Ánh trăng mờ ảo. Bỗng nhiên mọi người chợt nghe thấy một tiếng kêu kẽo kẹt, tiếng kêu như kiểu xương cốt bị kéo dài ra.
Táo Quân đứng trước mặt dần dần cao lên. Bộ đồ trắng trên người hắn cũng dần dần kéo lên, thân thể bên trong cứ như măng tre bị giãn ra.
Tuyệt đối không nhầm được, đây là cơ thể của một người đàn ông.
Có người hít vào một ngụm khí lạnh. Nhìn thấy cảnh này xong ai nấy đều ngơ ngác cứ như đang nằm mơ.
Táo Quân đặt tay lên mép mặt nạ. Cánh tay kia vừa dài vừa khỏe, chẳng khó khăn gì đã che kín mặt mình, hắn ta dùng sức gỡ mặt nạ đuổi tà trên mặt mình ra, chiếc mặt nạ bị lấy ra làm khuôn mặt đằng sau từng chút từng chút bị lộ ——
Đó là một khuôn mặt vừa tuấn mỹ vừa thâm thúy, từ mặt mày đến đường nét đều y như đúc với Tượng thần, cứ như là cùng một khuôn khắc ra. Cái kiểu chẳng có gì khác này lại càng khiến mọi người kinh hoảng hơn, họ ngậm chặt miệng, dù có kinh hãi cũng chẳng dám thốt lên câu nào.
“Em đoán đúng rồi.”
Hắn ta đứng đối diện thanh niên, lạnh nhạt nói. Khấu Đông rõ ràng còn mang mặt nạ nhưng y cứ mơ hồ có một loại ảo giác cứ như y đang bị đôi mắt kia nhìn xuyên qua cả lớp mặt nạ này. Ánh mắt đó hòa tan vào tận da thịt y, chui cả vào trong cốt nhục y.
“Thế nên anh thật sự là...?”
Có người đeo mặt nạ ngơ ngác hỏi, “Anh là thần ư?”
Táo Quân không đáp lời. Thậm chí ngay cả dư quang trong mắt hắn cũng không thèm cho người đàn ông kia một chút mà chỉ chăm chăm nhìn người trước mặt.
“Em về rồi,“ Hắn nói, “Ta rất vui.”
Khấu Đông nhíu mày, y vì một câu “trở về” này mà sinh ra chút cảm giác quái dị mơ hồ.
Nhưng người đàn ông không nói thêm gì mà chỉ cúi xuống. Hắn ta đưa tay về phía Khấu Đông, thấp giọng: “Tới đây nào ——.”
Khấu Đông nhìn hắn ta mở lòng bàn tay ra.
“Đến đây,“ Tà Thần lần thứ hai nói, hắn ta không hề cho y cơ hội từ chối, “Em đã vượt hai lần trò chơi này, ta muốn mang em đi xem phần thưởng.”
“Phần thưởng gì?”
Có người bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy nhìn về phía Khấu Đông, “Tại sao nó lại lấy được phần thưởng?”
Hệ thống nhắc nhở: 【 Chỉ có người chơi mở ra cốt truyện ẩn mới lấy được phần thưởng tương ứng. 】
“Cốt truyện ẩn cái mẹ gì!?” Tên đeo mặt nạ đuổi tà kia hoàn toàn không mắc bẫy, gã ta chỉ vào Khấu Đông, “Nó làm việc có thèm nghe theo quy tắc nào đâu, thích làm gì thì làm, đây cũng gọi là cốt truyện à ——? Chứ không phải thằng đấy chỉ chạy ngang chạy dọc lung tung thôi chắc?”
Không có ai tiếp lời, ngược lại có người thấp giọng nhắc nhở: “Đừng nói nữa....”
Cứ nói nữa sẽ chạm phải quy tắc trò chơi mất. Phó bản tổ đội đã yêu cầu từng người không được phép nhắc đến từ “game” hay bất kì tên game nào trong phó bản, đồng thời cũng không được tiết lộ thân phận thật sự của mình, quy tắc này đã được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.
Không có ai ngu ngốc muốn biết nếu họ động phải quy tắc này sẽ bị làm sao.
Thế mà gã đeo mặt nạ này lại hoàn toàn kệ đi cái quy tắc đấy. Mấy ngày nay gã không bị bốc xăm phải cũng chẳng bị ai chọn ra để xác nhận thân phận, ăn chơi cẩu thả mấy ngày nay, giờ thấy phó bản sắp kết thúc thì mới nhớ ra điểm cống hiến.
“Bọn tao cũng phải có phần chứ!” Gã ồn ào với Tà Thần, “Bọn tao đi cùng nhau! Tại sao lại cho có mình nó?”
Tà Thần quay đầu ra nhìn, con ngươi đen không thấy đáy của hắn dừng lại trên người gã. Sự mơ hồ là thứ khiến con người cảm thấy sợ hãi, đặc biệt còn là một sức mạnh cường đại như vậy còn chưa biết là thế nào lại càng kiến cho người ta sợ hãi hơn, dưới ánh mắt này những người đeo mặt nạ khác mặt đều trắng bệch, sau lưng phát lạnh, duy chỉ có gã đàn ông kia lẽ thẳng khí hùng vẫn cứ cho là mình đúng.
Gã vốn cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì, bởi vì ăn cướp mấy lần nên gã cũng từng ngồi tù. Thế mà càng ở trong tù thì gã lại càng không giữ được mồm được miệng, gã nhổ một bãi nước bọt ra đất, hung dữ nói thêm.
“Xem ra cái game rách này muốn cho thằng kia đi cửa sau!”
“......”
Nói xong câu này, toàn bộ sân bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
—— Gã nói “game“.
Lúc này, yên tĩnh chính là điềm báo của bão táp, gã đàn ông ít nhiều cũng nhận ra được điều này. Dù gã có tự nhận mình không sợ trời không sợ đất đi nữa thì giờ khắc này gã cũng ý thức được trong vô thức mình đã nói ra từ cấm của trò chơi, da đầu tê rần.
Nhưng gã lo lắng chán chê cũng chẳng thấy điều gì xảy ra. Trời vẫn là trời, trăng máu vẫn chỉ là trăng máu. Gã vẫn còn khỏe khoắn đứng ở đây không hề hấn gì.
Sự yên bình này lần nữa cấp thêm dũng khí cho gã. Gã ta ngẩng đầu lên lườm những người có mặt ở cạnh.
“Sợ đéo gì!” Gã hùng hùng hổ hổ nói, “Đúng là một bọn thỏ đế ——.”
Lời nói còn chưa hết.
Trong nháy mắt, có một cái xương tay trắng nhơn nhởn từ trong lòng đất chui lên túm chặt lấy mắt cá chân gã.
Sau đó ngày càng nhiều cái xương tay khác nhô lên. Chúng nhiều chi chít cứ như là được mọc trên người thứ sinh vật nào đó, bọn chúng kết bè kết lũ leo lên người gã đàn ông. Gã đàn ông liều mạng hất chúng xuống nhưng số lượng của chúng quá nhiều, đã vậy còn túm chặt, chúng không chút lưu tình tóm lấy tay lấy chân gã —— chỉ trong phút chốc gã đàn ông đã bị đám khớp xương trắng toát bao lấy.
Từ đầu đến chân.
Hình ảnh này cứ như một đàn mối gặm nuốt con voi lớn.
“A a a a a a a a!”
Gã đàn ông kêu lên tiếng rít gào kinh tâm động phách, cứ như là phát ra từ trong nỗi đau xé rách tim gan. Khấu Đông nhìn xuyên qua khe ở của đám xương tay kia thấy được màu đỏ của máu mới biết chúng đang làm gì.
Chúng nó đang lột da lột thịt, hút máu của gã.
Y chợt nhớ đến ao máu ở ao đổi thưởng cũng có những cái xương tay san sát như thế này, y nhíu mày định bước lên một bước.
Người tí hon đè dùng tay đè lên vai y, nhẹ giọng nói: “Đừng.”
Khấu Đông dừng chân, chỉ là lông mày còn nhíu lại.
“Đừng đi,“ Diệp Ngôn Chi lặp lại, hắn chăm chú nhìn cảnh này, “Nó rất để ý quy tắc. Người này đã vi phạm quy tắc, dù bây giờ cậu cứu gã thì gã vẫn sẽ chết thôi, thậm chí còn chết thống khổ hơn hiện tại —— cậu cứu không kịp đâu.”
Khấu Đông không tiến lên nữa nhưng cũng không quay lại nhìn. Trong tiếng kêu gào thê thảm, thân hình người đàn ông từ từ uể oải ra rồi xụi lơ. Đầu tiên là chân rồi tiếp đến là cẳng chân biến mất không chút tăm hơi, kế đến là eo, người....
Cuối cùng, đầu lâu của gã ta cũng từ từ thu nhỏ lại, sau cùng trên đất chỉ còn dư lại chiếc mặt nạ tinh xảo, không thấy người đâu.
Toàn sân yên lặng.
Chuyện này thật sự là một phát sấm sét đánh ngang tai họ. Có người mãi mới phản ứng lại, người nọ run run rẩy rẩy, họ chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi cái thứ quy tắc kia đến thế.
Diệp Ngôn Chi có vẻ không kiên nhẫn lắm, hắn thấp giọng nói: “Lại là cái chiêu giết gà dọa khỉ này.”
Khấu Đông: “Cưng nói gã ta là gà?”
Diệp Ngôn Chi: “......”
Không, tôi nói em là khỉ ấy.
Hắn nhìn cái mặt nạ rơi trên đất, mang theo ý tứ sâu xa liếc hệ thống một cái.
Màn tuồng này của hệ thống hắn nhìn ra hết ý tứ trong đó. Nó dần dần cảm nhận được mình đang mất đi sự khống chế với Khấu Đông nên mới gấp gáp sử dụng phương pháp tàn nhẫn đó trước mặt y để y có thể khiêm tốn một chút, không dám nghĩ cách nữa mà thành thành thật thật rơi vào bẫy rập của nó, bị vây trong trò chơi này.
Chỉ tiếc là cái mục đích này chẳng bao giờ được thực hiện. Khấu Đông đối với cái màn kia cũng chẳng có phản ứng gì quá lớn, chớ nói chi là bảo y thu liễm lại xíu.
Đùa chắc! Khấu Đông không làm bậy mà còn là Khấu Đông chắc?
Khác nào cá không có nước, chim không có cánh, Tôn Ngộ Không không có gậy Như Ý —— thế thì chết từ lâu rồi.
Khấu Đông đã sớm bình tĩnh lại.
Nhưng những người chơi khác bị một màn này dọa cho sợ ngây người, họ ngoác mồm lè lưỡi nửa ngày cũng không ai dám mở mồm than về vụ Khấu Đông đi lĩnh thưởng một mình nữa.
Tà Thần đưa tay về phía Khấu Đông ra hiệu y đi với mình,
Khấu Đông nhìn lòng bàn tay hắn ta trước mặt mình nhưng lại không thèm bước chân.
Tà Thần nhìn y, giọng nói mang theo mấy phần dịu dàng.
“Sao thế?”
Khấu Đông cũng nhìn lại hắn.
“Thật sự có thưởng hả?”
Tà Thần sững sờ một chút, khóe môi cũng hơi cong lên, hắn ta nói: “Đương nhiên.”
Diệp Ngôn Chi cũng hơi khó hiểu.
“Vừa rồi hệ thống nói chỉ khi tìm ra cốt truyện ẩn mới có thể nhận thưởng,“ Khấu Đông nhẹ giọng nói, y nhìn chằm chằm đối phương, “ —— Tôi tìm ra cốt truyện ẩn nào hả?”
Nói xong câu này mọi người cũng ngơ ra.
Diệp Ngôn Chi lập tức phản ứng lại, đúng rồi, cho tới giờ Khấu Đông mới chỉ phát hiện ra thân phận của Tà Thần thôi.
Nhưng thân phận này cũng có được tính là nội dung ngoài lề cốt truyện gì đâu, nó là ở trong nội dung phó bản đấy chứ.
Không biết thân phận của Tà Thần thì sao có thể tìm ra số lượng người với quỷ chính xác?
Tà Thần trầm thấp cười rộ lên. Tiếng cười kia vang vang cứ như là không thể kiềm chế được nữa. Cuối cùng hắn nói: “Bị em nhìn thấu rồi.”
“Chứ sao,“ Khấu Đông trả lời, “Anh diễn đạt lắm.”
Y dừng một chút, từ tận trong lòng tán thưởng, “Nếu ở bên ngoài biết đâu còn được cả giải Oscar ấy chứ.”
Thân hình cao lớn của Tà Thần lẳng lặng đứng trước mặt y, rất có hứng thú hỏi: “Em còn hoài nghi điều gì?”
“Đương nhiên là còn nhiều thứ lắm.”
Khấu Đông từ sau lớp mặt nạ có thể nhìn ra gương mặt quen thuộc của người đàn ông này. NPC Bá tổng, có tính chiếm hữu mạnh lại còn tâm cơ, thận trọng từng bước. Để lấy được sự tin tưởng của y là mà suốt khoảng thời gian trước đều dùng giọng của nữ, giả trang nữ cũng chẳng khác tý gì.
Ngay cả tôn nghiêm của một thằng đàn ông cũng chẳng thèm nữa, điều này đủ để chứng minh hắn ta có chấp niệm sâu cỡ nào với y.
Người như vậy có thể là đứa bé đơn thuần trong câu chuyện cũ, vì vị Thần của mình bị hại chết mà phẫn nộ sa đọa ư?
Khấu Đông cảm thấy không phải. Ít nhất thì không hoàn toàn là như vậy.
Ý cười của Tà Thần ngày càng sâu.
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như,“ Khấu Đông bình tĩnh nói, “Hay là anh thử nói xem, tại sao anh lại biến thành Thần sa đọa?”
Trong câu chuyện xưa mà Tần Đồng nhắc đến có hai thông tin rất quan trọng.
Thứ nhất là tất cả các thôn trang đều có Thần linh.
Thứ hai là, thôn Cố Gia ngay cạnh có Thần nhưng người nọ không có địa vị. Vì thế mà thôn dân không có người che chở, dân chúng lầm than.
Tại sao lại không có địa vị?
Liên hệ đến Thần linh của thôn Sơn Hải sau khi ngã xuống lại lòi ra một Tà thần, Khấu Đông cảm thấy đáp án này không thể rõ ràng. Dù sao thì Thần linh cũng không phải là mấy cái tờ rơi được phát trên đường cái, cứ thấy ai cũng cho họ được.
Tà Thần sở dĩ xuất hiện nhanh đến vậy là bởi vì hắn ta vốn dĩ đã là thần rồi.
Càng có khả năng, hắn chính là Thần linh của thôn sát vách kia.
Trong truyền thuyết Hy Lạp cổ, Thần linh vì muốn thử thách nhân tính nên mới tự mình hạ phàm xin một cốc nước. Nhưng mà tên Quốc Vương mắt cao hơn đầu đã đuổi vị thần nọ ra ngoài, trong cơn tức giận, vị thần kia đã triệu hồi nước lũ tới nhấn chìm thành trấn dẫn đến sự diệt vong của nhân loại —— đó được gọi là thời đại Bạc[*] (Silver Age).
Thần của thôn Cố Gia không có địa vị nên dù có khổ sợ cầu nguyện nhiều năm cũng không có kết quả, có thể là vị này không thể qua được thử thách.
Thử thách gì mới được?
Vừa vặn nhắc tới, trong thôn đó có một đứa nhỏ được gọi là thiên sát cô tinh, cha mẹ đã mất hết vô thân vô cố.
Điều này làm Khấu Đông không nghĩ nhiều cũng khó.
Tà Thần trả lời xong cũng ấn chứng điều này.
“Vốn là không có địa vị gì thật, nhưng sau đó là do không muốn có địa vị.”
Khấu Đông: “Vì sao?”
“Vì sao ư?” Tà Thần đưa tay ra chạm vào mặt nạ đang đeo trên mặt y. Khấu Đông bỗng nhiên nhìn thấy ma khí, cái khí tức đen nhánh kia bao lấy vị Thần trước mặt, cứ như vậy mà dâng trào rồi phun ra khắp nơi.
“Tất nhiên là không thể.”
Hắn hạ giọng, lưu luyến nói.
“Nếu trở thành Thần linh thật sự, sao ta có thể quang minh chính đại xxx em ở trong thần điện đây?”
- --
Thần linh nên như nào?
Nếu vấn đề này được đưa ra hỏi, e là chẳng ai biết được câu trả lời.
Gương mặt hiền hậu? Từ bi? Hay là phù hộ thế nhân? Những thứ này cũng chỉ là lời nói của con người chứ không phải quy định của Thần linh. Thực tế, những yêu cầu đó đối với Thần linh vừa hoang đường vừa vô nghĩa.
Vì sao hắn phải che chở?
Thần linh vô tâm vô tình, đám người kia với hắn có quan hệ gì chứ.
“Nếu không thì thử một lần xem,“ Có một vị thần khuyên hắn, “Thử xem, con dân của ngươi có đáng để được che chở bảo hộ không.”
Tà Thần tin những lời nói này nên mới tự mình xuống trần gian thử. Hắn biến thành một đứa nhỏ khóc hu hu, vì khó sinh nên lúc mới chào đời đã hại chết mẹ ruột mình, không lâu sau đó ba ruột hắn cũng gặp chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mạng nên hắn bị người người gọi là thiên sát cô tinh. Bị đuổi ra một túp lều ở, chẳng có ai thèm đến nhìn hắn một cái.
Người già trong thôn còn muốn dìm hắn chết đuối, sau khi nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của hắn thì không dám nữa.
Bọn họ chỉ có thể lầm bầm sau lưng, nhắc đến đứa nhỏ kia có bao nhiêu là xui xẻo.
“Nhìn ánh mắt nó kìa...”
“Cái ánh mắt kia thì giống trẻ con chỗ nào chứ.”
Bọn họ không dám làm hại hắn nhưng chắc chắn cũng chẳng giúp đỡ gì hắn. Tà Thần nằm cô đơn một mình trong túp lều nhớ đến những ánh mắt trợn trừng nhìn mình hôm nay. Hắn mới biết được thôn dân ở nơi này rốt cuộc là cái hạng người gì.
Hắn đương nhiên muốn vứt bỏ thôn dân của mình.
Mà đúng lúc này, hắn nhìn thấy kim quang. Kim quang đó là từ Thần linh ở thôn kế bên. Người nọ mới vừa làm Nguyệt Lão kết tơ hồng cho người trong thôn, sau khi vu thiên, trên mặt đất bẩn thỉu chỉ còn lại một cái tã lót.
Khóe môi Tà Thần cảm nhận được cái gì đó ươn ướt. Hắn mở mắt, trong quang hoa thoáng nhìn qua gương mặt ấy, đó là một thanh niên mềm mại xinh đẹp.
“Thật đáng thương,“ Vị Thần linh nọ thấp giọng nói, “Con có muốn làm con ta không.....”
Tà Thần: “......”
Y chưa từng nghe tới một vị thần nào thần kỳ như này.
Đều là thần như nhau, ai muốn làm con của ngươi chứ? Hắn nhanh chóng bắt được nụ cười của người nọ.
Sau đó hắn sửng sốt với sức mạnh của người này, Thần linh nọ dùng tiên lộ làm ướt đôi môi hắn, người nọ dùng linh khí giúp hắn sống tiếp. Gò má người ấy tỏa ra ánh sáng ấm áp nhu hòa làm người ta hoa mắt mê say.
Tà Thần đương nhiên cũng thẫn thờ.
Vị Thần kia ôm lấy hắn.
“Đói không,“ Người nọ nhẹ giọng nói, “Ta có chút đồ cúng....”
Đó là bữa cơm no đầu tiên hắn được ăn sau khi tạ thế.
Bởi vì có linh khí nên chút đồ ăn đó cũng ít nhiều giúp hắn chống đỡ thân thể này thêm mấy ngày. Tà Thần nghĩ nghĩ, có lẽ hắn sẽ cho thôn dân làng này thêm một cơ hội, chỉ cần bọn họ chịu nhận sai.
Nhưng người dân thôn Cố Gia dường như vẫn chẳng biết lỗi của mình mà ngược lại còn lún ngày càng sâu trong biển khổ vô bờ. Bọn họ ngày ngày xin thần linh của mình chính vị rồi lại không nhịn được cái mồm quay ra phỉ nhổ Tà Thần trời sinh đã mang theo tai tinh, mang đến rất nhiều bất hạnh cho cái làng này. Bọn họ không biết những bất hạnh đó ập đến chỉ là do thôn họ không có thần linh che chở mà lại đổ hết cho Tà Thần. Sau đó còn có một bà đồng chắc nịch khẳng định nói hắn chính là nguyên nhân tất cả, từ đó Tà Thần lại càng sống khổ hơn.
Thần, quá xa. Mà đứa bé kia lại gần ngay trước mắt.
Hắn bị người đánh, bị người mắng, đi ra đường cũng bị đám trẻ con ném đá. Hắn đi đến đâu cũng không được yên. Nếu hắn đứng ở trước cửa nhà nào một lúc thì người lớn trong nhà sẽ lạnh mặt dội vào hắn một chậu nước nóng, hận không thể làm hắn bỏng toàn thân.
Không ai thương tiếc hắn, người người nhà nhà coi hắn là tai tinh.
Tránh còn không kịp, huống hồ là thương tiếc?
Thôn Sơn Hải thì ngày càng trở nên phong quang hơn. Lương thực của họ năm nào cũng được mùa, bách tính an cư lạc nghiệp, hai cái thôn ngay gần nhau như vậy nhưng số phận của người dân lại hoàn toàn khác biệt.
Thôn dân không biết nguyên nhân, họ chỉ có thể càng ngày càng hận thù Tà Thần nhiều hơn.
Không ai biết, đó chính là vị thần mà họ vẫn luôn muốn cung phụng.
Chỉ cần bọn họ cho đứa nhỏ này chút đồ ăn, cho nó một bộ quần áo, đối xử với nó tốt hơn một chút —— đây nào phải chuyện gì khó khăn cho cam. Chỉ cần bọn họ chịu làm thì vị thần này sẽ trở lại thần điện rồi phù hộ cho bọn họ một cuộc sống bình an.
Thế mà chẳng ai chịu làm, bọn họ trước mặt tượng thần thì cung phụng, ngày càng tỏ ra kính trọng hơn.
Nhưng cái cung phụng đó đối với Tà Thần hắn đây có tác dụng gì chứ? Hắn sớm đã ghét bỏ thôn dân ở đây. Sở dĩ hắn vẫn tiếp tục ở lại đây không phải vì đám thôn dân ngu ngục kia mà là vì thần của thôn Sơn Hải.
Vị thần đó.
Hắn thường xuyên lén lút đến xem người nọ. Người nọ cũng không biết thân phận của hắn, người nọ dùng đồ cúng của mình cho hắn ăn no, muốn hắn được mặc ấm, đối đãi với hắn như một đứa nhỏ ở thôn Sơn Hải.
Lúc đầu Tà Thần còn cảm thấy thỏa mãn, dùng hình dáng trẻ con này để thân cận với người kia, thâm chí còn nhọc nhằn khổ sở tích góp lại ít cơm tẻ tiến cống cho người kia. Trưởng thôn Sơn Hải sau khi phát hiện thì giận tím mặt, ông ta phát điên lên với hắn, mặt đỏ chót như quả cà chua, hận không thể đốt cháy thần điện làng kế bên, sau đó hắn nghe thấy vị thần kia trách cứ trưởng thôn: “Quan trọng là tâm ý, có gì liên quan đến người thôn nào?”
Lão trưởng thôn á khẩu không trả lời được, bởi lẽ đây cũng là lời răn dạy của thần nên đành viết lại ít đồ cúng này của hắn vào sổ công đức.
Tà Thần càng cảm thấy, người nọ chính là vị thần độc nhất vô nhị.
Càng ngày, hắn càng cảm thấy không đủ.
Hắn không ngừng muốn thêm, muốn người này đối xử với hắn như vậy tiếp.
Hắn muốn, rất muốn.....
Hắn muốn........
Hắn chợt tỉnh giấc.
Vị thần nọ trong giấc mộng của hắn, áo bào trắng tán loạn, ở trước mặt hàng vạn tin chúng chỉ có thể cất lên tiếng khóc đứt quãng.
Còn hắn thì là người gây ra mọi việc.
Hắn rộng rãi ban phát ân trạch về phía vị thần kia đâu chỉ một lần.
Đến khi hắn không nhận ra thì sự việc đó đã tạo ra tâm ma trong lòng hắn, nó nuốt chửng lấy hắn. Lần thứ hai hắn tỉnh dậy vì giấc mộng đó hắn mới cảm giác được mình đang bị ma khí màu đen nhấn chìm.
Ma khí dày đặc như vậy, ngay cả yêu ma ngàn năm cũng chẳng có cách nào thoát được.
Từ ngày đó, hắn không thể chính vị được nữa. Một khắc ấy, khắc mà hắn chạy theo trái tim kia thì hắn đã triệt để sa đọa rồi, không còn cách nào cứu chữa, cũng không còn là thần linh nữa rồi.
Sau đó người dân thôn Cố Gia cũng phát hiện ra thân phận của hắn, muốn lắng lại cơn giận của hắn nên thôn dân đã nghĩ đủ biện pháp, thậm chí còn hiến tế lên mấy đôi đồng nam đồng nữ. Nhưng Tà Thần không thể về vị trí cũ được, hắn đã mất đi tư cách đó rồi mà hắn vẫn chưa nói cho người dân biết.
Thôn dân Cố Gia hối hận ảo não, họ ngày đêm khóc lóc trước mặt hắn, Tà Thần như hắn không thèm nghe.
Dù cho đất có rung trời có sập, hắn chưa từng che chở bất kì thôn dân nào trong thôn hết. Thành Tà Thần, hắn cũng dựa vào tuyệt vọng của họ mà sống, thôn Cố Gia hiển nhiên trở thành bữa ăn ngon miệng của hắn, dù sao thì nơi đó ngày não cũng sinh ra những cảm xúc tiêu cực.
Người từng bắt nạt hắn chỉ hối hận đã làm chuyện đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn cả gia cảnh của mình bị chôn vào đất. Mà khi đó, Tà Thần hắn đứng ở một góc nhìn. Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, hắn cũng có thể nghe thấy những lời khẩn cầu đó nhưng hắn không thèm đáp lại.
Không lâu sau thôn Cố Gia biến mất.
Hắn chính thức trở thành thần lưu lạc.
Sau đó cũng chẳng có việc gì nữa. Mà sau khi biết tin được vị chính thần kia bị giết, tâm trí hắn bị tổn thương nặng nề, hắn không thể không bình tâm tu dưỡng. Sau khi tu dưỡng xong xuôi, hắn đến thôn Sơn Hải. Hắn giết hết thôn dân ở đó để báo thù cho vị chính thần kia.
Thôn Sơn Hải biến thành sân chơi, tất cả thôn dân biến thành quỷ. Người người quỷ quỷ, đoán đến đoán đi, Tà Thần cảm thấy thú vị.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn luôn có khiếm khuyết, vì thế hắn cảm thấy không đủ.
Mãi đến một ngày nọ, có một đám người đeo mặt nạ đuổi tà lần thứ hai đến đây.
Hắn nhận ra hơi thở quen thuộc đó, trái tim đập loạn lên.
—— Về rồi.
Hắn không tiếc vì người nọ mà trở thành thần sa đọa.
Lần này, hắn tuyệt đối không để đối phương có thể trốn chạy khỏi tay mình.
“Thần của ta....”
Vẫn là gương mặt quen thuộc đó. Khấu Đông ở sau lớp mặt nạ nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Em thích trò chơi này không?” Tà Thần thấp giọng hỏi y, lòng bàn tay xoa xoa gương mặt thanh niên.
Diệp Ngôn Chi vì động tác này nên xù lông, hắn đứng lên từ bả vai Khấu Đông lườm người trước mặt.
Khấu Đông đưa tay vỗ cực kỳ bình tĩnh, không bị động tác này làm cho tức giận, “Không thích.”
Tà Thần cũng không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại hắn khẽ cười.
“Ta biết.” Hắn trả lời, “Vốn dĩ em đâu có thích điều này.”
Khấu Đông nhíu mày, y vì một câu mơ hồ này mà cảm giác có gì đó không đúng lắm.
“Không có gì.” Tà Thần an ủi y, “Chờ ngày em trở lại làm thần ở đây, em sẽ thích thôi.”
Khấu Đông sửng sốt.
Cái gì gọi là về lại nơi này làm thần cơ?
Y ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tà Thần rồi phát hiện sắc mặt đối phương có chút trắng xám không tự nhiên, nháy mắt này, Khấu Đông đột nhiên hiểu ra đưa mắt nhìn ra phía sau của tượng thần.
Theo như y biết, vốn dĩ thần linh chết đi là do không có người thờ phụng nữa.
Nhưng làm thế nào thần có thể phục sinh chứ?
Y không biết tên Tà Thần này dùng loại phép thuật gì, nhưng nếu có thì chắc chắn sẽ có vật tương ứng ——
Tà Thần kẽ cười. Hắn nhìn Khấu Đông, thấp giọng nói: “Em vẫn thông minh như thế.”
Sau câu này, hắn đưa tay đâm vào cơ thể tượng thần, tìm tòi thứ gì trong cơ thể được làm từ gỗ kia. Cuối cùng, hắn móc ra thứ gì đó như trái tim của pho tượng —— đó là một viên châu làm từ gỗ.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Khấu Đông biết được.
Đây là hạt châu của vị chính thần kia.
Tà Thần khảm nó vào bên trong tượng thần như vậy thì vị chính thần kia cũng được cúng bái hàng ngày. Nhưng trò chơi này hành hạ người ta đến chết, máu và xương......
Không chỉ là trò chơi và báo thù.
Ngược lại, hắn ta đang thực hiện một nghi thức hiến tế long trọng để mang vị thần của mình trở về.
“Em sẽ thích.” Tà Thần nhẹ giọng nói, hắn đưa viên hạt châu kia đến trước mặt y, trên viên hạt châu là hắc khí dày đặc, “Từ giờ ——”
“Đây là trái tim của em.”
[20/01/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Xin mọi người đừng tùy tiện nói về việc cứu rỗi.
Phải hiểu rằng, tất cả NPC đều là một lũ mắc bệnh thần kinh....
Chỉ có Diệp Ngôn Chi của chúng ta là đáng yêu nhất thôi!
------
[*] Trong thần thoại Hy Lạp thì lịch sử tồn tại của loài người trên trên Trái Đất được chia ra làm 5 thời đại khác nhau, trong đó 4 thời đại được biểu trưng bằng 4 sắc kim loại theo giá trị giảm dần Vàng Bạc Đồng Sắt nhằm nói về sự xuống sôc của tình trạng xã hội mỗi thời kì. Thời đại Bạc nằm trong sự cai trị của thần Zeus. Trong thời đại này con người được sinh ra không được thừa hưởng hết những tính cách tốt đẹp của thời kỳ Vàng trước đó, con người trong thời kỳ này sống gần trăm năm trong hình hài của đứa trẻ theo chế độ mẫu hệ, sau đó chỉ lớn lên vài năm rồi chết đi. Con người trong thời kỳ này bắt đầu xung đột với nhau vì quyền lợi và họ dần mất đi sự tôn kính cho thần thánh. Vì thế thần Zeus đã tiêu diệt con người trong thời đại này vì tội bất kính với các vị thần bằng cách gây ra trận đại hồng thủy Ogygian.