Từ tối hôm đó trở đi, quan hệ của hai người đã kéo gần lại rất nhiều. Chí ít Viên Hạ cho rằng, bọn họ cũng được xem như bạn bè thường xuyên liên lạc rồi.
Đây là một khởi đầu cực kỳ tốt. Tuy rằng là bạn bè, nhưng bởi vì hai bên quen nhau đều nhờ ghép đôi, nên chút cảm giác ái muội vẫn luôn tồn tại.
Viên Hạ không thể không thừa nhận Hà Tự nói rất đúng, cậu không hề hiểu Tống Thần Đông đến vậy. Không nói đến minh tinh, dù là cuộc sống trên mạng xã hội của người bình thường, cũng chỉ là một mặt tươi sáng rực rỡ nhất của họ, những đêm dài khóc thầm đằng sau, họ chỉ để lại cho bản thân lặng lẽ gặm nhấm mà thôi. đọc goctruyen là các bạn đang làm việc ko công cho nó đấy đồ ngu ạ
Thật ra Viên Hạ không quá để ý đến chuyện bệnh trầm cảm, huống hồ tình trạng của Tống Thần Đông đã hết sức ổn định rồi, bác sĩ nói mấy tháng nữa là có thể ngừng thuốc. Cậu vô cùng khâm phục Tống Thần Đông, có dũng khí rời khỏi thời kì hoàng kim, có giác ngộ đối mặt với bệnh tình của mình, rồi nỗ lực chiến thắng nó.
Bọn họ thường dùng wechat để liên lạc, nói vài chuyện vụn vặt, đương nhiên phần lớn thời gian đều là Viên Hạ chủ động.
Viên Hạ gửi một tấm Cục Bông mỹ miều dạng chân liếm lông.
Viên Viên Hạ: Chính là con yêu tinh giày vò người ta đây, đặt mông ngồi lên mặt em, mới bảy giờ em đã bị nó đánh thức, em muốn khóc luôn ó…
Viên Viên Hạ: Mỗi ngày em đều nghiêm túc cẩn thận làm một con sen hốt phân đủ tiêu chuẩn, tại sao boss cứ đối xử với em như vậy TAT
Tống Thần Đông: Em nuôi mèo ư?
Viên Viên Hạ: Woa, nam thần, anh dậy sớm vậy sao!
Tống Thần Đông: Ừm, đang định đi chạy bộ.
Tống Thần Đông: Muốn đi cùng không?
Viên Viên Hạ: Tuy rằng em rất muốn gặp anh, nhưng mà chạy bộ thì… thôi bỏ đi (^_^)
Viên Viên Hạ: Nhưng mà em có thể báo danh tiết mục bữa sáng sau khi chạy bộ chứ?
Viên Hạ tự nhận mình không dính người, từ nhỏ đến lớn cậu nhận được rất nhiều tình yêu thương, tuy rằng đều đến từ người nhà và bạn bè, nhưng cũng đủ để cậu sống có cảm giác an toàn, không vội dựa vào một mối quan hệ thân mật mà chứng thực điều gì.
Nhưng đối với Viên Hạ, Tống Thần Đông vẫn không giống người khác, lúc trước anh rất xa xôi, bây giờ lại chân thực. Hơn nữa, Viên Hạ loáng thoáng cảm nhận được, Tống Thần Đông rất cô đơn.
Cho nên bây giờ cậu đang lải nhải làm phiền như một chiếc đồng hồ báo thức tận chức tận trách, thi thoảng quấy rầy Tống Thần Đông. Tống Thần Đông không phải lúc nào cũng xem điện thoại, nhưng khi anh nhìn thấy được sẽ trả lời ngay, Viên Hạ sẽ tiếp tục nói, dù là chuyện đông chuyện tây chẳng có chút dinh dưỡng, cậu cũng hy vọng cuộc sống của Tống Thần Đông, sẽ náo nhiệt hơn một chút. chỉ có thiểu năng mới đọc ở sstruyen
Có lúc cậu cảm thấy, đây là một quá trình thuần dưỡng lãng mạn.
Viên Hạ liệt kê một danh sách những nhà hàng chuyên làm món ăn tốt cho sức khỏe ở gần bãi biển Newport, hy vọng có thể giúp được Tống Thần Đông, để anh khỏi phải suốt ngày ăn cây ăn lá ăn ức gà. Cậu còn đặt nhà hàng đồ ăn nhẹ của mình lên vị trí đầu danh sách, trong lòng ôm tâm tình bí ẩn của thiếu nam, nghĩ lỡ như gặp được, cậu sẽ làm đồ ăn cho Tống Thần Đông.
Mấy ngày sau, Tống Thần Đông liền mời cậu đến một nhà hàng Pháp dùng bữa tối.
Viên Hạ tuần tra ở nhà hàng mình một vòng rồi về nhà trước, tắm rửa thay đồ, còn xịt một ít nước hoa mùi bưởi, cả người sạch sẽ sảng khoái. Tâm tình cũng tốt.
Lúc ra cửa cậu còn nghĩ, có phải nên mua một bó hoa không. Cậu nhớ có một cặp vợ chồng già ở con phố bên cạnh mở một cửa hàng hoa, nhưng mà không biết giờ này còn mở không. đọc tại wordpress Ếch Kì Diệu để thông minh hơn
Trước giờ cậu chưa bao giờ nhận được hoa, vì thế chuyện này trong tưởng tượng của cậu nó vô cùng tươi đẹp. Đi mua một bó hoa hồng thôi, tuy rằng hơi tầm thường, lỡ như Tống Thần Đông lại thích thì sao?
Tuy không có xuân ấm, nhưng mà có thể có hoa nở, chắc cũng không tệ.
“Woa, câu nói văn chương như thế này, mình sẽ viết nó vào thiệp!” Viên Hạ vừa hát ngâm nga vừa nghĩ.
Viên Hạ vừa ra khỏi chung cư, liền nhìn thấy Tống Thần Đông đang đứng dựa vào xe, đợi ở dưới lầu. Cậu không nghĩ Tống Thần Đông sẽ tới đón mình, cho nên hơi sững sờ. Vậy thì không tặng hoa được rồi, lần sau vậy. cậu tung tăng chạy đến, cười sáng rỡ.
Biểu cảm của Tống Thần Đông giống như đang nói —— có chút nhớ em rồi.
Anh mặc một bộ đồ tây trang nhã, giày da đen, đầu tóc hình như cũng dùng sản phẩm tạo hình để cố định lại. Giống như sắp tham dự một buổi lễ long trọng nào đó.
Dưới ánh nắng chiều hoàng hôn vàng hồng, gương mặt anh tuấn của anh khiến Viên Hạ cảm thấy rung động.
“Sao anh tới đây?” Viên Hạ nói.
Tống Thần Đông cười cười, xoay người mở cửa ghế phụ, cầm ra một bó hoa đặt trên ghế, hai tay đưa cho Viên Hạ.
“Trời ơi?!” Viên Hạ cười haha, “Tặng em sao?”
Tống Thần Đông cười nói: “Đương nhiên.”
Viên Hạ cười đến nỗi hai mắt híp lại thành đường chỉ, cậu ôm lấy bó hoa to, cúi đầu ngửi, phấn khích nhảy cẫng lên hai cái, nói: “Em vui lắm luôn á!”
“Vui vậy sao?” Tống Thần Đông nhướng một bên mày, giống như hơi bất ngờ, trong ánh mắt của anh, Viên Hạ cười rực rỡ quá mức, nhận một bó hoa cũng có thể hạnh phúc đến như vậy.
“Tất nhiên, nghĩ đến lập tức sẽ được gặp anh, cả buổi chiều tâm trạng em đều rất tốt, ấy vậy mà cuối cùng anh lại xuất hiện còn sớm hơn ‘lập tức’ nữa.” Viên Hạ cười hí hí nói.
“Vừa nãy em còn đang nghĩ về hoa hồng, anh liền tặng em một bó.” Viên Hạ sửa sửa tờ giấy sặc sỡ gói hoa, cúi đầu, lén liếc Tống Thần Đông, đột nhiên ngại ngùng, “Ai dô, sớm biết em cầu gì được nấy, thì em đã cầu nhiều hơn rồi…”
Tống Thần Đông nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, không biết là do sự chậm chạp mà thuốc gây ra, hay là do lời của Viên Hạ khiến anh hơi ngẩn ngơ. Anh nhấc tay xoa xoa phần tóc mềm mại sau đầu Viên Hạ, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Vậy em nghĩ cho kĩ đi, nếu khi được ước nguyện một lần nữa, em muốn cái gì?”
Viên Hạ nghiêng đầu, ra vẻ suy tư, rồi dùng đôi mắt to tròn nhìn Tống Thần Đông, giống như đang hờn dỗi, cũng như đang làm nũng: “Em cứ nghĩ là em đã biểu hiện rõ ràng lắm rồi… thật ra em, muốn anh thích em á.”
Tống Thần Đông thật sự sững sờ rồi.
Trước phản ứng của Tống Thần Đông, Viên Hạ cảm thấy không sao cả, cậu biết, muốn nói thích cũng quá sớm. Nhưng mà cậu phải bày tỏ thái độ của mình, cậu phải để Tống Thần Đông biết cuối cùng cậu muốn một mối quan hệ như thế nào.
Nhưng mà cậu vẫn phải nhường anh, cậu rút ra một cành hoa hồng trong bó ra, ngắt bớt cành, hôn một cái lên cánh hoa mềm mại, cài vào túi áo vest của Tống Thần Đông.
“Nói một thứ dễ thực hiện đi!” Cậu ngẩng đầu, nhìn Tống Thần Đông từ trên xuống dưới, nói: “Em muốn anh thích đóa hoa hồng này.”
Tống Thần Đông hình như có hơi mờ mịt, gật gật đầu, không nói gì.
Bọn họ cùng nhau ăn bữa tối, bầu không khí ám muội đến mức khiến Viên Hạ cảm thấy lâng lâng. Sau đó Tống Thần Đông đưa Viên Hạ về nhà, rồi lại giống như lần gặp đầu tiên, cho cậu một cái ôm.
Buổi tối nằm trên giường, Viên Hạ chán nản lướt Instagram, đột nhiên nhớ đến những câu nói khi nãy, một luồng cảm giác xấu hổ xông lên tim, cậu trở mình nằm sấp, hận không thể chôn đầu mình vào nệm. Khi tắm đầu đầy bọt nước, cậu lại nghĩ đến câu “Muốn anh thích em”, đập ầm ầm lên tường.
Đúng là sến quá mà! Viên Hạ cảm thấy màn kịch này có hơi quá lố rồi.
Hôm sau, cậu cầm chiếc bánh kem lại một lần nữa thất bại sang tìm Hà Tự cùng nhau xử lý. Hà Tự tự xưng là kẻ ham ăn, thật ra là một cái thùng cơm, chẳng có yêu cầu gì với hương vị, chỉ để ý đến số lượng mà thôi.
Nhưng lần này Hà Tự đối mặt với đồ ăn tâm trạng lại tụt dốc. Viên Hạ tự xắn một miếng, cảm thấy mùi vị này tuy rằng không đủ để khoe trước mặt nam thần, nhưng cũng không khó ăn lắm.
“Mày lại làm sao thế tiến sĩ Hà?” Viên Hạ lại xắn một miếng bánh, quơ quơ trước mặt Hà Tự.
Hà Tự mệt mỏi liếc cậu một cái, nói: “Tao phải giảm béo.”
Viên Hạ “yo” một tiếng, kì lạ nói: “Không phải mày vẫn hay nói, mày là dáng người khỏe mạnh sao? Mày cũng có béo đâu…”
“Tao muốn luyện cơ bắp, tao muốn có cơ bụng, tao muốn làm số 1 đầy mị lực người gặp người thích.” Hà Tự u oán nhìn miếng bánh kem, rồi đau khổ dời tầm mắt.
Viên Hạ áp mu bàn tay lên trán y, bất an nói: “Có phải mày chịu kích thích gì không?”
Hà Tự ỉu xìu gục lên bàn, thì thào: “Ngải Mặc cậu ta, chê dáng người tao xấu.”
Viên Hạ: “…”
Viên Hạ vì để an ủi trái tim bị tổn thương của Hà Tự, nên đã làm cho hắn món cá bơn nướng chanh tươi ngon. Cá bơn ít xương nhiều thịt, hàm lượng protein cao, giàu omega-3 và axit béo, không chỉ tốt cho tim mạch, mà còn có thể ức chế gốc tự do sản sinh trong mắt, đối với những lập trình viên phải dùng mắt nhiều như Hà Tự, thì đây là một món ăn vô cùng có lợi cho sức khỏe.
Bỏ cá bơn vào khay nướng, bỏ thêm một ít dầu oliu, rắc thêm tiêu đen và muối hột, phủ một lớp cà rốt thái mỏng và vài lát chanh, cuối cùng là rưới vào một ít nước cốt chanh, cho vào lò nướng. Một lát sau là có thể thưởng thức rồi.
“Tin tao đi, món này thật sự rất tốt cho sức khỏe, những người khỏe mạnh đều ăn cá bơn.” Viên Hạ chân thành nói với Hà Tự.
Mắt Hà Tự “ting” một cái sáng lên: “Thật không? Ăn nó là có thể có cơ bụng chứ?”
“…” Viên Hạ cạn lời, “Sao mày có chấp niệm với cơ bụng vậy… Ngải Mặc rốt cuộc nói mày cái gì?”
Hà Tự sắp nghẹn ngào luôn rồi, bi thương đâu chỉ chảy ngược thành sông: “Tối qua tụi tao lại hẹn gặp mặt đó nhớ không, sau đó lăn lên giường, sau khi xong việc cậu ta bắt đầu nhéo bụng tao.”
“Cái ánh mắt đó của cậu ta, muốn bao nhiêu chê bai là có bấy nhiêu, ai không biết còn tưởng là tao không làm cậu ta sướng!” Hà Tự nói, “Tao cũng có gọi là béo đâu, thỉnh thoảng còn chơi bóng nữa, không phải chỉ không có cơ bụng thôi sao, cậu ta nói, nhìn múi mỡ bụng này của tao, sau này không muốn gặp tao nữa…”
“Thế à…” Viên Hạ chưa từng trải qua việc này, cũng không phát biểu ý kiến.
“Nhưng mà cậu ta nói tao cũng coi như là cuốc-lớn-cày-giỏi, lần sau vẫn có thể cân nhắc.” Hà Tự cười hí hí, “Quả nhiên kĩ thuật mới là sức sản xuất đệ nhất!”
Viên Hạ: “…” Tao còn nhỏ, mày đừng nói với tao mấy thứ này.
Viên Hạ cũng không biết tiến độ của hai người này đã nhanh như vậy rồi, cậu và Tống Thần Đông đến tay còn chưa nắm, người ta đã xây thành xây lũy luôn rồi. “Tao hỏi mày này tiến sĩ Hà…” Cậu lén gắp một miếng thịt cá, nói, “Mày là muốn yêu đương với người ta hay là chỉ muốn ngủ với người ta thôi vậy?”
“Hả? Hai cái này cũng không mâu thuẫn. Tao đây không phải muốn luyện cơ bụng rồi ngủ với cậu ta cả đời sao?” Hà Tự bắt đầu ăn cá của mình, “Úi, Mày làm cái này ngon thế!”
“Ngủ cả đời sao, nghe có vẻ cũng lãng mạn đấy nhỉ.” Viên Hạ thầm nghĩ.