Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 37: Chương 37: Mặt nạ đuổi tà (10)




Khấu Đông nhìn viên mộc châu nho nhỏ đang được Tà Thần đặt giữa lòng bàn tay, nó tỏa ra một tầng hắc khí lạnh lẽo. Hắc khí kia bay ra bốn phía như tô điểm thêm cho màu đỏ rực khiến nó càng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

Y thoáng nhìn thấy một màu đỏ tươi, hạt châu này khiến tay Tà Thần lây nhiễm màu đỏ tươi của máu. Nó hơi hơi nhúc nhích, nhìn chẳng khác nào trái tim chân thật đang bị người ta cầm ở trên tay. Nhìn càng lâu thậm chí còn cảm thấy hơi choáng váng.

Khiến cho người ta cảm thấy không dễ chịu gì.

Diệp Ngôn Chi nhíu mày, hắn nhìn Tà Thần, đương nhiên cũng không cho rằng thứ này có gì tốt đẹp gì.

Khấu Đông cũng không ngoại lệ.

Tà Thần nhìn chằm chằm trái tim kia, thái độ nhiệt tình tới mức không bình thường. Cứ như đây chẳng còn là viên mộc châu hắc khí bay quanh mà là dạ minh châu lóng lánh rực rỡ.

“Tới đây nào,“ Tà Thần ép giọng xuống, bên trong còn chứa niềm vui không thể giấu hết, như một loại độc dược ngọt ngào, dẫn dắt Khấu Đông đi vào bên trong thần miếu, “Tới nào —— chỉ cần em đến đây, ta sẽ đưa nó cho em.”

Chỉ cần là người bình thường thì sẽ chẳng có ai lại nghe theo vào lúc này.

Huống chi Khấu Đông còn biết rõ đây là cái bẫy.

Người tí hon ngồi trên vai Khấu Đông, mặt không cảm xúc nhìn một màn này, đột nhiên hắn cảm nhận được một rung động nhỏ bé.

Ánh mắt thanh niên vẫn cứ chăm chú đuổi theo hạt châu kia, y bước lên một bước rồi lại chậm rãi bước thêm một bước nữa.

Diệp Ngôn Chi ngớ ra, hắn kinh ngạc, “Khấu Đông?”

Trong mắt thanh niên không có tiêu cự, Diệp Ngôn Chi phát hiện bả vai Khấu Đông cứng đờ, đạp lên thậm chí còn vang lên tiếng lộc cộc, cứ như là đang gõ vào mặt nạ đuổi tà.

Hắn không hình dung được trạng thái này là cái gì, nhưng Khấu Đông lúc này gần như không còn là người nữa mà giống như là, giống như là ——

Giống như là pho tượng phía sau lưng Tà Thần.

Cái suy nghĩ này vừa nảy ra, da đầu Diệp Ngôn Chi lập tức căng ra.

Khấu Đông lại bước thêm một bước về phía thần miếu.

Hành động này khiến Diệp Ngôn Chi tâm như lửa đốt, hắn vuốt vuốt gò má Khấu Đông để y tỉnh táo lại —— nhưng kể cả hắn có đánh đi như thế nào đi chăng nữa thì Khấu Đông vẫn giống như tượng gỗ, không có chút phản ứng gì với hành động của hắn.

Y vẫn từng bước từng bước đến gần thần miếu hơn, ánh mắt y đầy khát vọng nhìn chằm chằm vào trái tim dơ bẩn kia. Một nửa người Tà Thần ẩn trong bóng đêm, nửa người còn lại thì lộ ra dưới ánh nến mỏng mảnh được thắp sáng trên bàn thờ. Dưới ánh sáng mờ ảo, khóe môi của hắn ta hơi nhếch lên như đang cười.

“Đến đây.” Hắn ta trầm giọng nói, “Đúng là một đứa trẻ ngoan....”

Những người đeo mặt nạ đuổi tà còn lại ngơ ngác nhìn cảnh này, không có lấy một người dũng cảm đứng lên ngăn cản. Bọn họ ai nấy đều mang một nỗi sợ hãi với Tà Thần nên chỉ có thể đứng chết lặng tại chỗ, có người nhỏ giọng nói: “Hắn ta muốn dẫn cậu ấy đi đâu?”

Trong lòng Diệp Ngôn Chi hơi gợn sóng, hắn biết được là Tà Thần đang dẫn dắt Khấu Đông đi lên bàn thờ thần.

Da đầu hắn giờ đã tê dại.

Giờ đây hắn mới nhận ra được, mình và thanh niên đã phạm phải một sai lầm.

Thần thì không thể phục sinh.

Diệp Ngôn Chi biết điều này, nhưng hắn vẫn luôn đinh ninh rằng đây chỉ là thế giới game nên thần quỷ trong này ít nhiều vẫn sẽ có điểm khác biệt với thế giới thực. Khi bọn họ suy đoán động cơ của Tà Thần thì lại đơn giản nghĩ rằng hắn ta làm tất cả những thứ này để phục sinh chính thần ——

Nhưng nếu như ngay từ đầu đã không có cách nào để phục sinh thì sao?

Nếu như thủ đoạn của Tà Thần còn đơn giản tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng trong đầu bọn họ thì sao? Chỉ là đưa một người thanh niên bình thường này đến trước mặt, sau đó đưa trái tim của mình cho người nọ, dạy người nọ cách tiếp nhận thần vị rồi trở thành một Tà Thần mới hay sao?

Trước đó, Khấu Đông với hắn cũng đã thảo luận qua với nhau về lá bài dự đoán kia.

Theo bài Tarot, nếu như lá bài thẩm phán được đặt theo chiều xuôi thì tức là nó đang muốn nói về một phán đoán rõ ràng, hiểu rõ được bản thân, mà chiều ngược lại thì mang ý nghĩa dùng phương pháp tiêu cực để bù đắp nội tâm trống vắng. Giải thích theo phó bản này thì Khấu Đông đang ở chiều ngược lại kia. Đem cả lá bài dự đoán ra phân tích thì hắn càng có thể đoán ra được mối liên hệ giữa Tà Thần và vị chính thần đã mất kia.

So với chữ “Thẩm phán” thì lá bài dự đoán kia càng làm sáng tỏ mọi chuyện hơn, đương nhiên cũng đơn giản dễ hiểu hơn nhiều, thông điệp của nó là: kỵ sĩ và rồng.

Kỵ sĩ và rồng.

Bốn chữ này nói về một chuyện xưa được lưu truyền trong nhân gian, có một phiên bản viết là —— thời cổ xưa, ác long đã đến và cướp bóc một thôn trang nọ, ép buộc người dân nơi đó phải cúng tế cho mình một cô gái xinh đẹp.

Sau đó người dân chọn ra một kỵ sĩ anh dũng nhất để chiến đấu với nó.

Kỵ sĩ quả nhiên danh xứng với thực, sau một hồi ác chiến với con rồng thì con rồng cũng bị hạ gục dưới kiếm của chàng. Ai mà ngờ rằng, sau khi rồng chết đi, chàng ta nhìn thấy trong sơn động của ác long chứa đầy vàng bạc châu báu, những thứ tài bảo đó tỏa ra ánh sáng chiếu rọi con mắt ——

Chàng ta thoáng nhìn qua cô gái trẻ quần áo rách rưới.

Chàng ta nghe thấy tiếng kêu sợ hãi cầu xin thần phật của đám dân làng.

Dần dần, trán chàng ta mọc ra sừng nhọn, cánh tay xuất hiện ra vảy: ác long đúng là đã chết, nhưng kỵ sĩ giết rồng cũng chẳng thể đi ra khỏi sơn động.

Chàng ta trở thành ác long mới.

Dùng suy luận này để giải thích cho phó bản, Diệp Ngôn Chi triệt để hiểu ra hàm nghĩa của bức họa kia. Khấu Đông bị chọn sẽ trở thành kỵ sĩ, y phát hiện ra thân phận thực sự của Tà Thần ở trong này, dựa theo quy tắc trò chơi thì đúng là y đã 'giết rồng'.

Có thể cũng vào lúc đó, ác long đầu độc y, muốn y tiếp nhận chức vị của mình —— đây mới là tính toán thực sự của thần linh này!

Vì mưu kế này nên Tà Thần rõ ràng không còn trái tim nhưng hắn ta dùng toàn bộ pháp lực của mình để mê hoặc người trước mắt.

Cái loại chấp niệm quái quỷ gì thế này?

Diệp Ngôn Chi hiểu được, phàm mà nói, đời này không còn người nào hiểu rõ hơn hắn. Nhưng hiểu rõ cũng không mang nghĩa hắn tán thành, để làm rõ mọi chuyện đằng sau, Diệp Ngôn Chi đã nhanh chóng đưa ra quyết định, sau khi hít một hơi, hắn dùng sức đánh liên tiếp vào người thanh niên.

Tay hắn không có đạo cụ gì, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy này để đánh thức đối phương, mong rằng có thể làm đối phương tỉnh táo lại: “Khấu Đông!”

Khấu Đông đột nhiên bị đánh, vẻ mặt vẫn hơi hơi mơ hồ, bước chân dừng lại trong nháy mắt. Còn chưa chờ người tí hon vui vẻ thì y đã loạng choạng bước tiếp, đi thẳng về phía thần điện.

Diệp Ngôn Chi nằm nhoài bên tai y cắn chặt răng lại, khó khăn mở miệng, cất cao giọng: “Mau tỉnh dậy, cậu không muốn đi tới đó —— cậu tỉnh táo lại đi, từ đầu đến chân của cậu không có chỗ nào để nhét cái thứ kia vào đâu!”

Lời này thật ra cũng không đúng lắm. Diệp Ngôn Chi đương nhiên rõ ràng rằng thân thể này vẫn có một chỗ, và đương nhiên hắn cũng biết NPC định nhét cái trái tim kia vào bằng chỗ nào ——

Muốn biết tại sao à, đương nhiên là do đám NPC này, có đứa nào tư duy bình thường được đâu.

Cả một lũ toàn là biến thái.

Khấu Đông không chút phản ứng nào đối với lời nói của hắn, mũi chân y cũng sắp chạm tới bậc cửa của thần miếu, còn định nhấc chân lên bước vào trong.

Không kịp nữa rồi!

Trong lòng Diệp Ngôn Chi căng ra, thế mà hắn lại không có cách nào để sử dụng vật phẩm bên trong ba lô, rõ ràng “Nước mắt Siren” còn đang lấp lóe phát sáng nhưng hắn lại không thể động vào.

Chỉ còn cách cuối cùng này thôi.

Diệp Ngôn Chi quyết tâm, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà nằm nhoài lên vai Khấu Đông, cất cao giọng hô to “Ba ơi.”

Tiếng gọi này, hét vang đến tận ba cái cột nhà uốn lượn ở trên kia.

“Ba ơi!!!”

Thật ra Diệp Ngôn Chi cũng không có niềm tin tuyệt đối vào cách này. Tuy rằng bình thường thanh niên này luôn nóng lòng muốn nghe hắn gọi mình như vậy, có lẽ cũng chỉ là đùa giỡn trêu chọc, không phải là ——

Một chân của thanh niên vừa đạp lên bậc cửa đã khựng lại. Sau đó, y không đi vào trong nữa mà nhấc chân ra ngoài, mê man nhìn xung quanh.

Mặc dù không nói gì nhưng động tác này thực sự rất rõ ràng. Đây là y đang tìm đứa con trai hời của mình chứ gì!

Diệp Ngôn Chi: “.......”

Hắn cũng không biết là mình đang vui mừng nhiều hơn hay là muốn điên lên giết chết thanh niên này nhiều hơn.

Cứ tưởng là y chỉ muốn chiếm tiện nghi người khác trên đầu môi thôi, ai mà ngờ là y thật sự muốn làm ba của hắn đâu.

Vì cái lý tưởng này mà ngay cả ma chướng của Tà Thần cũng đánh bại được.

.............. Rốt cuộc cái loại chấp niệm kinh khủng không thua gì NPC này chui ở đâu ra vậy?

Tuy rằng khuất nhục nhưng cuối cùng vẫn có hiệu quả. Diệp Ngôn Chi ôm lấy cánh tay thanh niên, liên tiếp gào thêm mấy câu ba ơi ba à, mỗi câu đều như muốn nuốt người này vào trong bụng. Càng gọi thì vẻ mặt Khấu Đông càng tỉnh táo trở lại, cuối cùng y run lên, mới phát hiện mình đang đứng trước cửa thần điện, tránh không khỏi việc mù tịt chẳng hiểu gì.

“Quái lạ” Y lẩm bẩm, “Mình đứng ở đây làm gì nhỉ?”

“........”

Diệp Ngôn Chi thật sự không muốn trả lời câu hỏi này của Khấu Đông.

Khấu Đông thậm chí còn không nhận ra được thái độ của nhãi con nhà mình có gì thay đổi, còn đang ngạc nhiên nghi ngờ ngoảnh qua ngoảnh lại quan sát.

“Mẹ nhà nó, sao ba không nhớ rằng mình đã chạy đến đây nhở?” Nhưng vốn dĩ cũng thông minh nên y suy nghĩ một chút đã ra đáp án, “Hắn ta còn có hậu chiêu sao?”

Người tí hon trầm giọng nói: “Đúng là chiêu cuối cùng rồi.”

Chiêu này đã tiêu hao toàn bộ pháp lực cuối cùng của Tà Thần. Hắn ta dựa vào tường, có lẽ cũng đã biết chiêu này của mình mất hiệu lực, khụ một tiếng.

Hắn ta còn cầm trên tay viên mộc châu, mộc châu rơi xuống đất dính đầy máu tươi. Hắn ta chìa bàn tay mình ra ngoài, rốt cuộc cũng không chờ được người tới nắm lấy.

Khấu Đông lùi về phía sau một bước, trong lòng cũng hiểu ra.

NPC này muốn giao trái tim của mình cho y.

“Sao thế,“ Tà Thần cầm viên mộc châu lên, nói, “Em không muốn ư?”

“—— Không.”

Khấu Đông bình tĩnh đáp lời, y cũng không có ý đưa tay ra nhận nó.

Tà Thần nhăn mày, tuy rằng khóe môi hắn vẫn là ý cười như cũ nhưng nụ cười này chẳng khác gì tờ giấy được treo lên bộ da mỏng manh, chẳng hề có chút cười nào nơi đáy mắt.

“Tại sao?”

Khấu Đông nhìn hắn.

“Từ khi làm ra những chuyện này thì anh phải tự biết rồi chứ.”

“Người nọ —— chắc chắn sẽ không thích.”

Y không tự nhận mình và vị chính thần kia là một, chỉ bình thản tự thuật, “Người ấy không cần một viên hắc châu như này.”

Khấu Đông nhớ tới dáng vẻ của vị thần kia. Tuy là khuôn mặt y hệt với mình nhưng lại ôn hòa từ ái hơn rất nhiều —— khi người ấy nhìn xuống nhân gian thì gió xuân cũng tràn tới.

Người nọ đương không phải là người sẽ khoan dung cho kẻ nào dám làm ô uế mình.

Khóe môi hơi nhếch lên của Tà Thần cuối cùng cũng buông xuống. Hắn ta lạnh lùng nói: “Em chính là người đó.”

Lần này hắn ta mang theo một chấp niệm khá là mãnh liệt, trong ánh mắt mang theo sự tàn nhẫn, “Chính là em.”

Khấu Đông lắc đầu nhưng y không bác bỏ lời nói của Tà Thần, y chỉ cảm thấy nếu làm vậy thì không khác gì lừa mình dối người. Y nhìn vị thần trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi: “Tôi còn nhớ, anh đã bị đoán đúng thân phận rồi đúng chứ?”

“......”

Tà Thần không hề trả lời, dường như cũng bị cái mặt nạ kia hành hạ.

“Tại sao em lại không muốn chứ?”

Câu nói này đúng là không sai, hắn bị Khấu Đông đoán đúng thân phận, coi như đã thua rồi. Cho dù là thần thì cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi.

Cho dù quy tắc này là do chính hắn đặt ra.

Đám người đeo mặt nạ đều thấy được biến hóa trên người hắn. Sau khi móc viên mộc châu từ tượng thần ra thì hắc khí trên người vị thần kia giảm bớt, mắt trần có thể nhìn ra điều này rõ ràng. Đám khí đen khổng lồ kia bay bay giữa không trung rồi dần dần tiêu tán đi, thân hình của hắn cũng vì thế mà lộ ra.

Từ đầu đến chân, tất cả.

Ánh trăng hoàn toàn chiếu rọi lên người vị thần sa đọa này, da dẻ của hắn hiện ra màu trắng xám không hề bình thường —— đây là biểu hiện của nhập ma.

“—— Sau khi lấy trái tim ra.” Khấu Đông nhẹ giọng hỏi, “Anh sẽ chết ư?”

Khóe miệng Tà Thần hơi nhếch lên, cứ như đang cười khinh bỉ.

“Cái gì mà trái tim chứ,“ Thần sắc hắn trở nên lạnh dần, nói, “Nếu không phải là thứ em muốn, cái này chỉ là một hạt châu bình thường —— có gì đặc biệt sao?”

Hắn đưa tay vứt viên hạt châu này ra xa xa. Viên hạt châu lăn vào bụi cỏ nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng, hoa cỏ bốn phía chịu ảnh hưởng của nó cũng héo úa một mảng.

Pho tượng thần nghiêng đầu nhìn hạt châu, nó định bước chân đi nhặt lại.

“Không được đi.”

Tà Thần lạnh lùng nói, hắn đánh ra một đạo thần lực để nó ngồi yên tại chỗ.

Hắn vẫn nhìn Khấu Đông, mỉm cười mà chẳng hề có ý cười.

“Em muốn tha thứ cho bọn chúng à?”

Khấu Đông trả lời, “Người ấy không hy vọng như vậy.”

Những người dân làng này không chỉ ngơ ngơ ngác ngác suốt trăm năm mà còn làm phiền tới những người tha hương hoàn toàn vô tội khác.

Thôn dân còn có thể hiểu, họ có tội thì phải chịu, nhưng những người ngoài thôn kia đã làm sai điều gì?

Chẳng qua những người bên ngoài này tới vì miếng ăn nên vạ miệng, sau khi chết cũng không rời đi được, còn bị biến thành một đám quỷ mặt xanh nanh vàng.

Cho dù là vì lý do này, Khấu Đông vẫn hy vọng thôn dân ở thôn Sơn Hải có thể siêu thoát hoàn toàn. Bất kể là thiện hay là ác đi chăng nữa.

Tà Thần yên lặng nhìn y, chân mày hắn cau lại.

“Đây là lí do mà ta ghét nhất những tên thần linh khác.” Người đàn ông giễu cợt nói, “Ai ai cũng giả đứng giả đắn, vô vị.”

Hắn đột nhiên quay người, phân phó, “Đi thôi.”

Pho tượng cao to bỗng nhiên hồi phục lại, nó rập khuôn từng bước từng bước theo sau hắn. Tà Thần từng bước từng bước một đi về phía trước, trong lồng ngực trống rỗng đã chẳng còn tiếng đập.

Hắn đã vứt bỏ thứ quan trọng nhất của mình.

Bao lâu rồi nhỉ —— từ cái lần đầu tiên hắn nhìn thấy người ấy.

Lúc đó ánh mặt trời sáng rọi, trăm dặm không mây.

Hắn nhanh chân đi về phía trước, chợt nghe bên tai truyền tới tiếng ầm ầm vang dội. Không còn trái tim nên pho tượng cũng dần dần sụp đổ, nó ngã quỵ xuống đất, bụi bặm tung tóe, nó kêu lên mấy tiếng rồi giơ tay giãy giụa giữa không trung, cuối cùng hoàn toàn xụi lơ không thể nào đứng dậy.

Thế nhưng nó vẫn cố gắng chống cự, muốn đi thêm về phía trước vài bước.

Ít nhất ——

Ít nhất, phải đi về nơi nào người đó không nhìn thấy mới được.

Cánh tay của hắn bắt đầu nóng như lửa đốt, cứ như có ai đó đang châm lửa đốt cháy hắn. Lúc Tà Thần nghiêng đầu nhìn, hắn thấy được lửa đang cháy rực trên người mình, ngọn lửa sáng chói.

Cảm giác bỏng cháy dần dần lan tỏa, hắn cắn răng gắng gượng chống đỡ, quy tắc trừng phạt của hệ thống đúng là chẳng có chút lưu tình.

Thua là thua.

—— Người thua cuộc, đều phải chết.

Hắn thoáng nhìn thấy bóng tối của cái chết bắt đầu bao trùm lấy thân thể mong manh của mình, nó từ từ dệt thành một tấm lưới bao trùm lấy trời đất. Mà trong tấm lưới này, hắn thấy được kim quang quen thuộc.

Ngón tay của vị thần nọ xoa xoa mặt hắn, dưới ánh sáng rực rỡ người ấy cười khẽ. Nụ cười ấy vẫn từ bi mà an hòa biết bao, nhưng giờ đây nó chỉ dành cho mình hắn.

Trong lúc hoảng hốt, hắn cứ như lại biến thành đứa trẻ ngày nào, khó khăn tích góp từng xíu một để dâng bát cơm lên thần đài. Chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được gương mặt của người ấy.

Nghiêm túc, trang nghiêm mà lại khiến người ta cảm thấy thân thuộc.

Gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa thần điện, vị thần chân chính ấy đang xoa tóc hắn.

“Đứa nhỏ ngoan,“ Hắn nghe thấy giọng nói của người khi ấy ẩn giấu vào trong gió thoảng, nhẹ nhàng như tiếng nỉ non, “Đứa nhỏ ngoan......”

Hắn ngủ trong hơi thở quen thuộc ấy, cuối cùng cũng nhắm nghiền đôi mắt lại. Trong giây lát ấy, không còn thôn dân nào cả, hắn là duy nhất, hắn cam tâm tình nguyện ngước nhìn, rồi lại muốn chiếm vị thần này làm của riêng mình.

Trong tay Khấu Đông nắm hạt châu phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ, chợt, viên châu hóa thành nước chảy từ tay y xuống.

Y dùng “Nước mắt Siren” ở thời khắc cuối cùng ấy để thôi miên Tà Thần.

Diệp Ngôn Chi đương nhiên không tán thành nhưng hắn cũng không lên tiếng phản đối. Hắn chỉ ôm lấy thanh niên, vẻ mặt tối lại.

Quy tắc của phó bản đã phát huy tác dụng.

Dưới cái quy tắc này, NPC chẳng khác nào con kiến. Tà Thần thậm chí không thể thốt lên mấy câu nói cuối cùng, trong vài giây ngắn ngủi bóng dáng hắn đã dần dần ngắn lại —— mau thật đấy, hắn ở ngay trước mặt Khấu Đông biến thành một đám tro tàn chỉ cần gió thổi là có thể tan biến.

Cây cột ở thần điện bắt đầu sụp đổ, ở giữa không trung đổ xuống. Ngay cuối đường nhỏ bắt đầu có tiếng xì xào của đám thôn dân, họ mang theo dao hùng hùng hổ hổ đi đến, đồng thời cũng nhìn thấy mặt Khấu Đông.

Vũ khí trên tay họ đồng loạt rơi xuống đất.

Gương mặt kia.

Gương mặt kia ——

Đó là gương mặt mà thôn dân Sơn Hải vĩnh viễn không bao giờ quên.

“...... Thần......”

Không biết là giọng ai run run nói ra câu đầu tiên. Sau đó ngày càng nhiều người nhận ra được, họ bắt đầu tụ tập lại ở bãi đất trống, không ai dám bước thêm một bước về phía Khấu Đông.

“Là thần!”

“Là thần!!”

Chân bọn họ khuỵu xuống, lần nữa họ khóc lóc ầm ĩ trước mặt vị thần của mình. Nghe được tin này, những người dân khác chạy đến ngày càng đông, bọn họ chẳng khác gì năm đó, quỳ gối dưới chân thần linh, họ vẫn luôn luôn bái phục vị thần này,

Quỷ đeo mặt nạ đuổi tà cũng gỡ xuống, dưới lớp mặt nạ là những gương mặt quen thuộc, họ cũng quỳ xuống, một tia sức lực để đứng lên cũng không có.

Người run run rẩy rẩy đứng giữa chính là lão trưởng thôn.

“Là ngài!” Nước mắt trên mặt ông đã giàn giụa, “Ngài về rồi.... Chúng tôi vẫn luôn mong ngài trở lại.....”

Bao nhiêu tội nghiệt rồi? Thôn dân bọn họ cũng chẳng còn nhớ nữa.

Từ cái thời khắc bọn họ giết thần, bọn họ đã bước một chân vào bãi đầm lầy này, chẳng thể nào bước ra khỏi nó.

Bọn họ run rẩy quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu lên lần nữa.

Có thứ gì nặng trình trịch đè lên bọn họ, làm cho họ vĩnh viễn chẳng thể nào tỉnh lại từ cơn ác mộng đó, bọn họ chỉ có thể cầu xin.

Lão trưởng thôn im lặng một hồi lâu, ông cất giọng nói: “Ngài.....”

Nói rồi ông dập đầu thật mạnh.

“Mong ngài tha thứ!”

Ông là người dẫn đầu, kế sau đó bách dân cũng bắt đầu dập đầu xuống.

“Xin ngài tha thứ!”

“Xin ngài tha thứ!!”

Âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng chúng tạo thành một làn sóng, tuyệt vọng mà bi thống vang vọng khắp nơi. Nhưng mà vùng đất ở nơi đây đã sớm khô héo, người ở phía trên cũng chẳng còn tâm tình như xưa nữa.

Vật không còn, người cũng không phải.

Chỉ có dáng vẻ của thần trong ký ức của lão trưởng thôn là như cũ, áo bào trắng rộng lớn, thiếu niên đứng trong ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú và lông mày mềm mại, vẫn như trước.

Ông nín thở chờ đợi câu trả lời của thần.

Khấu Đông không hề trả lời họ, nhưng sau khi nhìn thấy trong bụi cỏ lập lòe ánh sáng.

“—— Kia là cái gì?”

Y đi về phía bụi cỏ, vén nó sang hai bên. Lúc này mới nhìn thấy, hóa ra là trái tim Tà Thần. Bấy giờ nó đã bị đốt cháy đen, vỏ gỗ bên ngoài nứt toác lộ ra thứ đang bị ẩn giấu bên trong.

Hóa ra thứ ấy lại là một đoạn ngón tay của chính thần.

Thì ra đây là thứ duy nhất còn sót lại mà hắn lấy được từ tay dân làng.

Đoạn ngón tay này được làm bằng gỗ, bấy giờ đã biến thành màu vàng, mờ ảo phát ra ánh sáng. Diệp Ngôn Chi nói: “Chỗ sức mạnh này đủ để siêu độ thôn dân.”

Khấu Đông hiểu ra, hóa ra đây là thứ vị chính thần kia để lại với mong muốn chấm dứt toàn bộ tội nghiệt.

Sau khi tượng thần bị hủy thì thần linh cũng sẽ bị tiêu diệt theo nhưng người nọ biết rằng nếu đã giết thần thì việc thoát khỏi vùng đất này là điều không thể. Người ấy để lại đoạn ngón tay cuối cùng này, cũng là một chút từ bi cuối cùng của người nọ dành cho thôn Sơn Hải.

Các thôn dân còn đang thấp thỏm nín thở chờ đợi.

Hồi lâu sau, thanh âm mà họ vẫn đang đợi chờ mới nhẹ nhàng vang lên, “Tổ chức Na hí thêm một lần nữa đi.”

Y bổ sung, “Lần cuối cùng.”

*

Đây là lễ Na hí trọng đại cuối cùng của thôn Sơn Hải. Tiếng trống chiêng vang trời, người dân trong thôn tự đeo lên chiếc mặt nạ đuổi tà, nhiệt nhiệt náo náo diễn xong màn Na hí chơi đùa. Tất cả mười hai bước, bọn họ diễn từ Tây Du đến Hoàng Thành bắt quỷ, nghệ nhân lâu đời suốt nghề tâm huyết, họ khắc ra những chiếc mặt nạ đuổi tà sinh động như thật.

Đám người trong thôn đi từ đầu thôn đến cuối thôn, chẳng khác nào bách quỷ dạ hành.

Chỉ là lần này tiếng chiêng trống đã dễ nghe hơn với lúc đầu rất nhiều. Thôn dân dùng toàn sức toàn lực để diễn tấu, bọn họ vui sướng ngập tràn.

Nhà ai còn gì họ đều mang ra làm tế phẩm, lợn với dê đã thịt được đặt lên trên bàn. Trái cây, lúa gạo với rượu ngâm đều được dùng làm tế phẩm cống lên thần.

Bây giờ thần miếu cũng không còn, tượng thần cũng không có, những người đeo mặt nạ đuổi tà khác đã biết được lời giải của phó bản, rời đi từ lâu rồi. Chỉ có thần linh ngày ấy vẫn đang ngồi ngay ngắn sau bàn, chờ đợi họ.

Đội ngũ đông đúc đứng lại trước đoạn ngón tay kia.

“Thật sự cảm ơn ngài,“ Trưởng thôn dẫn đầu đi vào, lão quỳ trước mặt nó, nhẹ giọng nói, “Ngài lại cứu chúng tôi một lần nữa.”

Vẻ mặt của ông ta thấp thỏm, do dự một hồi lâu mới nói tiếp: “Không biết ngài có tin không, nhưng chúng tôi chưa bao giờ có ý định giết ngài ——.”

Sao bọn họ có thể giết thần chứ?

Nhưng trên đời này, vẫn luôn tồn tại những thứ có thể làm mờ mắt người ta. Ví dụ như sợ hãi.

Đối mặt với cái chết, sự sợ hãi ngày càng rõ nét, thậm chí nó còn thao túng cả họ.

“Bây giờ chúng tôi mới hiểu ra,“ Trưởng thôn lẩm bẩm. “Sống chết —— là chuyện bình thường. Cũng như ngài nói lúc trước, sống chết có số, không thể cưỡng cầu.”

Ông dập đầu lạy ba cái trước đoạn ngón tay, giọng nói run rẩy.

“Tín nam có tội!”

“Tội là tham lam!”

“—— Tội là sát sinh!”

Nói xong câu này, ông ngẩng đầu lên một lần nữa, rồi lại quỳ xuống trước mặt thần linh một lần nữa.

“Xin trời cao trách phạt.....”

Chân trời vang lên một tiếng sét. Chợt, một giọt mưa lớn như hạt đậu nhỏ xuống rồi dần dần tạo thành một cơn mưa to rơi xuống người thôn dân.

Da thịt của họ hòa tan trong cơn mưa nhưng ai nấy cũng vui mừng hô to, họ gấp gáp duỗi tay đón lấy.

Trăm năm trở lại đây, này là cơn mưa đầu tiên của thôn Sơn Hải.

Nước mưa thấm vào đất, cũng thấm vào thôn dân —— trong cơn mưa, bọn họ nhanh chóng biến thành bộ xương trắng bệch. Bộ xương này đến bộ xương khác nhanh chóng đổ xuống rồi hòa tan vào mặt đất.

Bụi về với cát bụi, đất trở về với đất, hồn về muôn nơi.

Trong lòng Khấu Đông khẽ thở dài một hơi. Diệp Ngôn Chi ôm chặt lấy y, nói: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Hệ thống hiện ra khung nhắc nhở.

【 Có chắc chắn đáp án này không? A: Có ;B: Không. 】

Khấu Đông nói ra đáp án của mình. Gần như là trong nháy mắt, trước mặt y tối sầm lại, cảnh tượng thôn Sơn Hải đột nhiên bị thu nhỏ rồi cuối cùng bị ném xa tít tận chân trời.

Lần thứ hai mở mắt ra, Khấu Đông nhớ đến ngôi nhà trong game của mình, mở bảng hẹn hò ra, nhìn thấy Tà Thần đang đứng chờ ở ô thứ tư, khóe môi hơi nhếch cứ như đang nở nụ cười.

Khấu Đông cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này như nào, theo bản năng dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt Tà Thần. Ngay lúc đó, y chưa kịp chuẩn bị gì đã thấy hình vẽ của Tà Thần trong ô khẽ cử động.

Cứ như là đang giơ tay lên.

“.......????”

Trong tình huống không có chút chuẩn bị gì, tay Khấu Đông đã đặt trong lòng bàn tay tà Thần. Một luồng sức mạnh quen thuộc truyền tới, NPC bên trong khung nắm chặt lấy tay y không cho y từ chối ——

Kéo thẳng y vào trong.

Khấu Đông: “!!!”

Diệp – không vào được – Ngôn Chi: “!!! “

Không phải cái này phải bấm vào mới được ư!

Hắn ta cử động mấy lần, lắc lư ra khỏi khung hình rồi nở một nụ cười trêu tức. Xem đi, đây chính là cái kết quả mà Khấu Đông đã phải hao phí mất một đạo cụ mới có được đấy —— hắn đã nhắc nhở rồi mà không nghe, đám NPC này chẳng có thằng nào tốt đẹp đâu!

Không có thằng nào tốt cả!

[24/01/2022]

Tác giả có lời:

Khấu Đông ngày cuối cùng lại bị mê hoặc.

Tà Thần (bỗng nhiên tỉnh ngộ): Hóa ra còn có thể chơi như này.

Học được rồi, học được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.