Ngọt Ngào Đắng Cay : Vợ À, Tha Lỗi Chồng Đi!

Chương 9: Chương 9: Bạn, Mãi Là Bạn




Vân Hà Tuyết nhìn cô gái đứng trước cầu... gọi lớn : Đường Nhi!

Cô quay đầu, Vân Hà Tuyết bước lại gần.

Cô vui vẻ hỏi : Hà Tuyết tiểu thư, hết giận nô tỳ rồi à?

Vân Hà Tuyết lè lưỡi, cũng cười, Nể tình ngươi hôm qua đưa bản tiểu thư về, bản tiểu thư tha thứ! Lúc sáng mẹ đã nói với cô Đường Nhi hôm qua chính mình đưa cô về. Thế mà cô thật sự say chả biết gì hết trơn.

Nghĩ đến người mình yêu đưa về, Vân Hà Tuyết lòng có chút ấm áp và hy vọng nhưng nhanh chóng biến mất bởi câu nói chậm rãi.

Cậu đó! Hôm qua tớ phải nhờ anh Hàn đi năn nỉ ông anh kia và đưa tớ đi, còn giúp tớ đỡ cậu, nếu không tớ không thể một mình đưa cậu về nhà được!

Vân Hà Tuyết không thể tin...

Anh Hàn? Đường Nhi lúc trước luôn gọi hắn ta như thế...

Đường Nhi, cậu nhớ ra rồi?

Cô gật đầu, Hôm qua tớ nhớ ra, sao biểu cảm cậu đơ ra thế? Không vui à?

Cậu định quay về bên hắn ta?

Ừm. Cô lại gật đầu.

Vân Hà Tuyết lắc đầu liên tục...

Không! Tớ không cho phép! Hắn ta thích người khác! Không hề thích cậu đâu! Hắn ta lừa cậu đấy! Tin tớ đi mà...

Tớ biết, anh Hàn đã nói. Cậu bình tĩnh đi.

Cậu...

Tại sao chứ? Đường Nhi... đây là quả báo sao? Là quả báo cô đã hại Đường Nhi?

Hai năm trước, Vân Hà Tuyết là người động viên Hải Đường Nhi đi tỏ tình với Phong Vũ Hàn vì Vân Hà Tuyết bắt gặp Phong Vũ Hàn đang thổ lộ với người con gái khác và thất bại...

Vân Hà Tuyết nghĩ ra người nhận đau thương, chìm trong đau đớn là lúc họ cần được quan tâm... Vân Hà Tuyết đi cổ vũ Hải Đường Nhi tỏ tình.

Vân Hà Tuyết đơn thuần muốn Hải Đường Nhi hạnh phúc... không ngờ mọi việc đi theo hướng khác.

Vân Hà Tuyết không nhận, để bản thân tự lừa dối rằng để cho Hải Đường Nhi sáng mắt...rồi...

Tự trách, đau khổ và vui vẻ... Vui vẻ vì...

Cái hướng khiến người như Vân Hà Tuyết có hy vọng nào ngờ mọi chuyện đâu đã trở về đó, Vân Hà Tuyết giờ thành tuyệt vọng! Đơn phương này... không thành nổi cuộc tình của nhau.

Thôi, không nói nữa. Tớ chợt nhớ ra có việc, mai gặp. Vân Hà Tuyết rời đi.

Hà Tuyết? Cô khó hiểu gọi.

Hà Tuyết không thích cô bên anh Hàn... cô biết nhưng cô chỉ đơn giản nghĩ là không thích thôi... bây giờ rõ ràng Hà Tuyết thực sự ghét! Hơn nữa... Hà Tuyết rất buồn...

Kiểu buồn rầu thất tình... Hà Tuyết thích anh Hàn? Không đâu...

Cô chính mình tự nhủ, cô không biết rằng cô mới là lý do, mới là người Vân Hà Tuyết đem lòng đơn phương.

...

Mười ngày sau...

[Đường Nhi : Sao cậu không nghe điện thoại của tớ?]

[Đường Nhi : Cậu giận tớ sao? Tránh tớ như thế?]

[Đường Nhi : Tiểu thư à, đừng tránh nô tỳ nữa... nói chuyện đi!]

[Hà Tuyết : Có chuyện gì nói đi?]

Hải Đường Nhi nhìn tin nhắn mới nhận thì vui mừng, khi nhìn thấy năm chữ liền ỉu xìu.

Mười ngày rồi, loạt tin nhắn cùng cuộc gọi của cô đều bị Hà Tuyết ngó lơ, giờ không ngó lơ thì lạnh nhạt như nước lã! Thôi, vậy là cũng đỡ rồi.

[Đường Nhi : Cậu vì sao giận tớ?]

[Hà Tuyết : Đã hết giận, không cần thiết lý do giận.]

[Đường Nhi : ... À, tớ nghe nói Hoa Hoa sắp lấy chồng rồi...]

[Hà Tuyết : Thì sao? Á? Hoa Hoa... là Hoa Hoa tớ biết đúng không?]

Không thể nào! Cô ta sao có thể lấy chồng được? Lừa người!

Vân Hà Tuyết một mực phủ nhận. Tin nhắn tiếp theo làm Vân Hà Tuyết không thể không phủ nhận được...

[Đường Nhi : Là Hoa Hoa học muội hay bám theo cậu hồi còn học á! Haizz... người ta nhỏ như thế đã lấy chồng rồi...]

Vân Hà Tuyết đọc xong không màng nhắn lại...

Cô ta từ bỏ mình rồi sao?

Câu hỏi lập đi lập lại trong đầu, Vân Hà Tuyết không biết mình đã sớm động lòng cô bé ngày nào luôn theo chân dù bị hất hủi.

Nay nhận ra đã quá muộn màng khi... cô bé đã lớn và sắp lên xe hoa cùng chồng của mình.

Lúc có, xua đuổi... lúc mất, ngỡ ngàng...

Tự hỏi cô ấy dễ dàng từ bỏ như thế?

Chính là quá dễ dàng, quá dễ dàng nên đã để lại đau thương rải rác một cách lâu dài.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.