép đi trước."

"Kiều tiên sinh đi thong thả."

"......"

Chờ mấy người kia đi xa, Kiều Tây mang vẻ mặt phức tạp thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Lạc Tu: "Nếu không phải trên cửa có khắc chữ 'Kiều' thì tôi đã nghi ngờ đây là biệt quán nhà cậu hay nhà tôi rồi đó."

Lạc Tu tùy ý cười cười.

An Diệc cũng đi đến bên cạnh hai người, nghe thấy Kiều Tây nói câu đó liền hất cằm về phía Lạc Tu: "Cậu đừng tưởng cậu ấy còn là Lạc Tu của trước khi cậu ra nước ngoài. Mấy năm nay cậu không ở đây nên không biết, có khoảng thời gian ông cụ Lạc sinh bệnh đã giao nhà họ Lạc cho cậu ấy tiếp quản, trong thời gian đó có biết bao truyền kỳ cùng tin đồn xảy ra, đúng không Lạc Tu?"

"Vậy sao," giọng điệu Lạc Tu ôn hòa qua quýt, "Tôi không nghe gì hết."

An Diệc cười nhạo: "Đừng nói chuyện khác, riêng chuyện hai năm trước Lạc Trạm còn là tiểu thiếu gia nhà họ Lạc, bây giờ hơn một nửa người đã đổi thành gọi là nhị thiếu gia thì sao đây?"

Lạc Tu nghe mà không đáp, vẫn treo nụ cười ôn hoà trên môi.

Kiều Tây thở dài: "Với tư thế bá đạo vừa rồi, còn có dáng vẻ đẹp trai kia nữa— cậu cứ như thế mà câu mất đối tượng xem mắt của tôi à?"

Riêng câu nói này thì Lạc Tu nghe rõ mồn một, không biết nghĩ tới chuyện gì sau đó rũ mắt khẽ cười.

"Không phải. Nếu hai chúng ta đổi lại vị trí, chắc chắn cô ấy sẽ che trước mặt tôi."

Kiều Tây: "......?"

Đợi đến khi hoàn hồn, Kiều Tây lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu cũng quá không đàn ông rồi?"

An Diệc vỗ vỗ bả vai Kiều Tây: "Đứa nhỏ ngốc, chính vì cậu không hiểu, cho nên người ngoài nhìn thấy cậu đào hoa ăn chơi trác táng nhưng thực tế bên trong chả có một mảnh tình vắt vai đến tận bây giờ đấy."

Kiều Tây càng thêm ghét bỏ hất tay An Diệc, "Đạo sĩ cả đời không lấy vợ như cậu thì mặt mũi nào mà chê tôi?"

"Tôi muốn tốt cho cậu thôi." An Diệc chỉ Lạc Tu, "Tên này là đại yêu tinh, tôi sợ cậu bị dạy hư thôi, tuyệt đối đừng đi theo con đường của cậu ấy, trong bụng tên này vừa đen tối vừa chứa tâm lý vặn vẹo."

Kiều Tây cười khổ: "Tôi cũng không muốn, đáng tiếc......"

An Diệc đã chuyển mục tiêu sang Lạc Tu: "Mấy lời cậu vừa nói lúc nãy tôi còn chưa phản ứng kịp mà Kiều Lâm An đó cũng nhanh thật, hai người tâm linh tương thông?"

Lạc Tu không muốn để ý cách dùng từ linh tinh vô nghĩa của An Diệc: "Năng lực và đầu óc anh ta không tệ."

An Diệc: "Đầu óc không tệ mà hành xử như vừa rồi?"

Lạc Tu cười nhạt: "Anh ta biết chừng mực, cho dù Kiều Tây có quay về nhà họ Kiều cáo trạng, anh ta cũng có lý do uống say nói bậy để bào chữa cho mình."

"Làm vậy chỉ để chọc Kiều Tây tức giận thôi à?"

Lạc Tu: "Nếu khích được Kiều Tây nóng giận mà phạm phải sai lầm thì càng hợp ý anh ta."

"......"

Vẻ mặt Kiều Tây và An Diệc cùng lúc cứng đờ.

Cuối cùng An Diệc vỗ vỗ vai Kiều Tây cảm khái: "Anh ta không nhất định làm thế mà, suýt chút nữa là cậu tiêu rồi... Tôi chỉ muốn nói những người này tâm địa thật quá đen tối."

Lạc Tu khẽ chau mày, ngoái đầu lại nhìn Kiều Tây: "Với thế lực của anh ta mấy năm nay ở nhà họ Kiểu hẳn không nên gây chuyện với cậu như vậy. Gần đây thái độ của ba cậu đối với cậu có khởi sắc à?"

Kiều Tây ngẩn ra hai giây sau đó lắc đầu: "Không có—— chẳng lẽ là chuyện tế tổ?"

Lạc Tu: "Tế tổ?"

"Đúng vậy, ngày tế tổ của nhà họ Kiều ngoài cúng bái tổ tiên còn có cầu siêu, trước đó thường đến đạo quán mời đạo sĩ có tiếng."

Kiều Tây nhìn thoáng qua búi tóc đạo sĩ của An Diệc, bất đắc dĩ nói tiếp, "Năm ngoái đều một tay ông già nhà tôi lo liệu, không biết năm nay thế nào mà lại nói tôi quá rảnh rỗi, đem chuyện mời đạo sĩ này giao cho tôi."

Đáy mắt Lạc Tu loé lên, hiểu rõ.

An Diệc mờ mịt chen vào: "Cho nên cậu chính là tên sai vặt, anh cậu đầu óc có vấn đề hay sao mà lại so đo chuyện này?"

Lạc Tu khẽ cười sau đó thở dài: "Nếu Lạc Kính Viễn đột nhiên nói chuyện tế tổ giao lại cho tôi hoặc Lạc Trạm, cậu biết bọn tôi sẽ làm thế nào không?"

An Diệc: "Ông cụ Lạc đã giao thì còn có thể làm gì? Chơi kéo búa bao phân thắng bại?"

Lạc Tu nhếch môi: "Chạy, chạy ra nước ngoài trốn ngay trong đêm. Hơn nữa phải tìm đủ mọi cách ngăn cản hành trình của người còn lại."

An Diệc: "?"

Lạc Tu không giải thích, chỉ hỏi Kiều Tây: "Khi nào cậu đi, đạo quán nào?"

Kiều Tây: "Chỉ có cuối tuần tôi mới rảnh. Thứ bảy đầu tiên của tháng sau, hình như là ngày 4 đấy. Còn ở đâu thì chắc là đạo quán của An Diệc rồi, ở đó tôi mới quen thuộc hơn một chút."

Lạc Tu gật đầu: "Ừ, hôm đó tôi đi với cậu."

Kiều Tây ngẩn người.

An Diệc cảnh giác quay đầu lại: "Cậu đi làm gì? Ý định xuất gia gieo hoạ cho đạo quán của tôi còn chưa chết tâm hả?"

Lạc Tu chỉ cười nhưng không trả lời.

***

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://www.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

《Nhật ký dưỡng ngỗng của Manh Chi 2.0》

Thứ bảy, ngày 4 tháng 7 năm 2020, trời xanh mây trắng nắng vàng.

Không nghĩ tới đến lúc đóng máy rồi mà mình cũng không thể lấy lại được Nhật ký dưỡng ngỗng 1.0. Xem ra nhân duyên giữa chúng ta đến đây đã cạn, xin lỗi nhật ký thân yêu, thân làm mẹ nhưng vô dụng, mẹ chỉ có thể tiếc nuối nói lời tạm biệt con. T^T

Hai ngày nay đi dạo chợ đêm cũng không tìm được quyển vở nào có bìa màu nâu giống như Nhật ký dưỡng ngỗng 1.0 hết. Haiz, màu sắc đó giống màu mắt của bảo bối ngỗng tử y đúc, thật đáng tiếc. Mà thôi, tạm thời dùng quyển này đi, lần này mẹ nhất định sẽ trân trọng con, 2.0!

Tips dưỡng ngỗng tháng này:

( 1) Vì để bù đắp thiếu sót của tháng trước nhân tiện cầu nguyện cho bộ phim mới của bảo bối ngỗng tử hồng lên, lại đúng lúc tháng này nhàn rỗi, thứ bảy mỗi tuần sẽ đi cầu phúc cho bảo bối ngỗng tử!

( 2) Phải nhớ gọi điện thoại Cố Viện phu nhân để hỏi thăm tin tức của bác sĩ Trung y kia, hỏi xem có cách gì hay để điều dưỡng bệnh dạ dày.

( 3)............

Ngòi bút tới đây chợt dừng lại.

Cố Niệm cầm lấy thoại di dộng bên cạnh đang rung lên, nhìn thấy trên màn hình hiển thị [Mau quỳ xuống tiếp chỉ] thì da đầu ruột gan đều run lẩy bẩy.

Cô cầm điện thoại hoang mang một lúc. Cũng lạ thật, ngoại trừ việc cô xoá kết bạn với đối tượng xem mắt thì cũng không có làm chuyện trái lương tâm gì khác mà, tại sao thấy điện thoại của Cố Viện phu nhân thì bỗng có cảm giác chột dạ?

Nghĩ mãi không thông, Cố Niệm mờ mịt nghe điện thoại: "Mẹ?"

Đầu dây bên kia bà Cố Viện nhẹ nhàng hỏi: "Con làm sao thế?"

"Dạ? Làm sao là làm sao ạ?"

"Nếu không phải dì Trương thích lên mạng xem tin tức thì đến hôm nay mẹ cũng không biết gì hết..."

Bà Cố Viện nâng cao giọng rồi lại hạ xuống, "Con... chuyện ồn ào từ thứ hai tuần trước đến tận bây giờ, chuyện Manh Chi đó, có phải là con đăng lên mạng hay không?"

"Chuyện đó à, là con đăng đó."

"Con nghĩ sao mà làm thế? Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, người sống cũng không thể vướng bận cho đến chết— con còn nhắc lại làm gì nữa?"

Cố Niệm khẽ thở dài: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con biết con đang làm gì cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân. Hơn nữa mẹ cũng thấy được đó, con chưa đề cập đến chuyện gì hết."

Cố Viện: "Mẹ biết con không cam lòng, nhưng bây giờ mẹ không muốn con có tiền đồ rộng mở cỡ nào, nổi tiếng đến đâu, mẹ chỉ hi vọng con sống cho tốt... bình đạm là phúc con à."

"Con biết, mấy năm nay con vẫn luôn tự nhủ như thế, lấy đó làm lý do để yên tâm trốn tránh— nhưng con so với ai khác càng biết rõ tận sâu trong lòng con không hề nghĩ vậy."

"Con nghĩ kỹ chưa?"

"Dạ."

Cố Niệm nhỏ giọng đáp lại, sau đó cô nhìn thấy quyển vở trước mặt, hai mắt cong cong: "Hơn nữa, ngoài động lực của bản thân thì bây giờ con còn có mục tiêu khác nữa."

Cố Viện: "Hử? Mục tiêu gì?"

Cố Niệm khẽ cười ngã người ra sau ghế dựa: "Là bí mật, không nói cho mẹ biết đâu."

Bà Cố Viện ở đầu dây bên kia nghe ra giọng điệu của con gái không phải đang giả bộ thì thở phào nhẹ nhõm, còn chê cười Cố Niệm một câu, nhưng Cố Niệm lại không nghe rõ vì vừa lúc giọng nói của Giang Hiểu Tình từ bên ngoài truyền đến—

"Xong chưa Cố Niệm?"

"Tới ngay tới ngay." Cố Niệm ngưỡng cổ đáp lại cô ấy sau đó nói với điện thoại.

"Hôm nay con có hẹn với bạn cùng phòng đi đạo quán cầu phúc, khi nào về con điện lại cho mẹ nha?"

"Thôi khỏi cũng được, mẹ còn một chuyện muốn nói, nói xong con đi đi không cần điện lại cho mẹ, mẹ có hẹn với mấy dì chơi mạt chược rồi."

Cố Niệm dở khóc dở cười: "Mẹ nói đi."

Cố Niệm biết mẹ cô không nói chuyện gì nghiêm túc đứng đắn nữa đâu, hơn năm mươi phần trăm là về đối tượng xem mắt mới. Thế nên cô vừa cầm điện thoại vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

Sau đó Cố Niệm liền nghe thấy Cố Viện chần chừ vài giây rồi mới hỏi bằng giọng không chắc chắn: "Lần trước ở khách sạn, chàng trai đưa con về phòng thật sự không phải là bạn trai con à?"

"——?"

Bước chân Cố Niệm chợt dừng lại, ngây người vài giây mới ù ù cạc cạc hỏi lại: "Khách sạn? Bạn trai con?"

"Đúng vậy, lần trước mẹ gọi video cho con đó—" Mẹ Cố chợt hiểu ra thì tức cười hỏi cô, "Cho nên cả tuần nay con không điện cho mẹ không phải vì xấu hổ mà là vì đã quên mất chuyện nhỏ này?"

"Chuyện, chuyện nhỏ?"

Trong lòng Cố Niệm như có đá rơi lộp bộp. Gần hai năm nay lần duy nhất cô uống say là khi nào thì đã quá rõ ràng rồi. Ban đầu là vì tâm lý trốn tránh cộng thêm được Lạc Tu trấn an, cô vẫn mơ mơ màng màng cứ thế cho qua không thèm nhớ lại, một mực cho rằng tối hôm đó không hề phát sinh chuyện gì.

Thế mà bây giờ theo như mẹ đại nhân nói thì hiển nhiên cô đã quên ít nhất một chuyện. Đại não tạm thời gián đoạn, Cố Niệm run giọng, "Mẹ mẹ mẹ nói tối hôm đó mẹ gọi video cho con?"

"Ừ!"

"Lúc con bắt máy còn có người khác ở bên cạnh?"

"Có. Con còn ôm người ta nữa. Lúc đó mẹ còn cho rằng thằng bé có ý đồ quấy rối nhân lúc con uống say, suýt chút nữa bắt nó cầm chứng minh thư chụp hình gửi qua luôn á."

Nội tâm Cố Niệm như có một bầy quỷ khóc sói gào, cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh nhưng giọng nói đã run run, "Anh ấy tên tên tên Lạc Tu hả mẹ?"

"Đúng rồi, thằng bé tự giới thiệu với mẹ vậy đó."

Cố Niệm lệ rơi đầy mặt: "Thế con ngoài việc ôm anh ấy thì còn làm chuyện gì quá mức hay không??"

"......"

Bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc.

Trái tim Cố Niệm như đang lên đến điểm cao nhất của tàu lượn siêu tốc. Sau đó cô nghe Cố Viện phu nhân thở dài nói lời thấm thía.

"Đúng là mẹ có không cho con tìm người quá đẹp trai làm chồng, nhưng cũng không dạy con xem người ta thành con trai mà."

Cố Niệm: "............"

Cố Niệm: "????"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.