Ba, mẹ! Hải Minh Tuấn, Hải Đường Nhi lao lên, vào vòng tay của đôi vợ chồng trung niên đẹp đôi như uyên ương về già.
Hai người chính là vị chủ nhân của Hải gia, Hải phu nhân cùng ông Hải.
Họ thường xuyên cùng nhau đi du lịch... show ân ái cả trong lẫn ngoài nước.
Kim đồng ngọc nữ một thời nổi danh, khi về già phiêu du tự tại cùng nhau.
Người người ngưỡng mộ họ.
Thằng này cút ra! Để mẹ ôm con gái mẹ! Bà Hải nhìn con trai Hải Minh Tuấn đầy ghét bỏ...
Hải Minh Tuấn : ... What? Anh đã làm gì sai? Ghét bỏ là thế nào hả? Aaa.... thất sủng rồi! Thất sủng thật rồi!
Huhu... ba~~
Cút! Ông Hải đẩy tên ẻo lả Hải Minh Tuấn đi, ôm cô một cách yêu thương.
Con nhặt thùng rác nào đó Hải Minh Tuấn ra vẻ muốn đập đầu vào đống bìa đậu để chết.
Từ nhỏ sinh ra chỉ được làm hoàng tử ba năm, còn đâu làm người hầu cho công chúa Hải Đường Nhi. Số phận thật đắng cmn cay!
Thân con trai mười hai bến nước thì rơi mẹ nó vào bến đục... Hải Minh Tuấn vừa than vãn xong liền ăn hai phát đập.
Mẹ bến đục : Xôi xéo! Con với cái!
Ba bến đục : Chim cút! Láo là ăn cháo!
Hải Minh Tuấn : ... Thấy chưa, các người thấy gì chưa! Thiên vị!
Hải Đường Nhi cười sặc sụa, Haha... quả báo bắt nạt người ta! Ha Ha.
Đường Nhi, nghe nói con nhớ ra rồi? Bà Hải mong chờ nhìn cô, cô gật đầu, Dạ, con nhớ ra rồi!
Bà Hải vui mừng, ông Hải cười, Đó, em thấy chưa? Anh đã bảo chỉ có con rể tương lai mới thức tình được Đường Nhi thôi.
Ơ... ba... đừng chọc con mà! Cô đỏ mặt...
Có cần anh che mặt giúp em không? Đỏ hết rồi kìa. Anh xuất hiện, ngay sau lưng cô... cô né tránh, Cái gì mà đỏ với không đỏ? Em nào có đỏ chứ?
Hù chết cô rồi!
Mười ngày, anh chính thức bật chế độ theo đuổi cô! Mặc cô tránh thế nào anh đều có thể tìm được, kéo lại.
Bây giờ hay rồi, gặp ba mẹ cũng bị anh bám theo!
Aiza... nhắc cái con rể đã tới rồi đấy à?
Ba, mẹ. Hai người vẫn khỏe chứ ạ? Anh lễ phép hỏi.
Bà Hải gian xảo,Rất khỏe, hai con mau chóng kết hôn rồi sinh cho chúng ta đôi cháu là chúng ta càng khỏe!
Điều này... con chưa dám nghĩ tới. Anh liếc nhìn cô đầy ẩn ý.
Cô lườm anh... cái gì mà chưa dám nghĩ tới? Tức là muốn nghĩ tới đúng không? Vô sỉ hết phần người khác!
Mẹ, cái này phải là anh trai trước, con rõ ràng nhỏ hơn mà!
Hải Minh Tuần : ... Gì? Sao đổ lên đầu anh?
Bà Hải chậm rãi nói : Con yên tâm, anh trai con bốn ngày nữa là lên xe hoa cùng cô dâu của mình rồi.
Hải Minh Tuấn lập tức trợn mắt, ngờ vực, What? Cái gì bốn ngày? Sao anh không hề hay biết gì thế?
Đừng nói hôn ước từ nhỏ trong mấy quyển tiểu thuyết vớ vẩn nhé?
Câu nói tiếp theo làm Hải Minh Tuấn muốn nhảy sông,Hôn ước từ nhỏ của con cũng là lý do ba mẹ về đây, ba con đã sắp xếp ổn thỏa, lát đến nhìn mặt vợ con rồi bốn ngày nữa chỉ việc thành chú rể là được.
Này là hôn ước từ xa xưa, mười ba năm trước ông nội đã đính ước hôn sự của Minh Tuấn với một nhà khác, do mang ơn nên làm thế để trả. Ba tháng trước nhà người ta tìm tới muốn thực hiện... mà bà rất thuận mắt với cô bé kia, không phải bà không muốn nói cho Minh Tuấn là sợ nó không nhận, rồi lập kế hoạch chạy tuốt đi đâu.
Nó cũng đã hai mấy tuổi đầu rồi, bà lo để nữa là tắt tịt.
Hải Minh Tuấn phản đối, Con mới không lấy! Con còn muốn chơi mà mẹ! Bao nhiêu bông hồng còn chờ anh, anh sao có thể từ bỏ chứ?
Có lấy cũng phải lấy người mình yêu! Người anh yêu còn chưa trở về, lấy cái gì mà lấy chứ?
Hải Minh Tuấn đã có người yêu, nhưng cô gái kia còn chưa muốn rời xa cuộc sống tự tại riêng biệt, cô gái kia đã nói sẽ chở về, lấy anh, bảo anh phải chờ, không chờ được thì không cần chờ nữa.
Con bé rất hiền dịu, con bé là rất tốt! Con đó! Ngay chiều này đi đón con bé đi chơi! Không có phản đối! Sang năm sinh cho mẹ hai cháu sinh đôi! Bà Hải kiên định, không cho Hải Minh Tuấn từ chối.
Woa... chúc mừng anh sắp lên chức ba à lộn, sắp thành chú rể nha! Con thật mong ngóng chị dâu a! Hải Đường Nhi vỗ tay.
Hải Minh Tuấn hừ một cái, quay qua cầu cứu Phong Vũ Hàn, Phong Vũ Hàn lắc đầu.
Hải Minh Tuấn tuyệt vọng.
Đúng là rơi vào bến đục rồi!
Được rồi, con rể tương lai có thể đưa vợ mình đi rồi, ba mẹ còn phải đi cùng Minh Tuấn tới nhà cô bé ấy.
Dạ. Anh lập tức kéo cô về phía mình...
Cô mếu máo...
Sao nỡ bỏ con đi như vậy~~~