Ngọt Ngào Đắng Cay : Vợ À, Tha Lỗi Chồng Đi!

Chương 6: Chương 6: Tình Cảm Giấu Sau Tình Bạn




Đêm.

[Hà Tuyết : Bản tiểu thư thích ngươi!]

[Hà Tuyết : Trả lời! Bản tiểu thư xứng với ngươi hay không!?]

Hải Đường Nhi đọc rồi lắc đầu.

[Đường Nhi : Đổi cách hành tớ rồi à? Đang ở đâu?]

[Hà Tuyết : Bản tiểu thư phạt sự không nghe lời của ngươi bằng ta theo đuổi ngươi!]

Đọc xong, cô lắc đầu.

Say là cứ nói thích cô, theo đuổi cô... không phải bị troll nhiều cô tưởng thật luôn!

Mệt tim với cô bạn mình quá!

Cô nhắn lại : [Đường Nhi : Cấm cậu ra ngoài đường một mình! Gọi người đưa về biết không!]

Ông anh thần kinh tới tháng vĩnh viễn kia không cho cô đi ra ngoài buổi đêm.

Một hôm cô lén trốn đi cũng vì Hà Tuyết say, lúc trở về bị ông anh chửi té tát, cấm túc đủ thứ.

Thế nên cô đành nhắc nhở Hà Tuyết, mỗi lần như này là mệt lắm! May mà cô bạn này dù say vẫn nghe lời cô.

...

Quán Bar.

Vân Hà Tuyết ngồi một mình, hai tay mỗi tay cầm một chai rượu, một lần uống chai này, một lần uống chai kia.

Sống mũi cay cay, nước mắt tràn mi, Vân Hà Tuyết điên cuồng uống.

Đường Nhi... cậu vẫn mãi chỉ coi những dòng chữ kia là đùa, mãi chỉ tưởng tớ say nên mới nhắn... thật ra tớ rất tỉnh táo, mượn chữ say tỏ tình để không mất đi hai chữ tình bạn, mất đi lá chắn trước mảnh tình cảm tớ đang dành cho cậu.

Để không mất đi tư cách nói chuyện quan tâm...

Vân Hà Tuyết đã yêu Hải Đường Nhi từ năm cấp hai, tình yêu sét đánh với một người con gái.

Là khi bước đến vạch bạn thân, Vân Hà Tuyết mới biết lòng Hải Đường Nhi đã có người khác.

Đau! Rất đau!

Vì sao không phải cô đến trước? Sao không phải đây?

Vì sao đến bên em, rồi ra đi không một lời... Người ơi, em biết phải làm sao?

Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, nhìn hai chữ Hoa Hoa hiện ra.

Vân Hà Tuyết bấm nghe, lạnh nhạt nói : Cái gì?

Chị, chị lại say hả? Giọng nói dịu dàng làm Vân Hà Tuyết khó chịu. Vân Hà Tuyết hét : Cút đi! Đừng có gọi cho tôi nữa! Rồi đập thẳng điện thoại xuống đất.

Bên kia có tiếng sụt sịt...

...

Hải Đường Nhi bên kia gọi ngàn lần cho Vân Hà Tuyết không được.

Lòng lo lắng.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Không được!

Cô nghĩ nghĩ, bấm vào danh bạ, tìm kiếm số điện thoại của anh.

Bây giờ là chín giờ, có lẽ nhờ anh giúp sẽ được ra ngoài.

Đường Nhi?

Cô nhẹ giọng hỏi : Anh, em có việc muốn nhờ. Anh có thể hay không giúp em bảo ông anh kia cho em ra ngoài một chút được không?

Lát sau anh mới nói : Được, đợi anh lát nhé.

Cô nghe thế vui vẻ, cười nói nịnh hót. Anh tốt nhất!

Lúc sau cô liền nghe giọng ông anh tới thời kì mãn kinh của mình hét : Nhỏ kia! Ra đây cho lão tử!

Hi hi, anh trai đẹp trai!

Đẹp trai cái khỉ gió cô! Đi đâu? Câu sau Hải Minh Tuấn hỏi cô, cô thành thật, Hà Tuyết say, em gọi không nghe máy, em sợ cậu ấy gặp chuyện nên muốn xem thế nào.

Đừng nói là nó đang ở bar? Hải Minh Tuấn nhíu mày.

Lại cái con nhỏ đáng ghét! Đáng hận kia!

Vũ Hàn gọi nói anh cho em gái mê game này ra ngoài... anh còn tưởng là gì.

Sao anh biết? Cô cười, năn nỉ : Anh trai soái ca của em có thể ban ơn cho em một lần được không?

... Để Vũ Hàn đi theo em, nếu không đừng mong lão tử cho em đi nhé baby!

Lần này coi như làm nhiệm vụ người lớn giao cho làm nguyệt lão se duyên, tạo điều kiện vun đắp tình cảm cho hai người này, còn có thể bớt độ hẹp hòi của anh ở trong lòng cô em gái.

Một mũi tên trúng hai con tim! Anh thật là vừa đẹp trai lại thông minh. Haha...

Hải Minh Tuấn bắt đầu đắm chìm trong trình độ ảo tưởng level max của mình.

Hải Đường Nhi : ... Anh trai có suy nghĩ gì thế? Sao là anh Vũ Hàn mà không phải là anh? Đập bàn! Em rốt cuộc có phải em gái anh không? Đồ vô trách nhiệm!

Có ai thấy anh nào mà cứ suốt ngày lo tán gái, vô trách nhiệm với em gái nhà mình không? Sao anh cô không phải như anh nhà người ta? Đương nhiên, nếu là anh nhà người ta thì sẽ không phải là anh nhà cô.

Không phải ba mẹ đi du lịch ở nước ngoài, giao cô cho ông anh này, cô chắc chắn sẽ không chịu sai khiến!

...

Hà Tuyết! Cái con này! Cậu sao có thể say như thế hả? Hải Đường Nhi phóng ra ôm lấy Vân Hà Tuyết sắp ngã ghế.

Đường Nhi... là cậu à? Haha... tớ... ợ... thích... cậu... ợ... Vân Hà Tuyết thật sự đã say, vừa nói vừa cười cười.

Phong Vũ Hàn đi đến nghe thế cau mày...

Quả như anh nghĩ.

Lúc trước gặp cô gái tên Vân Hà Tuyết này, cô ta nhìn anh không vừa mắt, là không vừa mắt, nhìn anh như tình đích.

Khi thấy cô ta nhìn Đường Nhi, là một yêu thương ẩn giấu.

Cái tình cảm đồng tính! Anh nhìn ra được!

Người ta nói người say rượu nói lời thật lòng... bây giờ chắc chắn rằng... cô ta yêu Đường Nhi.

Nghĩ thế lòng anh bỗng khó chịu.. khó chịu quen thuộc khi anh nhìn người anh từng thích đi bên người khác...

Anh lẽ nào... thích cô?

Suy nghĩ thích cô hay không thành dấu hỏi trong tim anh.

Cậu say rồi còn troll tớ! Hừ. Cô cốc nhẹ lên trán Vân Hà Tuyết.

Anh thấy cô định đỡ Vân Hà Tuyết liền nói : Để anh. Nhanh nhẹn giành việc.

Vân Hà Tuyết lao đao được anh đỡ lên, anh dìu Vân Hà Tuyết đi, cô đi theo sau, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh.

...

Đoạn đường phía xa xuất hiện bóng dáng nhỏ của một cô gái... cô gái nâng mắt nhìn về phía ba người hai gái một trai đang đi về phía xe kia...

Lòng lo lắng giảm đi, thế nhưng trái tim lại đau nhói.

Hà Tuyết... em lo lắng dư thừa rồi...

Cô gái lặng lẽ nhìn cho đến khi chiếc xe khởi động và rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.