“Mày muốn rút ra cái gì nào?”
Trong cơn mơ màng, Khấu Đông không nghe rõ Tiêu Ngọc đã trả lời hay chưa, có thể là đã trả lời, cũng có thể là không —— Một lát sau, âm thanh kéo lê lại vang lên lần nữa, cổng lớn đóng lại kẽo kẹt, mọi thứ tiếp tục rơi vào khung cảnh tĩnh lặng.
Ba người trong phòng đều im bặt.
Cái kết cục này thực ra cũng không nằm ngoài dự đoán. Ban ngày sau khi Tiêu Ngọc hất chó hát ra thì bọn y đã tự có suy đoán, chỉ sợ là đêm nay đám người này sẽ đến tìm Tiêu Ngọc.
Nếu có thể ngủ, nói không chừng ả ta sẽ tránh được một kiếp. Nhưng cố tình là chính Tiêu Ngọc cũng đã tự ý thức được điều đó.
Bởi vì biết mình không thể sống lâu được nữa, do vậy càng hoảng loạn muốn tìm vật thế mạng cho mình, thậm chí Tiêu Ngọc còn vọng tưởng rằng có khả năng đêm nay sẽ không đến lượt ả đi rút người gỗ. Thế nên ả đã trộm giấu tiền xu đi, muốn dựa vào cái này để bảo vệ an toàn cho bản thân trong đêm nay.
Chỉ tiếc, kế hoạch ấy của ả đã bị A Tuyết chọc thủng.
Sao Tiêu Ngọc có thể ngủ được?
Đương nhiên là ả sẽ không thể nào ngủ nổi, mỗi một lần mở rồi nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh con chó kia nhào lên cắn đứt yết hầu ả. Đến lúc mở mắt ra, cuối cùng ả đã thực sự gặp lại chó hát—— hay chính là nhóc mập mạp mà ả từng yêu. Hắn đã tự tay kéo ả xuống, khiến ả rốt cuộc không tài nào bò lên được nữa.
Dường như không ai trong phòng phát hiện ra việc thiếu mất một đứa trẻ, hoặc là bọn họ đã quen với việc này rồi, chẳng có người nào dò hỏi lấy một câu. Chỉ là vào ban ngày trên đường phố, em bé đầu to của đoàn xiếc thú lại tươi cười đầy mặt đứng trước cửa mời chào, nói với dân trấn đang dừng lại nghỉ chân ở trước mặt nó: “Hôm nay, chúng tôi lại có một thành viên mới gia nhập.”
Khấu Đông đã hiểu tại sao tốc độ chế tác của bọn họ lại nhanh như vậy. Bọn họ không phải là người, đương nhiên chẳng cần dựa theo quy trình nghiêm ngặt của người chế tác.
Nói cách khác, đây chính là một loại năng lực siêu nhiên, không thể suy luận bằng lẽ thường.
Người của đoàn xiếc thú dắt ra một con dê toàn thân trắng như tuyết. Chân của con dê kia vừa nhỏ lại gầy yếu, trên đầu còn mọc một cặp sừng, miệng không thể kêu, chỉ ghé vào góc yên lặng rơi lệ. Em bé đầu to lấy một cái trống màu đỏ ra, đánh thử vài cái, sau đó mới nâng chân của con dê đặt lên đó, đánh trên mặt trống.
Tiếng trống thùng thùng, mọi người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi, vỗ tay khen hay. Ba người Khấu Đông quay người rời khỏi đám đông, không ai ngoái đầu lại nhìn.
“Không thể đợi nữa.” Tống Hoằng nói, “Tiền xin được có thể chia đều, nhưng việc người nào đi ngủ, người nào sẽ tỉnh, vẫn không có cách nào điều khiển.”
Cho dù bọn y có đánh người bất tỉnh, chưa biết chừng lại tỉnh dậy ngay lúc ấy, một khi bị phát hiện là thanh tỉnh, bọn y sẽ chẳng khác gì con dê trước mắt này.
A Tuyết nói: “Cả nhóm mẹ mìn, lẫn đoàn xiếc thú kia nhất định vẫn còn chuyện cũ khác.”
Bọn họ đi dọc theo con hẻm nhỏ của trấn Sơn Hải tiến về phía trước, trên đường người đi kẻ lại như thoi đưa, trên mặt ai nấy đều trưng lên nụ cười, thoạt nhìn quả thực là thái bình thịnh thế.
Đâu ai ngờ rằng phía dưới thái bình thịnh thế này che giấu thứ gì kia chứ?
Khấu Đông đột nhiên nói: “Đám mẹ mìn đó hiện giờ đang ở chỗ nào?”
Tống Hoàng cùng A Tuyết liếc nhau, cả hai đều lắc đầu. Mỗi ngày bọn họ ngồi xe ngựa trở về, xe ngựa đều cố ý đi lượn vài vòng trong thị trấn, chẳng ai nhớ rõ đường đi.
Ngay cả căn viện tử lụp xụp mình ở buổi tối còn không tìm được, đừng nói là chỗ ở của đám mẹ mìn.
Khấu Đông suy nghĩ, dứt khoát ngồi xuống ở một góc, cầm nhánh cây khoa tay múa chân trên mặt đất. Hiện giờ bọn họ đều ăn mặc như ăn mày, trông rất bình thường, quần áo lại rách rưới, ngồi xổm ở một góc tường, chẳng có điểm nào kỳ lạ. Y vạch lung tung một đường thật dài trên đất, ra dấu: “Nếu bên này là chỗ chúng ta ngồi xe, thì đi về phía trước rẽ trái một đoạn, sau đó rẽ phải...”
Hai người cũng khổ sở căng não để nhớ lại [1], nhưng trên xe không có cửa sổ, không nhìn được cảnh sắc bên ngoài, bọn họ quả thực là người mù ngồi trong xe, căn bản chẳng thể phân biệt nổi phương hướng.
[1] Gốc 冥思苦想: minh tư khổ tưởng- Chế từ câu 冥思苦索 (lao công khổ tứ: lo nghĩ vất vả, hao tổn nhiều sức lực tinh thần để tìm tòi).
Bàn lên bàn xuống mất nửa ngày, cũng chỉ hình dung được hướng rẽ của nửa đoạn đầu tiên. Về phần đi thẳng trên đường bao lâu, lúc nào thì rẽ, hoàn toàn không có đầu mối.
Khấu Đông nhớ kỹ sơ đồ đơn giản trên mặt đất, sau đó chợt dùng chân phủi sạch, mới nói: “Tối nay chúng ta phải ráng mà nhớ bằng được.”
Trên trấn Sơn Hải không có đồng hồ, sau khi làm công ở trà lâu, Khấu Đông xin từ chỗ chưởng quầy một bó hương dây, còn thêm hộp diêm nhỏ, trong bát vẫn là một chuỗi tiền đồng.
Tống Hoằng nhìn số lượng tiền đồng của y, hỏi: “Không cần xin tiền nữa đâu nhỉ?”
Anh lắc lắc cái bát trong tay.
“Nếu số lượng của chúng ta đều là 0, vậy sẽ không có ai là ít nhất.”
Khấu Đông lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, NPC cũng đâu phải kẻ ngốc. Chỉ sợ ngoại trừ cái điều kiện rõ ràng ít nhất này, vẫn còn điều kiện ẩn đâu đó, nhất định phải lớn hơn một con số —— nếu nhỏ hơn con số này, sẽ phải chọn một người đi rút người gỗ.”
Y còn lâu mới tin cái hệ thống quỷ quái này không đào hố cho mình.
Sau vài lần bị hố, bây giờ trực giác của Khấu Đông đã được luyện giỏi lắm rồi, dù sao lấy nhiều cũng tốt hơn lấy ít. Bằng không, chẳng may quy tắc ẩn có hiệu lực thật thì y sẽ bị đám NPC kia kéo đến làm con thỏ trong đoàn xiếc thú mất...
Tuy rằng em bé đầu to kia có thề non hẹn biển, đảm bảo sẽ không phá hỏng y, chỉ là cho y mọc thêm cái tai với đuôi. —— Nhưng đệt mẹ vậy cũng đéo tốt chỗ nào cả!
Y tưởng tượng đến hình ảnh kia, cảm thấy không rét mà run, như là tình thú quỷ dị nào đó...
Y vẫn cần thể diện, không muốn trải nghiệm loại hứng thú mắc ói này.
Tống Hoằng cẩn thận ngẫm nghĩ lời ấy, chỉ cảm thấy trên người ớn lạnh: “Nếu là sự thật, đúng là nguy hiểm.”
Anh ngược lại vẫn chưa suy xét đến điểm này.
“Nếu như vậy, tiền vẫn cần càng nhiều càng tốt.”
Tiền đồng cũng có đủ, chỉ khó ở chỗ Tiểu Xuyên Tử.
Hiện giờ người này rốt cuộc có phải con người hay không, bọn y đều không thể xác định. Mặc dù suy đoán hắn ở trong đoàn xiếc thú, nhưng điều ấy cũng không thể bảo đảm là đối phương không ở trong hai phòng còn lại mà bọn y chưa đi vào.
Sau khi thương lượng xong, ba người quyết định đêm nay sẽ chia nhau ra, tiến vào các gian phòng khác. Ban đầu Tống Hoằng còn có chút lo ngại với ý kiến này, lại thấy Khấu Đông rút ra một cái điện thoại cổ từ vạch hành lý, khi được chiêm ngưỡng tác dụng của “Sổ thông tin vạn năng” rồi, anh cũng đã yên tâm hơn. Ít nhất là có đạo cụ này trong tay, ba người có thể bảo trì liên hệ.
Nhưng mà dùng kiểu gì mới được?
Khấu Đông mở sổ thông tin ra, nhìn Tống Hoằng, rồi yên lặng tạo người liên hệ mới. Người tí hon trước ngực y nhích lại gần, ngó đầu xem y lưu.
Người liên hệ 1: Mẹ già nhọc lòng.
Thiết lập thành phím tắt 1.
Tống Hoằng: “......”
Anh không thể tin nổi, lấy tay xoa mặt mình suy nghĩ, đây là nói anh ấy hả?
Anh là mẹ già nhọc lòng???
Khấu Đông mở tiếp cái liên hệ mới ra.
Người liên hệ 2: Bé thỏ trắng răng thép.
Thiết lập thành phím tắt 2.
Đôi mắt A Tuyết không hề chớp lấy một cái, rất vui vẻ tiếp nhận cái tên “Bé thỏ trắng răng thép” này, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng yêu.
Khấu Đông giơ cái điện thoại cổ này lên, quyết định thử một lần. Y đứng cách xa một con phố thử gọi điện thoại cho Mẹ già nhọc lòng, sau vài tiếng “Tút tút”, y nghe được âm thanh chết lặng của Tống Hoằng ở bên kia: “Alo?”
Khấu Đông: “Có thể nghe thấy không? Tín hiệu ổn định chứ?”
Tống Hoằng trầm mặc một hồi, qua nửa ngày mới trả lời: “Thực ra nghe thì vẫn nghe được...”
Anh tránh người đi đường, nhịn không được hạ thấp giọng nói: “Nhưng mà cứ kì kì sao ý. Tôi phải cầm một thứ lên đặt ở bên tai, mới có thể nghe được cậu nói chuyện... Âm thành này hình như là truyền thẳng vào trong đầu tôi, bây giờ tôi đang cầm một nắm đất, người xung quanh đều nhìn tôi như nhìn thằng điên ấy.”
Khấu Đông tưởng tượng ra hình ảnh kia, cũng cảm thấy có chút quái dị. Nhưng: “Dùng được là ok rồi.”
Y cúp máy, lại thử liên hệ với A Tuyết, tất cả đều bình thường.
Sau khi nghiệm chứng tác dụng của đạo cụ, ba người liền quyết định được biện pháp, chuẩn bị thời gian buổi tối bắt đầu. Chẳng mấy mà đến giờ lên xe, vẻ mặt của Tống Hoàng càng lúc càng khẩn trương, nhịn không được nắm lấy A Tuyết lải nhải: “Vẫn nên cẩn thận một chút, nếu thật sự buổi tối không được thì cứ giả vờ ngủ, cố gắng đừng nháy mắt. Nếu có người kiếm chuyện với em, em cũng đừng đánh nhau với hắn, chờ đến ngày mai chúng ta gặp rồi tính sau...”
Lời còn chưa dứt, anh nhận thấy ánh mắt của hai người đều rất kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Khấu Đông chỉ chỉ vào vạch đạo cụ của mình.
Trong chớp mắt này, bốn chữ to tướng cùng vén màn đi vào trái tim bọn họ.
—— Mẹ già nhọc lòng.
Tống Hoằng: “......”
Anh ngậm miệng im lặng, mãi đến khi lên xe cũng không phát ra một tiếng nào.
Ba người chia nhau tiến vào ba chiếc xe, ngay khi xe ngựa di chuyển thì lập tức đốt hương trong tay lên. Khấu Đông thầm tính toán thời gian trong lòng, một nén hương rẽ trái, ba nén hương đi thẳng, sau đó lại rẽ...
Y cứ nhớ tới nhớ lui thành ra có hơi loạn, Diệp Ngôn Chi nhắc nhở y: “Lại rẽ trái.”
Khấu Đông cầm hương, yếu ớt nói: “Nhãi con, ba có lỗi với cưng.”
Diệp Ngôn Chi: “?”
Hắn không hiểu, sao tự nhiên nói mấy lời này?
Khấu Đông chật vật nói: “Ba vừa mới phát hiện trí nhớ của mình không tốt, chẳng may mà di truyền cho cưng...”
Diệp Ngôn Chi: “.......”
Lại nữa rồi, Khấu Đông lại nữa rồi!
Vốn dĩ hắn cho rằng có thể thoát khỏi quan hệ cha con này trong mấy ngày, nhưng hiển nhiên, thuộc tính nhân thê của Khấu Đông không hề biến mất, chỉ là do hai ngày hôm nay bọn y luôn ở cùng hai người khác, nên y mới đè thấp nó xuống mà thôi...
Một khi có cơ hội, y lại trở về làm vị cha già đầy tình thương mến thương ngay.
Diệp Ngôn Chi đành phải đính chính danh dự mình: “Trí nhớ của tôi rất tốt.”
Không có tí tẹo vấn đề nào cả.
Khấu Đông thở dài một hơi, rất mất mát, nói: “Haiz, không cần gạt ba.”
“......”
Ai gạt em?
Vì để chứng minh bản thân có trí nhớ tốt, Diệp Ngôn Chi nói lại một lần lộ tuyến cho Khấu Đông nghe. Khấu Đông một bên nhớ kỹ, một bên châm hương, đợi đến khi về chỗ ở, cơ bản là đã sắp xếp được đường đi.
Lần này, Khấu Đông tiến vào căn phòng thứ hai.
Khi y lấy tiền ra muốn chia đều, đại đa số mấy đứa nhóc đều không có ý kiến gì. Chỉ có một đứa bé gầy như da bọc xương nói: “Mày nói như vậy, sao mà tao biết được mày có giấu bớt đi không?”
Đứa nhóc này gầy hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, hơn nữa xương gò má lại cao, cảm giác xấu như ma chê quỷ hờn. Khấu Đông quét mắt liếc gã ta một cái, nhàn nhạt nói: “Tại sao tôi phải giấu bớt?”
Y quơ quơ cái bát trong tay, tiền đồng ở bên trong va chạm lắc leng keng.
“Cho dù không chia, tiền của tôi cũng chưa chắc là ít nhất. —— Vậy tại sao tôi phải giấu?”
Đừng nói là ít nhất, tiền đồng trong tay y, rõ ràng là nhiều nhất trong căn phòng này. Giả sử mấy đứa trẻ ở đây phải xếp hàng đi rút người gỗ, y cũng sẽ là người cuối cùng.
Y thật sự chẳng cần chia số tiền cứu mạng này ra làm gì cả.
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, phần lớn trẻ con đều tự động đi lên thả tiền đồng. Chỉ có da bọc xương là không nhúc nhích, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn y, biểu tình đề phòng: “Sao mày biết chiêu này dùng được? Mày thử rồi?”
Kiên nhẫn của Khấu Đông cũng dần dần bị tiêu hao hết, lãnh đạm nói: “Thử rồi.”
Da bọc xương hùng hổ doạ người: “Thử rồi? Thử ở đâu?”
“Ở ngay bên cạnh.” Khấu Đông nói, “Ngày hôm qua sau khi trở về, mấy anh có nghe thấy âm thanh ở viện tử thứ nhất không?”
“......”
Đương nhiên là không có, mãi đến rạng sáng mới truyền ra tiếng thét chói tai từ chỗ kia mà. Điều này cũng đủ chứng minh những lời người trước mặt nói là sự thật. Da bọc xương nghẹn họng, cuối cùng im re, qua nửa ngày mới sầm mặt, thả tiền đồng trong bát mình vào bát của Khấu Đông.
Khấu Đông không rời đi ngay, vẫn cứ nhìn gã ta chằm chằm. Da bọc xương bị y nhìn chòng chọc đến da đầu tê dại, lại có chút chột dạ, lạnh lùng nói: “Làm gì nữa?”
Khấu Đông: “Anh còn giấu không đấy?”
Da bọc xương đột nhiên tái mét mặt mũi, như chịu vũ nhục cực hình: “Mày nói láo! Ai sẽ giấu? Mày...”
Gã ta bỗng dưng im bặt, ý thức được sắc mặt của những người xung quanh nhìn gã không hề tốt. Da bọc xương có chút luống cuống, cao giọng nói: “Bọn mày tin nó? Rõ ràng là nó vu oan! Hãm hại! Cố ý đổ tội cho tao!”
Gã càng nói càng giật nảy, như là bị oan ức ghê lắm, vung vẩy hai tay của mình. Trẻ con trong phòng không bị bộ dạng này của gã lôi kéo, có người đã lại gần thò tay lên túi của gã, sờ soạng khắp nơi.
Da bọc xương hoảng hồn, liều mạng giãy giụa, cuối cùng vẫn bị ba bốn nhóc ăn mày vây quanh đè lại. Đứa nhóc ở giữa lục lọi trên người gã một hồi, cuối cùng mò được cái gì đó, giơ tay lên.
Đó rõ ràng là vài đồng tiền.
Nhóc ăn mày cười lạnh một tiếng, đặt tiền đồng vào trong lòng bàn tay, hỏi gã: “Đây là cái gì?”
Da bọc xương á khẩu không trả lời được, sắc mặt hết xanh lại đỏ. Cúi đầu, không hé răng.
Nhóc ăn mày hất thật mạnh một cái, đẩy gã vào góc, ngay sau đó bỏ mấy đồng tiền kia vào trong bát Khấu Đông. Khấu Đông đếm đếm, chia trung bình, đứa trẻ cầm đầu kia lại phát giúp y.
Đứa trẻ này trái lại có vẻ trầm ổn hơn những đứa nhóc bình thường khác, hiển nhiên là người có khả năng lãnh đạo nhất trong phòng, vóc dáng cũng cao hơn bọn nó. Khấu Đông đánh giá chiều cao của nó, hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi thế?”
Thằng nhóc nói: “Mười một.”
Nó cười cười, đánh giá toàn bộ người trong phòng: “Tôi là lớn nhất.”
Khấu Đông thầm nói đâu ra, còn tui đây nè...
Càng không nói đến gã da bọc xương kia, vừa nhìn là biết người chơi, chắc cũng tầm 50- 60 rồi.
Y nhỏ giọng nói lời này với nhãi con, Diệp Ngôn Chi hỏi: “Sao cậu xác định được gã là người chơi?”
“Chắc chắn đúng,“ Khấu Đông nói chắc nịch, “Gã không yêu ba.”
Không yêu ba thì toàn bộ đều là người chơi!
Người tí hon: “......”
Thật là một phương pháp phân định thô bạo đơn giản.
Y ngồi xuống bên người nhóc cầm đầu kia, nói: “Thế chắc anh đến đây lâu rồi nhỉ.”
Thằng nhóc gật gật đầu, nói: “Tầm bảy, tám năm.”
Khấu Đông nhỏ giọng hỏi nó: “Vậy anh có biết Tiểu Xuyên Tử không?”
Sau khi nói ra câu này, Khấu Đông rõ ràng cảm giác được người bên cạnh cứng đờ, đột nhiên, thằng nhóc quay đầu qua, gắt gao nhìn y chằm chằm: “Cậu quen nó?... Tôi trước kia chưa từng gặp cậu.”
Ngữ khí của nó làm Khấu Đông vui vẻ trong lòng, biết mình đã tìm được NPC dẫn nhiệm vụ quan trọng: “Tôi mới nghe nói đến người này thôi. Giờ cậu ta ở đâu?”
Thằng nhóc im lặng, sau một lúc lâu mới dùng âm thanh như mê sảng nói: “Đoàn xiếc thú...”
Nó khẽ run lập cập, có vẻ là do sợ hãi, cuộn tròn cả người mình lên. Nhìn bộ dáng này của nó, có thể thấy đối phương dường như không phải con người, mà giống với hồng thuỷ mãnh thú [2] nuốt người gì đấy hơn, chớp mắt một cái là sẽ cắn xé nó đến máu thịt lẫn lộn.
[2] Gốc 洪水猛兽: hồng thuỷ mãnh thú- Là cách ví với tai hoạ ghê gớm.
Khấu Đông và nhãi con cùng nhìn nhau, đều ý thức được Tiểu Xuyên Tử này chỉ sợ còn ghê gớm hơn bọn y tưởng tượng. Đợi thằng nhóc hồi phục lại, y mới hỏi: “Hắn trông như thế nào?”
Thằng nhóc vất vả nuốt nước bọt, miễn cưỡng nói: “Hắn —— “
Gương mặt cơ hồ đã chôn sâu trong kí ức dần hiện ra trước mắt nó.
“Hắn...”
Hắn là dạng người gì? Đến từ nơi nào? Thực ra đều đã không nhớ rõ nữa. Thằng nhóc lại nhìn vào góc tường, giống như vẫn có thể trông thấy đứa trẻ kia, hắn ôm một đứa bé còn nhỏ hơn mình, dịu dàng vỗ vỗ lưng dỗ dành, để người ở trong lòng mình đừng khóc nữa.
Hình ảnh chớp nhoáng u ám kia, dường như đã từng là cơn ác mộng của tất cả những đứa trẻ ở đây một thời gian dài.
“Đừng tới gần hắn.” Nó run rẩy, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu như vậy: “Đừng tới gần hắn...”
Nó dùng một loại ánh mắt khác đánh giá Khấu Đông.
“Cậu với người kia... dáng vẻ rất giống nhau. Để hắn nhìn thấy, hắn sẽ phát điên.”
Khấu Đông lại hỏi người kia là ai, nhưng thằng nhóc chỉ run bần bật lắc đầu, một chữ cũng không tiết lộ. Nó cố gắng thu nhỏ bản thân rúc sâu vào một góc âm u, chẳng biết là nghĩ tới cái gì, chôn đầu yên lặng.
Khấu Đông không thể hỏi được gì nữa.
Đêm khuya tĩnh lặng, sau khi những đứa trẻ khác đều ngủ say, Khấu Đông sử dụng “Sổ thông tin vạn năng” liên hệ với hai người kia. Bên chỗ Tống Hoằng không nghe ngóng được tin tức gì hữu dụng, nhưng bên A Tuyết thì nghe được bọn mẹ mìn trong phòng nói, đã từng có người muốn chạy trốn.
“Gã nói như này,“ A Tuyết bắt chước, “Đừng có nghĩ đến chuyện chạy nữa —— kết cục sau khi chạy là gì, chúng mày cũng không phải chưa từng thấy qua.”
Những lời này làm lòng người nhiễm lạnh.
“Nói cũng không sai,“ Tống Hoằng hạ thấp giọng nói, “Bọn trẻ bị bắt cóc đến đây, chắc chắn sẽ có đứa muốn trốn.”
Nhưng mà, điều gì đã khiến bọn nó không thể chạy trốn, thậm chí còn không dám sinh ra suy nghĩ đó?
Cái này hiển nhiên không chỉ có uy hiếp đơn thuần. Kết hợp với lời mẹ mìn nói, trước đây ở chỗ này, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó làm chấn động mọi người.
Y lại nhớ đến đôi mắt tràn ngập sợ hãi của đứa bé kia.
Điện thoại đã cúp trước khi thành viên đoàn xiếc thú đến. Khấu Đông nằm ở trên mặt đất lạnh băng, cố gắng cưỡng ép bản thân nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Ngay trước lúc bóng tối nặng nề ập đến, lại có mộng cảnh đến trước một bước.
Y nghe thấy âm thanh trầm thấp, dịu dàng ngâm nga, một bàn tay nhỏ nhắn thuộc về trẻ con nhẹ nhàng vỗ vào lưng y, mũi y cọ tới vải dệt.
Vải dệt chẳng hề mềm mại, thậm chí còn khá thô ráp, chỉ là trên đó mang theo nhiệt độ của cơ thể người, có vẻ rất ấm áp.
“Ngủ đi,“ Âm thanh trầm thấp kia vỗ về, “Ngủ đi...”
“Ngủ đi, trân —— “
“Trân bảo của anh.”
Khấu Đông giống như đã sa chân vào trong sự dịu dàng ấy, thân bất do kỷ lún sâu xuống dưới. Y giãy dụa, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh, cơ hồ thấm ướt cả quần áo.
Y mơ màng cảm giác được, bản thân không thể ngủ vào lúc này, vì thế liều mạng nhấc mí mắt lên. Cuối cùng khi đã đấu tranh thành công với cỗ sức mạnh này, y mở bừng mắt, trực tiếp đối diện với đôi mắt song đồng đen thui.
Cặp song đồng đen sì to khủng bố kia nhìn y chằm chằm, bỗng nhiên lại kéo ra chút khoảng cách —— nó từ từ lùi về phía sau một chút, đến lúc ý thức được, Khấu Đông mới nhận ra, đó chính là em bé đầu to.
Nó vui sướng cực độ mà nhìn Khấu Đông, giống như thợ săn bắt trúng con mồi. Cánh tay mảnh khảnh của nó bấu chặt lấy bả vai Khấu Đông, nắm mạnh đến đau đớn.
Khóe miệng nhếch lên toe toét, lộ ra nụ cười quái dị, dữ tợn.
“Cậu tỉnh,“ Nó rít lên, “Cậu tỉnh rồi...”
[27/02/2022]