Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 42: Chương 42: Yêu nữ câu hồn cậu tên gì?




Edit: Đầu Gỗ

Một hòn đá khiến mặt hồ dậy sóng.

Hai năm trước 《Độ ta》 trở thành ca khúc của năm trên mạng xã hội, độ lan truyền có thể nói là rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ, từng được mệnh danh là ca khúc phá vỡ rào cản giữa nhạc cổ phong và âm nhạc hiện đại.

Mà tác giả kiêm người thể hiện ca khúc này, Manh Chi đột nhiên giải nghệ mai danh ẩn tích càng khiến cho hiện tượng âm nhạc này thêm kỳ bí. Dư luận không ngừng tạo nên vô số tin đồn và hào quang về thiên tài âm nhạc đột ngột biến mất, điều đó vô tình khiến công chúng càng thêm ấn tượng về tác phẩm này.

Cũng chính vì vậy mà sau hai năm không có tin tức, [Manh Chi] bỗng nhiên xuất hiện đã tạo nên một cơn sóng gây náo loạn cả showbiz trong thời gian ngắn nhất.

Nếu không có người quạt gió thêm củi, có lẽ chuyện này sẽ một lần nữa dần dần bình ổn lại giống như năm xưa, thế nhưng hiển nhiên có một số người không mong muốn như thế.

Tại tổng công ty truyền thông Định Khách, trong văn phòng tổng giám đốc Trịnh Hạo Lỗi.

Người đàn ông ngồi trước máy tính nhíu chặt lông mày, sắc mặt thâm trầm xám xịt khó coi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, con chuột không dây bị anh ta bóp chặt đến vang lên từng tiếng ken két.

Trên màn hình là dòng trạng thái mới nhất của tài khoản đã được chứng thực [Manh Chi].

Dòng trạng thái chỉ mới được đăng ba phút trước nhưng lượt tương tác lại không ngừng tăng với tốc độ chóng mặt. Nhìn chủ đề này ngày càng được dư luận chú ý, sắc mặt Trịnh Hạo Lỗi cũng dần chuyển thành màu than.

Đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang.

'Cốc cốc cốc'

Tiếng gõ cửa có chút dồn đập.

"Vào đi."

Trịnh Hạo Lỗi trầm giọng lên tiếng. Thư ký từ bên ngoài ló đầu vào.

"Trịnh tổng, Trác tiểu thư lại gọi điện đến."

Gân xanh trên trán Trịnh Hạo Lỗi nhảy dựng: "Không phải tôi đã bảo cô nói với cô ta là tôi đang họp không có thời gian rồi hay sao?!"

Cô nàng thư ký sợ đến sắc mặt trắng bệch, oan ức nhìn người đàn ông vừa xuống giường đã làm như không quen biết này, nhỏ giọng: "Em, em có nói rồi, nhưng cô ấy nói nếu trong mười phút ngài không nghe điện thoại thì sẽ trực tiếp đến công ty, còn nói...."

"Còn nói cái gì!" Trịnh Hạo Lỗi lạnh giọng quát.

"Cô ấy còn nói, nếu ngài không sợ chuyện cô ấy đến công ty bị người ta chụp ảnh rồi vô tình làm vỡ lỡ sự tình năm đó, vậy thì cô ấy cũng không ngại...."

"!"

Ánh mắt Trịnh Hạo Lỗi như dao găm.

"Mẹ nó, đồ phụ nữ điên này!"

Lần đầu tiên thấy Trịnh Hạo Lỗi nổi nóng như vậy, thư ký run rẩy hỏi tiếp: "Cái đó... điện thoại vẫn chưa cúp, em phải, phải làm sao?"

"Chuyển cuộc gọi vào đây!"

"Vâng, vâng!"

Thư ký vội vội vàng vàng đóng cửa đi ra ngoài. Trịnh Hạo Lỗi cầm điện thoại bàn lên đặt lên tai chưa được mấy giây thì đã nghe thấy giọng nữ tức tối truyền đến.

"Trịnh Hạo Lỗi! Lúc trước anh đảm bảo với tôi thế nào?!"

Trịnh Hạo Lỗi cười lạnh: "Trác đại tiểu thư chú ý hình tượng một chút nào, phản ứng quá khích vô lễ như vậy không hợp với thân phận của cô cũng không hợp với hình tượng mỹ nữ biên kịch thanh cao mà cô tự xây dựng đâu."

"Anh đừng có mà bày ra giọng điệu đó với tôi!" Trác Diệc Huyên tức giận đến giọng nói cũng chua chát, "Lúc trước không phải anh đã nói [Manh Chi] tuyệt đối không có khả năng tái xuất hay sao, cũng sẽ không lên tiếng! Nếu không phải chính anh đảm bảo thì tôi sao có thể trước mặt công chúng cam chịu thân phận Manh Chi, bây giờ để cho cô ta vả mặt tôi như vậy?!"

Trịnh Hạo Lỗi cười rộ lên, dựa lưng vào ghế da, ngón tay gõ gõ lên tay vịn: "Trác tiểu thư, bây giờ cô muốn đem nước bẩn đổ hết lên đầu tôi sao? Chẳng lẽ là tôi ép cô dùng thân phận

Manh Chi?"

"......"

"Để tôi nhắc lại cho cô nhớ, lúc trước chính cô 'tham khảo' tác phẩm của Manh Chi quá nhiều, bị người ta phát hiện, bị phá hỏng thanh danh mới tìm đến tôi— Không phải là vì cô đã biết lúc trước Manh Chi và công ty của tôi từng ký hợp đồng nghệ sĩ nên muốn thông qua tôi tìm được cô ấy, định dùng tiền mà giải quyết rắc rối hay sao?"

"Anh!"

Bị chọc đến chỗ đau, Trác Diệc Huyên tức giận nghiến răng nhưng không thể cãi lại.

Đáy lòng Trịnh Hạo Lỗi cười lạnh nhưng ngữ khí có vẻ hoà hoãn: "Thôi được rồi, Trác đại tiểu thư, bây giờ chuyện còn chưa đến đâu mà cô đã kích động như vậy rồi? Cũng đâu phải là người đích thân xuất hiện trước ống kính, dòng trạng thái này đến cùng có phải thật sự là do Manh Chi đăng lên hay không còn phải chờ đợi xem thế nào, cô kích động làm gì?"

Trác Diệc Huyên nghe ra hàm ý: "Anh nói, anh có thể giải quyết chuyện này?"

"Tôi sẽ cố gắng, suy cho cùng hai chúng ta đều là châu chấu trên cùng một thuyền, nếu chuyện của cô bị phanh phui, tôi không nghĩ mình được an toàn."

Trác Diệc Huyên thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chua ngoa mạnh miệng: "Anh tự biết như vậy thì tốt!"

"......"

Trịnh Hạo Lỗi hừ lạnh, cười nhạo trong lòng, ánh mắt sắc lạnh liếc điện thoại. Tại sao nhà họ Trác lại có thể sinh ra một đại tiểu thư đỏng đảnh lại thích phô trương thanh thế như vậy? Nếu không có bối cảnh, loại người thế này không biết đã chết trong tay anh ta bao nhiêu lần.

Trịnh Hạo Lỗi đè xuống u ám trong đáy mắt, cười đáp lời: "Có điều tôi khuyên cô nên chuẩn bị một chút, tại thời điểm này cũng đừng giả đò thanh cao mà không dùng quan hệ của nhà họ Trác, đằng sau chuyện này chắc chắn có người thuận nước đẩy thuyền."

"Cái gì? Sao có thể? Tôi cũng không đắc tội với ai......"

"Một mình Manh Chi sẽ không thể nào trong thời gian ngắn thu hút được sự chú ý như vậy."

"Đó là bởi vì sau lưng cô ta có người muốn thao túng chuyện này chuốc lợi—"

"Không đâu."

Trịnh Hạo Lỗi quả quyết phủ nhận khiến Trác Diệc Huyên sửng sốt, cô ta nghe được giọng người đàn ông đột nhiên âm trầm, khó hiểu hỏi: "Làm sao anh biết?"

Ngón tay đang gõ lên tay vịn ghế của Trịnh Hạo Lỗi đột nhiên nắm chặt, mu bàn tay hiện lên một tầng gân xanh. Mấy giây sau, Trịnh Hạo Lỗi ngã người ra phía sau, ngưỡng đầu nhìn lên nhìn giấy dán tường tối màu hầu như không nhìn rõ được hoa văn trên trần nhà, nở nụ cười lạnh như băng: "Tôi biết Manh Chi, cũng hiểu cô ấy. Chỉ là một cô gái không bối cảnh không chỗ dựa, chỉ có tài năng và một đống nguyên tắc chó má."

"Ý của anh là?"

"Cô ấy không có thế lực phía sau đâu, còn vì những nguyên tắc bất di bất dịch đó mà không chấp nhận trợ giúp của người khác."

Sau một hồi trầm mặc, Trác Diệc Huyên nhíu mày: "Được, tôi tin anh lần nữa. Về phía dư luận tôi sẽ cho người ứng phó, nhưng còn Manh Chi, anh nhất định phải xác định được đó có phải thật sự là cô ta hay không, lỡ như—"

"Lỡ như là thật..." Trịnh Hạo Lỗi thấp giọng cười rộ lên, đáy mắt ám quang, "...thì quá tốt."

"Cái gì?"

"Vừa hay có một món nợ tôi đã nhẫn nhịn lâu rồi, muốn cùng cô ấy tính toán lại một chút."

"............"

Thêm hai phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc. Trịnh Hạo Lỗi không bỏ ống nghe xuống mà chỉ khép hờ hai mắt, sau đó tiện tay nhấn một nút.

Từ trong ống nghe truyền đến giọng nói cẩn trọng của nữ thư ký xinh đẹp vừa rồi: "Trịnh tổng."

"Đến phòng nghỉ chờ tôi."

"A? Được ạ." Giọng thư ký xấu hổ đáp ứng, anh ta cúp máy.

Một giờ sau.

Phía sau màn cửa đen kịt một mảnh, trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá xen lẫn tàn dư của một cuộc mây mưa. Người phụ nữ yếu ớt dựa trước ngực người đàn ông, cất giọng nũng nịu: "Sao ngài thích cắn môi người ta quá vậy, ra ngoài làm việc sẽ bị người ta nhìn thấy đấy."

Hai mắt Trịnh Hạo Lỗi tối đen, không nói chuyện, tựa vào đầu giường hút thuốc. Đầu thuốc cháy đỏ rực trong bóng tối, khi mãnh liệt khi yếu ớt. Một lúc lâu sau, anh ta thấp giọng cười lạnh, "Bởi vì cô chỉ có đôi môi là xinh đẹp."

"!"

Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, tức giận mà không dám nói gì, chỉ đành ấm ức cúi đầu.

Đến khi hai người mặc xong quần áo, từ phòng nghỉ đi ra ngoài, Trịnh Hạo Lỗi chỉnh lại cà vạt xộc xệch và mái tóc rũ tán loạn, mi tâm vẫn nhíu chặt như cũ. Bất luận người phụ nữ phía sau có nói gì đi nữa anh ta cũng làm ngơ bỏ đi. Cho đến khi đến trước văn phòng tổng giám đốc, Trịnh Hạo Lỗi đột nhiên quay đầu lại hỏi thư ký.

"Hoa văn trên giấy dán tường trong văn phòng của tôi là loài hoa gì?"

Nữ thư ký ngớ ra: "Sao ạ?"

"Tên loài hoa đó là gì!" Trịnh Hạo Lỗi không kiên nhẫn gầm lên.

Thư ký bị doạ đến hoảng sợ: "Em không, không biết."

"......"

Ánh mắt Trịnh Hạo Lỗi càng thêm âm trầm, "Hoa Oxalis, nhớ cho kỹ."

"À, vâng."

"Bắt đầu từ ngày mai cô không cần đến công ty nữa. Phí chia tay sẽ chuyển vào số tài khoản của cô."

"——?!"

Thư ký không dám tin mở to mắt nhìn anh ta, thế nhưng người đàn ông vừa xuống giường đã lập tức trở mặt kia đã một mạch đi vào phòng không ngoảnh đầu lại. Cánh cửa văn phòng bị anh ta mạnh bạo đóng lại.

***

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad https://www.wattpad.com/user/Daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

Sau khi Cố Niệm đăng dòng trạng thái đó, không bao lâu sau thông báo đã bắt đầu oanh tạc. Ban đầu chỉ là một cái, hai cái rồi ba, năm thông báo, thêm mấy phút sau con số đã không ngừng tăng lên gấp bội.

Cố Niệm không xem những thông báo đó, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc cô liền thoát khỏi giao diện. Bản thân cô là người nhạy cảm, dễ bị tác động bởi những nhân tố bên ngoài, cộng thêm sự việc thôi học hai năm trước sau đó là ẩn mình không tiếp tục hoạt động trong giới nữa mới chấm dứt phong ba, cho đến nay tận sâu trong nội tâm cô vẫn rất khó khăn khi đối mặt với vô số bình luận từ góc nhìn của người thứ ba như thế này.

Vấn đề tâm lý luôn cần phải từng bước từng bước vượt qua.

Cố Niệm chậm rãi hít sâu, cố gắng bình ổn tâm tình đang căng thẳng lo lắng lúc này, đồng thời xoá bỏ vô số giả thiết đang không ngừng sinh sôi trong đầu. Đến khi hít sâu lần thứ năm, Cố Niệm còn chưa kịp mở mắt ra thì nghe thấy một tiếng thét chói tai tường cách âm cũng không ngăn được.

"A a a a ——!!!"

Xuyên tường chui vào màng nhĩ.

Cố Niệm bị âm thanh này làm chấn động đến chết lặng, sau đó thở dài trong lòng.

Đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt hết thảy, Cố Niệm đứng dậy mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài. Chân còn chưa kịp đứng vững thì một bóng người đột nhiên nhảy lên người cô.

"A a a a a Cố Niệm cậu xem cậu xem đây là cái gì! Đây là! Cái gì!!"

"......"

Cố Niệm không kịp phòng bị phải chịu đựng âm thanh cao vút với tần số đề-xi-ben không dành cho người, đen mặt lẩm bẩm: "Là thanh âm tử hình."

"Không phải! Cậu xem! Xem di động của tớ nè!!"

"....Điện thoại của cậu sắp đụng chóp mũi của tớ luôn rồi, tớ không nhìn thấy được. Còn nữa đại tỷ à, thân thể một mét sáu của tớ chịu không nổi dáng người một mét sáu mươi lăm của cậu treo lên đâu, cậu có thể nhích chân khỏi đùi tớ, nhân tiện nhích cả người cậu xuống khỏi người tớ luôn được không?"

"Á, à à à ngại quá, do tớ kích động quá ha ha ha ha!!"

Giang Hiểu Tình buông Cố Niệm suýt chút nữa bị đè đến nghẹt thở ra, kiềm chế kích động đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Cố Niệm: "Cậu mau nhìn xem! Nữ thần của tớ, Manh Chi đại đại đăng trạng thái mới!!"

"Ừ ừ, tớ thấy rồi."

"Cậu xem, tớ vừa nói ra tâm nguyện với các cậu chưa được bao lâu thì cô ấy sau hai năm mất tích đột nhiên xuất hiện, lại còn đăng trạng thái! Có phải là—"

Cố Niệm chột dạ lẩm bẩm: "Chuyện này tớ có thể giải thích......"

Giang Hiểu Tình kích động đến giọng nói cũng sắp phá thủng trần nhà: "Có phải là tâm linh tương thông trong truyền thuyết hay không?!"

Cố Niệm: "............"

Cố Niệm quay đầu lại: "?"

Giang Hiểu Tình còn đang hưng phấn: "Quả nhiên, tớ đã biết Manh Chi đại đại chắc chắn cũng không nhịn được đồ mặt dày không biết xấu hổ kia, trước đây chỉ là không nhìn thấy cô ta tác oai tác oái! Vừa nhìn thấy liền vạch trần bộ mặt thật của cô ta! Không hổ là nữ thần của tớ, bắt đúng cảm xúc vào thời điểm kịch tính nhất!"

Sau khi kích động đến nói năng lộn xộn, Giang Hiểu Tình mang theo vẻ mặt hưng phấn quay đầu lại: "Cố Niệm cậu vừa định nói gì đó?"

Cố Niệm im lặng.

Sau đó cô thở dài: "Không có gì. Manh Chi có được một... ừm... fan chân chính như cậu, tớ cảm thấy vui thay cô ấy."

Giang Hiểu Tình khiêm tốn xua tay: "Ha ha ha không có gì không có gì! Cô ấy là nữ thần duy nhất của tớ mà, thâm tình với cô ấy là chuyện dĩ nhiên!"

"......"

Cố Niệm lại rơi vào im lặng.

Giang Hiểu Tình không để ý, đã hưng phấn ôm bụng lăn trên sô pha, tới tới lui lui lăn một vòng rồi lại một vòng, kích động đến hồ ngôn loạn ngữ không biết bản thân đang nói cái gì.

Bộ dáng đó không giống fan chờ được nữ thần lên tiếng, mà trông càng giống đầu óc bị hỏng hơn.

Cố Niệm ôm tâm tình phức tạp thu hồi tầm mắt.

Nếu Giang Hiểu Tình không đoán được, vậy chuyện cô chính là Manh Chi tạm thời đừng nói với cô ấy, một dòng trạng thái đã khiến cô ấy kích động sắp điên rồi, nếu cô nói ra không biết chắc được sẽ ầm ĩ đến mức nào.

Có điều tuy giấu được Giang Hiểu Tình, nhưng Tần Viên Viên......

Cố Niệm vô tình cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu. Ngay lập tức đối điện với ánh mắt phức tạp và biểu tình bất đắc dĩ của Tần Viên Viên đang đứng ở góc phòng.

Hai người giao lưu ánh mắt một lúc, sau khi xác định suy nghĩ của mình thì đạt thành một ý nghĩ chung.

Cố Niệm thở dài: Quả nhiên, mạch não của người bình thường chỉ cần cân nhắc tình huống trước sau một chút hẳn là có thể nhận thấy được bất thường.

Riêng Giang Hiểu Tình......

Cố Niệm và Tần Viên Viên không hẹn mà cùng dời tầm mắt, sau đó đồng thời rơi xuống trên sô pha.

Nơi đó có một sinh vật 'người vượn' dùng nửa phút biến ngàn năm nỗ lực tiến hoá của nhân loại thành vô ích đang vui sướng quay cuồng trên sô pha.

Cố Niệm bất lực mà cười, Tần Viên Viên cũng nhân lúc "người vượn' còn không có chìm trong vui sướng mà không chú ý đến, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Cố Niệm.

Tần Viên Viên: "Chuyện đó......"

Cố Niệm hơi do dự, sau đó đè thấp giọng: "Tớ có thể giải thích mọi chuyện với các cậu."

Tần Viên Viên lắc đầu, "Không cần đâu, tớ tin tưởng cậu. Trước đây cậu muốn giấu kín mọi chuyện nhất định là có ẩn tình khó nói. Đợi đến khi khổ tâm của cậu không còn nữa, hoặc đến khi cậu cảm thấy thích hợp hãy nói với bọn tớ cũng được. Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nói chuyện này với ai đâu!"

Trong lòng Cố Niệm vô cùng ấm áp, "Cảm ơn cậu, Viên Viên."

"Bọn mình là 'chiến hữu' kề vai sát cánh vào sinh ra tử mà." Tần Viên Viên nói đùa, "Hơn nữa, mặc kệ trước kia cậu dùng bút danh gì, người tớ biết và hiểu rõ chính là Cố Niệm, chỉ thế thôi."

"Ừ!"

Lúc hai người đang cười nói vui vẻ thì một đầu tóc ngắn chui vào giữa: "Hai người các cậu bí mật âm mưu cái gì đó?"

"——!"

Cố Niệm cùng Tần Viên Viên đồng thời lui về phía sau một bước, biểu tình vi diệu. Chỉ là Giang Hiểu Tình không chú ý điểm khác lạ của hai người, nụ cười trên mặt không chút biến đổi, quơ quơ điện thoại.

"Các cậu mau xem này! Trác Diệc Huyên mặt dày bị chính chủ vả mặt, quả báo của cô ta cuối cùng đã đến rồi!"

Cố Niệm một lần nữa bị cái tên đó thu hút sự chú ý, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, "Cô ta làm sao vậy?"

"Còn có thể thế nào, marketing phản tác dụng đó," Giang Hiểu Tình khoái chí, "Tớ đã nói rồi, lúc trước cô ta xây dựng hình tượng mỹ nữ biên kịch cho chính mình để tạo nhiệt thu lợi, còn cho rằng chuyện mình không phải là Manh Chi không bao giờ bị vạch trần cơ đấy. Giờ thì hay rồi, xây tháp không có nền móng nên đều sụp đổ!"

Tần Viên Viên tò mò ló đầu qua sang: "Cư dân mạng phản ứng thế nào?"

"Hầu như ai cũng mắng cô ta thảm luôn, ha ha ha ha, quá sung sướng! Trên thế giới này có chuyện gì sảng khoái bằng nhìn kẻ ác gặp nạn đâu ha ha ha!!"

Thấy Giang Hiểu Tình hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, Cố Niệm nhẫn nhịn một lúc vẫn lên tiếng: "Tớ không muốn đả kích cậu, nhưng mà......"

Giang Hiểu Tình cảnh giác: "Nhưng mà cái gì?"

Cố Niệm: "Chuyện này sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy đâu."

Giang Hiểu Tình: "? Cậu đừng có trù ẻo nữ thần của tớ!"

Cố Niệm dở khóc dở cười: "Tớ trù ẻo chính mình... khụ, trù ẻo nữ thần của cậu làm gì chứ. Nhưng vào đoàn phim một tháng, cậu cũng nhận thấy được tổ đạo diễn có thái độ thế nào với Trác Diệc Huyên rồi đúng không, chắc chắn thế lực sau lưng cô ta rất lợi hại. Cậu nghĩ cô ta và thế lực của mình sẽ mặc kệ dư luận chỉ trích hay sao?"

Giang Hiểu Tình: "...Ôi đệch."

Sau một hồi hoang mang lo sợ, Giang Hiểu Tình bất an hỏi: "Vậy chẳng phải nữ thần của tớ gặp rắc rối lớn rồi hay sao? Cô ấy có bị bọn họ dùng thủ đoạn khác bôi nhọ hay vu khống không?!"

"Cậu yên tâm đi."

"Làm sao mà yên tâm được!"

"Nếu đã lựa chọn bước ra ánh sáng...", khoé mắt Cố Niệm khẽ cong lên, mỉm cười, "Hẳn là cô ấy trốn tránh đủ lâu rồi, muốn thử xem đứng đầu ngọn gió là cảm giác gì đấy."

"Vẫn là thôi đi, tớ chỉ hi vọng mọi chuyện suôn sẻ."

Giang Hiểu Tình mếu máo.

Cùng lúc đó, Tần Viên Viên đang cầm điện thoại di động của Giang Hiểu Tình ngập ngừng nhìn hai người: "Này... hai cậu muốn xem cái này không?"

"Làm sao đấy?"

Tầm mắt của Cố Niệm và Giang Hiểu Tình rơi xuống màn hình điện thoại Tần Viên Viên đưa tới trước mặt. Đó là một loạt trả lời trong phần bình luận của một bài viết, bắt đầu là bình luận của lầu chính đập vào mắt.

[Vậy không phải cái cô mỹ nữ biên kịch này đạo nhái sao? Tôi nhớ kịch bản 'Có yêu' của cô ta sắp phát sóng đúng không, đừng nói là đạo phẩm nữa đó?]

[Lầu trên sao còn dùng câu nghi vấn, khẳng định rồi.]

[Tẩy chay biên kịch đạo nhái! Tẩy chay đạo phẩm!]

[Đúng! Tẩy chay《Có yêu》!!]

[Nếu bộ phim này dám phát sóng, tôi nhất định mắng chết bọn họ!]

[Aida đừng vơ đũa cả nắm chứ, lúc diễn viên nhận bộ phim này cũng không biết Trác Diệc Huyên không phải Manh Chi mà, vô cớ bị liên luỵ thật đáng thương.]

[Ai bảo bọn họ xui xẻo.]

[Đúng đó, tuyệt đối không thể để đạo phẩm có cơ hội chiếu!]

...

Sau khi đọc hết phần bình luận, ba người mang ba biểu cảm khác nhau.

Tần Viên Viên dè dặt nhìn Cố Niệm: "Sẽ không thật sự ảnh hưởng đến lịch phát sóng của 《Có yêu》 chứ?"

Giang Hiểu Tình cũng sầu lo nhưng lập tức xua xua tay, che giấu chột dạ nói: "Không đâu, cũng có nhiều bộ phim dính nghi án sao chép mà vẫn được chiếu bình thường đó thôi."

Cố Niệm lặng im không nói lời nào.

Sau một hồi trầm mặc, cô xoay người đi vào phòng ngủ: "Tớ đi gọi điện thoại."

"Này—"

Giang Hiểu Tình còn muốn nói gì đó đã bị Tần Viên Viên kéo lại.

Chờ cửa phòng khép lại, Giang Hiểu Tình lo lắng hỏi Tần Viên Viên: "Dù sao đây là bộ phim đầu tiên của Lạc Tu, cũng là cơ hội chuyển mình lớn nhất của anh ấy, có khi nào Cố Niệm sẽ oán trách nữ thần của tớ hay không?"

"......"

Tần Viên Viên một lời khó nói hết nhìn cô nàng ngốc bạch ngọt này vài giây. Cuối cùng cô chỉ có thể thở dài, sờ đỉnh đầu Giang Hiểu Tình: "Với đầu óc này của cậu không cần nghĩ những vấn đề phức tạp như vậy đâu. Nào, cậu đã quên chuyện này, nghĩ thêm nhiều chuyện vui vẻ một chút đi nha."

Giang Hiểu Tình: "......??"

Sau khi Cố Niệm trở về phòng ngủ, việc đầu tiên cô làm chính là cầm điện thoại nhanh chóng gọi điện cho Lạc Tu. Cô vừa chờ kết nối cuộc gọi vừa âm thầm tự trách. Sao cô có thể quên mất không suy tính hệ quả của chuyện này chứ! Lỡ như thật sự liên luỵ đến《Có yêu》, vậy thì Lạc Tu......

Cố Niệm không dám nghĩ nữa, cũng chưa kịp nghĩ xong thì điện thoại đã được kết nối. Giọng nói dịu dàng ấm áp vọng qua màng nhĩ: "Cố Niệm?"

"......"

Kỳ diệu là, khi anh vừa lên tiếng, những lo lắng bất an trong lòng Cố Niệm đã biến mất hơn phân nửa, thế nhưng vẫn còn sót lại áy náy và vô cùng tự trách.

Cố Niệm hơi hé môi, muốn nói gì đó nhưng chẳng nói nên lời. Đầu dây bên kia kiên nhẫn đợi cô vài giây thì mới nhẹ giọng hỏi lại:

"Sao em không nói gì hết? Nếu chỉ là không biết mở lời thế nào thì em chỉ cần 'ơi' một tiếng thôi có được hay không? Để tôi biết em không xảy ra chuyện gì."

"——"

Cố Niệm ngẩn ra. Đến khi định thần lại, mũi ê ẩm, nước mắt của cô đã sắp rơi xuống.

Vì thế sau một hồi im lặng, Lạc Tu chỉ nghe được bên kia truyền đến giọng nói rầu rĩ, nghe như chực khóc còn mang theo giọng mũi nghẹn ngào—

"...Ơi."

Giống như đứa trẻ đang cực kỳ tủi thân ấm ức.

Lạc Tu thoáng an tâm, nhưng nghe giọng điệu của cô như vậy thì có chút buồn cười và đau lòng. Anh cũng không hối thúc cô, chỉ yên lặng đợi cô bình tĩnh lại.

Sau cùng, Cố Niệm từ trong cảm xúc hỗn độn thoát ra, ngượng ngùng xen lẫn áy náy nhỏ giọng thì thầm: "Xin lỗi anh...."

Lạc Tu: "Sao lại xin lỗi tôi?"

Cố Niệm nghẹn lời, không nói thẳng ra được nên chỉ có thể chột dạ đi đường vòng: "Chuyện của Trác Diệc Huyên và Manh Chi ấy, anh đã biết chưa?"

"Ừm."

Cố Niệm lại cất giọng buồn buồn: "Không biết dư luận sẽ theo hướng nào nữa, cũng không biết có ảnh hưởng đến việc phát sóng phim hay không.... Tôi không thể giúp được gì, thực xin lỗi."

Lạc Tu nghiêm túc sửa lại lời cô: "Chuyện này em không cần xin lỗi, không liên quan đến em."

"Nhưng mà......"

"Không những thế, cho dù là Manh Chi cũng không cần nói xin lỗi."

Cố Niệm ngẩn ra, ngước mắt lên. Tia nắng ngoài cửa sổ tựa như giãy giụa, dần dần lộ ra từng vệt từng vệt nắng giữa mây đen. Cùng lúc đó bên tai vẫn là giọng nói ôn nhu trầm thấp.

"Manh Chi chỉ đang nói những điều đúng đắn, làm những chuyện cô ấy nên làm. Hơn thế, hẳn là cô ấy phải vượt qua rất nhiều chướng ngại, đối mặt với vô vàn sợ hãi mới có thể đưa ra lựa chọn. Cô ấy không cần cũng không nên xin lỗi bất kỳ ai."

Cố Niệm đi đến bên cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn mặt trời nho nhỏ trên bầu trời, đáng thương lại nỗ lực vẫy vùng muốn phá tan thứ gì đó. Cô nhỏ giọng hỏi anh, "Thật vậy sao?"

"Thật, tôi rất nể phục cô ấy."

"......"

Trong điện thoại thêm một hồi im lặng, Cố Niệm bỗng định thần lại, cô cúi đầu đưa tay xoa xoa đôi mắt bị mặt trời chiếu đến có chút nóng lên, nín khóc mỉm cười.

"Rõ ràng là tôi muốn gọi điện thoại an ủi anh mà, sao lại biến thành anh an ủi tôi rồi?"

Lạc Tu cũng mỉm cười: "Tôi rất ổn, em đừng lo lắng nhé."

Cố Niệm gật đầu, chợt nhớ ra anh không nhìn thấy được, dừng một chút khẽ 'vâng' rồi lại ngập ngừng hỏi:

"Nhưng mà anh rất hiểu Manh Chi là người thế nào sao? Giống như... anh rất ủng hộ cô ấy?"

"Đúng vậy."

Mặt trời nhỏ đáng thương đã thoát ra khỏi đám mây đen, từng chùm sáng ấm áp chiếu xuống tán cây.

Dưới một bầu trời, Lạc Tu tựa người bên cạnh cánh cửa của biệt quán, rũ mắt nhìn những hòn đá nhỏ bao quanh mặt hồ, ý cười trong mắt so với dòng nước dưới ánh nắng ban trưa càng trong trẻo ôn nhu, anh nói:

"Tôi là fan của Manh Chi, nguyện ý mãi mãi, mãi mãi ủng hộ một mình cô ấy."

Cố Niệm ngây người, buột miệng thốt ra: "Thật trùng hợp, tôi cũng là fan của anh—"

Giọng Lạc Tu khàn khàn mang theo ý cười: "Em nói sao?"

Cố Niệm chợt nghẹn lại. Vài giây sau, cô rưng rưng cúi đầu, trái lương tâm mở miệng: "Tôi nói là... thật trùng hợp, tôi cũng là fan của cô ấy. Tôi, tôi sẽ cùng anh mãi mãi ủng hộ cô ấy!"

Lạc Tu rũ mắt: "Được."

"......"

Một lát sau, hai người kết thúc cuộc gọi.

Lạc Tu đứng thẳng người quay lại sương phòng, chỉ là khi anh vừa ngẩng đầu liền bắt gặp hai ánh mắt không biết đã nhìn chằm chằm anh từ khi nào, một người mặt đầy bát quái còn người kia là biểu tình phức tạp.

Lạc Tu thu lại ý cười trong mắt, "Làm sao vậy?"

An Diệc phất tay áo, dựa vào tường nhướng mày nhìn Lạc Tu: "Ai đấy, yêu nữ trong núi hả?"

Lạc Tu nhàn nhạt hừ một tiếng cười khẽ: "Biến."

An Diệc quay đầu, ra vẻ kinh ngạc: "Ây da da! Kiều Tây, cậu nghe thấy gì không? Vị Phật sống Lạc đại thiếu gia cũng biết mắng người cơ đấy, tôi đã mấy chục nồi bánh chưng rồi mới lần đầu nghe thấy đó!"

"Không phải......"

Biểu cảm trên mặt Kiều Tây cổ quái, lại có chút chấn động nhìn điện thoại di động trong tay Lạc Tu, sau đó đưa mắt nhìn anh.

"Yêu nữ câu mất linh hồn của cậu tên là gì??"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.