(Có thể kết của bộ này sẽ nhanh, tua nhanh truyện vì... hết ý tưởng, nếu rảnh sẽ viết ngoại truyện về các cặp còn đang dang dở)
Vũ Hàn? Ôi, tôi còn tưởng là nhìn nhầm chứ? Giọng nói mang chút mạnh mẽ lọt vào tai cô.
Anh quay đầu, gương mặt vốn dĩ còn vui vẻ nay cứng đờ...
Liễu Liên?
Liễu Liên vui vẻ vỗ bả vai Phong Vũ Hàn, Liễu Liên dường như chẳng thấy cô trong lòng anh nên tiếp tục nói : Sao? Tôi tưởng ông bị tôi từ chối nên giận? Ai ngờ ra đây đón tôi. Anh không chờ bàn tay Liễu Liên ảo tưởng chạm vào mình liền tránh đi, lạnh nhạt nói : Liễu Liên, chú ý hành động của mình. Tôi không đến để đón cô. Thật tưởng bở! Lúc trước anh thế mà nhìn trúng tính cách này!
Cần lắm lời giải thích. Tiếng cô nhẹ nhàng phá vỡ mảnh riêng tư của hai con người.
Bà xã, đi theo anh, anh sẽ giải thích.
Không, ơ... ai bà xã anh? Biến! Cô đẩy anh ra bản thân chạy thật nhanh như chạy trốn, vừa chạy cô vừa nghĩ bụng.
Hừ, ai thèm nghe chứ! Làm như quan anh trọng hóa trong lòng cô lắm ý.
Woa... bà xã ông chạy nhanh nhỉ. Liễu Liên mắt rớt ra ngoài, tay giơ ngón cái lên.
Anh liếc Liễu Liên một cái rồi đuổi theo cô.
Liễu Liên ; ... Thời thế thay đổi lòng người đổi thay, ôi... thật hãi hùng.
Liễu Liên nhớ ngày đó anh tỏ tình, cô ta còn từ chối thẳng thừng, anh bộ dạng buồn thiu bước đi, cô ta có chút xót nhưng... thấy anh cũng tội mà thôi cũng kệ.
Trở về thấy người ta có vợ đẹp, cô ta vẫn cẩu độc thân, đáng buồn quá mà.
...
Đường Nhi! Anh gọi cô, vừa gọi vừa chạy theo.
Anh đuổi kịp cô, đè cô vào góc tường hôn.
Hôn đủ anh buông tha môi cô khàn khàn nói : Nhi Nhi... làm bà xã anh nhé?
Cô hơi ngẩng đầu, mạnh mẽ chê bai, Không có thành ý, trừ điểm!
Ừm... thành ý? Được thôi, theo anh. Anh kéo cô đi, cô thuận theo.
Anh kéo cô tới một nơi lãng mạn, bóng bay trái tim bay khắp nơi, ánh nến lung linh, cánh hồng rải rác thành hình trái tim lớn trong có chữ I LOVE.
Cô che miệng, lòng tự hỏi : anh thật sự muốn cô ư? Cô nên làm gì khi là thật đây?
Anh quỳ một chân xuống, làm tư thế cầu hôn, giơ hộp đựng chiếc nhẫn đẹp đẽ ra trước mặt cô.
Anh mới không để tuột mất cô lần nữa, một lần quá đủ.
Làm vợ anh nhé? Giọng anh dịu dàng.
Anh thật sự yêu em phải không? Đôi mắt cô long lanh, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đối diện với cô, nhẹ nhàng nói : Quãng thời gian qua anh đã thể hiện hết bằng hành động, bây giờ anh chính thức nói với em, anh thật sự yêu em. Đồng ý lấy anh nhé?
Cô rưng rưng, run run đưa tay ra, chiếc nhẫn mát lạnh được anh đeo vào, cảm giác lành lạnh làm cô tỉnh táo hơn... biết rằng đây là thực tại, không phải mơ.
Anh đứng lên sau khi đeo xong nhẫn, mở vòng tay ôm lấy cô.
Có những thứ từng trao tới tay mình nhưng mình vô tình phũ bỏ, hiện giờ có thể lấy lại đã là tuyệt đối tốt rồi.
...
Hải Minh Tuấn của chúng ta đang bị bắt đi xem vợ sau khi xem xong càng phản đối.
Anh không lấy vợ! Quyết không lấy! Người yêu à, em nơi đâu? Anh sắp gả à nhầm, lấy vợ rồi... mau về để ra mắt ba mẹ, anh muốn mẹ con anh sau này là em... ahuhu.
Hoa Hoa : ... Chẳng lẽ mình xấu đến tồi tệ mức mà khiến một người con trai khóc? À nhầm, đàn ông chứ.
Hải Minh Tuấn : ... Tôi nhìn háo sắc nhưng chưa bao giờ động ai nhé! Tôi là con trai chính hãng, một trăm phần trăm hẳn hoi nhá!
Hoa Hoa : ... Có quan trọng sao?
Cả hai nhìn nhau, nhìn đến đắm đuối...