Bọn họ là quỷ!
Cái suy nghĩ này không khiến Khấu Đông căng thẳng hơn mà trái lại nó làm y thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với tình huống này thì con người mang lại cho y cảm giác kinh dị hơn quỷ quái nhiều. Y nâng mắt nhìn, không ngoài dự kiến, mỹ nhân xà, mỹ nhân lọ hoa, người chuột, người gấu, chó hát,.... đang ở trên sân khấu kia, không một ai có bóng dưới chân.
Sân khấu đen kịt nên nếu có bóng người đổ xuống nhìn cũng không rõ, nếu không phải Khấu Đông phát hiện ra và nhìn chằm chằm xuống sàn sân khấu thì có lẽ y cũng không phát hiện ra điểm khác biệt nhỏ bé này.
Bé đầu to giơ tay đụng vào người y, động tác dịu dàng cực độ.
“Cậu không giống như họ,“ Nó trầm giọng, “Cậu còn là con người ——”
Nói xong câu này nó dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên cao hơn.
“Tốt thật, cậu còn là con người.”
“—— Cậu có thể làm người ở trong cái căn phòng đó thêm được mấy ngày nữa ta?”
Cuối cùng trên sân khấu truyền tới tiếng kèn xô na vang dội, lần này âm thanh sục sôi hơn rất nhiều so với lần trước. Khán giả cũng dần dần đứng dậy từ ghế ngồi, hóa ra đây là khúc tan cuộc.
Diệp Ngôn Chi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía sân khấu, hắn nói: “Bọn họ xuống rồi.”
Những vật phẩm triển lãm kia từng bước từng bước đi xuống sân khấu, bọn họ đi tới chỗ Khấu Đông.
Một đứa còn dễ bàn chứ một đám quỷ vây y như này thì mọi việc sẽ trở nên khó khăn phiền toái hơn nhiều. Diệp Ngôn Chi: “Ngay bây giờ, đi mau!”
Khấu Đông tới đây để xác minh suy đoán đám người này là quỷ của bản thân, hiện giờ y không cần nhìn trực diện mà đã xác minh được vấn đề rồi nên cũng không có ý định ở lại đây thêm làm gì. Y hít một hơi dài, liếc mắt qua nhìn bé đầu to cũng đang bị đám người kia làm phân tâm, lập tức thoát khỏi tay của nó chạy ra xa.
Bé đầu to không kịp phản ứng đã thấy Khấu Đông chạy ra xa, nó không đuổi theo. Khấu Đông chạy tới cửa mới quay đầu lại nhưng vẫn thấy đối phương đứng ở chỗ cũ. Thân hình nó bị tấm bình phong che mất một nửa, chỉ lộ ra một nửa thân hình vẫn còn ở trong tầm nhìn của y, y thấy nửa người này của nó bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, cái chân của nó nhìn vừa gầy vừa bé không khác gì một cái com-pa không hài hòa cân xứng đứng yên một góc.
Nó còn đang nở nụ cười.
Ở sau lưng nó bắt đầu lộ ra đầu của đám diễn viên ban nãy, hoặc là một nửa người hoặc là toàn bộ cơ thể, không có chỗ nào là không kì dị. Bọn họ chen chúc nhau trong khung cửa nho nhỏ, mãi đến khi Khấu Đông vội vàng chạy ra khỏi cửa rồi nhưng họ vẫn cố chấp đứng đó, không hề nhúc nhích nhìn y chằm chằm.
Không có ý tốt, ánh mắt đầy vẻ dò xét.
“Đoán xem, đoán đi nào.” Có một âm thanh lanh lảnh vang lên, nó kéo dài âm điệu.
“Xem cậu ấy còn có thể ở lại đó....”
“Làm người thêm được mấy ngày.”
Khấu Đông chạy ra khỏi cửa lớn màu đỏ son của đoàn xiếc thú. Hai bên cửa còn treo hai cái biển hiệu, một bên đề chữ “tuyệt vời” một bên đề chữ “kỳ quái”, bây giờ nhìn vào thì thấy ở bên hai dòng chữ là cánh cửa, hai tấm biển hiệu đó lúc này trông chẳng khác nào cái miệng lớn toàn máu, cái cửa son kia là đôi môi đỏ chóe đang há ra đợi người đi vào để nuốt chửng lấy.
Y không dám dừng lại, vội vội vàng vàng bước đi. Mãi cho đến khi về đến quán trà, hai người Tống Hoằng đã ngồi đó chờ y đã một lúc.
Giờ thấy y trở về không mất cọng tóc nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“May quá.” Tống Hoằng nói, “Còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì....”
May là bình yên vô sự.
Chủ quán lúc này bưng lên một khay trà, bên trong khay có một cái chung trà. Trong cái nhìn chăm chú của ba người, lão ta cực kỳ tự nhiên mà nâng chung trà lên đưa đến trước mặt Khấu Đông.
“Mệt không?” Lão ân cần hỏi han, “Bên ngoài lạnh đấy, uống chút cho ấm người.”
Hai người còn lại: “.......”
“Lúc cậu không ở đây, thái độ của ông ta đối với bọn tôi rất khác.” Tống Hoằng nói với giọng bối rối, “Muốn hòa nhã cũng không có hòa nhã, muốn thân thiết cũng không có thân thiết, cứ như thể muốn đá đít bọn tôi ra ngoài đến nơi.”
Thật sự khiến người ta thấy sợ hãi.
Khấu Đông uống một hớp trà, y đơn giản kể lại việc vừa xảy ra ở đoàn xiếc thú cho mọi người, đương nhiên y cũng cực kỳ uyển chuyển bỏ qua đoạn bé đầu to muốn biến mình thành thỏ. Tống Hoằng nghe xong hơi đăm chiêu, đặc biệt là nghe xong câu bọn chúng là quỷ, gần như là tóc gáy anh dựng thẳng rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một cái.
“May thật may thật....”
Anh cũng nghĩ giống Khấu Đông lúc trước, trong tình huống này thì quỷ đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn so với con người. Người mà có ác ý không khác gì ác quỷ như thế mới là thứ khiến cho họ cảm thấy sợ hãi.
Cô gái nhỏ thì không quá tán đồng, cô lắc đầu nói: “Vẫn có chỗ nào đó không được thông lắm. Ví dụ như, vì sao bọn họ lại là quỷ?
Tống Hoằng: “Nhìn bộ dáng của bọn chúng, hẳn là đã chết trước khi vào đoàn xiếc thú đó. Nên chắc là trước khi chết đi bị người ta cắt đi vài bộ phận.”
Cô hỏi ngược lại: “Vậy người bọn họ hận phải là đám mẹ mìn, sao có thể giúp sức cho mẹ mìn đi hại đám trẻ con khác được?”
Câu nói này khiến cho Tống Hoằng hơi ngẩn ra. Chợt, anh lắc đầu, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bọn chúng chính là mẹ mìn ư?”
—— Nhưng suy nghĩ này cũng không thông. Bọn họ đã gặp được mẹ mìn, ví dụ như tên mắt tam giác, đám người kia đều có thân thể cường tráng nhưng lại không phải là người bên trong đoàn xiếc thú.
Nếu như mỹ nhân xà thực sự là mẹ mìn thì hắn có cần phải biến bộ dạng của mình thành như thế hay không? Dù sao thì đó cũng không phải là loại nghề nghiệp làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Cô nói tiếp: “Bọn họ hận mẹ mìn, hận người trấn này đều là một lời giải thích đúng. Hận mẹ mìn đã hại bọn họ, hận đám người ở trấn này ngày nào cũng tới xem bọn họ biểu diễn, những người này đứng dưới đài nhìn bọn họ biểu diễn nhưng lại chẳng hiểu được nỗi thống khổ của họ..... nhưng những đứa trẻ khác thì sao, chỗ ấy không thông nổi.”
Vẫn còn tồn tại điểm kỳ lạ nào đó.
Tống Hoằng: “Làm quỷ thì có thể đi hận người vô cớ, muốn người khác cũng phải chịu đựng thống khổ như mình ư?”
Cô gái nhỏ nhìn anh: “Thế thì phải giống như anh nói.”
“......”
Tống Hoằng thử tưởng tượng đã thấy lông tơ dựng ngược. Đúng rồi, vốn dĩ ban đầu đoàn xiếc thú không có chó hát, nếu thật sự muốn người vô tội phải chịu thống khổ giống như mình thì đáng ra nhóc mập kia phải bị biến thành mỹ nhân xà hoặc bé đầu to gì đó chứ.
Chứ sao lại an bài cho nó biến thành một nhân vật chưa từng xuất hiện trước đó bao giờ.
Đã là như thế thì tất cả cách nói trước đó không thể biện minh được, lông mày Tống Hoằng nhíu càng chặt hơn, cuối cùng anh nói: “Nhất định còn cái gì đó mà chúng ta chưa phát hiện ra.”
Chuyện xưa của đám người này vẫn còn thiếu một cái gì đó vô cùng trọng yếu mà đến giờ bọn họ chưa biết.
Sau khi ba người bàn bạc xong thì ông chủ cũng cầm tiền lương ngày tới. Tiền lương thật ra cũng không có bao nhiêu, chỉ là ông chủ đau lòng Khấu Đông nên mới cho y thêm một chút, thậm chí lão còn thả thêm một đồng bạc vào.
Khấu Đông không lấy, y bảo lão ta đổi thành một chuỗi tiền đồng cho mình.
Hai người còn lại thấy hành động này của Khấu Đông cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là y muốn lấy đủ.
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, người đi trên đường cũng ít dần, xe ngựa quen thuộc dừng lại ở góc ngõ ban đầu. Mắt tam giác cùng mấy gã đàn ông khác cũng đang đứng đó trông coi, vài người đứng kiểm kê nhân số.
Mấy người Khấu Đông leo lên xe ngựa thì mới phát hiện trong góc xe đã có người ngồi từ bao giờ.
Nhìn kỹ, lại còn là người quen cũ.
Còn ai ngoài Tiêu Ngọc.
Cô ả co ro ngồi trong góc xe, người run lẩy bẩy, có lẽ cảnh ban ngày đã khiến ả sợ hãi đến mức độ này. A Tuyết ngó đầu nhìn vào bát của cô ả rồi trở về chỗ ngồi, vẻ mặt cô bé vẫn hờ hững bình tĩnh như chẳng nhìn thấy gì khác thường.
Khấu Đông cũng liếc mắt qua, y thấy được trong bát đối phương thế mà chứa không ít tiền. Y hơi giật mình, vốn còn tưởng rằng cô ả sau khi bị dọa sợ mất mật thì không có tâm trạng đi xin tiền, ngờ đâu cô ta lại có thể xin được nhiều tiền đến vậy.
Một hồi sau thì đám trẻ con khác cũng lục đục lên xe, có đứa thở dài nhẹ nhõm, cũng có những đứa vẻ mặt ngây ngô, phần nhiều là tỏ vẻ lo lắng mím chặt miệng không dám nói gì. Mắt tam giác đẩy đứa nhỏ cuối cùng lên xe, bốn chiếc xe ngựa lục tục đi về phía trước, Khấu Đông tính toán đường đi một chút mới phát hiện ra cái xe ngựa này đi quanh trấn vài vòng.
Có lẽ là đề phòng nhỡ bị ai đó theo dõi, cũng có lẽ là để đám trẻ ăn mày không nhớ được đường bỏ trốn.
Khả năng định vị phương hướng của Khấu Đông không được tốt lắm, hơn nữa bọn mắt tam giác còn cố tình đi đường vòng nên dù có muốn nhớ cũng rất khó khăn, mơ hồ không rõ ràng. Y ôm đầu gối cuộn người vào một chỗ, cố gắng không lôi kéo sự chú ý của những người khác.
Xe tới nơi, bọn họ giống như một đám gà con bị lùa vào chuồng. Hôm nay phòng ngủ được sắp xếp lại, ba người đã đoán trước nên cố tình tụ tập vào một chỗ, thuận lý thành chương được xếp vào chung một gian, là căn phòng ban đầu mà Khấu Đông ở, Tiêu Ngọc cũng ở chung với họ.
Mắt tam giác vội vã rời đi, gã không quên nhắc nhở bọn họ là lát nữa sẽ quay lại lấy tiền.
Chỉ một câu này đã làm đám trẻ con trong phòng sợ ngây người, chúng vội vàng đem số tiền chẳng có mấy trong bát ra đếm. Khấu Đông nhìn vào bát của mình rồi lại quay ra hỏi Tống Hoằng với A Tuyết xem họ được bao nhiêu.
Hai người không hiểu y muốn làm gì nên đành nói với y. Trước đó Khấu Đông cũng ghi nhớ số tiền mà những người khác trong phòng kiếm được.
Sau đó, y lấy ra một số tiền, kín đáo đưa cho A Tuyết.
A Tuyết ngẩn ra, tay siết lấy những đồng tiền vừa được đưa, trên mặt hiện ra chút mơ hồ hiếm gặp.
“Làm gì thế?”
Khấu Đông giải thích ngắn gọn: “Quy tắc rất rõ ràng, ai nộp ít tiền nhất sẽ phải rút người gỗ. Nếu thế thì mọi người gom lại rồi chia đều sẽ tốt hơn chứ.”
A Tuyết: “......”
Tống Hoằng: “......”
Tống Hoằng trừng mắt, nói: “Cộng vào rồi chia đều ư? —— Cách này quả là rất hay!”
Trước đó bọn họ chưa từng nghĩ tới còn có thể làm như này. Nếu theo quy tắc thì người đưa ít tiền nhất sẽ phải chịu hình phạt là rút người gỗ, đại đa số mọi người chỉ muốn tránh khỏi số phận của người nộp ít tiền nhất kia. Thế nên là họ mới cạnh tranh một hai đồng tiền, thậm chí còn hãm hại, ăn cắp của nhau để tránh thoát vận mệnh bị đem vào đoàn xiếc thú —— như vậy thì trong phòng không ai là đồng đội của ai, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.
Ai ai cũng phải chiến đấu hăng hái một mình, bốn bề là thù địch.
Cách làm của Khấu Đông đúng là đã cho họ thấy một ánh sáng mới, mở ra cánh cửa tới thế giới mới....
Tống Hoằng lần thứ hai đánh giá Khấu Đông, anh thật lòng hỏi: “Cậu từ Metersbonwe tới à?”
Khấu Đông: “..... Hở?”
Tống Hoằng: “Chả bao giờ đi theo cách bình thường.”
Khấu Đông: “......”
Trong phòng có tổng cộng mười lăm đứa trẻ, số tiền hiện tại đang có là 345 đồng. Trong số 345 đồng này thì người góp vào nhiều nhất là Khấu Đông.
Đám trẻ con được chia tiền cho cũng không dị nghị, dù sao Khấu Đông cũng không lấy tiền của chúng nó mà còn lại chia cho chúng thêm tiền. Nhiều tiền thì đương nhiên vẫn tốt hơn ít tiền, những đám trẻ kia vô cùng cảm kích đối với hành động này của Khấu Đông.
Tiêu Ngọc cũng là một trong số đó, cô ta được chia thêm hai đồng tiền.
Cô ả nắm chặt tiền vừa nhận được trong tay.
A Tuyết nhìn ả như vậy thì hơi để tâm, cô đi tới gần ả hơn, Tiêu Ngọc chỉ lo đếm tiền trong bát chứ cũng không để ý đến A Tuyết.
Trước khi được ăn cơm thì gã mắt tam giác lại lần nữa đi vào phòng. Gã âm u nhìn quanh phòng một lười, cất giọng khàn khàn: “Tao đến thu tiền.”
Cũng như ngày hôm qua, gã bắt đám trẻ trong phòng nộp lại hết tiền. Khấu Đông nhìn gã chằm chằm, sau khi xác định mỗi đứa trẻ đều nộp đủ 23 đồng thì rõ ràng gã không được vui.
“Chuyện đéo gì đây?” Gã ồm ồm nói, “Sao bằng nhau hết thế?”
Không ai trả lời gã, đám trẻ trong phòng rất ăn ý, không đứa nào mở miệng. Gã ta liếc mắt qua từng đứa trẻ, đứa nào đứa đấy sợ hãi không dứt, vẻ mặt của gã ta cũng trở nên đáng sợ hơn, lồng ngực phập phồng có vẻ đang tức giận lắm. Nhưng gã tức giận thì tức giận chứ không phát điên với đứa nhỏ nào trong phòng, Khấu Đông biết rằng ván cược này y thắng rồi.
Ai nộp ít nhất thì phải rút người gỗ, quả nhiên đây là quy tắc mà hệ thống định ra. Gã mắt tam giác này cũng chỉ là NPC, dù cho gã nhận ra có người phá rối thì cũng chẳng có cách gì.
Chỉ cần trong đám trẻ không có ai là người ít nhất thì gã không động thủ được với ai ở đây.
Không ít đứa trẻ cũng đã nhận ra điều này, tảng đá to vẫn luôn đè nặng trong lòng lúc này hơi hạ xuống, chậm rãi đứng lên trước mặt gã.
23 đồng.
23 đồng.
Vẫn là 23 đồng....
Mấy người Khấu Đông cũng giao tiền, lặng yên không phát ra tiếng động đứng giữa đám người. Tổng cộng đã có mười bốn người nộp ra 23 đồng, chỉ cần đến người cuối cùng vẫn là con số này thì bọn nó sẽ tránh được việc phải rút người gỗ đêm nay.
Người cuối cùng mắt tam giác thu tiền là Tiêu Ngọc.
Vẻ mặt của cô ả có chút quái lạ, cứ như là đang kinh hoảng nhưng cũng có vẻ kích động, ả ta nâng cái bát trong tay lên.
Gã mắt tam giác thò tay vào bát, bắt đầu đếm.
“13, 14, 15,....”
Con số càng lúc càng lớn, vẻ mặt của Tiêu Ngọc cũng kỳ quái hơn. Người ả run run, mắt nhìn chằm chằm vào bát tiền không chớp.
Khấu Đông nhìn ả cứ thấy có gì không đúng lắm.
...... Từ từ.
Trong lòng y hiện lên một phỏng đoán không thể tưởng tượng được.
Nếu như Tiêu Ngọc cố ý giấu tiền đi ——
Y còn chưa nghĩ xong thì gã mắt tam giác cũng đã đếm đến đồng tiền cuối cùng. Gã đổ hết tiền trong bát ra, dùng ngón tay bới, “21, 22, 23,...”
“23.”
Gã buông bát, vẻ mặt càng thêm tức tối, lỗ mũi phồng to, cực kỳ cáu giận. Gằn từng chữ.
“Vẫn là 23.”
“......”
Mắt tam giác ném cái bát xuống đất làm nó vỡ tung tóe, đứa nhỏ đứng cạnh bị mảnh vỡ bắn vào đau đến mức hét lên.
“Tao dễ dụ thế à?” Mắt tam giác cười lạnh, gã quan sát đám trẻ, “Tao ngu lắm hả? Hả?”
Không ai dám hé răng nên trong phòng rơi vào khoảng yên tĩnh, mọi người đều im lặng không nói gì.
Mãi cho tới khi có một giọng nữ lên tiếng, gần như là gấp đến độ không chờ nổi: “Tôi còn tiền!”
Là Tiêu Ngọc!
Cô ả vội vàng tìm tòi trên bộ quần áo rách rưới của mình, cao giọng tuyên cáo: “Tôi còn tiền! Tôi.... Tôi có hơn 23 đồng!”
Cả phòng ồ lên!
Khấu Đông không thể tưởng tượng ra nổi cái linh cảm hoang đường của mình có thể thành sự thật. Vì không muốn phải đi rút người gỗ, ả Tiêu Ngọc kia lại dám giấu tiền đi.
Chỉ cần ả lấy ra thêm một đồng tiền nữa thì ả ta sẽ là người nộp nhiều nhất trong phòng này.
Nói cách khác, rất có thể tất cả mọi người ở đây bị mang đi rút người gỗ hết!
Máu của y như ngừng chảy, trong lòng hiếm thấy tức giận, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm một màn này.
Mười mấy đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc. Cô ả cũng cảm nhận được nên run cầm cập, nhớ tới cảnh tượng ả đã chứng kiến ở trên phố hôm nay, thứ tên là chó hát kia bị người ta kéo lê hành hạ trên mặt đất, sống không bằng chết..... cô ả vẫn tiếp tục đưa tay thò vào trong túi đang giấu tiền.
Không thể thành ra như vậy được.
Ả không dám đối mặt với những ánh mắt của người khác trong phòng, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng như vậy.
Quyết không thể thành ra như thế....
Ả ta không sai!
Ả chỉ đang bảo vệ bản thân, hiện giờ bạn trai ả đã bị biến thành như vậy rồi, ả còn cách nào nữa đâu chứ?
Ả chỉ có thể liều mạng bảo toàn tính mạng mình!
Cô ả run rẩy càng mạnh, sờ sờ túi của mình. Ngón tay dọc theo vải áo thò xuống dưới sờ sờ, chầm chậm lần mò ——
Không thấy.
Lúc nhận ra được điều này, tim Tiêu Ngọc như rơi uỳnh một cái xuống đất.
Không có!
Tiền của ả đâu?
Rõ ràng ả vừa giấu đi một đồng chưa giao nộp ra cơ mà....
Tiền của ả đâu??
Tiền của ả đâu!!!
Tiếu Ngọc thất thanh hét lên, không thể tin được mà lục lọi tìm tòi tiếp. Không có...... cho dù có tìm thế nào đi nữa cũng chẳng thấy, tiền của ả, tiền của ả không cánh mà bay rồi!
“Ai cầm!” Ả trừng mắt, đưa mắt lườm những người khác trong phòng. “Đứa nào cầm?...... Mày đúng không?”
Đứa nhỏ bị ả chỉ vào không hiểu gì lắc lắc đầu.
Tiêu Ngọc tiếp tục chuyển ánh mắt qua người khác, hung tợn, cao giọng thét chói tai, “Hay là mày cầm!”
Tống Hoằng không chịu được nữa, lạnh lùng nói: “Cô bình tĩnh đi. Ai biết được cô giấu tiền đâu chứ? Chắc chắn là cô đánh rơi đâu rồi.”
Lời này Tiêu Ngọc đã hoàn toàn nghe không lọt nữa. Cô ả rít ầm lên, “Trộm! Ăn trộm!”
Câu từ của ả cũng không còn hoàn chỉnh, ả lảo đảo ngã xuống đất, gào lên những tiếng tuyệt vọng. Nếu bình thường có một cô gái nhỏ khóc thút thít như này thì đúng là gợi cho người ta cảm giác thương xót.
Nhưng hiện tại, chẳng có ai thương tiếc ả. Mọi người chỉ lạnh lùng nhìn ả, thậm chí còn chẳng có lấy một người bước tới nâng ả dậy.
Thanh âm của Tiêu Ngọc dần nhỏ lại, ả nói không ra hơi, ngã ngồi trên mặt đất. Sắc mặt của mắt tam giác cũng lạnh đi, gã thấy ả không móc ra được đồng tiền não nữa, vẻ mặt còn thất vọng hơn ả ta nhiều.
Gã không nói nữa mà cầm túi rồi đi ra cửa. Hành động này của gã cũng như đang nói, hôm nay mọi người trong phòng này thoát được một kiếp phải rút người gỗ.
Gã đi rồi, đám trẻ con trong phòng nhìn nhau, không nhịn được reo hò nhảy nhót. Khấu Đông cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng y vẫn hơi nghi ngờ, y không cảm thấy Tiêu Ngọc sẽ làm rơi đồng tiền quan trọng như vậy.
Đúng lúc này, A Tuyết vẫy tay với họ bảo tới góc phòng, cô lặng lẽ lấy cái gì đó từ trong gấp áo của mình.
Đồ vật này vừa lộ ra đã chiếu sáng mắt Khấu Đông bằng màu đồng của nó.
Một đồng tiền nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay cô bé.
Hai người đàn ông quay mặt nhìn nhau, cô gái nhỏ bình tĩnh nắm chặt lòng bàn tay, cuối cùng tổng kết.
“Thấy chưa,“ Cô nói, “Thế gian này hiểm ác, quả nhiên vẫn là tôi có quyền lên tiếng.”
Sau giấc ngủ đêm nay, lần thứ hai Khấu Đông nghe được tiếng kêu thảm thiết giống tiếng kêu mình nghe thấy vào buổi sáng, tiếng kêu này như tiếng kêu của nhóc mập lần trước, nhưng hôm nay lại đổi thành một người khác, là Tiêu Ngọc.
Thành viên đoàn xiếc thú đi đến đây cũng không còn là mỹ nhân xà —— tiếng động giống như là của con gì đó có bốn chân, na ná tiếng bước chân của chó đang chạy trên nền đất.
Là chó hát.
Nhóc mập mạp bám lên người bạn gái mình, nó không quan tâm cô ả có giãy dụa ra sao mà chỉ kéo ả ra ngoài. Ở ngoài cửa, thành viên còn lại của đoàn xiếc thú cao hứng cười nói, bọn chúng vỗ tay nhìn cảnh tượng trước mắt cứ như đang chứng kiến một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.
“Sướng nhé.....”
Bọn chúng nói, ý cười ngày càng sâu.
“—— Đúng là chuyện tốt.”
[23/02/2022]